Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 283

Khiêu chiến ư?

La Tiểu Lâu ngưng thần nghiêm túc nhìn màn hình, theo ý kiến chuyên môn của hắn, cơ giáp màu trắng kia của bạch tuộc nhân cao cấp hơn hẳn những loại thường gặp, mà vừa rồi hành động hủy diệt hai cái cơ giáp màu đỏ một cách nhẹ tựa lông hồng cũng đủ thấy, năng lực của kẻ này đã đến độ khủng bố.

La Tiểu Lâu nhìn chằm chằm cái cơ giáp vừa xuất hiện đầy kiêu ngạo đáng ghét kia, khẽ mân khóe miệng. Trừ sinh hóa thú ra, đây quả thực là bạch tuộc nhân cường đại nhất mà hắn từng gặp… nhưng điều đó cũng không có nghĩa Nguyên Tích của hắn sẽ thua.

Điền Lực bên cạnh lại không được bình tĩnh như La Tiểu Lâu, trán của cậu ta bắt đầu đổ mồ hôi hột, lo lắng khẩn trương nhìn Nguyên Tích, miệng toát ra một câu “phải làm sao bây giờ?”

La Tiểu Lâu cảm thấy kì lạ, đáng lẽ với thực lực Nguyên Tích, Điền Lực không nên lo lắng bất an như vậy chứ.

Điền Lực thoáng do dự, tiến đến bên tai La Tiểu Lâu nói “ Nguyên Tích trước đó đã bày đặt kế hoạch phá xong hết rồi, ta dám nói kế hoạch đó hoàn mỹ đến không chê vào đâu được, nhưng mà, tên kia là ngoài dự kiến … Nguyên Tích… hiện tại không thể chấp nhận khiêu chiến..”

Nguyên Tích không tiện chấp nhận khiêu chiến, nói cách khác, nếu Nguyên Tích cùng cái cơ giáp màu trắng kia quyết đấu, kế hoạch của bọn họ sẽ bị rối. Thế nhưng dưới bao con mắt mong mỏi sùng bái của quân dân, Nguyên Tích còn có thể làm thế nào?

Hơn nữa, nếu Nguyên Tích không ra chấp nhận quyết đấu, còn ai có thể chống lại kẻ mới tới cường hãn nguy hiểm kia?

La Tiểu Lâu nhíu mày, ở trong ý thức hỏi 125 “125, nếu chúng ta chống lại tên kia, có thể kéo dài bao lâu?”

125 đang ngồi trên vai La Tiểu Lâu, tràn ngập chờ mong với trận quyết đấu, nghe vậy chợt sửng sốt, cái đuôi đang khua khoắng phía sau khựng lại, rướn người nhìn về phía màn hình lớn, tập trung phân tích cơ giáp màu trắng trên đó, đôi con mắt to vàng hiện lên từng vòng ánh sáng, một tổ hợp tính toán trượt nhanh bên trong.

Không ít người trong phòng chỉ huy đều khẩn trương nhìn về phía Nguyên Tích, bọn họ cũng đều biết kế hoạch kế tiếp quan trọng đến cỡ nào…

Nguyên Tích lạnh lùng mà nhìn bên ngoài, hai mắt mang theo hàn ý sáng rực. La Tiểu Lâu cảm giác được nắm tay của Nguyên Tích đang run nhè nhẹ – đó là Nguyên Tích đang cố gắng áp chế chiến ý cùng hưng phấn của mình.

Nguyên Tích đang có tính toán đứng ra nghênh chiến, âm thanh của La Tiểu Lâu đã vang lên giữa căn phòng yên lặng “ Nguyên Tích, ta đi cho”

Hai phút sau, toàn bộ quân dân trên năm chiếc chiến thuyền đều không hẹn mà cùng nhận ra cái cơ giáp màu vàng kia. Đó là thập cấp cơ giáp của vương tử bọn họ! Giờ khắc này, mỗi chỗ trên phi thuyền đều vang lên tiếng hoan hô, những áp lực cùng sợ hãi mấy ngày qua của bọn họ đều theo tiếng hoan hô mà tiêu tán dần. Tất cả mọi người tin tưởng vững chắc, vương tử điện hạ của bọn họ sẽ không để thua bất luận kẻ nào.

