Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 239

Khóe miệng La Tiểu Lâu méo xẹo,cậu thì có quan hệ gì với mèo chó hoặc là hồ ly chứ?

Nói thì nói vậy, nhưng La Tiểu Lâu vẫn bắt đầu vận chuyển nguyên lực trong cơ thể. Không lâu sau, La Tiểu Lâu ở trước mặt Nguyên Tích biến mất, tại chỗ mà hắn vừa đứng chỉ còn lại một đống quần áo

Dưới đống quần áo có cái gìđó giật giật, một cái tiểu đầu của một con tiểu thú lông trắng mắt lam ló ra, nó dò dò mà bước ra một cái chân.

Không đợi La Tiểu Lâu bước hẳn ra khỏi đống quần áo, một bàn tay đã vươn tới, túm lấy phần da lông sau gáy nó.

La Tiểu Lâu không cử động được, nhăn mặt, duỗi móng vuốt phản đối việc Nguyên Tích xách cậu như xách một con chó con. Nguyên Tích thuận thế luồn tay xuống dưới nách nó, ngăn hai cái chân trước khỏi quơ cào lung tung.

Nháy mắt, La Tiểu Lâu bị bếch bổng lên, cao ngang với tầm mắt của Nguyên Tích.

La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích. Trong con mắt đen sâu thẳm kia có cất chứa điều gìđó không thể thấu rõ. La Tiểu Lâu nghi hoặc mà mở trừng hai mắt.

Nguyên Tích muốn làm gì vậy? Y không phải là luôn ghét hình dáng thú của mình hay sao…?

Chưa kịp nghĩ hết, La Tiểu Lâuđã bị Nguyên Tích thả xuống giường.

Nguyên Tích thì ngồi ở chiếc ghế cạnh giường, đối diện với cậu.

“Nâng chân sau lên” Nguyên Tích mặt không đổi sắc yêu cầu.

La Tiểu Lâu nghiêng đầu, con mắt tròn tròn màu lam kinh ngạc mà nhìn thoáng qua Nguyên Tích, do dự hai ba giây, cuối cũng vẫn nghe lời màđem chân sau nâng lên.

Cậu đang nửa ngồi ở trên giường, vì phải nâng lên một chân sau mà hai cái chân trước không thể không giẵm xuống lớp đệm mềm mại bên dưới.

Nguyên Tích nghiền ngẫm mà nhìn qua, lại không hài lòng mà tiếp tục yêu cầu “Nâng cao lên một chút”.

La Tiểu Lâu rất bất mãn, nhưng biểu tình của Nguyên Tích rất nghiêm túc, hơn nữa trong lời nói có chút thúc giục gấp gáp… thực ra tối trọng yếu làLa Tiểu Lâuđã quen với việc nghe lời Nguyên Tích rồi …cậuđem cái chân sau lại cố mà vươn cao hơn, thậm chíđã tạo thành góc 90 độ so với thành giường.

Bởi vì nâng quá cao, cái bụng cũng ‘thứ’ giữa hai đùi không thể tránh khỏi mà bị lộ ra. La Tiểu Lâuđem hai chân trước của mình đến gần, không giấu vết màđẩy đẩy đám lông dài, tận lực mà che cái chỗ đóđi.

Đại khái là Nguyên Tích đã thấy vừa lòng, xoay người lấy từ đầu giường ra một cái gìđó, là hộp y tế. Sau đóLa Tiểu Lâu nhìn thấy ngón tay xinh đẹp của Nguyên Tích cầm từ bên trong hộp ra một cái ống tiêm.

Sau đó, một tay Nguyên Tích đỡ lấy cái chân đang giương cao kia của La Tiểu Lâu, một tay cầm ống tiêm để sát vào.

Trái tim La Tiểu Lâuđến đều phải co lại thành một đoàn, ngay lúc đó, nó cảm giác được chân trái của mình tê rần. Cậu không tự chủ được mà hô, anh làm cái gì… thế nhưng trong cổ họng chỉ vang lên thanh âm xèo xèo ôô mỏng manh.

