Cô Gái Tuyết Sơn

Chương 42

Đã được danh hiệu là “Bào Hao Hồng Nhan” nhưng trong lúc nhận lấy một trọng trách, Hạ Hầu Quyên không hề nổi nóng bao giờ. Nàng cố nhẫn nhịn trong bụng rất căm giận tên dâm tặc Vi Phong.

Nhân khi tên khốn khiếp đáng chết đâm si mê nhan sắc mình, nàng khôn khéo thăm dò tình hình bên địch, vội khen ngợi đối phương :

- Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, đấy là yếu quyết của binh pháp nhưng không hiểu kết quả của cuộc dọ dẫm ra sao hở Vi huynh?

Vi Phong càng nghe Hạ Hầu Quyên gọi mình bằng hai tiếng Vi huynh ngọt sớt, hắn khai tuốt :

- Sau cuộc dọ dẫm, kết quả biết rõ được công lực hỏa hầu của Đông Môn Liễu quả thật thâm hậu, kinh hồn, ân sư của tại hạ cùng với nhị sư thúc đều không thể bì nổi với lão ta, duy có tam sư thúc “Song Tâm Ma Hậu” Văn Tuyết Ngọc còn có thể giao đấu ngang ngửa với lão ta thôi nhưng cũng chưa chắc nắm vững được phần thắng.

Hạ Hầu Quyên cố đóng kịch làm ra vẻ thiên hẳn về bên Hải Ngoại tam ma và làm như hết sức quan tâm, nàng cau mày hỏi :

- Nếu không chắc thắng nổi thì không xong mất rồi Vi huynh.

Vi Phong cười nói :

- Chính nhị sư thúc của tại hạ cũng đã nghĩ như thế, nên người nhận thấy thay vì “võ đấu” với Đông Môn Liễu, nên thực hành “văn đấu” mới thắng nổi.

Hạ Hầu Quyên nhìn hắn, miệng không quên cười chúm chím. Nàng hỏi :

- Có phải “văn đấu” tức là dùng độc dược hạ lão không Vi huynh?

Vi Phong gật đầu :

- Nhị sư thúc đề nghị dùng độc dược khống chế Đông Môn Liễu, nếu như lão ta quật cường không chịu phục thì sẽ đem hai cha con lão ta trừ luôn một lượt.

Hạ Hầu Quyên nghe nói mới hiểu rõ “Lục Phát Ma Quân” tuy đứng hàng thứ nhì trong nhóm Hải Ngoại tam ma nhưng chính lão ta là kẻ âm tồn độc ác nhất bọn.

Nàng chưa kịp hỏi thêm, Vi Phong đã nói tiếp :

- Sư phụ của tại hạ cùng với Văn tam sư thúc sau khi đã đồng ý làm theo y như kế của Mao nhị thúc rồi, họ liền khởi sự thăm dò xem Đông Môn Liễu ưa thích nhất món gì đấy cô nương.

- Tại sao lại phải thăm dò như thế?

Vi Phong cười nói :

- Đông Môn Liễu đâu phải là kẻ tầm thường, cần phải có sẵn một kế hoạch chu đáo trước, khiến lão ta không dám nghi ngờ mới được nếu không nhị sư thúc cũng không dám mạo muội hành sự, vì nếu không may công việc vỡ lở, tất sẽ gặp nhiều chuyện khó khăn xảy ra và còn bị mất mặt như chơi nữa là khác.

Hạ Hầu Quyên nhoẻn miệng, nói có vẻ như đùa giỡn châm biếm :

- Muốn đạt được mục đích thì cần gì phải lựa chọn thủ đoạn.

Vi Phong tưởng Hạ Hầu Quyên vô tình nói trúng tâm địa của minh nên hắn đỏ mặt chứ chẳng chút nghi ngờ.

Hạ Hầu Quyên không muốn hắn bị ê mặt mà sinh nghi nên nàng vội cười hỏi :

- Kết quả sự thăm dò ra sao? Đông Môn Liễu bình sinh ưa thích món gì hả Vi huynh?

Chợt nghe Hạ Hầu Quyên hỏi Vi Phong lập tức cười đáp :

- Đông Môn Liễu thích chơi đồ cổ nhất!

- Lão ta đã có tính ưa chơi đồ cổ, thế nào Mao nhị sư thúc của Vi huynh cũng phải bôi thuốc độc vào món đồ cổ rồi.

Vi Phong gật đầu :

- Có một chiều tối khi đang ngồi nhắm rượu với bốn vị “Cung phụng”, Độc Cô bang chủ có nói bình sinh người rất khát mộ Gia Cát Võ Hầu. Mao nhị sư thúc của tại hạ nghe nói liền cười mà khoe rằng mình còn giữ được một cái ấn của Võ Hầu khi xưa và đang có ý định đem tặng cho Độc Cô bang chủ.