Cơ giáp màu trắng của địch trong nháy mắt đã tập trung sự chú ý vào cơ giáp màu vàng, thủ lĩnh bạch tuộc nhân nháy mắt toát lên vẻ cuồng huyết và bạo ngược, hắn liếm liếm khóe miệng, động nhẹ bàn điều khiển, cơ giáp màu trắng đã xuất hiện ngay trước mặt cơ giáp màu vàng.

Vương tử của đế quốc, cơ giáp cao cấp nhất, cường giả 3S… Được, để hắn xem xem gen của ai mạnh hơn!

Sau khi cơ giáp vàng xuất hiện, lực chú ý của thủ lĩnh bạch tuộc nhân bị dời đi. Quân đoàn cơ giáp của đế quốc tận dụng thời gian ổn định lại thế cục, áp chế cơ giáp của địch. Thỉnh thoảng sẽ có một hai cái cơ giáp màu xanh biếc bị phá hủy.

Thế nhưng lực chú ý của mọi người đã bị tình hình của một trận chiến khác hấp dẫn. Đây tuyệt đối là trận quyết đấu của cường giả vs cường giả – cực kì khó gặp.

Một bạch một kim, hai cái bóng dáng ở trong không gian liên tục chớp động, giống như hai luồng ánh sáng bện vào nhau, tốc độ nhanh tới nỗi người xem khó có thể chấp nhận được. Mọi người cũng nhanh chóng phát hiện, loại hình chiến đấu này, dù chỉ là đơn thuần nhìn, thời gian dài cũng đã làm họ choáng váng đầu, tầm mắt mơ hồ, mạch máu ở mắt như bị kim châm lên vậy.

Chỉ huy rất nhanh phát hiện vấn đề, nhanh chóng điều chỉnh màn hình, để hình ảnh truyền lại chạy chậm, làm cho mọi người có thể quan sát tình hình chiến đấu của vương tử. Mắt mọi người vừa mới thoải mái được một chút lại lập tức trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chăm thân ảnh trên màn hình.

Hai cái cơ giáp không ngừng vũ động tiếp cận rồi lại tách ra. Nháy mắt khi tiếp cận, viễn trình vũ khí cùng đặc hiệu vũ khí đều cực nhanh công kích đối phương. Mặc dù đã xem với tốc độ rất chậm, mọi người cũng đều khó mà đoán được hai người kia tột cùng đã giao thủ bao nhiêu lần.

Chỉ thấy lưỡi đao lam nhạt của cơ giáp hoàng kim vung lên, không gian cùng thời gian như bị chặt đứt. Súng trường của cơ giáp bạch sắc thì mang theo từng đạo tàn ảnh. Bời vì năng lượng không ngừng được phóng thích và bị va chạm, chung quanh hai cái cơ giáp bắt đầu xuất hiện một đám lốc xoáy năng lượng, sau khi hai người đối đầu xong và tách ra, thì mới phát ra tiếng nổ rất nhỏ.

Mọi người ngơ ngác mà nhìn, này, này mới đúng là trận chiến của cường giả với cường giả!

Đầu lĩnh bạch tuộc híp mắt nhìn chằm chằm cơ giáp vàng đối diện, cả người không ngừng run lên hưng phấn. Đây là cấp bậc gen 3S sao? Hắn có thể cảm giác được, thực lực của đối phương tương đương hắn. Nhưng mà… hắn nhất định sẽ thắng, sau đó hắn sẽ mang con dị thú kia trở về. Thời khắc hắn mang tù binh trở về trước mặt vương tọa, cũng chính là lúc hắn đứng trên đỉnh vinh quang.

