Ngày kế.
Ngày hôm sau.
Hôm sau.
The next day.
Chu Nam Kinh gõ chữ cuối cùng của “Tiên lệnh”, đột nhiên nổi hứng muốn viết vài dòng cảm nghĩ tác giả.
Nhiều người viết cái này rồi, thế nhưng mình phải bắt đầu thế nào đây? Viết vô nghĩa có sao không?
“Xin chào mọi người, tôi là Chu Nam Kinh, tiểu thuyết của tôi đã kết thúc À…” ← Viết những thứ dạng dạng thế này có được không nhỉ…
Chu Nam Kinh mở ra hội nhóm do Trường Kiếm mở.
Chu Nam Kinh: Có ai ở đây không?
Mộ Trường Kim: Chào buổi chiều.
Viết văn đến mức phát bệnh thần kinh: Lúc nào chả có.
Nhân gian vô: Tôi là người
Chu Nam Kinh: Cảm nghĩ kết thúc truyện viết thế nào?
Nhân gian vô: Hử, Nam Kinh cậu cũng biết cảm nghĩ cuối truyện là cái gì cơ á? Tôi còn tưởng cái đó không tồn tại trong thế giới quan của cậu cơ…
Mộ Trường Kim: Nam Kinh, gần đây cậu thay đổi thật nhiều.
Viết văn đến rút gân: Ha ha ha ha, Nam Kinh, Nam Kinh, cậu muốn viết cảm nghĩ sao? Đến tôi dạy cho, copy lấy của Mộ Trường Kim ấy, ha ha ha ha… Đúng rồi, nhớ phải đổi tên đấy….
Trường Kiếm: Kha San Hà, danh sách cuối tuần này không có tên cậu nhé!
Tên thật của tay rút gân
Viết văn đến rút gân: …. A Kiếm… Anh… không cần phải đối xử với tôi… tàn nhẫn… như vậy…
Trường Kiếm: =1= Giác ngộ đi! Nhũ danh của tôi là Sith!!!
Là phát xít đấy!
Nhân gian vô: Ha ha ha ha, Kha San Hà! Cậu làm tôi cười chết mất!!!!
Viết văn đến rút gân: Các người… các người…
Chu Nam Kinh: Ngoan.
Trường Kiếm: …. Nam Kinh cậu….
Nhân gian vô: …. Nam Kinh anh…
Mộ Trường Kim: …. Nam Kinh ông…
Viết văn đến mức phát bệnh thần kinh: …. Nam Kinh anh…
Viết văn đến rút gân: Nam Kinh anh không phải làm thế đâu….
Mộ Trường Kim: Kha San Hà à, còn nửa câu nói nốt đi… Toàn bộ chỉ số thông minh của nhóm này đều bị cậu lấy đi mất rồi!
Chu Nam Kinh: Mọi người sao rõ ràng thế?
Nhân gian vô: … Nhìn Trường Kiếm…
Mộ Trường Kim: … Nhìn Trường Kiếm…
Viết văn đến mức phát bệnh thần kinh: … Nhìn Trường Kiếm…
Viết văn đến rút gân: … Nhìn Trường Kiếm…
Trường Kiếm: =L= Nhìn cái đầu! Mau đi viết văn đi! Không tôi cắt suất các cậu giờ!!!!
Chu Nam Kinh: Nhìn Trường Kiếm kìa…
Trường Kiếm: …
Chu Nam Kinh: Anh không phải là tác giả, sướng thật đấy…
Trường Kiếm: =L= Nam Kinh, tôi là tổ trưởng, vậy nên…
Chu Nam Kinh: [trả lời tự động] Vừa rồi có người trộm nick của tôi.
Trường Kiếm: =L= Trò chuyện trong nhóm làm quái gì có trả lời tự động!!!
…
Câu chất vấn của Trường Kiếm rốt cuộc bị Chu Nam Kinh lờ đi.
Khi đăng chương cuối cùng lên, Chu Nam Kinh mất nửa tiếng để viết xong cảm nghĩ kết truyện.