Bàn tay đang cầm chân nó của Nguyên Tích vừa nóng vừa ấm, nhưng tuyệt đối hữu lực, La Tiểu Lâu không cần thử cũng biết là mình không giãy ra được.

Đến khi La Tiểu Lâuhơi hơi phát run, Nguyên Tích giải phóng cho cái chân của nó, cả tay đang ghì chân trước của nó cũng thả ra. Chủ yếu thấy đau và sợ vậy là do biến thành động vật, không chỉ có thính giác thị giác mạnh hơn, thân thể cũng mẫn cảm hơn nhiều.

La Tiểu Lâu phát hiện Nguyên Tích chỉ rút có nửa xilanh huyết của mình, nhẹ nhàng thở ra –độ tín nhiệm của La Tiểu Lâu với Nguyên Tích còn nhiều hơn so với chính bản thân, ít nhất thì cậu chưa chắc có thể tự bảo vệ mình, nhưng Nguyên Tích tuyệt đối có thể.

La Tiểu Lâu cúi đầu nhìn cái chân vừa bị ‘hành hạ’ của mình, thấy trên chỗ kim tiêm chọc vào có một chút máu chảy ra, chỉ chảy tí tẹo thôi, thậm chí qua lớp lông trắng xóa cũng chẳng thấy gì hết … nhưng mà mũi cậu có thể ngửi thấy mùi sắt, hơn nữa, nhờ phước của khứu giác nhạy bén của thú này, cậu cảm thấy hương vị kia thật là khó chịu.

La Tiểu Lâu nhịn không được cúi đầu đến gần chân sau, ngửi ngửi rồi bất ngờ liếm lên đó, cậu thề, trước kia cậu chưa từng làm cái việc này, nhưng sao màđộng tác lại tự nhiên thuần thục đến thế nhỉ, chẳng lẽ đúng là do bản năng của thú?

Nguyên Tích sau khi cất kỹ ống máu, vừa quay đầu lại thì thấy được một cảnh đẩy phấn khích.

Hai chân trước của La Tiểu Lâu tách ra để hai bên, cong người, đầu lưỡi phấn hồng non nớt di động tới lui trên bộ lông màu trắng.

Nguyên Tích bỗng nhiên cảm thấy cả người khô nóng, y biết cảm giác khi mà cái đầu lưỡi xinh đẹp kia liếm ở trên người mình (khi ở Bụi động, La Tiểu Lâu không thể biến thân thành người, vẫn thường liếm y vài cái để nịnh nọt lấy lòng)

Ánh mắt Nguyên Tích tối lại, trong người vẫn nóng như có lửa, không tiếng động màđi tới phía giường.

Đến khi một cái tay xuất hiện trong tầm mắt của La Tiểu Lâu, cậu giật mình hoảng sợ. Cậuđương nhiên biết trong phòng này, ngoài Nguyên Tích ra thì không còn ai khác … nhưng mà, yđang sờ chỗ nào vậy…

La Tiểu Lâu luống cuống chân tay mà ngẩng đầu nhìn Nguyên Tích, ánh mắt màu lam xinh đẹp vôtội kia lại làm cho màu mắt của Nguyên Tích càng thêm thâm trầm.

Nguyên Tích không nói gì, nhưng ánh mắt không hề dời khỏi người cậu, hơn nữa cái tay như vôý mà mò mẫm chỗ giữa hai chân sau của nó, La Tiểu Lâu rốt cuộc nhận ra người này không cóý tốt, bắt đầu giãy giụa thoát ra.

Nguyên Tích nhẹ nhàng động tay chút, đãđem hai cái chân trước của La Tiểu Lâu nắm chặt lại, y nhìn con thú trắng không thể nhúc nhích kia, lấy tay còn lại mà sờ soạng cái bụng mềm trắng muốt. Khóe miệng kiều lên, y cúi đầu, hôn vào cái mõm của La Tiểu Lâu.