Mắt hắn bỗng hiện lên một màu lục quang quỷ dị, cổ tay bỗng nhiên tràn ra vô số xúc tua, nháy mắt bao phủ toàn bộ bàn điều khiển. Trừ bỏ bọn sinh hóa thú, hắn là bạch tuộc nhân cải tạo gen thành công nhất và cực mạnh, hắn rất nhanh sẽ làm mọi người biết, hắn chính là kẻ mạnh nhất.

Thời khắc súng trường bắn tới, cơ giáp màu vàng đã nháy mắt xuất hiện ở hai mươi mét ngoài, lam đao vung lên trả đòn.

Nhưng mà cơ giáp màu trắng của địch kia lần này lại không tránh né, nó hơi run lên, cả người bộc phát một mảnh hào quang xanh ngọc.

“là đao năng lượng”.

“Sao, làm sao có thể?!”

“trời, nhiều như vậy…”

Đúng thế. Làm sao có thể! Nháy mắt mà phát ra hơn một trăm ngày đao năng lượng. Loại đao này khác loại vũ khí bình thường, một lần nhiều nhất chỉ có thể phát ra ba cái… nói cách khác, nhiều đao năng lượng thế là do cơ giáp trắng kia ở trong khoảng thời gian ngắn thao tác hơn một ngàn lần chỉ lệnh!

Nhưng mà, điều này có thể sao? Tốc độ tay của người nhanh nhất có thể đạt được là bao nhiêu chứ?

Dưới tiếng kinh hô sợ hãi của mọi người, cơ giáp màu vàng hơi chút dừng lại, rồi sau đó khẽ động.

Cơ giáp vàng cũng không trốn tránh, ở không gian vũ trụ, tất cả góc độ trốn thoát đều đã bị lưỡi đao bay tới phong kín… Lòng của mọi chiến sĩ cơ giáp đều co thắt lại.

Trừ bỏ lo lắng, mọi người đều chỉ cầu mong vương tử điện hạ nhanh chóng mở ra một ***g phòng hộ cực mạnh, không ai nghĩ ra được biện pháp gì tốt hơn.

Thế nhưng hơn mười lưỡi đao thì ***g phòng hộ còn có thể cố gắng kháng cự được, nhưng nhiều như vậy lưỡi đao… cố gắng chống đỡ quả thực là muốn tự sát!

Rất nhiều chiến sĩ cơ giáp không thể chấp nhận mà mở trừng mắt nhìn trận chiến, trong phi thuyền, mới nãy mọi người còn hoan hô thì giờ đều im lặng xuống dưới, không ít người tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Trong thành lũy của bạch tuộc nhân, những kẻ ở lại thủ thành cười ha ha. Xem ra thủ lĩnh đại nhân của bọn họ có thể lập tức chấm dứt cuộc chiến.

Một khắc va chạm kia, tất cả âm thanh tựa hồ đều không tồn tại, thời gian giống như ngừng lại, màu vàng cơ giáp thoáng nhoáng lên một cái, sau đó lại về lại chỗ cũ. Thậm chí thoáng chớp nhoáng kia đều chỉ là hoa mắt mà nhìn lầm.

Sau đó, mọi người kinh ngạc phát hiện, ở dưới công kích đao phong như mưa của địch, sáu thân ảnh màu vàng đồng thời xuất hiện. Hơn nữa đồng thời đứng ở sáu phía mà chém ra một đao.

Màu lam nhạt ánh đao nháy mắt bắn ra, hình thành một vòng tròn phòng ngự, hoàn toàn chặn đứng lưỡi đao năng lượng của địch.

Đòn tấn công màu trắng của địch gặp phải vòng phòng ngự màu lam, phát ra quang mang chói mắt, sau đó dưới gương mặt trợn mắt há mồm của mọi người mà chậm rãi phai nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Theo sự biến mất của đao năng lượng, phòng ngự màu lam cũng dần biến mất, hiển nhiên hai lực lượng đã triệt tiêu lẫn nhau. Thế nhưng, không người nào dám nói phòng ngự kia không mạnh mẽ.

