Cơ Giới Khách

Chương 115

Vùng chứa của La La là bí mật lớn nhất của La gia, cũng là thứ khiến cô bé có vị trí đặc biệt trong gia tộc.

Sau lúc làm lễ khai mở năm 9 tuổi, La La trở nên đặc biệt, tức cô bé không thể sống cuộc sống bình thường như bao thiếu nữ khác.

La La bị tách ra khỏi cha mẹ, không có bạn bè hay anh chị em thân thiết, kể cả nhũ mẫu chăm sóc La La, cũng thay đổi liên tục mỗi thời gian ngắn. Tương tự như vậy với a hoàn và thị vệ xung quanh.

Phương pháp dạy dỗ hay chăm sóc mà cao tầng La gia đặt ra cho La La, cũng là cách tốt nhất để bảo vệ cho cô bé.

La gia không phải Tạ gia, không thể bắt chước như năm xưa, đưa tiên nữ Tạ Chung Tình cho ngài lãnh tụ chăm sóc.

Hơn 60 năm trước đây, gia tộc đứng đầu trong thất đại gia tộc chính là La gia, lúc này cho dù họ hoàn toàn tin tưởng vào sự chính trực của ngài lãnh tụ, nhưng cũng vì ngài quá chính trực, quá vĩ đại, và cũng quá già. Sợ rằng nếu có một ai mong muốn ngài lãnh tụ nằm xuống nhiều nhất, chính là những người mang họ như tên của ngài, Morgan.

Hai chữ Morgan là cơn ác mộng của La gia, và người nhà Morgan đương nhiên biết cách để duy trì cơn ác mộng đó. Giống như câu nói truyền đời của nhà Morgan, cũng là nhân sinh không công bố chính thức của họ: " Sẽ là của ngươi, nếu như ta không muốn ".

La gia bảo vệ La La không hề quá mức, nếu xét đến tầm quan trọng của La La. Họ chỉ cố để che chắn hết sức trong khả năng của mình.

Lỡ,chỉ là lỡ như, có chuyện xấu sảy ra với La La. Chính là La gia sẽ mất đi khí vận của gia tộc mình, ba ngàn gia tộc của đại kỷ nguyên giờ chỉ còn lại bảy. Ai dám nói khí vận là hư vô mờ mịt, chỉ là mắt phàm thì không thể nhìn thấy được thôi.

Vật liệu xây nên vách tường bao quanh La La, còn quý hơn kim thạch.

Lý Bá phải tích góp để dành mới mua được 1 mẫu khắc hắn yêu thích. Còn La La thì đóng thành tập như sách giáo khoa, chất đầy mấy kệ.

Vật liệu năng lượng đặc thù mà các phòng đấu giá lưu làm môn bài hay món áp trục, chất đầy mấy rương trong phòng học của La La.

Thiết bị cao cấp các gia tộc coi là trấn gia chi bảo, La La coi là mô hình luyện tập.

Người khác đọc sách đại sư viết, La La được đại sư đọc sách cho nghe.

La La có mọi thứ mà La gia muốn cô bé có, kể cả những thứ La gia không có, cũng phải kiếm cho có để đưa cho La La. Đối với La gia, đầu tư cho La La không phải là bài toán lợi ích hay cá cược, mà là sứ mệnh.

Họ quen đưa, La La không biết là mình nhận. Họ đưa nhiều nữa, La La không biết là mình có ít hay nhiều. Họ không hỏi, và La La cũng không nghĩ đến câu trả lời, đó là câu: " La La, con muốn gì "?

La La có một màn hình liên lạc, nhưng chỉ dùng để học tập. Truyền hình là mảnh đất màu mỡ của cái xấu, không ai có thể phủ nhận điều đó.

Cho đến khi La La học giỏi hơn, và biết cách sửa chữa màn hình liên lạc của mình, biến nó thành thiết bị truyền thông. Lúc này La La biết mình muốn gì, cũng như có thêm được thứ gì. Đó là mơ mộng, như bao nhiêu cô bé khác.


Công chúa, hoàng tử, cô tiên, mụ phù thủy. Bay trên cầu vồng và hát trên những đám mây. Cuộc phiêu lưu và những miền đất mới, nơi trí tưởng tượng là những gì người ta trao cho nhau. Và vui nhất, là sự nổi tiếng.

Nhắc lại lần nữa, truyền thông không thành công bằng những điều tốt đẹp, màu hồng nó mang lại cũng đã được pha trộn nhiều lần.