- Mao nhị thúc của Vi huynh biết lợi dụng cơ hội tài tình quá, làm như thế thật không lộ cơ mưu chút nào. Nhưng không biết cái ấn cổ ấy đã làm thế nào và tìm thấy ở đâu thế Vi huynh?

Vi Phong đáp :

- Mao nhị sư thúc của tại hạ rất tinh thông nghề đúc, chiếc ấn ấy được nhị sư thúc của tại hạ dùng thứ đồng cổ mạo chế chứ đâu có tìm thấy ở đâu. Nhân lúc biết được Độc Cô bang chủ thường tự phụ là “Gia Cát ngày xưa” nên chỉ vài ba câu khơi mào là đến ngay đề tài vụ Ngọa Long tiên sinh.

- Thật là cao minh, Vi huynh cứ việc nói tiếp nữa đi, câu chuyện này thế nào cũng còn nhiều điểm lý thú lắm phải không Vi huynh?

Vi Phong gật đầu nói tiếp ngay :

- Đông Môn Liễu vừa nghe nói Mao nhị sư thúc của tại hạ còn giữ được chiếc ấn cổ của Gia Cát Võ Hầu, lão ta khoái chí, liền yêu cầu cho lão mượn xem trước...

- Tất nhiên là Mao nhị sư thúc của Vi huynh móc ngay cái ấn cổ ra, nên chỉ trong lúc Đông Môn Liễu đang ngắm nghía khảo chứng vô tình đã bị trúng phải thứ kỳ độc rất chậm?

Vi Phong gật đầu lia lịa, cười đáp :

- Hạ Hầu cô nương thật là người thông minh sáng suốt nhất trần đời, cô nương đã đoán trúng không sai chút nào cả.

Hạ Hầu Quyên mỉm cười, được thể nàng hỏi luôn :

- Cái ấn cổ ấy sau đó lại đưa cho Độc Cô Trí, nghĩa là Độc Cô bang chủ trước sau cũng bị trúng độc luôn phải không Vi huynh?

Vi Phong lắc đầu cười đáp :

- Rất tiếc cái ấn cổ giả ấy chưa được đến tay Độc Cô bang chủ cô nương ạ!

Hạ Hầu Quyên ngạc nhiên :

- Tại sao lại không đến được tận tay Độc Cô bang chủ? Không lẽ cái ấn cổ ấy đã bị Đông Môn Liễu hủy hoại rồi sao?

Vi Phong cả cười :

- Cô nương lại đoán trúng thêm lần nữa rồi. Đông Môn Liễu cầm lấy chiếc ấn cổ, lão ta chỉ xem sơ qua một lượt rồi bỗng cười lạt nói: “Cái ấn cổ này tuy được chế tạo hết sức tinh xảo, trông y như thật nhưng rất tiếc là nó chỉ được chế tạo bằng thứ đồng đời Tống, dùng đồng đời Tống để đúc ấn đời Hán, không những không quý mà còn khiến người biết thưởng thức chê cười là khác. Món lễ vật này không thể nhận được, để ta xin thay mặt Độc Cô hiền điệt bóp nát nó cho rồi”. Nói xong lão ta lập tức bóp nát cái ấn giả ấy thành đồng cục thuận tay liệng xuống dưới thâm cốc.

Hạ Hầu Quyên thở dài :

- Đông Môn Liễu có tính thị tài ngạo vật, tự phụ nhãn lực cao minh, cốt ý làm nhục nhị sư thúc của Vi huynh trước mặt Độc Cô Trí. Nhưng lão ta đâu có ngờ là trên đời này có kẻ tài giỏi hơn lão. Mao nhị sư thúc của Vi huynh bôi thứ thuốc độc lợi hại vào cái ấn giả ấy hại lão là phải lắm.

Đến đây Vi Phong cười nói :

- Đó là đầu đuôi nội vụ Đông Môn Liễu bị hạ độc, nếu như Hạ Hầu cô nương còn thắc mắc chuyện gì thì... hà hà, cô nương cứ việc hỏi thêm.

Hạ Hầu Quyên vội nói :

- Tiểu muội đã hiểu rõ, cám ơn Vi huynh, nhưng còn trạng thái ngộ độc ra sao, mong Vi huynh cho biết thêm.

Vi Phong nghe Hạ Hầu Quyên hỏi tới chuyện Đông Môn Liễu bị phát độc như thế nào bất giác hắn nhíu chặt đôi mày.

Thấy đối phương cau mày có vẻ khó nghĩ như vậy Hạ Hầu Quyên giả vờ thở dài nói :

- Vi huynh, nếu có điều gì khó nói nỗi, hoặc Vi huynh còn chưa tin lòng tiểu muội. Vi huynh nên...