Cơ giáp màu trắng lẳng lặng đứng ở vũ trụ. Đầu lĩnh bạch tuộc nhân quả thực không thể nào chấp nhận kết quả này. Hắn cũng đoán trước được không thể dễ dàng giết chết Nguyên Tích, thế nhưng… thế nhưng có thể nhẹ nhàng mà phá được đòn công kích cực mạnh của hắn – ngàn võng năng lượng đao – điều này thực sự làm hắn không tài nào chấp nhận.

Cúi đầu nhìn xúc tua của mình phủ kín bàn điều khiển, hắn hung hăng đập mạnh một cái. Thằng chết tiệt kia. Dựa vào gì mà có thể làm hắn chiến đấu đến mức này?!

Mọi người như trước vẫn há to mồm nhìn màn hình lớn. Bọn họ còn chưa lấy lại được tinh thần.

Đúng lúc này, một luồng lốc xoáy năng lượng siêu cấp khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người, bừng tỉnh tất cả – bao gồm cả những chiến sĩ cơ giáp đang giằng co cùng quân bạch tuộc nhân.

Gần như tất cả mọi người dừng tay, ngơ ngác nhìn về phía trung tâm của cơn lốc, cũng là nơi hiện tại cột lửa đang bốc lên bừng bừng.

Thành lũy của bạch tuộc nhân – bị nổ tung!

Đồng tử của thủ lĩnh bạch tuộc nhân nháy mắt co rụt lại. Điều đó không có khả năng! Thành lũy này là dùng kỹ thuật phòng ngự cảnh giới tốt nhất vũ trụ, không ai có thể tránh thoát được hệ thống bảo vệ mà trộm lẻn vào. Hơn nữa là ngay dưới mí mắt của hắn cùng hàng vạn quân bạch tuộc nhân.

Vài giây đồng hồ sau, một bóng người chậm rãi xuất hiện ở nơi thành lũy đã bị nổ tung.

Đó cũng là một cơ giáp màu trắng. Nhưng ngay khi mỗi người nhìn tới đều có thể cảm giác được, cơ giáp đó và cơ giáp màu trắng bình thường hoàn toàn khác biệt. Bề ngoài của cơ giáp tựa hồ có thủy quang lưu động, mỗi chỗ đều hoàn mỹ dị thường. Tựa hồ bản thân cơ giáp chính là một thực thể sống.

Mà đằng sau lưng cơ giáp đó, chậm rãi xuất hiện một đội cơ giáp ẩn hình.

“Trời ạ, kia là …”

“ Nguyên Tích điện hạ!!!!!”

“ Nguyên Tích điện hạ đã công chiến thành công tòa thành kia!!!”





“Nhưng mà, làm sao ngài ấy có thể dẫn người đi tới đó?”

Những người trên phi thuyền phi thường kích động. Một lần nữa, Nguyên Tích điện hạ lại mang tới cho bọn họ kinh hỉ cùng hy vọng”.

Mà ngũ sắc chiến đội cơ giáp chiến sĩ – những người đang bao vây tiễu trừ địch – nhận được tín hiệu của Nguyên Tích, nhanh chóng thay đổi chiến trận, thế công càng lúc càng sắc bén, dần đem địch nhân bức bách tới đường cùng.

Cuối cùng rốt cuộc cũng có người thấy không đúng. Nếu cơ giáp màu trắng kia là Nguyên Tích điện hạ, vậy thì cơ giáp màu vàng đằng kia là ai? Cơ giáp màu trắng là Vân Thiên, mà cơ giáp màu vàng thì phải là thập cấp cơ giáp duy nhất của đế quốc, chính là cái mà vương tử phi điện hạ đưa cho Nguyên Tích điện hạ…

Chẳng lẽ, vừa rồi người mới dùng cơ giáp vàng cùng bạch tuộc nhân đối chiến không phải là Nguyên Tích điện hạ sao?

