Có Giỏi Thì Đừng Chết

Chương 63

“Cho nên việc chính là như vậy, sau khi tôi tỉnh lại, cô ấy đã chết.”

Trong một phòng trọ không tính là lớn, Hách Phúng, Lâm Thâm, Vu Việt ba người tự tìm chỗ ngồi, không đến một phút trước, Hách Phúng đã trình bày xong ngày đó mình trải qua những gì. Vu Việt sau khi nghe xong có chút không thể tin nổi, mà Lâm Thâm vẫn như trước trầm mặc không nói gì.

“Nhưng tôi nghe cảnh cục nói, con dao cô ta dùng để tự sát kia chỉ có vân tay của cậu, đây là có chuyện gì?” Hắn hỏi.

Hách Phúng lắc đầu:”Tôi cũng không rõ, chỉ nhớ rõ những chuyện sau khi tỉnh lại, những chuyện khác cái gì cũng không nhớ.”

Trong một gian phòng kín, cô nam quả nử ở chung một phòng, mà trong đó người nữ lại lấy phương thức tử vong ly kỳ như thế, dù là ai cũng không khỏi nghi ngờ Hách Phúng. Chỉ là lúc ấy ngại áp lực từ người nhà của Hách Phúng, hơn nữa bằng chứng cũng không đủ, cuối cùng kết luận điều tra qua loa là tự sát. Nhưng sự tình không có như vậy chấm dứt, sau đó, người nhà của cô gái không buông bỏ hoài nghi đối với Hách Phúng, mặc dù đấu không lại thế lực sau lưng Hách Phúng, bọn họ cũng lấy các loại phương pháp muốn vì con gái mình tra ra chân tướng.

Người thân của người chết không chút nghi ngờ Hách Phúng chính là hung thủ, bọn họ một chút cũng không thừa nhận việc này là tự sát.

“Nhưng cậu không có lý do gì để giết cô ta, cho dù muốn chia tay, cũng không cần phải lấy tiền đồ của mình ra đùa giỡn, làm thành tình trạng này.” Vu Việt vì Hách Phúng cãi lại:”Cậu căn bản không có lý do và động cơ giết người, đúng không, Hách Phúng?”

Hách Phúng lắc đầu, trong mắt toát ra một tia thống khổ.

“Tôi không biết.”

“Cậu có ý gì!”

“Tôi nói tôi không biết đến tột cùng có phải mình xuống tay không!” Hách Phúng quát:”Lúc ấy thần trí tôi không tỉnh táo, căn bản không nhớ được mình đã làm cái gì, nói không chừng là tôi xuống tay!”

“Cậu mê sảng cái gì đó, làm sao có thể là cậu?”

“Vì sao không thể là tôi?” Hách Phúng bác bỏ nói:”Tình huống lúc đó ai cũng không rõ, bộ dáng cô ấy giống như điên lên, trong lòng tôi đã sớm cảm thấy phiền chán, nói thật, khi đó tôi không chút nào cảm thấy cô ấy yêu tôi bao nhiêu, chỉ cảm thấy nữ nhân này thật phiền. Thật ra tôi đã sớm nhìn ra tình trạng lúc đó của cô ấy không thích hợp, nếu tôi cẩn thận một chút, không nói nhiều câu đả kích cô ấy như vậy….”

Vu Việt cắt lời cậu:”Cái đó và cậu có quan hệ gì, cậu lại không biết trong lòng nữ nhân kia lẩn quẩn tự sát.”

“Tôi biết!”

Hách Phúng đột nhiên cao giọng:”Tôi biết có khả năng cô ấy sẽ tự sát! Trước đó cô ấy có gửi tin nhắn cho tôi, nếu tôi kiên trì chia tay thì cô ấy sẽ tự sát.”

“Cài này là uy hiếp!”

“Không phải uy hiếp, cô ấy nghiêm túc, cô ấy không phải loại nữ nhân sẽ tùy tiện nói đùa, mà tôi cũng biết tính cách cô ấy.” Hách Phúng cười khổ:”Chẳng qua lúc đó tôi không thèm để ý, thậm chí lạnh lùng nghĩ sống chết của nữ nhân này có quan hệ gì với mình, chết cũng không liên quan đến tôi.” Nói đến đây, cậu che mặt, không nói gì thêm.

“Nó không liên quan đến cậu.”

Lâm Thâm vẫn luôn trầm mặc lúc này đột nhiên lên tiếng:”Dùng cái chết đi uy hiếp người mình yêu, đây là chuyện ngu xuẩn nhất, cậu không cần phải áy náy.”

“Tôi….”

Lâm Thâm tiếp tục nói:”So với chuyện này, cậu không thấy tình huống có chỗ kỳ lạ sao? Nữ nhân này ngay từ đầu có thể tiếp nhận phương thức sống chung với cậu, vì sao lúc sau lại dị thường như thế, cậu cũng đã nói qua cô ta vốn là một người lãnh tĩnh, mà trước sau chuyển biến quá nhanh, thậm chí còn chọn tử vong, không phải rất kỳ quái sao?”

