Có Gan Viết Đồng Nhân Thì Có Gan Mở Cửa Đi!

Chương 25

Ngày mười chín tháng tám, thời tiết sáng sủa. Vẫn còn nóng bức lắm.

Chu Nam Kinh hơn chín giờ mới rời giường, ngoại trừ tự chửi bản thân càng lúc càng sinh hoạt không ra quy luật thì không có gì đáng nói.

Đăng nhập QQ, biên tập Lý Qua Qua vẫn than thở khóc lóc kêu hắn ra chương mới, bộ dáng kia như sắp quỳ rạp xuống. Ngoại trừ muốn hưởng thụ việc này, hắn còn đang định lùi thời gian ra văn mới.

Bởi vì hắn phát hiện, gần đây thời gian công tác của mình càng lúc càng giảm, mỗi lần lên mạng đều làm những chuyện bình thường mấy tác gia khác không làm, ấy là nói chuyện phiếm với Ôn Hướng Hoa.

Mặc dù trong nội tâm, Chu Nam Kinh vẫn cho rằng, là do tên kia gây ra cả thôi.

Ví dụ như sáng nay trời xanh nắng đẹp, Ôn Hướng Hoa đang sung sướng bế cháu ngồi trò chuyện với Nam Kinh đại đại.

Ôn: Sài sài sài sài sài sài sài Cậu biết không, Hàng Châu sắp mở fes!! Nghe nói CV hay coser đều đi hết, còn có mấy người bạn hẹn mua vé rồi… TUT Tôi cũng muốn đi a a a a a a a a

Bán nữ hài lão *** sài: Vậy thì đi đi =L=

Ôn: Nhưng mà cháu tôi còn ở đây, mà gửi thư cho chị tôi có lẽ không kịp….

Bán nữ hài lão *** sài: Vậy thì đừng đi.

ÔN Nhưng mà tôi muốn đi!

Bán nữ hài lão *** sài: Vậy thì đi đi!

Ôn: …

Tốt xấu gì thì hai người cũng đổi lời thoại đi, cứ thế này độc giả lại tưởng tác giả muốn lấp đầy số lượng chữ đó!!!!

Ôn: Hôm qua tôi nằm mơ mình đi thi. Tôi không biết thi cái gì, bèn hỏi người bên cạnh, người đó nói kiểm tra hiểu biết, nếu không đạt yêu cầu sẽ bị đem ra chặt đầu. Tôi vừa nhận đề thi đã thấy gì mà sinh nhật Trương Khởi Linh là khi nào,.. liền quỳ luôn tại chỗ… Kết quả giám khảo báo còn hai phút nữa hết giờ, tôi đành phải hỏi người bên cạnh. Người đó nói, cậu có bị ngu không thế, Nam Kinh đại đại với Trương Khởi Linh sinh cùng ngay mà! Nhưng mà tôi nào biết Chu Nam Kinh sinh năm nào, cuối cùng bị lôi đi chém đầu.

Bán nữ hài lão *** sài: Cho nên…?

Ôn: Không có….

Bán nữ hài lão *** sài: … Thế cậu kể cái này làm gì?

Ôn: Tôi muốn biết sinh nhật Nam Kinh đại đại chứ còn gì nữa

Bán nữ hài lão *** sài: Cậu không phải biết rồi sao?

Ôn: Nhưng tôi không biết năm QAQ

Bán nữ hài lão *** sài: Biết cũng vô dụng.

Ôn: Nhưng mà tôi muốn biết QAQ

Sinh nhật thôi mà, để ý làm gì, đã bao nhiêu năm hắn chỉ có một chậu vịt quay Bắc Kinh cùng vài chai bia Thanh Đảo là hết. Nhiều lắm thì có trứng muối hoặc sữa chua mẹ gửi cho. Mà trời nắng nóng thế này, sữa chua rất nhanh hỏng, bỏ vào ngăn đá tủ lạnh cũng chịu.

Bán nữ hài lão *** sài: Vậy thì tự đi mà hỏi anh ta!