Bên trong cơ giáp vàng, Lăng Tự ngồi ở chủ lái lo lắng nhìn người ngồi ở phó lái – La Tiểu Lâu – hỏi han “ngươi không sao chứ?”

La Tiểu Lâu từ chối bàn tay đang duỗi ra tới của Lăng tự. miễn cưỡng ngồi ngay ngắn, nhận một trái màu trắng từ 125, vừa ăn vừa nói “… không có việc gì”

Lăng Tự nhẹ nhàng thở ra, thần sắc thì lại phức tạp nhìn gương mặt tái nhợt của La Tiểu Lâu “vừa rồi… cái loại phòng ngự kia … là do chính ngươi sáng tạo ra?” Loại phòng ngự biến thái như vậy lại là do một cơ giáp chế tạo sư tạo ra, bảo bọn chiến sĩ cơ giáp như hắn còn mặt mũi nào…

La Tiểu Lâu cụp mi mắt, cười lên chua chát: “Không, không phải. Là do người khác dạy ta, là một loại ứng dụng của tinh thần lực. Nhưng mà, ta không thể không nói, không có lần thứ hai đâu. Tinh thần lực của ta đã cạn kiệt, trong khoảng thời gian ngắn là không thể dùng lần hai”.

Đó chính là kỹ năng phục chế cùng tinh thần lực tổng hợp lại. Cách này là Ly Mạch chỉ cho La Tiểu Lâu. Ở trong lĩnh vực tinh thần, nguyên lực của La Tiểu Lâu là vô địch. Hắn đã đem phòng ngự của Lăng Tự thông qua kỹ năng phục chế mà phục chế thành sáu cái, trực tiếp phòng ngự ở sáu mặt.

Nhiệm vụ của hắn khi ngồi ở phó lái, chính là dùng nguyên lực bao vây cơ giáp màu trắng của bạch tuộc, cách ly chặn tất cả đường truyền tin của bọn họ, giúp cho Nguyên Tích có thể thừa cơ lẻn vào thành lũy của bạch tuộc nhân mà bọn địch không thể kịp thời liên lạc cho thủ lĩnh.

Khi cơ giáp của địch hạ phát tấn công ngàn võng năng lượng đao, La Tiểu Lâu cũng hoảng lên, điên cuồng đưa vào nguyên lực, dùng tới cả lĩnh vực tinh thần mới lĩnh ngộ được cách đây không lâu. Đây là lần đầu tiên hắn thực chiến, cũng là lần đầu tiên tinh thần lực và nguyên lực được mở rộng và điều động đến mức độ này.

Thủ lĩnh bạch tuộc nhân ở trong cơ giáp màu trắng của mình, đưa mắt đầy oán độc nhìn chằm chằm tòa thành lũy nổ tung. Nhiệm vụ của hắn đã hoàn toàn thất bại. Sự trừng phạt sau khi trở về hoàn toàn không phải là thứ mà hắn muốn đối mặt. Hai giây sau, xúc tua của hắn khẽ động. Hắn điều khiển cơ giáp lao về phía cơ giáp màu vàng.

Cho dù chết. Hắn cũng muốn mang theo tên nhân loại kia – kẻ luôn cố tình kéo dài thời gian, lừa dối quyết đấu với hắn.

Năng lượng xung quanh cơ giáp của bạch tuộc nhân kịch liệt thay đổi. Hắn đã đóng tất cả hệ thống duy trì sinh lực, dồn tất cả cho công kích. Một đòn lưỡi đao năng lượng nhiều gấp đôi vừa rồi lại được tung ra, thề quyết tâm kéo cơ giáp màu vàng kia cùng đồng quy vu tận.

Lăng Tự cả kinh, nâng lên đầu ngón tay đã chết lặng, nhanh chóng đưa ra chỉ lệnh. Trận chiến vừa xong với bạch tuộc nhân đã tiêu hao đại bộ phận tinh lực của hắn. Mà La Tiểu Lâu cũng khó có thể phát động lĩnh vực tinh thần một lần nữa. Chỉ e hỏng rồi…

Ngay tại Lăng Tự đang cố gắng né tránh, một đạo bóng trắng không hề dấu hiệu xuất hiện trước mặt hắn.

