Cô Gái Tuyết Sơn

Chương 37

Trước mấy câu lý luận hùng hồn của Trác Dật Luân, Tư Mã Hào nghĩ phải, nên chàng không biết trả lời ra sao, đành gượng cười nói :

- Hiền đệ không cho phép ngu huynh trở về Hồng Diệp sơn trang vậy để ngu huynh theo hiền đệ đến “Bắc Thiên sơn” và “Quy Vân bảo” hiền đệ có vui lòng không?

Trực Dật Luận bật cười :

- Đó là việc hay, sao tiểu đệ lại không bằng lòng. Được, anh em sẽ đi chung tới nhau.

Hạ Hầu Quyên thấy đã sắp xếp phân công đâu đó xong xuôi, liền cười bảo Trác Dật Luân :

- Bây giờ tiểu muội với Vân muội lên Bàn Nhược am tham kiến ân sư của tiểu muội.

Trác đại ca sẽ cùng với Tư Mã tam ca lên Bắc Thiên sơn và Ai Lao sơn Quy Vân bảo tham kiến nhị vị lệnh sư, còn Diệp sư thúc thì đi Đông Hải, đến Quang Phục đảo hay Quang Phục đảo thỉnh cầu Vệ đảo chủ. Ai nấy đã có nhiệm vụ riêng, vậy chúng ta hay tạm chia tay nhau nghe Trác đại ca.

Diệp Thiên Sĩ thấy Hạ Hầu Quyên có vẻ hứng thú nhiều nhất nên lão không ngớt gật đầu và mỉm cười nhìn nàng.

Nhưng Hạ Hầu Quyên không hiểu tại sao Diệp Thiên Sĩ lại mỉm cười nhìn mình hoài nên bất chợt nàng vụt hỏi :

- Diệp sư thúc sao sư thúc cứ nhìn vào mặt cháu cười lạ lùng như vậy :

Diệp Thiên Sĩ không ngần ngại đáp :

- Chú cười vì nghĩ Trác hiền điệt đã khéo đặt cho cháu cái biệt hiệu ngộ nghĩnh “Bào Hao Hồng Nhan” đấy.

- Sư thức khéo nói chứ cháu có lớn tiếng quấy rầy la lối ai nãy giờ đâu!

Diệp Thiên Sĩ cười hà hà đáp :

- Hiền điệt nữ quên rằng “Bào Hao” còn có nghĩa khác tương tợ là... “hấp tấp” sao?

Hạ Hầu Quyên vụt nhướng cao mày, hơi có vẻ sừng sộ hỏi lớn :

- Diệp sư thúc là bậc trưởng bối, sư thúc muốn nói gì cứ việc nói thẳng ra đi hà tất sư chúc phải nói quanh nói quẩn làm gì. Cháu hấp tấp ở chỗ nào đâu?

Diệp Thiên Sĩ vẫn cười hà hà đáp :

- Đến giờ mà hiền điệt nữ vẫn chưa hiểu ra sao? Vậy trước hết chú xin hỏi cháu nhé, nếu cháu gặp mặt ân sư của cháu là “Bàn Nhược am chủ” cháu sẽ nói những gì với người?

Hạ Hầu Quyên không chút do dự ứng tiếng đáp ngay :

- Đương nhiên là cháu cung thỉnh ân sư của cháu đến đây giúp sức phò chính nghĩa diệt quần khấu rồi chứ còn nói gì nữa.

- Cháu định thỉnh lệnh ân sư đến đây nội hôm nay ngày mai hay là bữa nào?

Nghe hỏi câu này Hạ Hầu Quyên mới nghẹn họng sực nghĩ ra là mình đã hấp tấp thật!

Bởi vậy nàng đỏ mặt gượng cười, giọng ôn tồn trở lại :

- Diệp sư thúc lợi hại quá chừng sư thúc đã bắt bẻ cháu đúng lý lắm. Rất mong sư thúc hãy quy định ngày hôm nào ta sẽ gặp lại nhau tại “Đồng Bách sơn” đi...

Diệp Thiên Sĩ cười hỏi :

- Chuyến trước chú có hẹn với cháu ngày nào và chỗ nào rồi kia mà, bộ cháu đã quên rồi sao?

- Cháu còn nhớ rất rõ ngày mùng năm tháng năm, địa điểm dưới “Bích Lưu chướng” trong Đồng Bách sơn.