Vi Phong sợ nhất là làm phật lòng Hạ Hầu Quyên trong lúc này, nên hắn lật đật nói :

- Với Hạ Hầu cô nương, tại hạ đã thố lộ hết tất cả cho cô nương nghe rồi, còn có gì đáng giấu diếm cô nương nữa đâu, Đông Môn Liễu hiện giờ đã bị trúng phải kỳ độc, tuy cực kỳ lợi hại, nhưng chất độc chỉ tiềm phục trong cơ thể của lão ta thôi, phải cần có một thứ thuốc dẫn dụ khác mới có thể phát độc được.

Hạ Hầu Quyên giả vờ hết sức ân cần, một mặc cầm lấy bình trà tự tay rót nước mời Vi Phong, một mặt tươi cười nói :

- Lần thứ nhất Mao nhị sư thúc của Vi huynh đã phí tận tâm cơ lừa Đông Môn Liễu trúng độc nhưng còn lần thứ nhì, nếu muốn lừa lão ta uống nhằm thứ thuộc dụ phát chất độc đã uống rồi chắc sẽ vô cùng khó khăn, khó thể làm đúng theo ý muốn của mình.

Vi Phong khoác tay cười bảo :

- Lần thứ nhì dễ dàng hơn lần thứ nhất bởi thứ thuốc dụ độc này không những không sắc, không hương, không mùi vị, còn có thể khiến đệ tử không thể nào phát giác được, kẻ bị trúng độc uống xong, không thấy có dị trạng gì cả. Đông Môn Liễu sau khi uống phải thứ thuộc dụ phát rồi, chất tiềm độc sẽ lập tức bộc phát.

Hạ Hầu Quyên hỏi tiếp :

- Nhị sư thúc của Vi huynh định đến bao giờ mới cho Đông Môn Liễu uống thứ thuốc dụ phát chất độc?

Vi Phong cười đáp :

- Bởi đã chờ đợi khá lâu, nhị sư thúc của tại hạ cảm thấy sốt ruột nên đã quyết định sáng mai, giữa lúc Hạ Hầu cô nương quyết đấu hơn thua với Vũ Văn Sương sư muội của tại hạ, khi ấy sẽ tái hạ độc thủ.

Hạ Hầu Quyên sực nhớ ra, liền nói :

- Thảo nào Vi huynh huynh có bảo với tiểu muội là Đông Môn Liễu khó lòng sống thêm ba hôm nữa.

Vi Phong bỗng chăm chú nhìn vào mặt Hạ Hầu Quyên hỏi giọng quan tâm và nhỏ nhẹ :

- Hạ Hầu cô nương, cô nương có thể tự nhận thua trước Vũ Văn sư muội của tại hạ, thủ tiên cuộc thí võ sáng ngày mai chăng?

Hạ Hầu Quyên nghe nói vội xếch ngược đôi mày hỏi Vi Phong :

- Vi huynh cho rằng “Bào Hao Hồng Nhan” lại có thể chịu thua “Tàn Tâm Yêu Cơ” chăng?

Vốn biết Hạ Hầu Quyên tính nóng như lửa, Vi Phong không dám làm trái ý nàng, vội vàng miễn cưỡng :

- Vũ Văn sư muội của tại hạ có tính ngông cuồng, nàng không những không so tài nổi với Hạ Hầu cô nương, mà rất có thể nàng còn thua luôn cả “Vô Tình Trạch Nữ” La Hương Vân và “Lật Thủ Thần Tiên” Đông Môn Phương nữa là khác.

Hạ Hầu Quyên cười hỏi :

- Tiểu muội một khi tài giỏi hơn nàng tạo sao tiểu muội lại phải tự nhận thua trước nàng?

Vi Phong cười lạt :

- Vì... vì...

Vi Phong ngập ngừng trong câu nói, không sao trả lời được êm xuôi.

Ngay khi ấy trên cầu “Cửu Khúc Hồng Kiều” tại phía ngoài “Thủy Nguyệt Tân Quán” đột nhiên có tiếng chân người.

Vi Phong vụt biến sắc trầm tiếng quát hỏi :

- Ai đang ở ngoài cầu?

Phía ngoài cửa Thủy Tạ vang lên tiếng nói của Bành Bạch Y :

- Vi đại hộ pháp cứ việc yên tâm, không phải người ngoài đâu mà sợ, tiểu đệ đây mà!