Ôn: Nhưng anh ấy không biết tôi QAQ

Anh ta sao mà lại không biết cậu, anh ta còn đang nói chuyện phiếm với cậu kia kìa!! Phàm nhân ngu xuẩn nhà mi còn không mau mau run rẩy!

Bán nữ hài lão *** sài: Cậu không phải ở trong cộng đồng fan anh ta sao?

Ôn: Nhưng mà anh ấy thiết lập chế độ không chấp nhận trò chuyện riêng tư từ bất kì ai!!!

Bán nữ hài lão *** sài: …

Ừ nhỉ, hắn hình như có cài đặt chế độ đó.

Bán nữ hài lão *** sài: Biết cũng vô dụng, đừng biết, ngoan.

Ôn: [ε[#] Sài Sài, bao giờ sinh nhật cậu?

Chu Nam Kinh nhanh chóng lật lấy một mẩu giấy được dán trên bàn: [Bán nữ hài lão *** sài, tên thật Sài Tư Văn, học thiết kế sân vườn đại học Cẩm Giang, hai mươi bốn tuổi, sinh nhật 11 tháng 9, bút danh Sài khả phu thủ tê kê, nay sửa thành Phế sài, ghét Nhật ghét Mỹ, ghét nhà Thanh. Nhà dưới tầng Chu Nam Kinh. Weibo là Sài khả phu thủ tê kê]

Bán nữ hài lão *** sài: Mười một tháng chín.

Ôn: Hử? Còn một tháng nữa sao?

Bán nữ hài lão *** sài: Ừ.

Ôn: Lão sài lão sài, cậu đến Hàng Châu chơi đi? Vé máy bay tôi cho, tiền ăn ở tôi bao!

Bán nữ hài lão *** sài: Không cần!

Ôn: QAQ Vì sao?

Bán nữ hài lão *** sài: Nóng. Không muốn ra ngoài.

Ôn: OTL Được rồi. Sài sài sài sài, bao giờ cậu ra chương mới?

Bán nữ hài lão *** sài: …

Ôn: QvQ Thế nào?

Bán nữ hài lão *** sài: [Tự động trả lời] Xin chào, hiện tại tôi không có ở đây, xin liên lạc lại sau [không nhắn tin]

Ôn: FML!! Quay lại đây!!!

Cậu nghĩ tôi sợ cậu sao… Quả nhiên không biết biên tập của Chu Nam Kinh đã bị đùa giỡn đến phát khóc rồi kìa.

Lý Qua Qua: Đại thần đại thần, cậu chừng nào đăng truyện?

Chu Nam Kinh vừa đăng nhập nick chính đã bị một câu như vậy đập vào mặt.

Chu Nam Kinh: Đừng nháo.

Lý Qua Qua: Không phải giả chết!!! Đã hơn một tuần rồi đấy!!!

Chu Nam Kinh: …

Lý Qua Qua: Tôi thật chỉ muốn bóp chết cậu!!!

Chu Nam Kinh: [Trả lời tự động] Xin chào, tôi hiện đang không có ở đây, giang hồ tái kiến.

Tái kiến cái con mẹ nó!!!

Lý Qua Qua tức giận hất chuột. [╯‵□′]╯︵┻━┻

Làm thế nào để Nam Kinh chữa chứng chày bửa, đó là cả vấn đề!

Chu Nam Kinh vẫn sinh hoạt không có quy luật như cũ, hắn mở máy tính ra như mọi khi, vào bếp luộc trứng. Đôi vợ chồng mới cưới tầng dưới cũng vui vẻ đi làm, con gà Trương đại gia nuôi lại kêu to như cũ. Chắc Trương đại gia lại quên thắt chặt mỏ con gà rồi, qua mấy tiếng nữa, nhóm ủy viên phụ nữ lại vội vàng kéo đến cho xem.

Vì sao lại lảm nhảm vô nghĩa như vậy? Thế thì phải nói lại từ buổi chiều hôm trước…

Quy luật sinh hoạt ngày hôm qua cũng chả khác mấy ngày hôm nay, Chu Nhã đột nhiên gọi điện cho hắn bảo, “Anh, em phải đi.”