Diệp Thiên Sĩ gật đầu, đoạn nói chung tất cả :

- Đúng rồi, bây giờ chúng ta nên giữ nguyên địa điểm ấy còn ngày giờ đổi lại là mùng năm tháng sáu...

Trác Dật Luân vội nói xen vào :

- Sao sư thúc không triển hạn thêm một hôm nữa, để ngày mùng sáu tháng sáu gặp lại nhau có dễ nhớ hơn không Diệp Thiên Sĩ gật đầu lia lịa :

- Phải đấy! Phải đấy! Đúng ngày mùng sáu tháng sáu tất cả sẽ gặp nhau tại Bích Lưu chướng trong Đồng Bách sơn. Bây giờ chúng ta có thể chia tay thau hành sự được rồi.

Tư Mã Hào bỗng nghĩ tới một việc, vội cau mày hỏi :

- Thưa Diệp tiền bối,..

Nhưng chàng chưa nói hết lời, Diệp Thiên Sĩ đã đoán ngay ra tâm ý của chàng lão vội chận nói :

- Tư Mã Hào đệ cứ việc yên tâm, nàng “Lật Thủ Thần Tiên” Đông Môn Phương của lão đệ hiện đang được sự bảo hộ của cha nàng, tuyệt không hề hấn gì đâu.

Tư Mã Hào hơi thẹn đỏ mặt, cười nói :

- Thưa Diệp lão tiền bối, ngoài việc ấy ra vãn bối muốn hỏi xin lão tiền bối chút ít thuốc ngừa độc vì Độc Cô lão ma có rất nhiều trò quỷ quyệt, chúng cháu không thể không đề phòng trước.

Diệp Thiên Sĩ gật đầu nói :

- Thứ độc môn bí dược của Độc Cô Trí, khi muốn liệu trù thì hết sức khó khăn, nhưng muốn đề phòng lại rất dễ đàng, vừa phát giác dị trạng các cháu hãy uống ngay chứ Ninh Thanh Tái Tạo Hoàn này của chú là an nhiên vô sự.

Diệp Thiên Sĩ nói xong liền móc ra một bầu thuốc nhỏ, chia tặng cho mọi người, mỗi người ba viên.

Tặng xong đơn dược, “Nhất Thiếp Thần Y” lập tức giơ tay từ biệt mọi người, xong lão không khác gì một vệt khói mỏng, mất dần về hướng Đông Hải.

Diệp Thiên Sĩ đi rồi, Hạ Hầu Quyên nhìn Trác Dật Luân vừa thả bước vừa cười hỏi chàng :

- Đại ca định lên “Bắc Thiên sơn” trước hay tới “Quy Vân bảo” trước?

Trác Dật Luân cười đáp :

- Bắc Thiên sơn quá xa, hơn nữa Túy ân sư thường hay có mặt tại Quy Vân bảo đánh cờ uống rượu với Bành ân sư, có khi vui thú ở lại đấy cả năm nên ngu huynh đành tới Quy Vân bảo trước nếu may mắn gặp được Túy ân sư ở đấy anh đỡ phải mất một quãng đường dài lặn lội trên sa mạc cát gió.

Hạ Hầu Quyên liếc mắt tình tứ nhìn chàng, đoạn nàng nheo mắt nháy Tư Mã Hào với La Hương Vân đang thả bước song song, rồi nói nhỏ với Trác Dật Luân :

- Đại ca, em có câu chuyện bí mật muốn nói riêng với anh.

Nàng nói tới đó, Vô Tình Trạch Nữ La Hương Vân đã hiểu ý cái nháy mắt vừa rồi của nàng nên khẽ thúc vào cánh tay Tư Mã Hào một cái cười nói :

- Tam ca, anh em ta hãy đi chậm lại vài bước, để Hạ Hầu tỷ tỷ nói chuyện riêng với Trác đại ca.

Tư Mã Hào gật đầu mỉm cười, rồi cùng bước chậm lại.

Hạ Hầu Quyên nguýt La Hương Vân một cái nữa, đoạn đi sát vào người Trác Dật Luân.

Trác Dật Luân hơi đỏ mặt, vội nói nhỏ :

- Quyên muội, có việc gì thế?

Hạ Hầu Quyên phì cười :

- Việc gì đại ca lại đỏ mặt như thế, em chỉ muốn hỏi câu chuyện riêng của Vân muội mà.

Trác Dật Luân ngạc nhiên hỏi :

- Vì Vân muội sao đó?

