Một tin nhắn của Ôn Hướng Hoa đã thành công khi biến Chu Nam Kinh trở lại thuộc tính thâm tỉnh băng. Và buổi sáng nay Chu Nam Kinh lại sắm vai thành công thành một ”thanh niên nghiện net”, cả người đều lộ vẻ hốt hoảng, thậm chí lúc ăn bữa sáng sủi cảo còn rớt một chiếc đũa bắn sang bát Chu Bắc Bình. Trong nháy mắt, mặt ba Chu đã đen như đất vùng cao nguyên Đông Bắc. Chu Nam Kinh chỉ biết oan uổng hô to từ tận sâu trong nội tâm #Phụ hoàng à nhi thần thật sự không cố ý mà#
Ôn Hướng Hoa nói thích hắn.
Cái này hắn biết. Thế nhưng, Chu Nam Kinh thề với trời, hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc đối xử với Ôn Hướng Hoa như ”người yêu”.
Thậm chí có đôi khi, hắn nghĩ, cứ như thế này là tốt nhất, hắn thích Ôn Hướng Hoa, Ôn Hướng Hoa cũng thích hắn. Hai người cách nhau bởi một cánh cửa bằng lụa mỏng như giấy, chỉ cần không ai đâm rách nó, chỉ cần nó còn nguyên vẹn, mọi người vẫn là bạn tốt của nhau.
Thế nhưng cái tên nhóc Ôn Hướng Hoa đáng ghét ấy lại muốn nhấc cái màn giấy ấy ra, thậm chí còn biết trước được nước mưa có thể dễ dàng phá rách cửa sổ. Điều này làm Chu Nam Kinh có một loại bốc đồng không rõ ràng lắm, thậm chí bản thảo hơn tám vạn chữ còn muốn bốc đồng mà ném hết đi.
Hử, chẳng lẽ đây là hành động trong tiềm thức ngăn cản bản thân đánh rơi tiết tháo sao?
Qua một buổi sáng, Chu Nam Kinh vẫn không biết nên trả lời thế nào cho tốt, dứt khoát ném điện thoại sang một bên, tự mình lên máy tính chơi cùng các đồng bọn đến vui vẻ.
Vừa lên QQ đã thấy Lý Qua Qua hiện thân, thậm chí suýt chút nữa còn bắn đầy nước mắt nước mũi ra màn hình, rớt đầy người Chu Nam Kinh.
Lý Qua Qua: Nam Kinh Nam Kinh!!!!!!! Oa oa oa oa oa!!!!!!
Lý Qua Qua: Tôi có một tin xấu cho cậu đây!!!!
Chu Nam Kinh đọc không hiểu câu đầu tiên của Lý Qua Qua lắm, câu thứ hai chỉ hiểu mỗi từ ”xấu”.
Chỉ thấy mỗi thế, quả thật đúng là tin xấu.
Chu Nam Kinh: Cái gì?
Lý Qua Qua: Sách mới ”Vương Thành” của cậu, có hai nhà xuất bản đến muốn cải biên thành truyện tranh.
Chu Nam Kinh: Thế thì làm sao?
Lý Qua Qua Cái đấy không quan trọng, quan trọng là có một nhà con mẹ nó chuyên xuất bản truyện tranh tạp chí “thiếu nữ Sắc Vi” á á á á 2333333333333
Search GG ra Rozen Maiden, nhưng mềnh đoán là tạp chí cho hủ:3
Chu Nam Kinh: Đấy là cái gì?
Lý Qua Qua: Là cái kiểu tạp chí không ”Nam chính em yêu anh anh yêu em không” thì là “Không nam chính yêu nam phụ cơ”….
Chu Nam Kinh ngồi trước máy tính chỉ muốn tự đốt ba mươi hai cây nến. Cái này nghe vào tai mới ”xấu” làm sao…
Lý Qua Qua: Một nhà xuất bản chuyên dành cho học sinh trung học, một nhà xuất bản chuyên dành cho hủ ==, cái thứ hai từ chối giúp cậu.
Chu Nam Kinh: Ừ.
=L= Hắn không hy vọng về sau người ta nhớ về Nam Kinh, lại nhớ tới ”giáo viên hủ nam” hay ”bạn bè của hủ nữ”…
Lý Qua Qua: [:з」∠] Đúng rồi, cậu muốn làm giáo viên tiểu học hay là giảng viên đại học?
Chu Nam Kinh: Đi làm ở trường gần nhà nhất.
Lý Qua Qua: … Cái đó phù hợp với cậu lắm đó!
Chu Nam Kinh: Không khách sáo.
Giữa cuộc nói chuyện có tầm hai phút gián đoạn.
Lý Qua Qua: QAQ tôi vừa tìm rồi, trường học gần nhà cậu nhất là đại học sư phạm Đế Đô! Cậu không có bằng tiến sĩ e là khó xin vào đấy.
