Cơ Giới Khách

Chương 146

" Tinh thành? " Vương Lang rất tỉnh, quay nhìn người vừa gọi mình. Hắn hiểu nhanh, bây giờ dù trong hay ngoài, hắn đều xứng đáng với thân phận người tinh anh, người tinh anh khác có việc cần, gọi hắn cũng không có gì lạ, vấn đề là giữa hai người, không biết anh mù nhiều hơn ai, bữa giờ bận rộn dọn dẹp quá, Vương Lang cũng quên cập nhật tin tức.

Người trước mặt tuổi phải hơn 30, vậy nên Vương Lang chủ động làm lễ hậu bối:

_ Huynh đài thông cảm, ta là khách du lịch mới đến Nha Trang thành, nên có nhiều việc cũng không rõ lắm, hay là huynh đài thử tìm người khác hỏi thử xem.

Nam tử vừa bắt chuyện với Vương Lang, vừa nhìn đã biết là người không tầm thường. Vóc dáng con nhà võ nổi bật, cao lớn rắn chắc, tóc dài không cột, phần tóc mái có một tép tóc bạc màu, cộng với gương mặt cằm vuông chính trực, đúng là điểm nhấn chết người của mấy chị em phụ nữ.

_ Vậy à, làm phiền tiểu huynh đệ rồi. Nhưng lệnh tinh thành đã đến từ sáng sớm, chắc tiểu huynh đệ cũng phải biết ít nhiều chứ, là quân lệnh trực tiếp đó.

Xẹt xẹt xẹt, não bộ của Vương Lang giãn ra. Hắn đúng là người tinh anh, nhưng là người tinh anh chưa có giấy phép của chính quyền, chưa đăng ký tài khoản chính thức trong zone s, mệnh lệnh gì thì cũng chưa đến lượt hắn nhận.

Nhìn nam nhân kia, nói hai chữ "quân lệnh " một cách nghiêm túc như thế, cộng với dáng đứng nghiêm chuẩn không cần chỉnh, tám chín phần mười là sĩ quan. Như người ta hay nói " không nên giỡn mặt với chính quyền ". Tốt nhất là giả mù sa mưa.

Cái khó ló cái khôn, có sẵn đồ trên tay nên Vương Lang lấy ra sài luôn:

_ Có có, tiểu đệ đương nhiên là có biết, nhưng huynh đài thông cảm, lúc này ta không tiếp chuyện huynh được, đang có việc rất gấp, con bé ( Celia) tự nhiên nóng sốt, bây giờ phải đem đi khám. Huynh biết đó trẻ con mà, phải được ưu tiên trước nhất.

_ Vậy sao? Ta đã làm phiền rồi, tiểu đệ mau mắn lên đi, con bé dễ thương quá, hình như sốt nặng lắm đó, ta thấy nó cứ cười mãi nãy giờ, có khi nào do sốt cao quá nên mới vậy không.

Giọng của nam nhân kia dịu lại, nét nghiêm nghị trở thành lo lắng, vẻ quan tâm rõ ràng. Vương Lang thì chỉ chờ có thế.

_ Đúng đúng.

Miệng nói chân chạy, Vương Lang bồng Celia tiến nhanh về nhà, mấy câu khách sáo giảm đi cũng được, cho phù hợp với hoàn cảnh.

Qua mấy ngã rẽ, khi gần đến cửa hàng thì tâm nhãn nhắc nhở, chính là người nam nhân kia vẫn đang đi theo phía sau.

Vương Lang rùng mình, hắn thật chỉ muốn sống tiếp những ngày bình yên, chờ xong việc là mua vé lên phi thuyền bay đến học viện để nhập học. Bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, cho đến bây giờ, đều không tốt lành. Có cao thủ của chính quyền bám theo phía sau, chắc chắn là việc không hay.

Khả năng cảm nhận bằng năng lượng tinh thần của người tinh anh là rất hiệu quả, nhưng Vương Lang không vội sài, hắn chỉ dùng các giác quan cơ bản đã được tăng hiệu xuất bằng tâm nhãn.