Hạ Hầu Quyên vội hỏi :

- Đại ca, Bành sư đệ của đại ca đã có gia thất chưa?

Trác Dật Luân khẽ lắc đầu, kế sực hiểu ra, chàng cười hà hà hỏi :

- Hảo chủ ý, bộ Quyên muội định làm mối Bành Bạch Y cho La cô nương đấy à?

- Đại ca thấy họ có xứng đôi không cái đã?

- Uy phụng tường lân, minh châu tiên lộ, thật quả xứng đôi vừa lứa lắm!

- Nếu như đại ca đã tán thành, chuyến đi Quy Vân bảo này, mong đại ca hãy đánh tiếng dùm với Bành Bạch Y sư đệ xem.

Trác Dật Luân vội quay nhìn La Hương Vân đang đi chung với Tư Mã Hào ở phía sau rồi hỏi nhỏ Hạ Hầu Quyên :

- Quyên muội có chắc La cô Nương ưng lấy Bành sư đệ không?

- Về phần Vân muội anh để em lo nếu nhưng còn Bành Bạch Y thì phần anh lo nhé.

- Đương nhiên là anh... phải lo rồi. Khi không đem tặng cho chàng ta một cô vợ xinh đẹp như tiên văn võ song toàn lý tưởng như thế chàng ta không bằng lồng thì còn gì nữa.

Hạ Hầu Quyên lườm chàng rồi trợn mắt cười hỏi :

- Đại ca cũng thích một cô vợ lý tưởng như nàng nữa phải không. Nếu vậy để em...

Tuy chỉ là câu nói chơi nhưng cũng đủ khiến Trác Dật Luân đỏ mặt tía tai chàng vội vàng xua tay thất sắc phân bua :

- Tại sao Quyên muội lại nói.thế, Trác Dật Luân này đối với em vĩnh viễn là “bất nhị chi thân” rồi, nếu như...

Hạ Hầu Quyên cười duyên nhận lời :

- Thôi được rồi em tin anh. Anh bất tất phải nặng lời thề nguyện...

Hạ Hầu Quyên nói có hơi to tiếng nên đã bị La Hương Vân nghe được, nàng vội mỉm cười nói lớn :

- Quyên tỷ tỷ, chị hãy mặc Trác đại ca thề, càng thề độc càng hay. Nào là lão thiên hoàng, tình yêu bất nhị, biển cạn non mòn gì, cứ để anh ấy thề đi.

Hạ Hầu Quyên nghe đến đây, bỗng nói nhỏ với Trác Dật Luân :

- Đại ca hãy nhớ thật kỹ, chờ khi nào Vân muội với Bành Bạch Y, hảo sự thành song, kết thành giai ngẫu, khi ấy bọn ta sẽ đem mười hai chữ “địa lão thiên hoàng tình yêu bất nhị, biển cạn non mòn” biến thành hồ lệ cho tuyệt diệu nhé.

Tiếp theo thấy chuyện đã xong Hạ Hầu Quyên liền cười bảo Trác Dật Luân :

- Đại ca hãy nhớ kỹ lời dặn dò của tiểu muội đấy.nhé, bây giờ chúng mình bắt đầu chia tay và sẽ tái ngộ đúng ngày mùng sáu tháng sáu tại “Bích Lưu chướng Đồng Bách sơn”.

Theo kế hoạch đã định từng cặp đôi nam đôi nữ ai nấy đều chia nhau lên đường.

Dọc đường Trác Dật Luân chợt hỏi Tư Mã Hào :

- Tam ca, sau khi tam ca đi chung với Đông Môn Phương cô nương rồi tại sao tam ca lại bị trúng độc đến đỗi tam ca không nhận ra được tiểu đệ, miệng tam ca cứ lẩm bẩm “Giết Bành Bạch Y” là sao vậy.

Tư Mã Hào cười nói :

- Khi ấy ngu huynh đã hẹn trước với hiền đệ, đúng với thời khắc, ngu huynh nhận được thơ của hiền điệt ngay, nhưng khi vừa mở thơ ra xem không hiểu sao thấy trong thơ chỉ vốn có bốn chữ “Giết Bành Bạch Y”, trong bụng vừa hết sức kinh dị thì lập tức thần trí loạn mê ngu huynh quên sạch cả chuyện cũ.

Trác Dật Luân gật đầu thở dài :

- Như thế thì quả dúng như lời xét đoán của tiểu đệ rồi.