La La đang có quãng thời gian vui nhất trong đời của mình, và Mỹ Mỹ cũng vậy. Cả hai đang sống trong giấc mơ của mình.

Người bình thường có thể tự che giấu mình bằng cách xóa đi danh tính. Còn người tinh anh thì không, gần như không có cách nào để bước sóng tinh thần của họ thoát được sự rà xoáy của mạng tinh thần nội bộ địa cầu zone e, thứ được liên minh mặc định là chính xác tuyệt đối.

Bước sóng của người tinh anh được đánh dấu như thẻ căn cước. Khoan bàn tới việc ông trời có mắt hay không, chỉ riêng zone e đã là mắt thần không gì qua lọt.

Nhưng Mỹ Mỹ là sinh vật độc nhất của địa cầu, không thể dùng thường thức bình thường khi nói đến Mỹ Mỹ.

Đó là nền tảng cơ bản nhất, kết hợp với giấc mơ của La La, để hình thành cuộc phiêu lưu độc nhất vô nhị của hai người.

La La chọn cách bắt đầu chuyến phiêu lưu của giống như những câu chuyện mà cô bé được nghe hoặc xem trên truyền hình, chỉ cần đổi tên nhân vật chính thành La La là được, mà đa phần là các dị bản khác với lưu truyền chính thống.

Bắt đầu là La La hiệp sĩ rừng xanh, cướp của người giàu chia cho người nghèo.

Nội vi Nha Trang thành không có rừng, chỉ có nóc nhà. La La không cướp, mà là trộm. Chỉ trộm của những người La La thấy họ không tốt, đặc biệt là những người nổi tiếng hơn La La. Còn người nghèo, đương nhiên là Mỹ Mỹ.

Kế tiếp là La La và bốn mươi tên cướp. Sinh tồn giả đóng quân ở hội trại giao dịch, tay chân mặt mũi ai cũng đầy sẹo, đóng vai cướp là hợp nhất rồi. Câu thần chú "vừng ơi mở ra" được thay bằng " Mỹ Mỹ ơi, tàn hình ". Kho báu không được chất trên lưng lạc đà mà cất trong bụng của Mỹ Mỹ, nhờ sống hạnh phúc mà Mỹ Mỹ nhớ ra được nhiều chuyện, ví như nó có một không gian riêng của nó, có thể chứa đựng bao nhiêu tùy thích.

Tại câu chuyện La La ở xứ sở thần tiên, La La đã vào hang thỏ,đã vượt qua tất cả khó khăn cạm bẫy, nhưng đón chờ La La là nhà kho trống không của phòng đấu giá, đó là thất bại đau lòng đầu tiên của Mỹ Mỹ, còn La La chỉ tận hưởng quá trình.

Cũng có lúc cuộc phiêu lưu không thú vị như La La tưởng tượng, giống như lần lên tầng ba của đại nhất lâu, chỉ có tiểu nhị vào ông lão say rượu ngủ ngày. Bù lại là La La được nghe ông lão đó kể chuyện, câu chuyện về lựa chọn của một cô bé xinh đẹp trong nhiều năm nữa. La La không thấy câu chuyện đó thú vị, làm gì có hai lựa chọn nào lại vừa đúng vừa sai. La La không thích mùi rượu nên lễ phép chào ông lão rồi rời đi. Ông lão tặng La La một cái túi thơm, là thơm mùi rượu, dù không thích nhưng La La vẫn nhận.

Trí tưởng tượng cái La La rất phong phú, cô bé tự viết câu truyện cho riêng mình. Đặt tên là nàng công chúa bị bắt cóc. Câu chuyện đó đã gây được tiếng vang lớn, lang thang đến đâu cô bé cũng nghe người ta nhắc đến tên mình. Đi kèm theo đó là sát thủ bốn bánh bao đen, phải suy nghĩ một lúc La La mới biết đó là cách người ta gọi Mỹ Mỹ. Vậy nên La La nhân cơ hội viết thêm nhiều chương nữa cho câu truyện của mình.

Công chúa trong tay sát thủ.

Công chúa bị hành hạ bởi sát thủ.

Công chúa chống lại sát thủ.

Công chúa bỏ chốn.

Công chúa bị sát thủ bắt lại.

La La rất vui, rất nhiều tờ báo in hình La La trên trang nhất, đó là bước ngoặt đầu tiên của La La trên con đường nổi tiếng, trở thành thần tượng tuổi teen.

Cũng có lần La La đang rong chơi thì ông cậu nhỏ La Thần với huynh đệ của cậu. Lần đó La La cũng làm mấy trò tinh nghịch, chủ yếu là giúp cậu La Thần, người cũng rất tốt với La La.