Cái bóng đó, nâng lên một cánh tay.

Mấy ngàn lưỡi đao năng lượng đang bay tới kia bỗng nhiên đứng lại ở không trung, sau đó chúng bị bắt cải biến phương hướng, tụ lại gần bàn tay vừa giơ lên, chớp mắt áp súc thành một cái quang cầu, càng ngày càng sáng.

Thủ lĩnh bạch tuộc nhân không dám tin mà nhìn một màn trước mặt. Không thể tin nổi. Nguyên Tích ở xa như vậy mà nháy mắt đã xuất hiện được ở nơi này, chẳng khác nào dịch chuyển tức thời…

Hơn nữa, Nguyên Tích lại có thể nhẹ nhàng như vậy mà chặn tất cả đao năng lượng của hắn…

Hắn không có thời gian phẫn nộ để mà thốt lên càng nhiều từ “không có khả năng…”, Vân Thiên sau khi tụ tập tất cả đao năng lượng xong liền trực tiếp quăng quả cầu đó về lại chỗ cũ.

Một ánh chớp nổ thật lớn, chói mắt quang mang, cái cơ giáp màu trắng kia đã hóa thành tro bụi.

Mọi người giờ đã hoàn toàn ngây dại. Bên trong cơ giáp màu vàng không phải Nguyên Tích điện hạ, mà cái cơ giáp đầy kiêu ngạo của địch ban nãy giờ lại chẳng thể chịu nổi một kích của vương tử điện hạ của bọn họ.

Đòn tấn công của Nguyên Tích như tiếp thêm sức mạnh cho chiến đội ngũ sắc, cổ vũ họ đem quân địch bao vây lại thành vòng tròn, thu hẹp vòng vây mà phóng ra viễn trình siêu pháo kết liễu địch.

Mười phút sau, năm chiếc phi thuyền đều đồng loạt mở cửa, nghênh đón người anh hùng của bọn họ.

Người thứ nhất đi vào chính là Nguyên Tích. Mọi người lại quay qua nhìn chằm chằm cơ giáp màu vàng đi phía sau. Hai bóng người từ trong cơ giáp nhảy ra. Lăng Tự cùng La Tiểu Lâu đứng trước mặt mọi người.

Sau phút giật mình, mọi người đều bộc phát ra ào ào tiếng vỗ tay.

Vương tử phi của bọn họ, không thua kém bất luận kẻ nào.

Quân bộ cao tầng hiểu rõ ngọn ngành nên càng thêm khâm phục và tôn kính La Tiểu Lâu. Nguyên Tích sở dĩ có thể dẫn người lẻn vào thành công chính là nhờ công lớn của La Tiểu Lâu khi mà đã sáng tạo ra trạng thái ẩn hình hoàn hảo cho cơ giáp.

Hôm trước khi La Tiểu Lâu vì La Lan cùng Phất Nhĩ tư cải tạo cơ giáp, Nguyên Tích đã cố ý tới chỗ hắn yêu cầu hắn thêm công năng ẩn hình vào các thiết kế, giúp tránh thoát được toàn bộ camera quân sự, trực tiếp đánh vào thành lũy của địch.

Đương nhiên, có thể dễ dàng phá vỡ đại môn của thành lũy địch, công lao là thuộc về lực công kích đầy biến thái của Vân Thiên.

Năm chiếc phi thuyền ngay trong ngày hôm ấy tiến vào thành lũy địch lấy đồ tiếp viện, thuận tiện nghỉ ngơi một buổi.

Nguyên Tích đang định mang theo La Tiểu Lâu về phòng nghỉ, một vị thượng tá vội vã tiến lên báo “Điện hạ, nơi này có không ít người bị bạch tuộc nhân bắt tới làm tù binh, người xem phải xử lý như thế nào?”

