Có Gió Thổi Qua - Lại Lạnh Lùng

Chương 9

Soda nho, sáu đồng một chai.

Chai soda đó tôi mua ở một trạm xăng ven đường trên đường về quê. Đêm ấy, tôi và Tang Cách ngồi xổm hút thuốc cách trạm xăng vài chục mét. Chai soda nằm bên chân tôi, bên trong là một lớp bọt khí trắng xóa.

Tôi uống một ngụm rồi đặt xuống, vặn chặt nắp chai mặc cho nó lăn đi, cuối cùng bị Tang Cách chặn lại. Anh ta đặt chai soda trở lại bên chân tôi, hỏi tôi có chuyện gì buồn phiền một cách không chút nghĩ ngợi, thậm chí còn chẳng hề ngạc nhiên.

Đêm khuya khó ngủ, người ta không thể không kể chuyện xưa.

Điếu thuốc cháy được một nửa, tôi nhìn tàn thuốc rơi xuống, lắc đầu cười. Trong hai giây lắc đầu ấy, tôi nghĩ đến Trần Vọng Trì, thế là tôi giơ điếu thuốc lên, nói một câu “cạn ly”.

Anh không cạn ly với em sao?

Tôi vẫn hỏi như vậy ngay cả sau khi anh hôn tôi. Vị cam trong khoang miệng của cả hai tựa như hai chùm pháo hoa bất chợt bừng nở. Đuôi pháo hoa vẫy vùng bay lượn, và tôi ngửi thấy mùi cam quen thuộc đến nao lòng.

Bên chân vang lên tiếng chai nhựa lăn lốc, nhưng cả tôi và Trần Vọng Trì đều không để tâm. Phía sau anh là bầu trời đêm xanh thẳm, đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm không che giấu được những con sóng cuộn trào mãnh liệt. Sau khi tôi lặp lại câu hỏi đó, đầu lưỡi tôi nhói đau, sau đó một vị gỉ sắt nhàn nhạt lan ra. Cái cảm giác tê dại cứng đờ ấy làm tôi nhớ đến những cơn đau thể xác nhiều năm về trước. Mỗi lần đau, tôi đều sẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rộng lớn. Bầu trời sâu thẳm, bao la như thế, luôn có thể dung chứa được chút đau đớn tê dại này của tôi. Nếu thực sự không chịu nổi, tôi sẽ cắn vào hổ khẩu của Trần Vọng Trì. Anh luôn để tôi cắn, trước giờ vẫn vậy.

Nhưng lúc này lại là Trần Vọng Trì đang cắn tôi rất mạnh. Bạn biết không, cái cảm giác ấy rất kỳ diệu, tựa như khoảnh khắc một viên kẹo nổ vỡ tan trong miệng, làm tôi nhớ đến vô số những khoảnh khắc tương tự, như tiếng hét vút bay lên tận trời xanh khi Trần Vọng Trì dẫn tôi chạy trên đồng cỏ um tùm, hay tiếng pháo đầu tiên nổ vang ngày Tết.

Thế giới của chúng tôi biến thành một thước phim câm đen trắng, chậm rãi mà sâu sắc. Đất trời đều lạnh, gió cũng lạnh, chỉ có hơi thở giữa đôi môi là ấm nóng.

Xa cách quá lâu, nụ hôn quá nặng nề. Cuối cùng, tôi và Trần Vọng Trì ngồi trên một góc mái nhà, tiếng thở bị cơn gió bắc gào thét cuốn đi. Chút hơi ấm ấy tan ra, và biến mất rất nhanh.

Cha gọi chúng tôi xuống ăn khuya, nhưng không ai trong chúng tôi nhúc nhích. Sau một trận chiến gần như dốc cạn toàn lực, chúng tôi đều không còn hơi sức để đáp lại thế giới bên ngoài. Những vì sao trên đầu như sắp rơi xuống, tôi bất chợt đưa tay níu lấy vạt áo của Trần Vọng Trì, đổi lại là một ánh nhìn không rõ ý tứ của anh.

Một cảm giác lành lạnh mà chân thực.