Tư Mã hào cau mày nói :

- Tuy hiền đệ đã hiểu rõ nhưng ngu huynh vẫn còn hơi mơ hồ, nhân lúc vô sự, bọn ta hãy nghiên cứu kỹ hơn một chút xem.

- Tam ca định nghiên cứu gì đây?

Tư Mã Hào hai mặt sáng rực như điện, giương mi cười hỏi :

- Phong thơ bị bôi thuốc mà chỉ có bốn chữ “Giết Bành Bạch Y” nhất định không phải nguyên thơ của hiền đệ phải không?

Trác Dật Luân gật đầu :

- Nhất định là như thế rồi, trong bức nguyên thơ, tiểu đệ đã viết đủ những lời của chúng ta đã định trước.

- Nhưng thế thì ai là kẻ đã đánh tráo bức thơ ấy?

- Còn phải hỏi tự nhiên là Hà Chưởng Thiên, tên trảo nha thân tín của Độc Cô Trí chứ còn ai nữa?

Tư Mã Hào suy nghĩ rồi nói :

- Hà Chưởng Thiên đã làm cách nào biết rõ được hiền đệ sẽ giả trang thành Bành Bạch Y, nhất là chỉ trong thời gian đã chỉ định, phần người đưa thơ cho ngu huynh, làm sao có đủ thì giờ chuẩn bị để đổi được bức thơ có bôi thuốc mê của hiền đệ?

Trác Dật Luân cười nói :

- Lý do này hết sức đơn giản, nhất định trong khi bọn mình thương lượng với nhau đã không may bị Hà Chưởng Thiên nghe rõ hết.

Tư Mã Hào lắc đầu :

- Ngu huynh còn nhớ rõ ràng trong khi bọn ta bàn kế với nhau, ngu huynh đã hết sức cẩn thận để ý xung quanh, chưa hề thấy có một kẻ thứ ba. Như vậy chuyện cơ mật của bọn mình làm sao lộ được.

Trác Dật Luân nhìn Tư Mã Hào, cười đáp :

- Tam ca đừng quên người yêu ca tam ca là Đông Môn Phương, chính nàng là kẻ thứ ba đấy tam cả ạ!

Tư Mã Hào cau chặt mày hỏi :

- Không lẽ Đông Môn Phương thông đồng với Hà Chưởng Thiên phản bội bọn ta?

Trác Dật Luân cười lạt :

- Tại sao lại không thể được? Nàng đã trúng phải thư mê hồn kỳ độc, nàng là kẻ nhất tâm nhất ý muốn đến Đồng Bách sơn, một khi nàng đã nghe rõ được mật nghị của bọn mình, Hà Chưởng Thiên chỉ cần kiếm cách hỏi nàng là nàng nói hết tất cả cho hắn nghe, có gì lạ đâu.

Tư Mã Hào nghe đến đây mới hiểu ra, chàng kêu lên :

- À! Thì ra là như vậy! Hèn gì hôm ấy tại lữ điếm, quả thật ngu huynh có trông thấy kẻ lạ mặt đứng nói chuyện với nàng.

Trác Dật Luân cười nói :

- Chuyện đó thật ra chính lỗi ở bọn ta đã sơ ý không nghĩ tới việc Đông Môn Phương bị trúng phải thuốc mê bị đối phương lợi dụng.

Tư Mã Hào thở dài nói :

- Thật đúng là “Đương cuộc giả mê, bàng quan giả thanh”! Vì chút sơ thất ấy mà suýt chút nữa ngu huynh với Đông Môn Phương cả hai phải thọ thảm nạn, mỗi người mất một mắt rồi.

Trác Dật Luân cả cười tiếp lời :

- Và cũng may là “cát nhân thiên tướng”, tiếng tăm của Đông Môn cô nương quá lừng lẫy, khiến Độc Cô Trí không dám làm hại nàng. Còn tam ca thì may được tệ sư thúc là “Nhất Thiếp Thần Y” hết lòng bảo hộ, dùng diệu kế lấy giả đổi làm thật chứ, nếu không trong cuộc “Bách Tàn đại hội” hai người đã bị Quyên muội đâm mù mắt rồi còn gì.

Tư Mã Hào sực nhớ tới tình cảnh khi cuộc Bách Tàn đại hội khai diễn, bất giác lạnh người, sợ toát mồ hôi lạnh.