“Đầu tiên xin cảm ơn tất cả các độc giả đã yêu thích và đón đọc. Không có mọi người, quả thật tôi sẽ không viết nên nổi cuốn “Tiên lệnh” hơn một nghìn vạn chữ này.
Tiếp theo, cảm ơn đã chỉ lỗi, đề nghị, bình luận…
Cuối cùng, xin cảm ơn ‘đệ nhất fan Trong cơn say khêu đèn xem tiện’, ‘người vote nhiều nhất Trong cơn say khêu đèn xem tiện’, ‘đệ nhất bình luận viên Trong cơn say khêu đèn xem tiện’”.
Mấy dòng đơn giản như vậy, thế nhưng Chu Nam Kinh đã phải vò đầu bứt tóc sửa đi sửa lại mấy lần… Nghĩ lại thật đúng không thể tin tưởng được.
Sau khi đăng bài, Chu Nam Kinh liền tắt giao diện trang web đi.
Mở nick QQ phụ ra, việc đầu tiên là đạp Ôn Hướng Hoa.
Bán nữ hài lão *** sài: Có không?
Ôn: [trả lời tự động] Tôi hiện đang đọc tiểu thuyết của Nam Kinh đại đại, không tiếp khách [không nhắn tin]
Chu Nam Kinh chỉ có thể hậm hực tắt cửa sổ chat lại.
Chừng 10 phút sau, nick của Ôn Hướng Hoa rung lên bần bật.
Ôn: Lão sài ơi ơi ơi ơi ơi….
Bán nữ hài lão *** sài: Đây.
Ôn: Cậu có thấy cảm nghĩ kết truyện của Nam Kinh đại đại không??? QAQ
Bán nữ hài lão *** sài: Thấy.
Ôn: Trong cơn say khêu đèn xem tiện là tôi!!!
Bán nữ hài lão *** sài: Tôi biết.
Ôn: Tôi QAQ Kích động quá QAQ…Thế nhưng tôi thấy cứ sao sao ấy…
Bán nữ hài lão *** sài: Cậu nghĩ nhiều rồi, ngoan.
Ôn: QAQ chùi nước mũi
Ôn: Tôi vui quá… Mặc dù sáu ngày nữa mới đến sinh nhật tôi, thế nhưng tôi thấy…. Đây chính là món quà tuyệt vời nhất mà tôi từng nhận! QAQ.
Bán nữ hài lão *** sài: Cậu sắp sinh nhật?
Ôn: Đúng vậy QAQ, đúng rồi… quên nói cho cậu biết…
Bán nữ hài lão *** sài: Đúng thế.
Ôn: xoa xoa cúc っ∑[゜ロ゜] Tưởng cậu cũng không quan tâm lắm…
Bán nữ hài lão *** sài: Không có gì không có gì.
Ôn: ヽ[〃∀〃]ノ Vậy sáu ngày sau ra chương mới nhá?
Bán nữ hài lão *** sài: … Để xem đã.
Ôn: ヽ[〃∀〃]ノ Lão sài là đẹp trai nhất!
Bán nữ hài lão *** sài: Tôi cũng nghĩ thế =L= [Tác giả chú thích: Đây là học được từ Trường Kiếm khí phách tà mị cuồng luyến đó!]
Ôn: Tôi cũng được tặng rất nhiều thứ rồi [o゜゜]o☆ Có đồ ăn, có bưu thiếp, có thiệp chúc mừng, có khăn quàng cổ… Đáng tiếc bây giờ là mùa hè, không thể show khăn ra được.
Bán nữ hài lão *** sài: Ừ.
Chu Nam Kinh tắt khung chat, lại lao vào hội Trường Kiếm. Gần đây hắn phát hiện ra cái ổ này kì thực cũng hữu ích, chẳng qua là có chút không đáng tin.
Chu Nam Kinh: Tặng quà cho bạn, các cậu nghĩ cái gì thì tốt?
Nhân gian vô: Hôm nay anh năng động thật đấy Nam Kinh. Sinh nhật nam hay nữ?
Viết văn đến mức phát bệnh thần kinh: Câu hỏi như trên.
Chu Nam Kinh: Nam.