Nhân tiện nói thêm một việc, sau cái bữa ăn thịt thêm sáng nay ở quán mì, thứ nhận được lợi không chỉ là tế bào cơ bắp của Vương Lang, mà các cơ quan khác cũng được tăng lên không kém.

Ví như thính giác, bây giờ Vương Lang không cần phải quá tập trung, cũng có thể nhận ra được bước chân trầm ổn, vững chắc từng bước một đều đặn của người đang theo phía sau.

Đóng thì đóng cho trọn tuồng, trước khi có sự cố gì đến, Vương Lang vẫn sãi bước về phía tiệm. Đứng gần nhà thì vẫn tự tin nói chuyện hơn, dù sao thân phận của Vương Lang lúc này không tầm thường, đường đường là culi giúp việc không lương của chị em nhà Aurora, có đồng phục hẳn hoi.

Ồ, khi thấy Vương Lang và Celia dừng lại trước cửa tiệm,người kia khựng lại, chính xác là đang đứng nép mình ở góc phố phía sau. Việc này càng làm Vương Lang thêm phần cảnh giác. Người ngay không làm việc mờ ám, Vương Lang chợt nghĩ, liệu việc này không liên quan đến mình, mà vấn đề là nằm ở mấy chị em kia hay không.

Cũng đúng, người kia nhắm mắt cũng biết là hạng cao thủ, cảm giác sơ qua đã biết hơn Vương Lang không chỉ mấy lần, với thân phận công khai ban ngày lúc này của hắn, phải nói là đã được chiếu cố quá sức. Nếu là chị em nhà Aurora thì sẽ có lý hơn.

Từ cảnh giác, Vương Lang bật chế độ đề phòng, sẵn sàng phản công.

Vương Lang mở cửa tiệm, đặt Celia vào trong nôi, thay khăn tả mới, làm ấm bình sữa. Xong hết thì bắt đầu dọn hàng ra, tay cầm chổi lông gà quơ qua quơ lại một cách cực kỳ chuyên nghiệp nhưng lại thiếu tính tự nhiên.

Hai mắt Vương Lang thỉnh thoảng vô tình liếc về phía góc phố, người kia vẫn đứng đó, bộ dáng có chút sốt ruột, lo lắng.

" Liệu có phải đang chờ đồng bọn đến hay không? Hay đang chờ mấy chị em kia có mặt đông đủ? "

Nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu Vương Lang, dù thế nào thì hắn cũng đã chuẩn bị trạng thái tốt nhất, sẵn sàng bung chạy khi cần thiết.

Cuối cùng thì thỏ cũng ra khỏi hang, người kia không quyết định chờ nữa, y chầm chậm rời khỏi góc phố, tiến về phía cửa hàng, nơi Vương Lang đang ngồi trên ghế dựa, đóng vai một chủ tiệm thờ ơ ngày ế ẩm.

Bốn mắt chạm nhau.

_ Ồ huynh đài, thật ngạc nhiên, chúng ta thật là có duyên,huynh có việc đi ngang qua đây à.?

Vương Lang xuất chiêu trước, người kia có vẻ lúng túng:

_ Phải phải, ta có việc đi ngang qua, vậy.. À, con bé đã hết sốt chưa.

"Có việc đi ngang qua?" Vương Lang thầm nghĩ, nói như thật, không lẽ muốn ta tin ngươi núp ở góc phố kia là để trút bầu tâm sự.

_ Nó ổn rồi. Tiểu đệ sực nhớ là nhà có sẵn thuốc, quả nhiên con bé dùng vào là tốt ngay.

_ Vậy à, vậy thì tốt rồi. Con bé dễ thương ghê.

Người kia cứ đứng im ở đó,không nói thêm gì, Vương Lang tốt bụng giúp đỡ:

_ Cám ơn huynh đã quan tâm.Hình như huynh đài có việc gấp, không tiễn.