La La vui, Mỹ Mỹ cũng vui không kém. Hai người chính là bộ đôi gây sóng gió nổi tiếng tại Nha Trang thành.

Mỹ Mỹ đồng ý với mọi kế hoạch của La La vô điều kiện, càng chơi càng vui. Mỹ Mỹ chỉ cần La La đồng ý một việc, đó là cho phép Mỹ Mỹ tiêu diệt kẻ thù khủng khiếp nhất của mình, kẻ thù xấu xa nhất là Mỹ Mỹ từng biết tới: " xu chiêng "

La La gật đầu cái rụp, vì kẻ thù đó không liên quan gì đến La La, cô bé mới 11 tuổi, còn mặc áo bó.

Mỹ Mỹ nhớ lại rất nhiều điều, tất cả đều để phục vụ cho việc tiêu diệt kẻ thù của mình, không gian chứa của Mỹ Mỹ, một nửa là đủ thứ chiến lợi phẩm linh tinh, một nửa là xu chiêng. Mỹ Mỹ đang làm đúng với câu: " giữ bạn bè ở gần và kẻ thù thì gần hơn ".

Mỹ Mỹ coi tiêu diệt xu chiêng là sứ mệnh, mà mỗi lần thành công chính là chiến công thầm lặng, như những người anh hùng vĩ đại khác, Mỹ Mỹ không háo danh, không muốn người khác ca ngợi mình.

Bốn dấu chân Mỹ Mỹ để lại, làm một cách Mỹ Mỹ vừa nhớ ra, là một cách đánh dấu tọa độ, làm như vậy Mỹ Mỹ có thể dễ dàng quay lại trong tức thời trong một phạm vi rất lớn. Như thế Mỹ Mỹ sẽ dễ dàng kiểm tra, xem kẻ thù có quay lại hay không. Sự nhiệt tình hành hiệp của Mỹ Mỹ, là không có giới hạn.

Có những lúc vì sứ mệnh cấp bách, Mỹ Mỹ phải ra tay một mình để tiêu diệt kẻ thù. Mỹ Mỹ có chiến thuật rất tốt để đối phó với số lượng quân thù áp đảo, Mỹ Mỹ để lại ấn ký tọa độ tại chiến trường trước, rồi ra tay gần như là cùng lúc. Có những lần chỉ trong mươi giây, Mỹ Mỹ đã tiêu diệt được hàng ngàn kẻ thù.

Mỹ Mỹ cũng đạt được thành công bước đầu trong sự nghiệp của mình, rất nhiều người đã thấy và hiểu được sự nguy hiểm của xu chiêng. Lời kêu gọi không xu chiêng của tổ chức thanh niên tài tuấn, khiến Mỹ Mỹ cảm thấy tự hào, cũng khiến trách nhiệm Mỹ Mỹ đanh gánh trên vai, trở nên nặng nề hơn.

Tiêu diệt hàng loạt kẻ thù nhỏ yếu không có giá trị bằng tiêu diệt kẻ thù lớn. Mỹ Mỹ đã đạt thành công lớn nhất cũng như gặp nhiều khó khăn nhất trong vụ tấn công vào phòng chủ tịch hội đồng thành phố.

Lần đầu tiên Mỹ Mỹ có cảm giác rằng mình bị phát hiện. Mỹ Mỹ đã ẩn nấp rất lâu mới tranh thủ được thời cơ ra tay chớp nhoáng thành công.

Khoảng khắc đó, khoảng khắc Mỹ Mỹ để lại dấu ấn của mình. Cảm giác ấm áp và êm ái bồng bềnh, của thứ được giải thoát khỏi xu chiêng. Cảm giác đó thật tuyệt vời. Chưa bao giờ Mỹ Mỹ thấy nỗ lực của mình, được bù đắp xứng đáng như thế.

Mỹ Mỹ cũng thấy được sự hạnh phúc trong ánh mắt của những người đồng chí hướng với Mỹ Mỹ, khi kẻ thù bị tiêu diệt thành công. Đôi mắt của họ nhìn về vị trí được giải phóng, những đôi mắt tỏa sáng.

Những tưởng rằng những ngày tháng tươi đẹp của La La và Mỹ Mỹ sẽ kéo dài mãi mãi. Cho đến khi người kia xuất hiện, người đã để lại những ký ức đau thương bầm dập,mà tâm trí Mỹ Mỹ đã cố quên.
Bình Luận (0)
Comment