Sau đó, Nguyên Tích nhìn cặp mắt lam vì sửng sốt và hoảng đến mức trừng to kia, đè nén ham muốn của mình mà nói “Nào, biến lại đi”.

Sau đó, dưới biểu tình thở thở một hơi nhẹ nhõm của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích lại đưa tay kéo kéo cái tai cùng đuôi của nó“Hai cái này lưu lại, anh biết em làm được”.

“…”

Phải hơn mười giây sau, La Tiểu Lâu mới chậm chạp mà biến thân theo yêu cầu Nguyên Tích. Toàn thân cậu bây giờ không có một mảnh vải, cái tai màu trắng trên đầu cụp xuống, cái đuôi thì run rẩy ôm lấy người.

Nguyên Tích ôm vồ lấy thân hình đó, vội vàng mà hôn xuống, tay còn nhẹ nhàng vuốt ve cặp mông cùng cái đuôi của La Tiểu Lâu. Cuối cùng, buông tha cho cái miệng ngạt thở của người kia, Nguyên Tích làm cho La Tiểu Lâu gối đầu trên vai y, sau đó nghiêng đầu cắn cắn cái tai thú của La Tiểu Lâu, nói như dụ dỗ “Đến … tách chân ra nào … ngồi trên người anh… ngoan…”

Cái tai bị ngậm lại bị liếm, hơi nóng phun vào, cả người La Tiểu Lâu nhất thời run lên, thậm chí rên rỉ ra thành tiếng.

Cậu ngồi trên người Nguyên Tích, toàn thân nóng rực không phân biệt nổi là khó chịu hay thoải mái, hai tay ôm ngụ thân thể không quá lực lưỡng nhưng tràn đầy sức mạnh của Nguyên Tích.Cậu cũng học theo động tác Nguyên Tích bình thường vẫn làm, hôn từ trên cổ đi xuống.

Đến khi môi La Tiểu Lâu dời đến trước ngực Nguyên Tích, cậu phát hiện ra thân thể của người kia còn ‘bốc hỏa’ác hơn cả mình, không biết nghĩ cái gì mà cắn nhẹ một cái.

Nguyên Tích một phen xách La Tiểu Lâu dậy, hổn hển mà quát “Emđang làm cái gì?”

La Tiểu Lâu ướt át con mắt mà nghi hoặc nhìn Nguyên Tích. Nguyên Tích đương nhiên không chịu nói ra nguyên nhân cục tính của mình là bởi bị kích thích quá mức, y hung tợn mà trừng mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của kẻ kia, mạnh đẩy cậu ngã xuống giường, sau đó một tay giam cầm hai tay của La Tiểu Lâu lên cao, cúi cuống cắn mút.

Nhìn Nguyên Tích từ từ nhắm hai mắt mà bắt đầu tàn phá ngực mình, trong ***g ngực của La Tiểu Lâu bỗng nhiên cảm thấy nóng rực lên,loại cảm giác kỳ dị này lại tăng lên.

Ooooo

Ngày hôm sau, lúc La Tiểu Lâu dậy, Nguyên Tích đãđi thăm hỏi Graham công tước của Lai Y gia.

Sờ sờ đầu, La Tiểu Lâu thấy cái tai thúđã biến mất, mặt bỗng thoáng đỏ ửng, cảm thấy bản thân dưới sự hướng dẫn của Nguyên Tích mà càng ngày càng sa đọa.

125 theo cạnh cửa mà ló nửa cái đầu vào thăm dò, thấy La Tiểu Lâuđã dậy mà vẫn đang ngẩn người, vội thúc giục “Cậuđáp ứng tôi sáng nay sẽ đi công ty Khải Hoàn rồi đấy”– Có cái gì cần thẹn thùng chứ, nếu gả cho dị thú, cho dù là toàn chơi SMcũng có thể ….