À,à. Người kia có chút bối rối, có chút động thái ra đi, nhưng rồi lại quay lại, giọng thân thiết:

_ Cho ta hỏi chút, tiểu đệ ngươi là chủ tiệm à, vậy mấy chị em gái kia đâu rồi, nhất là cô nương ( y lấy tay chỉ vào cái mũi, vẽ đường cong cong)...

Vương Lang hiểu ngay:

_ Mũi chẹt,? à, đó là Aurora, cô ta mới thật là chủ tiệm, còn ta chỉ là ( Vương Lang suy nghĩ) họ hàng lâu lâu tới thăm thôi.

Cú này Vương Lang mới thật sự là trèo cao, nhảy một phát từ culi lên người nhà. Được cái là nói xong câu này, tâm trạng của hắn cực kỳ thoải mái.

Gương mặt của người kia có chút thất vọng, hiện ra không rõ lắm:

_ Thế à, ta hỏi này tiểu huynh đệ, liệu tiểu huynh đệ ngươi có thể làm chủ chuyện mua bán trong tiệm hay không?

Ồ, thì ra là có người muốn chuộc đồ, giọng Vương Lang thoải mái hẳn ra, nghiêm túc thì chuyện làm ăn trong tiệm là do Aurora với Emily quản lý, ngoài chổi với giẻ lau nhà ra Vương Lang chưa được trao quyền gì khác. Nhưng lúc này đó không phải là vấn đề, hắn cao giọng:

_ Đương nhiên là có thể rồi, huynh muốn mua gì, cứ tùy ý chọn lựa, ta chắc chắn sẽ ra giá hợp lý nhất cho huynh.

_ Tốt, tốt. Nói thật với tiểu đệ ngươi, ta tới đây là để chuộc đồ, hồi nãy vô tình gặp nhau, hai chúng ta thật là có duyên. Đồ ta muốn chuộc, nằm trong cái hộp kia.

Người kia chỉ tay vào cái hộp trên kệ, nhưng Vương Lang chặn ngay lại, hắn phải làm tốt trách nhiệm trên cương vị của một chủ tiệm:

_ Khoan đã, huynh nói vậy làm đệ cảm thấy khó hiểu. Đây chỉ là một tiệm bán đồ lưu niệm nhỏ, mở ra kinh doanh để phục vụ khách du lịch, không phải hiệu cầm đồ,làm gì có chuyện thế với chuộc ở đây, liệu huynh có đi tới nhầm địa chỉ hay không?

Mặt Vương Lang cực tỉnh, nói như đúng rồi, còn người kia thì bắt đầu đen, người nhà với nhau có khác, nói y chang tiểu la lị 12, 13 tuổi mà bữa trước y đã gặp:

_ Ta xin lỗi, là ta nhầm, ta tới để mua đồ lưu niệm, đồ ta muốn mua nằm trong cái hộp kia.

_ Hoan nghênh, hoan nghênh.

Vương Lang niềm nở trở lại, khúc này thì hắn biết. Mấy món đồ để công khai mà ngày nào cũng phải mang ra mang vô lau chùi, được dán tem xuất xứ từ mấy đứa nhỏ tập viết chữ. Là đồ để lâu không có ai tới chuộc, đem ra để nhìn cho xôm tụ, có thứ đã ở đó hơn chục năm.

Còn mấy thứ được cất trong hộp, thường có tính chất đặc biệt, không tiện trưng bày, chỉ có khổ chủ tự giác tới hỏi mới được xem. Việc cũng đơn giản, trong hộp đã có tờ giấy định giá sẵn, cứ y vậy mà thu tiền là được.

Vương Lang lấy cái hộp xuống trong ánh mắt chờ mong của người kia. Hắn niềm nở miệng tươi rói mở cái hộp ra.