Mộ Trường Kim: Ấy ầy, bảo sao
Quả thận: A, Nam Kinh đại thần!
Chu Nam Kinh: Xin chào, cậu là…
Quả thận: [ε] Xin chào đại thần, tôi là nữ tần Quả thận. Tôi rất thích văn của anh, có thể gặp người thật quả rất vui!!!
Chu Nam Kinh: Cám ơn đã thích.
Mộ Trường Kim: À, ra là người mới không thích tôi…
Quả thận: Tại Nam Kinh đại thần tương đối khó gặp ←← Ps: Bạn của đại thần có xa không?
Chu Nam Kinh: Không biết, chắc là cũng xa.
Quả thận: [✿⊙。⊙]ハ Là bạn mạng sao?
Chu Nam Kinh: Ừ.
Nhân gian vô: Thắt lưng đi, đàn ông ai chả dùng.
Chu Nam Kinh: Tôi nghĩ tuổi cậu ta không quá lớn, hẳn là không dùng được.
Mộ Trường Kim: Vừa định bảo tặng đồng hồ, nghe câu của Nam Kinh lại phải nuốt ngược trở về.
Quả thận: Thế là nam sinh khoảng bao nhiêu tuổi?
Cái này… Đúng là không biết thật…
Bán nữ hài lão *** sài: Cậu bao nhiêu tuổi?
Ôn: •͡ω• Hỏi cái này làm gì?
Bán nữ hài lão *** sài: Cậu đoán thử xem?
Ôn: Ờ, hai mươi sáu.
Hắn còn nghĩ Ôn Hướng Hoa tuổi sẽ không quá lớn, ai dè hóa ra cậu ta chỉ nhỏ hơn bản thân có một tuổi.
Chu Nam Kinh: Hai mươi sáu.
Quả thận: Sặc, thế tính cách thế nào?
Chu Nam Kinh: Đần, ngốc, dở hơi.
Quả thận: …
Quả thận: Hay là gối ôm?
Chu Nam Kinh: Gái lắm.
Quả thận: Vậy thì đồ ngọt đi, chocolate thế nào?
Chu Nam Kinh: Tâm lý cậu ta phức tạp, tôi chỉ sợ cậu ta suy nghĩ nhiều.
Quả thận: câm nín
Quả thận: Vậy, mp3, mũ lưỡi trai các thứ thì sao?
Chu Nam Kinh: Chắc cậu ta chả thiếu mấy thứ đó đâu.
Quả thận: … Thế cậu ấy thích cái gì?
Cậu ta thích tôi.
Chu Nam Kinh gõ xuống bàn phím một câu như trên, nhưng lại chần chờ không nhấn gửi.
Hắn có cái gì để khẳng định, Ôn Hướng Hoa thích mình? Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ vậy đâu. Giống như kiểu tự mình đa tình vậy.
Thế nhưng ý nghĩ này lại nảy ra rất tự nhiên, giống như điều đó đúng là như vậy – Hắn làm sao khẳng định một người mới quen trên mạng lại thích mình được?
Chu Nam Kinh: Cám ơn Quả thận. Không có việc gì.
Quả thận:?
Chu Nam Kinh lại gọi Ôn.
Bán nữ hài lão *** sài: Có đây không?
Ôn: Tôi đây 0v0
Bán nữ hài lão *** sài: Địa chỉ nhà cậu là gì?
Ôn: =口= Cậu… Cậu muốn gửi đồ cho tôi sao? [:з」∠]
Bán nữ hài lão *** sài: Ừ.
Ôn: Tôi… Tôi sao lại có thể không biết xấu hổ như thế chứ ˋ[ ° °]
Bán nữ hài lão *** sài: Để ôm đùi cho tiện chứ sao, nói đi.
Ôn: Khụ khụ… Số 31 hoa viên Thiên Phủ, trung tâm Nam Kinh, thành phố Nam Kinh, tỉnh Giang Tô. [Tác giả chú thích: Địa chỉ này là chém bừa đấy =L=]
Bán nữ hài lão *** sài: Tầng mấy?
Ôn: Cả số 31 là nhà tôi [:з」∠].