Trác Dật Luân đảo đi đảo lại cặp tinh quang sáng rực, cười hỏi Tư Mã Hào :

- Này tam ca, trong khi Quyên muội giả mạo thành “Tàn Tâm Tú Sĩ” Tào Lãnh Huyết, sắp dùng kim đâm vào mắt đôi nạn nhân bị cuốn chặt trong tấm vải trắng, tiểu đệ đã truyền thanh lưu ý nàng, nhưng cùng lúc ấy nàng lại nghe có tiếng truyền âm của kẻ khác bảo nàng cứ yên tâm hạ thủ để Vân Thiên Lý khỏi sinh nghi, căn cứ theo đó vậy chắc có lẽ kẻ đã thi triển môn “Mật Ngữ Truyền Thanh” cho nàng là Diệp sư thúc của tiểu đệ, đúng như thế không tam ca?

Tư Mã Hào gật đầu :

- Phải chính Diệp lão tiền bối đấy! Người vừa lo cứu thoát ngu huynh vừa bất ngờ hay hiền đệ với Quyên muội hóa trang thay tên đổi họ đến tham dự Bách Tàn đại hội, lại còn lo cho La lão tiền bối với cháu gái là “Vô Tình Trạch Nữ” La Hương Vân đang cần sự tiếp ứng của người khiến người quýnh quáng cả chân tay, tội hết sức nói!

Trác Dật Luân cũng gật đầu nói theo :

- Trước tình trạng lộn xộn như thế nếu đổi là bọn mình thì chắc bọn mình rối loạn tâm thần không biết đâu mà rờ. Thế mà Diệp sư thúc đã hết sức điềm nhiên ứng phó một cách tài tình thật đáng cho ta kính phục vô cùng!

Tư Mã Hào chợt hỏi qua chuyện khác :

- Này hiền đệ, đối với vụ Độc Cô Trí định sáng lập Lục Tàn bang cốt mời mọc cho được nhóm Hải Ngoại tam ma với Chỉ Phất Vũ Sĩ Đông Môn Liễu tham gia gây tai kiếp cho võ lâm, theo ngu huynh có một cách nhìn khác hẳn mọi người.

- Tam ca có cao kiến gì nói đệ nghe thử?

- Ngu huynh thấy rằng nếu như bọn Hải Ngoại tam ma không đến là đại phước cho Độc Cô Trí, còn bằng ngược lại thì sẽ mang tới cho tên Lục Tàn bang chủ một đại họa không vừa!

- Sự nhận xét của tam ca quả thật phi thường. Vậy tam ca hay nói rõ cho tiểu đệ nghe xem.

- Tiểu đệ thử nghĩ kỹ coi thân phận của bọn Hải Ngoại tam ma như thế nào đã là biết ngay. Nghĩa là một khi họ đã biết rõ lời thề năm xưa không còn hiệu lực, hùng tâm của họ đột khởi ngay, do đó ba cái chức vụ cỏn con của Lục Tàn bang đâu có làm họ vừa lòng được.

- Tam ca nói rất chí lý bọn “Hải Ngoại tam ma” đâu phải tầm thường như lão “Chỉ Phất Vũ Sĩ” Đông Môn Liễu, một khi họ đã đặt chân vào đất Trung nguyên tất nhiên dã tâm của họ không phải vừa!

Tư Mã Hào đắc ý tiếp lời :

- Đúng! Nhưng có điều này bọn “Hải Ngoại tam ma” vì xa cách lâu năm, khi họ vào tời Trung nguyên trước tiên họ sẽ không dại gì gây thù oán trước mà họ sẽ ngoan ngoãn ít lâu chờ khi nào lợi dụng được bọn Độc Cô Trí rồi họ sẽ biến “Thiên Huyền, Thiên Kỳ” lưỡng cốc thành giang sơn của họ.

Trác Dật Luân vỗ tay khen ngợi :

- Cao minh! Cao minh! Tam ca quả thật cao minh! Lý luận của tam ca thật rất hữu lý, như thế công việc ngăn trở “Hải Ngoại tam ma” sẽ thành vô ích.

Tư Mã Hào cười nói :

- Nếu La tiền bối có thể tìm cách ngăn cản không cho bọn Hải Ngoại tam ma tái nhập Trung Nguyên giải họa trong vô hình được càng hay, nếu không bọn ta sẽ tìm cách ly gián bọn họ với Độc Cô Trí vô hình thù địch như thế cũng đủ giúp chúng ta đại phá “Lục Tàn bang” một cách dễ dàng!