Nguyên Tích nhíu nhíu mày “Mang đi toàn bộ, đem chiến sĩ cơ giáp sắp xếp vào quân đội”

“Rõ!” Vị thượng tá này vẻ mặt hân hoan mà ly khai. Ông ta cũng không đành lòng bỏ lại những người này. Hơn nữa lực lượng chiến đấu lại được tăng thêm… như vậy, hệ số an toàn của bọn họ cũng tăng thêm”

Nguyên Tích cúi đầu nhìn La Tiểu Lâu đã hoàn toàn mệt mỏi, một tay đưa hắn ôm vào lòng, vừa đi vừa bực bội nói “Ngươi đã đáp ứng ta, không cường ngạnh kháng địch, không làm quá sức…”

La Tiểu Lâu nhẹ nhàng nói “Nhưng mà, ta không muốn thua…” Hắn cùng Lăng Tự lấy danh nghĩa Nguyên Tích mà xuất chiến, hắn không thể để bị đả bại dưới tên Nguyên Tích này được.

Nguyên Tích ngừng một chút, vuốt ve mặt La Tiểu Lâu, thấp giọng mắng “ngu ngốc, nếu xảy ra chuyện gì …” Tuy rằng mình sẽ không để chuyện gì xảy ra cả, nhưng cứ nghĩ tới, trong lòng vẫn là cực kì không thoải mái. Nguyên Tích không hề chú ý rằng bàn tay đang ôm La Tiểu Lâu của mình đang run rẩy, chính là đi nhanh hơn về phòng.

Thẳng đến khi Nguyên Tích ôm La Tiểu Lâu đi xa hẳn, Lăng Tự mới từ góc khuất bước ra. Hắn kinh ngạc nhìn hai người kia bóng dáng, trong lòng buồn bã mất mát. Làm một cơ giáp chế tạo sư, La Tiểu Lâu hôm nay đã mang tới cho hắn rất nhiều rung động.

Cái người con trai hồn nhiên trước kia, mang theo nụ cười bẽn lẽn lấy lòng nói hy vọng có một ngày, có đầy đủ năng lực ở bên cạnh hắn, sát cánh cùng hắn nhưng khi đó hắn lại sảng khoái nói không… bây giờ, người có thể bên cạnh cậu ấy, đã không thể là hắn nữa.

Lăng Tự một lần nữa dừng bước, đứng trước một cánh cửa.

Hắn nhìn cánh cửa này trong chốc lát, đưa tay gõ. Không lâu sau, cánh cửa đã mở.

Trầm Nguyên nhíu mày, nhìn người nam nhân trước cửa, thản nhiên nói “Ngươi cứ mãi cường điệu ta là người của Khải Ân này nọ, ta đã giúp người kiểm tra tu sửa cơ giáp, giờ ngươi lại tới đây là có chuyện gì? Trước khi ngươi nói, xin cho ta nhắc nhở ngươi lần nữa, ta giờ đã không còn là cơ giáp chế tạo sư”

Lăng Tự không hề chớp mắt mà nhìn Trầm Nguyên. Nhìn thật kỹ. Kỳ thực so với bất cứ kẻ nào hắn từng thấy đều dễ xem… thế nhưng trước giờ hắn đều không chú ý đến.

Trầm Nguyên kinh ngạc mà liếc nhìn Lăng Tự một cái, lui về định đóng cửa. Lăng Tự bỗng nhiên đưa tay, đem cửa đẩy ngược lại, thuận thế đi vào. Lăng Tự có cảm giác, nếu không chủ động tới gần cái người vẫn luôn che giấu lòng này, hắn có thể sẽ hối hận giống lần trước, không, so với lần trước còn hối hận hơn. Hắn sẽ mất đi một thứ tối trọng yếu của mình.