Vi Phong nhận ra tiếng của Bành Bạch Y mà hắn chỉ biết tên là “Vạn Cổ Thương Tâm” Bạch Bất Bình bất giác hơi cau mày, nhưng không tiện không lý tới đối phương, y đành bước tới mở cửa mời Bành Bạch Y bước vào thủy tạ, và đồng thời lên tiếng hỏi ngay :

- Tại hạ phụng mạng tiếp đãi Hạ Hầu cô nương tại đây không biết Bạch đường chủ đến đây có việc gì?

Bành Bạch Y cười đáp :

- Chính tại hạ cũng vì phụng mạng đến đây, Độc Cô bang chủ sai tại hạ đến đây xem coi Vi đại hộ pháp đã làm xong đầy đủ trách nhiệm chiêu đãi Hạ Hầu cô nương chưa?

Vi Phong không lạ gì hàm nghĩa hai chữ “chiêu đãi” là gì rồi, nên tự nhiên cảm thấy lòng ngây ngất, và vội vàng nhìn Bành Bạch Y, và gật đầu mỉm cười :

- Bạch đường chủ hãy làm ơn thưa hộ với Bang chủ rằng, Vi mỗ hiện giờ mới “sơ bộ chiêu đãi” xong Hạ Hầu cô nương mà thôi, và còn cần chiêu đãi nàng một cách cao hứng nữa.

Bành Bạch Y thầm liếc Hạ Hầu Quyên, còn Hạ Hầu Quyên bởi hiện giờ chân khí của nàng lại khó lòng ngưng tụ không tài gì có thể thi triển “Mật Ngữ Truyền Âm” nên nàng đành dùng lời nói xa xôi để ám thị với Bành Bạch Y :

- Đúng rồi, lễ tiết chiêu đãi của quý bang thật là chu đáo. Trong tòa Thủy Nguyệt này có sự chiêu đãi đàng hoàng, còn có cả sự chiêu đãi thầm kín, khiến bổn cô nương cảm thấy vô cùng cao hứng.

Lời nói của Hạ Hầu Quyên vô cùng khéo léo, khiến Vi Phong và Bành Bạch Y đều hiểu ngầm ngữ ý xa xôi của nàng, nhưng mỗi người hiểu theo một cách khác.

Vi Phong thì cho rằng nàng có ý châm biếm vụ bỏ thuốc độc vào trong nước trà, nên bất giác hắn đỏ mặt xấu hổ.

Còn Bành Bạch Y lại nghe ra là nàng có ý nói cho nàng đã có người bí mật tương trợ, vấn đề an ninh đã được bảo đảm rồi nên chàng cảm thấy yên tâm hơn.

Sau khi hiểu được ý Hạ Hầu Quyên rồi, Bành Bạch Y yên tâm nhìn Vi Phong cười nói :

- Vi đại hộ pháp đã nhận trọng trách tiếp đãi Hạ Hầu cô nương vậy để tại hạ xin phép kiếu từ, trở về thưa lại với Bang chủ.

Bành Bạch Y vừa nhìn thẳng vào mặt Vi Phong vừa nói, lại vừa bí mật liếc trộm xem thần sắc của Hạ Hầu Quyên ra sao.

Hạ Hầu Quyên cũng tin chắc là Bành Bạch Y hiện giờ đang lãnh một trọng trách bí mật dọ thám tình hình của Lục Tàn bang, và chàng sẽ giúp ích rất nhiều trong vụ đại phá Thiên Huyền cốc sau này, nên nàng không muốn vì bảo hộ nàng để đến nỗi chàng phải bị nghi ngờ làm lộ thân phận, vì thế nàng vội vàng khẽ gật đầu ám thị cho chàng biết là chàng cứ việc rời khỏi nhà thủy tạ.

Vi Phong chỉ muốn sao cho Bành Bạch Y mau mau rời khỏi nơi này miễn đừng làm phiền đến vụ “nhất dạ phong lưu” của mình là được rồi, nên hắn vội vàng ôm song quyền, mỉm cười nói :

- Bạch đường chủ cứ việc tự tiện, ngày mai hai ta sẽ gặp lại nhau trong tiệc đầu người.

Bành Bạch Y rời khỏi thủy tạ. Vi Phong nhẹ thở ra khoan khoái, lật đật khóa chặt cửa lại. Hạ Hầu Quyên kinh ngạc hỏi :

- Vi huynh, Vi huynh vừa nói cái gì là tiệc đầu người.

Vi Phong cười đáp :

- Sau trận quyết đấu giữa Hạ Hầu cô nương với Vũ Văn sư muội của tại hạ, Độc Cô bang chủ sẽ bầy tiệc khao thưởng người thắng trận, trong tiệc có một món ăn quý nhất tức là món “đầu người chưng” mới đặt tên bữa tiệc ấy là đầu người.

Hạ Hầu Quyên hoảng hốt kêu lên :

- Đầu người chuưng? Nhưng chưng đầu ai mới được chứ?