Chu Nam Kinh: Thế trường gần nhì là gì?
Lý Qua Qua: …. A, tiểu học Hải Điến!
Chu Nam Kinh: Cậu biết rõ địa chỉ nhà tôi à?
Lý Qua Qua: … … … … …
Chu Nam Kinh: Ừ, đúng là tiểu học Hải Điến thật.
Lý Qua Qua: Hử, tôi đoán đúng hả?
Chu Nam Kinh: Đúng vậy =L=
Lý Qua Qua: Ha ha ha tôi có thể bày quán xem bói rồi!
Chu Nam Kinh: Xem bói thì miễn, từ chức đi làm chuyển phát nhanh đi
Lý Qua Qua: … QAQ
Lý Hiên không nhịn được chà chà hai bàn tay vào nhau. Cái kiểu này, tức là Chu Nam Kinh biết hay không biết vậy…. Con mẹ nó! Giờ lại thấy mình tinh phân thật là ngu!
Nghĩ lại, Lý Hiên càng thấy lạnh hơn, chà hai tay càng mạnh. Chẳng lẽ lại đi đốt lò, mà đã tháng mười đâu, chẳng lẽ năm nay đông sớm?
Chu Nam Kinh khó khăn lắm mới cho Bán nữ hài lão *** sài xuất hiện. Ôn Hướng Hoa dường như rất vui, hắn vừa đăng nhập chưa được mười giây đã thấy cậu ta vui vẻ lao đến.
Ôn: Sài sài cậu onl rồi!
Bán nữ hài lão *** sài: Ừ ^^
Ôn: W Hôm nay onl bằng máy tính à? Tưởng cậu ra ngoài thực tập?
Bán nữ hài lão *** sài: Ngoại địa thì cũng có quán net nhé, thân.
Nội địa hay ngoại địa, đều có quán net cả. Chu Nam Kinh hiện tại đang ngồi trong quán net, thậm chí còn thuê riêng một phòng đơn, trông rất oách!
Ôn: Sao không mua lap? 030 Trong quán nét nhiều người xấu, cẩn thận bị làm hư đó!
Hắn đã sớm qua cái tuổi bị người ta làm hư rồi… Chu Nam Kinh ngồi trước bàn máy tính, cô đơn tịch mịch phả ra một hơi khói thuốc.
Nói thật chứ bàn phím của quán này không tốt lắm, không thuận tay như bàn phím ở nhà, khiến tốc độ gõ của hắn giảm hẳn.
Bán nữ hài lão *** sài: Tôi là sinh viên nghèo, nhịn ăn nhịn mặc, nay lo mai thôi.
Ôn: Thế tôi cho mượn một cái nhé [:з」∠]
Bán nữ hài lão *** sài: Đại gia, cậu lại muốn dùng tiền bao dưỡng tôi sao? ==
Ôn: Không phải mà QQ Chị họ tôi cứ ngày lễ ngày tết lại tặng notebook cho, trong nhà giờ có bao nhiêu cái [:з」∠]
Ôn: Hơn nữa chỉ cho mượn thôi nha! QAQ Đợi khi nào về thì trả, nhớ phải mời tôi ăn vịt quay Bắc Kinh đó!
Bán nữ hài lão *** sài: Không cần =L=
Ôn: Cậu thấy vịt quay nhà nào ngon, mai tôi đi ăn thử?
Sao lại quăng vấn đề khó khăn ấy cho tôi hả?! Trong lòng Chu Nam Kinh có ngàn vạn con thảo nê mã đang gào thét. Mẹ nó, hỏi câu ấy với cái loại người mấy năm không rời nhà quá mười cây số thì trả lời làm sao!!! Hắn không thể nói với Ôn Hướng Hoa…. Ừ, giống như không có gì không thể nói?
Thảo nê mã hài âm với Con mẹ nó
Bán nữ hài lão *** sài: Không biết, chưa đi ăn bao giờ.
Ôn: = 口 = Bốn năm đại học vất vả quá! Chắc tốt nghiệp xong cậu gầy lắm nhỉ?
Bán nữ hài lão *** sài: Bình thường, bình thường.
Ôn: Bao giờ về nói cho tôi, tôi mua vịt nướng về cho cậu khai trai!
Vịt, gà còn là tiếng lóng chỉ trai, gái bao:v
Theo lý thuyết thì ”khai trai” cũng chẳng có gì để nhiều lời, dù là mặt chữ hay nghĩa sâu bên trong thì cũng là ”ăn thịt’ cả thôi, nhưng chả hiểu sao vừa nhìn thấy hai chữ này, Chu Nam Kinh liền cảm giác… rất gian tà! Chẳng lẽ là ảo giác?
Bán nữ hài lão *** sài: Sao lại không biết xấu hổ như thế chứ.
Ôn: Có cái gì mà ngại [:з」∠] Quá lắm thì tiền thịt vịt mỗi người một nửa chứ gì?