Ồ, đồ tốt. Là một ngôi sao hoàng kim, Vương Lang tặc lưỡi, thật không có ý tứ, đi qua cổng nam mà cầm theo thứ nhạy cảm này, ngài vệ trưởng An Tất mà không quy kết là đồ gian thì tên ông ấy chắc phải đọc ngược.

Đầu tiên là xem giá, hắn mở tờ giấy ra, á á á á á á á, mỗi chữ á là một số không, chính là 10 triệu tinh thần tệ.

Đến lúc này thì Vương Lang không còn là tay mơ nữa, đúng là hắn đã từng tiếp xúc và sở hữu rất nhiều tiền, nhưng đó đều là những trường hợp đặc biệt,trong những hoàn cảnh mà muốn tưởng tượng cũng không đủ thông tin để tưởng tượng.

Nhưng trong cuộc sống kinh doanh thật, tiền bạc dùng đến con số triệu, hắn chưa đủ trình để tiếp xúc.

Một đoàn hàng hóa lữ hành do nhiều gia tộc nhỏ gộp lại, chưa chắc tới con số này. Mấy cửa hàng quanh đây, hàng hóa giao dịch chỉ niêm yết trung bình dưới 2, 3 ngàn tinh thần tệ. Ví như hồi nãy bị thua thiệt mấy trăm tinh thần tệ, Vương Lang đã lờ mờ thấy vô cùng đau xót.

Vậy mà bóc tờ giấy ra, thấy tám con số rõ mồn một trước mặt, cái đầu hắn quay quay, có chút xung động muốn khui hết mấy hộp còn lại xem trong đó viết gì.

Vương Lang chợt nghĩ, liệu định hướng nghề nghiệp sư phụ dành cho hắn, tính thực tế có đủ cao hay chưa. Có nên thêm mốc giữ cổng thành vào trong mục đích phấn đấu hay không.

Nhưng làm gì thì làm, quan trọng nhất là giữ được thần thái, trong trường hợp này chính là phong độ của một chủ cửa hàng.

_ Ây dà, chỉ có 10 triệu thôi à, không nhiều,không nhiều. Chẳng hay huynh đài đưa tiền mặt hay thanh toán một lần cũng bằng tiền mặt.

Vương Lang không dại, hắn đang nằm kèo trên, vừa biết giá là hắn đóng nắp cái hộp lại liền. Người kia nhìn cũng có vẻ đường hoàng đỉnh đạc, nhưng ai chắc được chứ.

_ Tiểu huynh đệ, ta thật có việc muốn nói.

Giọng người kia khẩn khoản:

_ Lần trước ta có đến một lần rồi, đệ không biết chứ lần đó vừa nghe xong giá là ta xém nằm tại chỗ luôn. Lần này may mắn gặp tiểu huynh đệ, nam nhân với nhau, có việc này dù ngại nhưng ta vẫn phải nói, hy vọng đệ giúp đỡ giùm.

" nếu thấy ngại thì đừng nói " Vương Lang cực kỳ muốn nói câu đó ra, nhưng nhìn người kia bộ dáng cũng là người tốt, hắn đành khách sáo một chút:

_ Có việc gì huynh cứ nói ra đi, tiểu đệ đây tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng tự tin là được giáo dục dạy dỗ đàng hoàng, chắc chắn biết cách sống tận tâm tận tình. Giúp được, chắc chắn đệ sẽ giúp.

Người kia tự tin hơn một chút, ưỡn thẳng lưng mà nói:

_ Chả là ta hiện không có đủ tiền để chuộc, không phải, để mua món đồ kia, ta muốn đưa trước một khoản để lấy món đồ, phần còn lại thì chúng ta thương lượng cách tính toán lâu dài sau. Tiểu đệ thông cảm, thứ đó vốn không phải của ta, là do ân nhân gửi gắm, ta có sứ mệnh phải làm cần tới nó. Việc cực kỳ quan trọng, mong tiểu đệ có thể giúp đỡ giùm.