Vi Phong cười đáp :

- Là thủ cấp của một nhân vật đệ nhất lưu, tiếng tăm lừng lẫy trong đương kim võ lâm.

Hạ Hầu Quyên càng nghe càng đâm ra nghi ngờ, nàng quyết hỏi cho ra lẽ :

- Nhưng vị võ lâm đệ nhất lưu ấy là ai?

Vi Phong bỗng mỉm cười lắc đầu :

- Tại hạ không biết.

Hạ Hầu Quyên tức mình, nàng nhướng cao mày, nhưng kịp nghĩ, nàng vội cười hỏi :

- Chắc có lẽ là thủ cấp của “Bào Hao Hồng Nhan” Hạ Hầu Quyên phải không Vi huynh?

Vi Phong cất tiếng cười vang lên :

- Hạ Hầu cô nương chớ có đa nghi, tạo sao lại có thể là Hạ Hầu cô nương được. Hạ Hầu cô nương mà chịu cúi đầu nhận thua trước Vũ Văn sư muội của tại hạ, biết đâu sư thúc tại hạ vui lòng nhận cô nương là học trò, hơn nữa giữa lúc Hạ Hầu cô nương đồng thủ với sư muội của tại hạ, bát đầu người chưng đã sôi sục nóng hổi khói bốc nghi ngút rồi kia mà.

Hỏi mãi Vi Phong vẫn không chịu tiết lộ, Hạ Hầu Quyên bèn dùng thứ khí giới cố hữu mà rất lợi hại của trời ban cho nữ giới ra chinh phục. Nàng vờ làm mặt hờn dỗi :

- Nếu không phải đầu của tiểu muội thì tạo sao Vi huynh lại đầy vẻ bí mật, không chịu nói thẳng cho.

Vi Phong sợ Hạ Hầu Quyên giận hắn liền nói :

- Không phải tại hạ không chịu nói rõ cho Hạ Hầu cô nương hay, thật sự chính tại hạ cũng chưa biết nữa, bởi Độc Cô bang chủ đã đem vụ “đầu lâu của ai” liệt vào vụ cơ mật trọng đại nhất thời. Người đã từng nói rằng...

Nói đến đây, Vi Phong bỗng ngừng hình như không muốn nói thêm.

Không chịu được nữa, Hạ Hầu Quyên chậm tiếng la to :

- Hãy nói tiếp đi, không được giấu tiểu muội, tiểu muội đã tự xưng là “Bào Hao Hồng Nhan”, tức nhiên nóng như lửa, trong bụng không bao giờ còn lại nửa điểm hoài nghi, nếu Vi huynh chọc giận tiểu muội, tiểu muội sẽ gào thét như sấm, khi ấy chắc Vi huynh chịu không nổi đâu.

Vi Phong có vẻ thất đảm kinh hồn vội nói :

- Độc Cô bang chủ chỉ nói rằng trong bổn bang rất có thể có một nhân vật trọng yếu không dám ăn món đầu người chưng, và dụng ý bầy bữa tiệc đầu người này ra cũng chỉ vì...

Hạ Hầu Quyên cau mày :

- Dụng ý gì thật là khó hiểu thế?

Vi Phong lắc đầu :

- Chính tại hạ cũng không hiểu được nhưng theo ngữ khí của Độc Cô bang chủ mà chịu khó nhận xét thì hình như đang có gian tế lẫn lộn trong đám nhân vật trọng yếu của bổn bang thì phải.

Hạ Hầu Quyên kinh hoảng, trống ngực nhảy mạnh, nghĩ thầm :

“Không lẽ vụ này có liên quan tới vụ Bành Bạch Y giả dạng “Vạn Cổ Thương Tâm” Bạch Bất Bình không may đã bị bại lộ? Nếu quả thật như thế thì chàng sẽ gặp hung hiểm tính mệnh của chàng...”

- Cô nương cho rằng sự xét đoán vừa rồi của tại hạ có thể thành được chăng?

Hạ Hầu Quyên gật đầu :

- Không những có thể mà còn rất có thể nữa bởi Độc Cô bang chủ của Vi huynh có tánh tự tôn tự đại, độc đoán chuyên hoành nên trong Lục Tàn bang thiếu gì kẻ định phản bội lão ta chớ đâu phải chỉ có một hai người.

Vi Phong mỉm cười không thèm phê bình lời nói châm chọc của Hạ Hầu Quyên chỉ ôn tồn bảo nàng :

- Nếu như Hạ Hầu cô nương có thể chịu thua trước Vũ Văn sư muội của tại hạ thì...

Hạ Hầu Quyên bỗng trừng mắt nhìn Vi Phong tia ra hai luồng nhãn quang cực lạnh.