Trên tinh cầu Giang Vân, bên cạnh những phi thuyền dân dụng là rất nhiều phi thuyền quân đội. Những người này có người muốn bổ sung năng lượng, muốn tiếp tục di chuyển. Nơi này dù sao cũng không an toàn, bọn họ đã bị tập kích một lần rồi.

Đại đa số người ở Giang Vân tinh cầu đều đã ly khai trước, số người ít ỏi còn lại cũng chạy về phía này, hy vọng có thể cùng rời đi.

Quân đội đem đại bộ phận dân đưa vào trong phi thuyền, dưới mặt đất còn sót lại mấy chục người. Phi thuyền giờ đã quá tải, nếu chở thêm nữa thì sẽ làm cho hành trình trở nên nguy hiểm.

Một người trẻ tuổi nâng một lão nhân đi về phía phi thuyền, bị quân nhân ngăn cản thì liền xuất ra một tấm thẻ, lẳng lặng nói “ta là trung cấp cơ giáp chế tạo sư của Khải Ân, vốn là người trên chiếc phi thuyền này tới, không tin các vị có thể hỏi Lạc Thanh thượng tá. Đây là phụ thân của ta, ông ấy, ông ấy cũng là cơ giáp chế tạo sư. Chúng ta đều có tư cách lên phi thuyền rời đi”

Nhìn phi thuyền sắp cất cánh, lão nhân run rẩy mà đẩy người trẻ tuổi “tiểu Kha, ngươi đi trước, ta …”

Người thanh niên đó đúng là Dương Kha, hắn ngắt lời lão nhân, hít một hơi thật sâu, nói với vị quân nhân đã ngăn lại mình “không, chúng ta đều được đi. Ta là người của Lăng Tự. Lăng Tự thượng tá đã nói, ở nhất định phạm vi, cho ta một phần đặc quyền. Phụ thân ta là cơ giáp chế tạo sư. Ta phải dẫn hắn đi khỏi”.

Phi thuyền nhanh chóng bước xuống một quân nhân quân hàm thượng tá, hắn nghiêm nghị nói với cấp dưới “Cho bọn họ đi lên”

Mấy chục người bị lưu lại đang định chỉ trích quân đội đối xử khác biệt, vị thượng tá kia gật gật đầu với hai Phó thủ phía sau. Hai người kia lập tức bước xuống phi thuyền, đứng cùng với mấy chục người ở dưới.

Những người bị lưu lại trên gương mặt tràn đầy tuyệt vọng cùng bi thương, nhưng không ai nói gì nữa.

Hai phó thủ vừa xuống liếc nhìn nhau, lấy ra một chiếc phi thuyền quân dụng loại nhỏ từ kho chứa của tinh cầu Giang Vân. Tuy rằng lực công kích cũng như phòng ngự của chiếc này xa xa không thể bằng đại hình phi thuyền, thế nhưng còn tốt hơn so với không có hy vọng. Tất cả những người còn lưu lại, cuối cùng được hai người đó mang đi.

Trên tinh cầu dị thú, hơn mười chiếc chiến xa tiên tiến hơn nhiều của đế quốc ngừng ở cảng, Ly Mạch phất phất tay “Xuất phát!”

Một mỹ nhân có mái tóc đen cuộn sóng đứng bên cạnh hắn, sóng mắt lưu chuyển liếc Ly Mạch một cái, tiến sát đến bên tai Ly Mạch, đôi môi đỏ mọng, ái muội hỏi “Vương, chúng ta có thực sự phải đi sao?”

Gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ của Ly Mạch không chút động dung, nhìn xa xa nói “Đệ đệ của ta gặp nạn, ta đây làm ca ca đương nhiên muốn tới đó. Hơn nữa, người ấy cũng ở đó…” Ly Mạch tựa hồ nghĩ tới cái gì, trên mặt lộ ra một nụ cười. Trước đây hắn thà rằng mình lâm vào hôn mê cũng không muốn làm người kia bị thương. Bây giờ hắn càng không nỡ bỏ mặc người kia.
Bình Luận (0)
Comment