_ Việc này,.. (Vương Lang thở dài)..hơi khó, huynh thấy đấy, đây chỉ là tiệm làm ăn nhỏ, hàng hóa không nhiều, vốn liếng lại càng không, việc cho người lạ nợ....hồi giờ chưa có tiền lệ.

_ Tiểu đệ an tâm, ta là người đường hoàng, lại là sĩ quan quân đội, đây, giấy chứng nhận đây, ta lấy nhân cách ra bảo đảm, chắc chắn sẽ thanh toán đủ.

Vương Lang cũng thuận tay cầm lệnh bài thân phận người kia đưa ra. Lâm Bạc Hùng, tên hay, tuổi còn trẻ mà đã lên tới chức trung tướng. Dù Vương Lang chưa tiếp thu nhiều kiến thức cho lắm, nhưng chức trung tướng của quân đội liên minh tuyệt là không thấp. Chỉ là trong tình thế này, Vương Lang ở phía trên, người phải xuống giọng không phải là hắn.

_ Huynh thì đương nhiên ta tin, lệnh bài thì ta lại càng tin, nhưng mà..( suy nghĩ) thôi được rồi, huynh thử nói cách thanh toán xem sao, nếu được thì ta sẽ giúp đỡ.

Lâm Bạc Hùng mạnh miệng, nếu chỉ nghe giọng thì tưởng y mới là chủ tiệm:

_ Ta chỉ có mười, không, năm vạn tinh thần tệ, đệ nhận trước giùm ta. Số còn lại mỗi lần tới đợt lãnh lương ta sẽ trích ra để trả, 10 triệu tinh thần tệ, đảm bảo trong 100 năm ta sẽ trả hết, nhất định không thiếu một xu nào.

Nghe xong, mặt Vương Lang dài ra, cằm đụng mặt đường, tóc đen cũng muốn bạc, cảm giác trong khoảng khắc hắn đã trải qua muôn trùng tuế nguyệt. Người của quân đội có khác, lòng dũng cảm thật đáng kinh ngạc, chuyện đáng sợ như vậy mà cũng nói ra được, lại còn nói rất rành mạch rõ ràng. Khâm phục, khâm phục.

_ Huynh nói lần trước huynh đã tới đây rồi?

_ Phải, là khoảng mấy ngày trước, có một nha đầu cột hai bím tóc hai bên tiếp ta.

_ Vậy huynh có nói với họ chuyện vừa rồi không?

_ Có, lần đó ta định đưa trước 10 vạn, nhưng mấy bữa nay có việc tiêu pha nên chỉ còn có 5 vạn.

_ Vậy nghe xong con bé đó nói sao.

_ Nói không nói gì hết, chỉ le lưỡi rồi chạy vô trong kêu chị nó ra, chính là cái cô nương... À...

_ Mũi chẹt.?

_ Phải, đúng rồi, mũi chẹt.

_ Rồi cô chị nói sao?

_ Cũng không nói gì hết, chỉ cầm chổi lông gà đuổi ta đi, rồi sau đó..

_ Cứ nói, đừng ngại.

_ Đốt thong long, lớn bé cả nhà, vừa nhìn ta vừa đốt.

Vương Lang gật đầu, hắn cảm thông sâu sắc với tâm trạng của Aurora lúc đó. Một lần nữa Vương Lang khẳng định, người tên Lâm Bạc Hùng này tuyệt đối không phải là người tầm thường, chỉ nói riêng về tư tưởng mua bán, đã là độc nhất.

Vương Lang nhìn Celia, con bé vừa cười vừa ngủ, chính sự bình yên của con bé đã giúp Vương Lang lấy được sự thăng bằng trong những giây phút vừa qua.

Khi tình huống vẫn đang chìm trong im lặng, khi cả hai đều không biết phải nói gì, thì có một giọng nói không cảm xúc vang lên:

_ Ngươi lại tới nữa à, A Lang,lấy giấy với chổi ra đây.
Bình Luận (0)
Comment