Vi Phong giật mình kinh hãi vội chữa lời :

- Nếu như Hạ Hầu cô nương có thể thừa sức đối phó môn “Song Tâm Vạn Ảnh” chưởng pháp của tệ sư muội thì trong bữa tiệc đầu người sắp tới nhất định cô nương sẽ có phần tham gia bữa tiệc bí mật ấy để thưởng thức một món ăn kỳ dị.

Hạ Hầu Quyên dậm chân la lớn :

- Vi huynh bất tất phải nhiều lời cho mất công, có đời nào tiểu muội lại chịu nếm món đầu người chưng của quý bang.

Hạ Hầu Quyên trả lời là giả, còn nàng dậm chân mới là thật. Nàng dậm chân đúng vào chỗ mà kẻ bí mật vừa rồi đã ẩn nấp phía dưới thủy tạ, dùng kim đâm xuyên qua ván sàn, trúng vào giữa bàn chân của nàng cốt để giải trừ chất độc “Liệt Nữ Đảng Tâm hoàn” dùm nàng bởi hiện giờ nàng đã biết rõ tất cả những bí mật cần biết mà Vi Phong đã vô tình nói hết cho nàng nghe cả rồi, và hắn sẽ giở trò dâm đãng để hãm hại nàng, nàng cần phải cấp thời xuất thủ chế ngự hắn mới xong, nếu không, tuy chất độc trong người nàng đã tiêu tan nhưng chân khí nan đề, công lực vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nàng tất sẽ bị tên dâm tặc làm khổ chứ chẳng không.

Nhưng nào ngờ, người bí mật hồi nãy giờ đã biến đi đâu mất, mặc dù nàng đã dậm chân nhiều lần mà không hề thấy có chút dấu hiệu nào.

Vi Phong thấy giờ đã cận, nếu còn khách sáo e dè hắn sẽ bỏ mất cơ hội ngàn vàng hiếm có, nên hắn vội mơn trớn cười bảo Hạ Hầu Quyên :

- Hạ Hầu cô nương, cô nương không nên nóng nẩy nữa, chúng ta đừng bỏ qua cái cảnh trời sao trăng sáng như tựu như vẽ đêm nay...

Hắn nói tới đó, Hạ Hầu Quyên khôn khéo mỉm cười ngắt lời :

- Đúng rồi! Chúng ta không nên bỏ qua dịp may hiếm có khi cảnh đêm đã xinh đẹp như thế này! Vi huynh nên cùng tiểu muội đôi ta đứng tựa bên nhau ngắm cảnh trời đêm và đếm những vì sao sáng nhé.

Vi Phong nghe nói không khỏi rủa thầm Hạ Hầu Quyên tinh nghịch, bướng bỉnh, vì đến lúc này rồi nàng vẫn chưa chịu làm theo ý mình.

Đến đây bỗng Vi Phong rùng mình sợ hãi đến lạnh toát cả xương sống.

Sở dĩ Vi Phong cả sợ như vậy vì hắn vừa sực nghĩ ra thứ “Liệt Nữ Đảng Tâm hoàn” của Tàn Tâm Yêu Cơ Vũ Văn Sương có một sức mạnh cử thế vô song. Hạ Hầu Quyên một khi đã bị trúng độc rồi tất nhiên nàng phải bốc dậy lửa tình, thèm khát ái ân mãnh liệt, và nàng đã tự hiến thân cho hắn rồi, nhưng tạo sao đến mãi giờ nàng vẫn tỉnh táo như thường, lại còn biết dùng lời lẽ khôn ngoan ngăn cản không cho hắn hạ thủ.

Việc này đã vượt khỏi tình lý, không lẽ...

Không lẽ thế nào? Vi Phong không còn đủ can đảm để nghĩ tiếp nữa. Nhưng hắn không nghĩ cũng không được nên hắn nghĩ bụng không lẽ Hạ Hầu Quyên chưa hề bị trúng độc qua biết đâu nàng chỉ xem hắn như thằng khờ khạo háo sắc tìm cách dò thám cho ra những vụ bí mật mà nàng cần biết.

Khi ấy Hạ Hầu Quyên trông thấy Vi Phong luôn luôn biến sắc, nhưng kẻ cứu ứng nàng vừa rời khỏi chưa kịp trở lại, nàng lo sợ đối phương thẹn quá hóa giận nhỡ chẳng may làm liều, nàng sẽ không dễ gì đối phó nổi đối phương nên lập tức nàng thay đổi thủ đoạn mềm dẻo khẽ nhếch miệng tươi cười nói :

- Vi huynh, Vi huynh đã bảo rất thương yêu tiểu muội, nhưng tạo sao tiểu muội chỉ yêu cầu Vi huynh là dẫn tiểu muội ra ngoài lan can để thưởng thức dạ cảnh, thế mà Vi huynh nhất định không chịu chiều theo ý tiểu muội?