Trần Vọng Trì không hề biến mất, không giống như rất nhiều lần trước đó chỉ là ảo giác của tôi.

Những tấm ảnh cưới đỏ rực trong phòng khách luôn nhắc nhở tôi rằng cha đã tái hôn. Điều đó cũng có nghĩa là tôi và Trần Vọng Trì đã thực sự trở thành anh em trên danh nghĩa, mặc dù cả tôi và anh đều đã sớm tự lập, không còn chung một cuốn sổ hộ khẩu.

Trước đó tôi nghe cha kể, anh hiện đang làm việc cho một công ty công nghệ ở Bắc Kinh, mỗi năm chỉ về một lần vào dịp Tết, và ở trong căn phòng trên tầng hai.

Mà tầng hai chỉ có một phòng, là phòng của tôi.

Tôi giữ thái độ im lặng trước chuyện này, và kinh ngạc nhận ra rằng, tôi không hề cảm thấy tức giận vì cha đã dọn phòng của tôi ra. Thực ra tôi hiểu đó là một cách ông lấy lòng Trần Vọng Trì, hay nói một cách mỹ miều hơn, đó là biểu hiện của việc yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Buổi chiều tôi nghỉ ngơi trong phòng, nằm trên chiếc giường đã nhiều năm không ngủ, quay đầu là có thể thấy được ngọn núi xanh bên ngoài cửa sổ. Dưới rèm cửa có một hàng sách không thuộc về tôi, trong đó có một cuốn đặt ngược. Tôi cầm lên thì phát hiện đó là một tập thơ của một nhà thơ người Ba Lan. Một trang sách để lộ ra màu xanh cỏ úa, thế là tôi lật ra, phát hiện kẹp bên trong là một chiếc bookmark làm bằng lá cây. Những đường gân của chiếc lá đã sớm mờ đi, nhưng lớp băng dính trong suốt bọc ngoài vẫn còn sạch sẽ.

Tôi nhận ra chiếc bookmark đó ngay lập tức, chính giữa chiếc lá là một khoảng trống hình ngôi sao.

Trên bàn ăn, chúng tôi bề ngoài thì khách sáo, lịch sự mà xa cách. Cha uống rượu xong, gò má hơi ửng đỏ, lắp bắp kể lại chuyện ngày bé của tôi và Trần Vọng Trì. Dì Hà ngồi bên cạnh dịu dàng khuyên ông đừng nói nhiều.

Nếu không phải vì ký ức của tôi quá sâu sắc, tôi gần như đã tin lời cha nói. Câu “hai đứa bọn con thân nhau như anh em ruột vậy” tôi đã nghe rất nhiều lần. Đằng sau dáng vẻ say xỉn của ông là một nỗi nghi hoặc không nói thành lời: đã từng thân như anh em ruột, tại sao sau này lại như nước sông không phạm nước giếng, chẳng bao giờ liên lạc.

Thế là tôi lại một lần nữa nhớ về ngày Trần Vọng Trì đưa tôi về nhà. Tôi căm ghét sự trốn chạy của anh. Theo tôi, trốn chạy sau khi hôn nhau là một hành động hèn nhát.

Trên bàn ăn, cha hỏi về dự định tương lai của Trần Vọng Trì, hỏi anh đã có đối tượng nào chưa. Tôi vặn chai soda nho, rót vào ly của mình. Một chiếc ly thủy tinh rỗng được đưa đến trước mặt.

Trần Vọng Trì không nhìn tôi, đôi mắt không chút ý cười nhìn về phía cha, dùng giọng điệu nói chuyện với người lớn mà đáp, hiện tại chưa có đối tượng nào.

Tôi đã rót hết cả chai soda nho vào ly của mình, rồi tôi để ý thấy trên hổ khẩu của Trần Vọng Trì có một vết sẹo rất mờ. Không kìm được, tôi rót bớt soda trong ly mình cho anh.

Hai chiếc ly thủy tinh chạm vào nhau, phát ra một tiếng “cạch”. Tôi nghe thấy Trần Vọng Trì nói một tiếng “cạn ly”.

Bình Luận (0)
Comment