Trác Dật Luân gật đầu :

- Tam ca nói phải đấy, nhưng trong Lục Tàn bang còn có thêm một Chỉ Phất Vũ Sĩ Đông Môn Liễu nữa, không hiểu lão ta có chịu cùng với con gái lão về hùa với bọn Hải Ngoại tam ma hay là...

Không chờ cho Trác Dật Luân nói hết Tư Mã Hào vội ngắt lời :

- Hai cha con Đông Môn Liễu không đời nào chịu về hùa với bọn Hải Ngoại tam ma, nhất định là lão phải giúp đỡ Độc Cô Trí, bởi lão và Độc Cô Trí có dính dấp họ hàng thân thích, hơn nữa bọn Hải Ngoại tam ma ỷ đông sanh ra ngạo mạn chưa chắc họ nể sợ Đông Môn Liễu. Còn tính nết của Đông Môn Liễu lại càng kiêu cuồng tự đại, lão ta đời nào chịu sút bọn hải ngoại hung tà, nhưng phải...

Trác Dật Luân thấy Tư Mã Hào bỗng dưng ngừng giọng vội hỏi :

- Nhưng vì sao? Sao tam ca không nói tiếp?

Tư Mã Hào cười :

- Nhưng vì bọn Hà Chưởng Thiên với Vân Thiên Lý thường ngày trông có vẻ hết sức trung chành với Độc Cô Trí, song nếu một ngày kia bọn Hải Ngoại tam ma một mặt sử dụng oai quyền một mặt đem lợi lộc dẫn dụ biết đâu bọn chúng không phản lại Độc cô Trí cam tâm tình nguyện tận trung với bọn Hải Ngoại tam ma.

Trác Dật Luôn gục gật đầu lia lịa :

- Tam ca càng nói càng nghe chí lý lắm nếu thế sau khi các vị sư trưởng của chúng ta có mặt tại Đồng Bách sơn Bích Lưu chướng, ta sẽ bàn với họ hãy tạm ngưng mọi hành động chống đối trực tiếp với bọn Lục Tàn bang đã mà trước hết chúng ta nên bắt ngay liên lạc với La lão tiền bối đặng nghe ngóng hàn vị của bọn Hải Ngoại tam ma như thế nào rồi sau đó chúng ta sẽ quyết định. Như vậy có lẽ hơn đấy tam ca.

Tư Mã Hào thở dài :

- Vô luận bọn Hải Ngoại tam ma có vào Trung Nguyên hay không hoặc bọn chúng có tranh dành quyền thế với Độc Cô Trí đi nữa, tóm lại địa thế của Thiên Huyền và Thiên Kỳ lưỡng cốc vô cùng hiểm trở lại được Độc Cô Trí ngày đêm để hết tâm trí tu bổ, bố trí đâu đấy cẩn mật, dễ gì có thể tiêu hủy nổi sào huyệt của bọn chúng trừ phi chúng mình có một tuyệt nghệ thần công như chư vị tiền bối, cùng với trí tuệ vô lượng của họ.

- Bởi thế chuyến đi Ai Lao sơn này của hiền đệ thật vô cùng quan trọng, nhưng chỉ sợ khi ấy Quy Vân bảo chủ Bành lão tiền bối đi vắng thì...

Trác Dật Luân khoác tay cười nói :

- Tam ca đừng lo ngại, vị ân sư của tiểu đệ hiện đang bận lo tịnh tham công phu thượng thừa.

Người không dễ gì rời khỏi Ai Lao, chuyến đi này của bọn mình chắc thể nào cũng thành công nếu may mắn hơn có lẽ gặp luôn được Túy ân sư ở tại đấy cũng không biết chừng.

Tư Mã Hào sực nghĩ tới một việc mỉm cười hỏi Trác Dật Luân :

- Hiền đệ, à vừa rồi Hạ Hầu cô nương đã thì thầm to nhỏ với hiền đệ vụ gì xem bộ có liên quan tới La cô nương đó?

Trác Dật Luân liền thuật lại mọi sự việc xảy ra trong cuộc Bách Tàn đại hội và Vân Thiên Lý dã đùng xảo kế định gã nàng cho Hạ Hầu Quyên đang giả trang thành Tàn Tâm Tú Sĩ khiến nàng hổ chẹn muốn hủy mình cho rồi đời, sau Hạ Hầu Quyên muốn an ủi nàng nên đã tự nguyện đứng ra làm mối nàng cho Bành Bạch Y v.v.