La Tiểu Lâu nhanh chóng mặc quần áo vào “Đương nhiên, tao cũng chưa nói không đi, mày ra ngoài chờ tao”.

La Tiểu Lâu vội vàng ăn bữa sáng, mang theo Hạ Tá cùng 125 xuất môn đi tới Khải Hoàn. 125 hôm qua đã mè nheo bắt cậuhứa hôm nay đi tới địa phương mà bọn họ được quyền khai thác. Tuy không biết 125 nhìn trúng cái gì, nhưng đối với ánh mắt săn báu vật của 125, La Tiểu Lâu vẫn phi thường tín nhiệm.

Nguyên Tích đem Road đi cùng mình, để Hạ Tá lại đi theo La Tiểu Lâu. Xét về phương diện vũ lực mà nói, Hạ Táđáng tin cậy hơn Road một chút.

La Tiểu Lâu mang theo 125 chạy thẳng tới Khải Hoàn, ngay cả vị chủ quản trung niên kia cũng phải kinh ngạc sự nóng vội của La Tiểu Lâu. Thường thì khi bán ra quyền khai thác ba lần, Khải Hoàn sẽ không đụng tới địa phương được bán kia nữa để đợi khách sử dụng hết ba lượt quyền của mình. Đại bộ phận khách hàng đều lấy chút hình ảnh về phân tích, căn cứ tình huống màđánh giá chỗ mình mua được có tài liệu hoặc khoáng thạch gìđáng giá không, sau đó mới mang theo máy móc thích hợp đến để mà khai thác.

Cho nên khi La Tiểu Lâuđến đòi khai thác ngay sau ngày đấu giá có một hôm, ông ta ngach nhiên cũng là chuyện dễ hiểu. La Tiểu Lâu cười giải thích “Không gạt ngài, tôi không phải người của bên này, đối với những tài liệu ở đây cũng chưa quen thuộc, nếu nghiên cứu qua hình ảnh, không bằng tự mình khảo sát một phen”Cậu là nói thật, mục đích của cậu hôm nay chỉ làđể nhìn một cái, còn 125 thì chưa chắc thế.

Chủ quản nở nụ cười thấu hiểu, gọi người đến đưa La Tiểu Lâu cùng Hạ Táđi đến chỗ đã mua được. Số người đi theo cũng hạn chế, nhiều nhất chỉ được mang theo hai chiếc xe khai thác cùng hai người tiến vào mà thôi. La Tiểu Lâu mang Hạ Táđi vào không tính trái quy định. Nhưng mà, vị thị vệ họ Dự kia chỉ có thể ở Khải Hoàn màđợi bọn họ.

Nhân viên Khải Hoàn dùng phi thuyền đưa hai người đến một vùng đất trống thôn quê, ngừng lại trước một cánh cửa, hai bên cửa có rào năng lượng, tuy không phải thực thể nhưng nếu muốn đột nhập vào cũng chẳng dễ, chớ nói đến việc một khi năng lượng dao động, tổng bộ Khải Hoàn sẽ biết ngay lập tức.

“Ngài tự mình đi vào hay là cần người của chúng tôiđi theo bảo hộ?” Nhân viên dẫn đường khách khí hỏi han.

La Tiểu Lâu tỏ vẻ muốn chính mình đi vào, hơn nữa biểu đạt lòng biết ơn.

Người dẫn đường gật đầu, hầu hết mọi người đều lựa chọn chính mìnhvào khai thác. Hắn đưa một cái dụng cụ cho La Tiểu Lâu“Lúc ngài muốn về, ấn vào đây, tôi sẽ quay lại đón ngài”.

La Tiểu Lâuđem thẻ card chứng minh quyền được vào ‘xoát’ một cái quét qua cửa, cánh cửa chậm rãi mở ra, cậu mang theo Hạ Tá bước vào trong.