Bán nữ hài lão *** sài: Vậy tiền di động thì sao?
Ôn: Đại gia đây thưởng cho cậu, có vui không?
Mỗi lúc này, có nên vung tay lên mà hô ”Đả đảo nhà giàu”, để chứng minh mình là người thanh khiết không?
#Chả trách thiên hạ cứ muốn kết bạn với đại gia#
Chu Nam Kinh, mặt không hề thay đổi, gõ vào bàn phím: Vui lắm.
Ôn: Nếu vui thì mau mau viết tiểu thuyết đi [:з」∠]
Viết tiểu thuyết? Viết cái gì? Hử, cậu không phải giả vờ là bạn tôi sao?
Chu Nam Kinh hơi nhấc nhấc cánh tay, không hề nghĩ ngợi, gõ một dòng: Nếu tôi không viết thì sao?
Ôn: QAQ Lâu thế rồi mà cậu không động đậy gì hết! Rõ ràng lúc sinh nhật tôi cậu còn hứa sẽ viết!! Đáng giận!!
Hóa ra là cái này à, Chu Nam Kinh nhất thời hiểu ra. Hắn cứ tưởng…. Chậc chậc.
Chu Nam Kinh gõ: Thế cậu muốn đọc cái gì?
Ôn: (□丶) Tôi muốn cái gì cậu cũng viết sao?
Bán nữ hài lão *** sài: Đúng vậy.
Ôn: Thích thế cơ á? Vậy tôi muốn đọc đam mỹ cơ ⊙⊙
Đam mỹ…. Tức là hai người đàn ông yêu nhau chứ gì…. Chu Nam Kinh thoáng cảm giác đầu gối như bị thương.
Bán nữ hài lão *** sài: Trừ đam mỹ ra.
Ôn: Cậu nói cái gì cũng được cơ mà! = 口 =!
Bán nữ hài lão *** sài: Tư duy của một con người bình thường như tôi không nghĩ đến đam mỹ.
Ôn: QAQ được rồi. Tôi muốn đô thị văn!
Bán nữ hài lão *** sài: Cái loại như Mộ Trường Kim làm và bị bắt khám đồng hồ nước ấy hả?
Ôn: = 口 = Sao cứ đô thị văn là lại bị khám đồng hồ nước chứ!
Ôn: [:з」∠] Nam Kinh đại đại vốn muốn viết đô thị văn, kết quả là không khóc nức nở
…. Cái thiên đô thị văn kia kể từ khi nghe tin về Mộ Trường Kim xong cũng bị cho rớt luôn. Nghĩ lại, đây đúng là một cố sự bi thương…
Nhưng hình như trong nhà hắn còn tồn độ mấy vạn chữ thì phải.
Bán nữ hài lão *** sài: Ngày sau viết cho cậu xem.
Ôn: Được [^o^]/
Bán nữ hài lão *** sài: Ừ, tôi out trước đây.
Ôn: W đi đi Chờ cậu onl đó!!
Lúc Chu Nam Kinh tắt biểu tượng hình con chim cánh cụt đi mới nhớ ra một chuyện.
Hắn tìm Ôn Hướng Hoa là để hỏi về cái tin nhắn sáng nay cơ mà!!! Sao lại nói ra lan man thế này!!!!
Chu Nam Kinh nhịn không được, lấy ngón tay ra đếm đếm, nấu cơm, đi dạo phố, ăn vịt nướng, còn có cả viết văn, những thứ đồng ý làm thật quá nhiều, cũng không biết thực hiện mấy điều.
Thế nhưng ý niệm này chưa nảy ra trong đầu, đã bị bóp chết ngay tắp lự.
Thiếu chút nữa đã quên chính sự ngày hôm nay. Chương mới chưa có, còn muốn miệng ăn núi lở?
Chu Nam Kinh lại phải ngồi trong quán net cả một buổi chiều, eo mỏi lưng đau. Chu Bắc Bình thật chẳng hiểu ra làm sao, máy tính trong nhà tốt thế không cho dùng, làm hắn chỉ có thể cút ra quán nét mà sáng tác…. Đối với tác giả võng văn như hắn thì còn gì khổ hơn cơ chứ! May mà trời còn thương, thời gian không có thì tăng tốc độ lên, bởi vậy mới không biến mỗi ngày một chương thành mỗi ngày chả được chương nào.
Nam Kinh, mỗi ngày anh ra quán thế này, người nhà anh có biết không?
Người nhà chắc chắn là không biết, Chu Nam Kinh lấy cớ đi tìm việc để ra ngoài, thậm chí còn được Chu Bác Bì tán dương nhiệt liệt! Chu Bắc Bình cảm giác, dưới sự dạy bảo của mình, Chu Nam Kinh thay hình đổi dạng, một lần nữa làm người!
Thật sự là một hiểu lầm bi thương…