- Ồ, hóa ra vừa rồi Hạ Hầu cô nương định nhờ hiền đệ nói lại với Bành Bạch Y.

- Tam ca nghĩ sao về vụ nhân duyên này chứ theo ý tiểu đệ thì thật xứng đôi vừa lứa lắm!

Tư Mã Hào cười nói :

- Một bên là con ruột Ai Lao đại hiệp còn một đàng là thiên kim điệt nữ của Kim Tiễn Túy Ông, tự nhiên môn đăng hậu đối thể nào cũng sẽ thành công mà.

Dọc đường hai chàng vừa đi vừa cười nói liên miên, nhưng đôi chân của họ vẫn phi hành vùn vụt ngày đêm không dừng lại nghỉ ngơi.

Lộ trình từ Đồng Bách tới Ai Lao tuy xa nhưng đối với cước trình của Trác Dật Luân với Tư Mã Hào mỗi ngày đi xa hơn ngàn dặm, nên họ không xem vào đâu cả.

Họ đi xuyên qua Hồ Bắc, Hồ Nam,vượt khỏi Quý Xuyên là tới Vân Nam.

Dọc đường có vô số thắng cảnh hiện ra trước mắt hai người, đối với Tư Mã Hào, đâu đâu cũng toàn mới lạ, nhưng vì không dám làm hỏng đại sự nên cả hai không tỏ ra lưu luyến đến cảnh vật hữu tình.

Chẳng bao lâu họ đã đi đến Vân Nam rồi tới Ai Lao sơn, rồi sau cùng đến Quy Vân bảo.

Theo trí tưởng tượng của Tư Mã Hào đối với Ai Lao sơn Quy Vân bảo lừng danh võ lâm nhứt đỉnh, nhà cửa trong Quy Vân bảo phải nguy nga hùng tráng hoặc Bảo chủ Bành Ngũ tiên sinh dù có tính ưa đạm bạc không thích phô trương tới đâu thì ít ra nơi này quang cảnh cũng phải trang nghiêm hơn “Hoài Ngọc sơn Hồng Diệp sơn trang” của ba anh em chàng ngự trị mới đúng, không ngờ chỗ ở của vi đương thế đại hiệp chỉ là một nơi điền trang tầm thường, vài căn nhà lá đơn sơ không chút tơ hào sắc thái của kẻ giang hồ.

Rất không nhay cho hai chàng là khi họ đến nơi thì Bành Ngũ tiên sinh vừa rời khỏi Ai Lao sơn được ba hôm, viễn du Vân Mộng Trác Dật Luân tức tối dặm chân thở dài :

- Bọn mình đã phí mất bao nhiêu thời giờ, không ngờ công việc bất thành, tiếc quá đi mất!

Tư Mã Hào vội cười trấn an :

- Hiền đệ đừng buồn, Bành lão tiến bối đi vắng thì bọn mình hãy tìm lên Bắc Thiên sơn.

Trác Dật Luân không biết tính sao đành gật đầu tán thành nhưng vừa lúc ấy, thì vị phụ lão trong bảo đã cho chàng hay tin Bành Ngũ tiên sinh vắng nhà vội cười nói :

- Bộ hiền điệt định lên Bắc Thiên sơn để tham kiến Túy tiền bối chăng?

- Dạ phải!...

Vị phụ lão vội bảo :

- Hiền điệt đừng mất công lên đấy nữa, vì Bành bảo chủ đã rủ Túy tiền bối đi chung với nhau rồi.

Tư Mã Hào nghe nói lật đật giục Trác Dật Luân :

- Hiền đệ, thế thì bọn ta hãy mau mau lên đường quay lại nẻo cũ kẻo nhở mất cơ hội nhanh.

Không chờ cho Tư Mã Hào nói hết, Trác Dật Luân vội chắp tay cười hỏi vị phụ lão :

- Thưa Bành tam lão gia, sư phụ của cháu đã xa lánh giang hồ ân oán từ lâu, còn “Bắc Thiên sơn” Túy ân sư cũng ít khi để chân tới hồng trần, khôn ngờ phen này nhị vị ân sư bỗng rủ nhau viễn du chắc là phải có việc gì hệ trọng lắm, không hiểu tam lão gia có biết chuyện gì đã xảy ra không?
Bình Luận (0)
Comment