Đang khi cả kinh trong bụng bỗng nghe Hạ Hầu Quyên nói thế, Vi Phong cảm thấy hơi yên tâm nên một mặt hắn bước tới trước lan can, đứng sánh vai với người đẹp, một mặt mỉm cười nói :

- Tại hạ sao lại không chịu, nhưng Hạ Hầu cô nương cũng nên hiểu rằng nếu chỉ thưởng thức dạ cảnh, đếm những vì sao sáng thì vẫn làm phí mất cảnh đẹp của đêm nay, chúng ta còn nhiều việc tiêu khiển hay ho khác nữa chứ.

Hạ Hầu Quyên nghe nói thì dựng ngược đôi mày liễu, vì nàng đoán biết đối phương hiện giờ lửa tình đã bừng cháy, tình hình đã đến lúc vô cùng quyết liệt không tài nào có thể tránh khỏi.

Vi Phong thấy nàng tuy chưa chịu trả lời cũng chưa hề nổi nóng bất giác lấy ngay lại sự can đảm trở lại.

Vi Phong chăm chú nhìn vào cánh tay ngọc nõn nà đang tựa bên lan can của Hạ Hầu Quyên mỉm cười nói nhỏ :

- Hạ Hầu cô nương ơi! Cô nương có biết đó là thứ tiêu khiển gì không? Thứ tiêu khiển này khiến cho đôi ta tiêu hồn lạc phách hơn ngắm cảnh đếm so thập bội nữa cô nương à.

Hạ Hầu Quyên lạnh lùng đáp :

- Tiểu muội không biết.

Vi Phong cười giọng dâm dật trăng hoa, thì thào trong hơi thở :

- Nếu quả thật Hạ Hầu cô nương không biết thì tại hạ xin nói rõ với cô nương.

Hắn vừa nói vừa nắm chặt ngay lấy cổ tay Hạ Hầu Quyên.

Hạ Hầu Quyên lập tức xếch ngược đôi mày, nhìn thẳng vào mặt Vi Phong quát :

- Vi Phong, bộ ngươi muốn làm loạn chăng? Ngươi dám to gan nắm tay ta à?

Vi Phong cười hì hì :

- Tại sao lại không dám, cánh tay của cô nương trắng nõn như ngọc...

Hạ Hầu Quyên trợn mắt đăm đăm gằn giọng :

- Ngươi dám nắm tay ta? Hừ ngươi nên nhớ ta là Bào Hao Hồng Nhan đấy nhé.

Vi Phong vẫn chai lỳ, hắn cười :

- Biết chớ... tại hạ...

Hạ Hầu Quyên lại hừ một tiếng, ngắt ngang lời hắn :

- Ngươi hẳn đã biết rõ ta là Bào Hao Hồng Nhan vậy ngươi không sợ hãi môn Bàn Nhược Phật chưởng oai trấn càn khôn của ta sao?

Lúc khởi đầu Vi Phong còn hơi có vẻ sợ sệt, nhưng về sau sực nhớ tới đối phương đã hai lần bị trúng độc, dẫu cho có tài giỏi đến đâu đi nữa cũng khó lòng làm gì nổi hắn, nên hắn lập tức cười lên hô hố :

- Hạ Hầu cô nương nên cứng rắn làm gì nữa cho mất công, một khi phượng hoàng đã bị bắt nhốt trong lồng rồi thì thép cứng sẽ biến thành đất mềm. Cô nương bất tất phải mơ tưởng thi triển làm gì môn Bàn Nhược Phật chưởng. Tốt hơn cô nương nên giữ lại một chút ít sức lực để lát nữa giúp ta nên cuộc mây mưa...

Hiện giờ Vi Phong đang phừng phừng dục hỏa, không sao chịu nổi, miệng thốt ra những lời ô uế khó nghe, đồng thời hắn cứ nắm chặt lấy tay Hạ Hầu Quyên lôi nàng về phía “Dương pho sàn”.

Đến lúc này, trừ những ả đảng phụ dâm tà ra, đừng nói chi tới một cô gái tính tình nóng nảy như Hạ Hầu Quyên, ngay đến một cô gái tính nết hiền lành nhu nhược cũng phải phát huy bản năng tự vệ để chống cự với cường bạo như thường.

Bởi thế Vi Phong vừa định kéo lôi Hạ Hầu Quyên tới chiếc giường gần đó toan giở trò bỉ ổi thì lập tức nàng vung tay hất ngay tay hắn ra, xô hắn bật lùi về phía sau hai bước.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, Hạ Hầu Quyên bỗng cảm thấy công lực của nàng đã được hồi phục một cách bất ngờ. Thảo nào kẻ ẩn thân dưới gầm sàn Thủy tạ đã đi nơi khác, không cần ở lại đây để bảo hộ nàng nữa cũng phải.