Có thể mua trọn bộ truyện của hắn như vậy, đương nhiên chả phải loại phải bán máu bán thận mà sống đâu nhể…
Bán nữ hài lão *** sài: =L= Được, tôi biết rồi.
Chu Nam Kinh tắt máy tính đi.
Hắn đi đến giá sách, rút ra tập truyện đầu tiên được xuất bản của mình, tên “Trốn vào tiên môn”, tổng cộng mười chín quyển. Từng quyển một bị lấy ra, nháy mắt giá sách trống ra một khoảng lớn.
Lần đầu xuất bản, Chu Nam Kinh cũng giống như nhiều người khác, tâm tình rất kích động. Hiện tại viết nhiều quen tay, tính tình lại dần đạm mạc. Mỗi tháng, truyện tranh bản in lẻ, tạp chí bản in lẻ, … đều gửi đến ba bốn quyển, hắn cũng lười xuống tầng dưới lấy chuyển phát nhanh…. may mà người ta còn có dịch vụ đưa lên tận phòng.
Chu Nam Kinh lục tìm trong phòng một lúc lâu mới tìm được một cây bút máy tạm viết được. Là Parker. Ngày trước còn học đại học thường xuyên sử dụng, giờ lâu rồi trở nên vô dụng, mực ở đầu ngòi đã khô lại, may mà vẫn còn chút mực nước bên trong thân bút.
Vào đây để nhìn ngoại hình em í
Chu Nam Kinh đặt mười chín quyển sách lên bàn, lật trang bìa của tập một.
“Chúc Ôn sinh nhật vui vẻ. Chu Nam Kinh.”
Một dòng trên được viết từ tập một đến hết quyển mười chín. May mắn là, tuy lâu rồi không cần bút, nhưng tay viết cũng không quá miễn cưỡng.
Chu Nam Kinh đứng đối diện với hòm thư của nhà mình lúc này đã chật cứng, thở dài, cuối cùng đành lấy một cái thùng giấy, đựng toàn bộ truyện vào, bê xuống đi gửi chuyển phát nhanh.
Nơi nhận: Số 31 hoa viên Thiên Phủ, trung tâm Nam Kinh, thành phố Nam Kinh, tỉnh Giang Tô.
Người gửi: Lão sài.
Đương nhiên, hai chữ “Lão sài” là nhờ người viết.
Từ nhà đến công ty chuyển phát nhanh cũng không phải là xa, thế nhưng cũng không có xe nào qua lại, Chu Nam Kinh thầm may mắn bản thân cũng chả đến nỗi quá èo uột.
Về nhà, mở máy tính ra, nhắn cho Ôn Hướng Hoa một câu: Đã gửi rồi.
Sau đó, vẫn còn một việc.
Nam Kinh: Hôm nay là lần đầu tiên gửi đi một bộ sách cho độc giả.
Hắn làm như vậy, cũng là để cho người kia đỡ hoài nghi “hay là Lão sài kí”…
Chu Nam Kinh ngồi trước máy tính duỗi duỗi eo, mắt nhìn Ôn Hướng Hoa không ngừng gửi emo biểu thị tình cảm vui sướng.
…
Triệu Tinh Hoa quay đầu nhìn Lý Hiên đang ồn ào bên cạnh.
“Em sắp sinh nhật hai bảy tuổi đúng không?”, Anh không nhịn được đặt câu hỏi.
Lý Hiên xoay ghế qua, hưng phấn, “Đúng thế, anh muốn tặng quà cho em sao?”
“Không phải.” Triệu Tinh Hoa lắc đầu, “Tự em xem đi này.” Anh chỉ chỉ màn hình.
Lý Hiên rời bàn của mình, nhìn chằm chằm màn hình máy tính của Triệu Tinh Hoa.
Khóe miệng nhất thời không giữ được nét cười, khóe miệng càng lúc càng nhếch cao.
“Thật là… Chính cậu ta mới ngốc, đần, dở hơi ấy!”, Lý Hiên lắc đầu.
===============
Đoán xem Tinh Hoa và Tiểu Hiên là ai nào:3