Sau khi tiến vào, thần kinh Hạ Tá trở nên căng thẳng, hắn mở ra cơ giáp của mình. Nhưng mà, khu vực màLa Tiểu Lâu chọn này, đúng là cái gọi là sa mạc than. Toàn bộ đều là cát đen như than, chỉ có ba cái núi cũng phi thường nhỏ.

La Tiểu Lâu sờ sờ vòng cổ trước ngực, một trận cơ giáp màu lam đậm cuất hiện trước mặt hai người. Hạ Tá nhướn mày, ánh mắt nóng bỏng mà nhìn cơ giáp của La Tiểu Lâu. Vương tử phi đối với việc chế tạo cơ giáp cực kỳ am hiểu, đúng là nổi danh toàn bộ đế đô. Như vậy thì chính cậu lái cơ giáp có thể lợi hại đến mức nào?La Tiểu Lâu nói với Hạ Tá“Chỗ này không lớn, nhưng cũng không coi là nhỏ được, cứ đi bộ thì một ngày tuyệt đối không đi hết, chúng ta lên cơ giáp đi”.

Hạ Tá gật đầu, trèo lên cơ giáp của mình, bám sát theo sau cái cơ giáp màu xanh lam xinh đẹp kia.

Hai phút sau, Hạ Tá thấy thật hết chỗ nói rồi. La Tiểu Lâu bảo làđến khảo ssdt, hóa ra làđi khảo sát thật à?

Nhìn vương tử phi điện hạ đi tới đi lui trên sa mạc, mỗi tác đất hầu như đều không có bỏ qua, Hạ tá hoài nghi công nhân thăm dò địa hình cẩn thận nhất còn chẳng làm được đến mức ấy.

Tuy rằng cảm thấy không cần thiết, chuyện bé xé ra to, nhưng mà hắn vẫn thao tác cơ giáp, gắt gao theo sau La Tiểu Lâu.

Hạ Tá thì nhàm chán muốn tìm việc gì khác để làm cho vui, La Tiểu Lâu thì lại ở trong hoàn cảnh hoàn toàn tương phản. Trên thực tế, cậu sắp bị ồn chết mất rồi.

Trong khoang điều khiển cơ giáp của hắn, chốc chốc lại truyền ra âm thanh máy móc cứng ngắc “Phát hiện mục tiêu, tiến hành khai thác!”

Sau đó là một miếng thạch không lớn không nhỏ xuất hiện ở trong kho hàng của 125, trải qua sàng lọc lại lần nữa mới bị thu vào không gian của cơ giáp.

“Cái tảng đáđó là từ đâu mà ra vậy?”La Tiểu Lâu nhịn không được hỏi

“Năm mét ngầm dưới đất. Vị trí cũng không sâu, nhưng cũng không nằm hẳn ở mặt ngoài, đại khái đó cũng là lý do mà nó không bị phát hiện. Tôi sẽ đem những chỗ đã bị khai thác lấp lại, làm cho bọn họ không nhìn thấy mục đích của chúng ta” 125 đắc ý nói.

“Kia, cục cưng, mày rốt cuộc có mục đích gì?”

125 chọn một khối đá không lớn, đưa tới trước mặt La Tiểu Lâu“Cậu xem thử sẽ biết”.

La Tiểu Lâu nghi hoặc màđưa nguyên lực vào dò xét, phát hiện … không phát hiện thấy gì cả, thậm chí không phải là khoáng thạch bình thường nhất.

“Sao lại thế này?”

“Cậu ngẫm lại xem, bình thường phải làm thí nghiệm thế nào, mới xuất hiện loại kết quả này?”

“Trừ khi cái này là tảng đá bình thường nhất, bằng không, căn bản sẽ không có cách giải thích nào khác. Tao còn chưa bao giờ gặp một loại đá nào không có năng lực gì như thế này … từ từ, mày không phải là nói…”
Bình Luận (0)
Comment