Chu Nam Kinh lúc ấy đang ngồi xổm trên bồn cầu đọc báo, nghe được tin ấy thì phản ứng đầu tiên là: Đi đâu?

À, đúng rồi, Chu Nhã bảo cô ấy muốn về nhà. Chu Nhã và hắn đều là người Tứ Xuyên, thế nhưng thực ra nhà hai người lại không gần. Cũng vì không khí ô nhiễm nghiêm trọng ở Thành Đô, nghe nói đó là thiên đường giới cos, hai là ở đó có một trấn nhỏ, dò nứt mắt trên bản đồ cũng không có. Chu Nam Kinh chính là từ cái trấn đó mà bay ra.

Thế nhưng câu tiếp theo của Chu Nhã làm Chu Nam Kinh khiếp sợ.

Chu Nhã nói, “Anh, em muốn đi Hàng Châu!”

Chu Nam Kinh hỏi, “Đi làm gì?’

“Thì đi fes đó!” Có thể nghe ra sự phấn khích trong giọng nói cô nàng, ngay cả tiếng địa phương của mình cũng tuôn ra hết, “Em nói với anh rồi mà, em vốn đã muốn đi Hàng Châu một chuyến, chỗ đó coser hay tác gia đều nhiều, mấy khuê mật hay bạn mạng của em đều ở đó, lần này gặp luôn. À đúng rồi, CV em thích cũng đến, mấy người luôn, cả bao nhiêu sách xuất bản nữa chứ!!! A a a a càng nghĩ càng thích mà!!!

Khuê mật là chỉ những cô bạn gái rất thân thiết.

Chu Nam Kinh lật lật tờ báo, “Sao em bảo muốn về nhà?”

“Đi chơi đã rồi về, tiền thuê nhà của em đã hết hạn đâu! A a hay anh đến đưa em đi?”

Chu Nam Kinh hiện đang ngồi xổm trên bồn cầu, “…”

Hắn giả bộ tĩnh tâm trả lời, “Em biết không, Nam Phi vừa có một vụ chết người nghiêm trọng đó.”

“Em hỏi anh có đến tiễn em không cơ mà!!”

“Đúng rồi, con trai Lý Gia Thành bị bắt cóc hôm qua, không biết kẻ bắt cóc đòi tiền chuộc bao nhiêu.”

Đay là ông nói gà bà nói vịt còn gì? Tiết tháo đâu cả rồi???

“Phắc, anh đến đưa em đi đi… Anh con mẹ nó nói tiếng người được không?” Chu Nhã nổi giận, ngay cả điện thoại bị cô xiết một cái cũng khẽ rên rỉ.

“Gần đây Nhật Bản cùng USA thật sự rất đáng giận, nhăm nhe xâm nhập hàng không Trung Quốc! Con mẹ nó!”

Chu Nhã không nhịn được nữa, “Anh con mẹ nó đang ngồi WC đúng không? Chắc là đang đọc báo Tân Hoa ấy nhỉ? Tuần trước em xem qua rồi, có phải trang đầu có tít “Người già té ngã bạn dám đỡ không” phải không? Em viết đấy.”

Chu Nam Kinh: …

Mặc kệ thế nào, cuộc đối thoại hỗn loạn trên kể ra cũng đi đến kết thúc.

Chu Nam Kinh lấy một quả trứng luộc, ngồi xuống trước bàn máy tính bóc vỏ trứng, nhân tiện nhìn weibo Chu Nhã- cũng chính là Chi Tử Hoàng.

Chi Từ Hoàng: Cuối cùng cũng được đi Hàng Châu! @Sở Các Sở Các Các mau tới mau tới! Chỉ hận ngày trước không học đại học Hàng Châu [:з」∠]

Nghe nói cái fes kia bắt đầu từ ngày kia, tức là còn hai ngày nữa.
Bình Luận (0)
Comment