Vi Phong đến giờ mới hiểu rõ Hạ Hầu Quyên thật ra chưa hề trúng độc, nàng có thể thi triển bất cứ lúc nào môn tuyệt thế thần công của môn này.

Nhưng rất lạ là Hạ Hầu Quyên hiện giờ tuy đã khôi phục lại anh phong của trang Bào Hao Hồng Nhan, nhưng nàng vẫn tươi cười kêu lên :

- Vi huynh!

Hai tiếng “Vi huynh” Hạ Hầu Quyên gọi Vi Phong lúc nãy đã khiến hắn sung sướng đến tiêu hồn lạc phách, còn bây giờ trái lại không hiểu sao khiến hắn phải thất đởm kinh hồn.

Vi Phong chỉ muốn tìm đường đào tẩu, nhưng không may cho hắn là hiện giờ đang đứng bên cạnh chiếc giường, còn Hạ Hầu Quyên đứng chặn ngang trước mặt hắn.

Vả lại, sau khi so sánh lợi hại, Vi Phong nhận rằng dẫu cho hắn có thí mạng tìm đường đào tẩu cũng không sao thoát khỏi môn Bàn Nhược Phật chưởng của Hạ Hầu Quyên, thế nên hắn muốn chạy cũng không dám chạy. Còn như hắn cất tiếng kêu cứu Hạ Hầu Quyên sẽ không chút chần chờ lập tức hạ thủ giết hắn ngay, bởi thế hắn cũng không dám kêu lấy nửa tiếng, đành ôm bụng nhẫn nại chờ đợi một phút may mắn nào đó xảy tới thôi.

Sau khi tính rõ lợi hại, Vi Phong chợt nghe thấy Hạ Hầu Quyên kêu mình là “Vi huynh” tim hắn bỗng đau nhói như vừa bị một mũi tên bắn trúng giữa ngực, khiến hắn toàn thân muốn rụng rời, hắn cúi đầu run giọng ấp úng :

- Hạ... hạ... Hầu cô nương...

Hạ Hầu Quyên vẫn tươi tắn như đóa hoa, nàng ôn tồn cười khanh khách :

- Vi huynh phong thanh nguyệt bạch, tình hà vạn lý, ta không nên bỏ mất cảnh đẹp đêm nay, bây giờ hai ta nên đứng tựa lan can thưởng dạ sắc, đếm những vì sao lấp lánh, hay là hai ta nên làm những việc lý thú hơn, vui sướng hơn.

Mấy câu nói ngọt ngào này nếu người khác nghe thấy thật sung sướng biết bao, nhưng đối với Vi Phong hiện giờ thì trái hẳn, đã khiến hắn toàn thân run rẩy không biết phải trả lời như thế nào.

Mãi lát sau hắn mới đưa mắt nhìn trộm Hạ Hầu Quyên run giọng nói :

- Hạ... Hạ Hầu cô nương, mong... cô nương... cô nương... hãy tha lỗi cho tại hạ, tại hạ chỉ vì quá yêu cô nương nên mới...

Hạ Hầu Quyên gật đầu nhoẻn miệng cười bảo :

- Tiểu muội không lạ gì Vi huynh đã quá si tình tiểu muội bởi thế tiểu muội cũng cần phải báo đáp Vi huynh một cách xứng đáng.

Nói đến đây Hạ Hầu Quyên lại chỉ vào chiếc giường “Đông phi sàng” mỉm cười nói tiếp :

- Vi huynh còn khách sáo gì nữa, hãy mau mau lên giường để tiểu muội báo đáp ơn sâu cho.

Hồi nãy Vi Phong định tiêu hồn trên giường, nhưng bây giờ rất có thể sẽ bị phi hồn ở trên ấy, nên bất giác hắn run sợ lẩy bẩy, lạy lục kêu van :

- Hạ Hầu cô nương ơi.

Hạ Hầu Quyên cười khanh khách ngắt lời :

- Tốt hơn Vi huynh nên nghe lời tiểu muội, một kẻ nhỏ gan như huynh cũng dám trộm hương ép phấn hái mận bẻ đào?

Hạ Hầu Quyên vừa nói vừa chậm rãi bước đến sát mặt Vi Phong.

Vi Phong không dám chạy trốn, cũng không dám kêu la, đối phương tiến chừng nào, hắn lại thối lui chừng ấy, sau cùng đã hết chỗ thối lui hắn đành ngồi bẹp xuống mép giường.
Bình Luận (0)
Comment