Hách Phúng sửng sốt:”Đúng vậy, cô ấy đột nhiên thay đổi, giống như trở thành một người khác.”

“Nói là thay đổi, không bằng nói là giải phóng. Có lẽ trong lòng cô ta vẫn luôn chứa phần tình yêu này với cậu, nhưng vốn bị lý trí trói buộc lại, sau đó lại mở gông xiềng, càng không thể vãn hồi, cuối cùng đi đến hướng diệt vong.” Lâm Thâm nói:”Có lẽ có người nào đó dẫn đường cho cô ta, đi đến con đường sai lầm.”

“Anh chỉ ai?” Hách Phúng nghiêm mặt hỏi.

Lâm Thâm không trực tiếp trả lời câu hỏi, mà hỏi Vu Việt:”Tra được vị trí không?”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Vu Việt vẫn luôn lần theo tín hiệu, lúc này cũng có thu hoạch.

“Chờ tin tức của đồng nghiệp trong công ty tôi.” Vu Việt liếc nhìn màn hình máy tính, nói:”Cái tín hiệu xâm nhập điện thoại của cậu, hiện tại đã qua một khoảng thời gian dài, không cách nào điều tra rõ nơi phát ra. Nhưng mà ngược lại chúng tôi tra ra được vị trí chỗ điện thoại công cộng, vị trí này….” Vu Việt nhìn màn hình, mỉm cười:”Rất có ý tứ, hai người nhất định không đoán được.”

“Nói nhảm nhiều vậy, nói nhanh!” Hách Phúng không kiên nhẫn mà thúc giục.

Vu Việt cười thần bí, xoay màn hình lại.

“Vị trí hai cuộc điện thoại công cộng đã được xác định, nó ở trên cái trấn nhỏ này, nói cách khác — — người gọi điện cho hai người, giờ phút này đang ở trên trấn.”

Hách Phúng cả kinh, cùng Lâm Thâm nhìn nhau.

“Thiên chân vạn xác?”

“Già trẻ đều không lừa, hắn không có lập tức mua vé xe chạy lấy người, bây giờ cách chúng ta chưa đến mười km.” Vu Việt nói:”Như thế nào, còn muốn tra không? Nhưng mà tôi rất ngạc nhiên, người các cậu muốn tra đến tột cùng là ai?”

“Không nói cho cậu.” Hách Phúng chặn kịp cái miệng hắn lại, có chút lo lắng nhìn Lâm Thâm bên cạnh.

Lâm Thâm lắc đầu:”Không cần tra tiếp, hiện tại còn chưa biết mục đích của hắn, không cần theo chặt. Hôm nay cứ như vậy đi, chúng ta về trước.”

“Ân.”

“A, từ từ tên điên, cậu lại muốn đi! Cậu còn chưa nói rõ ràng chuyện ngày đó cậu tính giải quyết sao?”

“Giải quyết sao?”

“Đúng vậy. Lần này cha mẹ đối phương ra rất nhiều sức, động hết tất cả quan hệ, nếu thật sự nháo lên tòa, câu định làm như thế nào?” Vu Việt nói:”Bây giờ tuy rằng chứng cứ không thể chứng minh cậu là hung thủ giết người, nhưng — —”

“Nhưng không thể chứng minh là tôi vô tội, đúng không?” Hách Phúng cười:”Đến lúc đó rồi nói sau, việc gì đến rồi sẽ đến.”

Cậu nói xong, không để ý đến Vu Việt ở phía sau hô to gọi nhỏ, trực tiếp đi theo Lâm Thâm ra ngoài.

Dọc theo đường đi hai người đều im lặng không nói gì, thẳng đến khi lúc lên núi, Hách Phúng rốt cục nhịn không được chủ động mở miệng.

“Anh không hỏi?”

“Hỏi cái gì?” Lâm Thâm liếc mắt nhìn cậu.

“Hỏi người đến tột cùng có phải do tôi giết không.”

“A, người có phải do cậu giết không.”

Nghe giọng điệu có lệ của Lâm Thâm, Hách Phúng bất đắc dĩ:”Kính nhờ, anh hỏi nghiêm túc một chút đi.”

“Ân, vậy thì tôi khẳng định, nữ nhân kia không phải do cậu giết.”

Hách Phúng sửng sốt:”Vì sao khẳng định như vậy?”

“Bởi vì cậu không yêu nữ nhân kia.” Lâm Thâm nói:”Nhưng mà cô ta yêu cậu, đối với nữ nhân điên cuồng yêu lại không chiếm được mà nói, chết ở trong tay người yêu là hạnh phúc cuối cùng. Cho nên chẳng sợ vì mình, cô ta cũng sẽ ảo tưởng rằng mình chết trong tay cậu. Vì để cậu áy náy, vì để cậu nhớ kỹ, cũng để cho cậu cả đời không thoát khỏi bóng ma của cô ta.”

Hách Phúng cười khổ:”Khủng bố như vậy?”

Lâm Thâm nhẹ giọng nói:”Chính là vì không chiếm được, cho nên mới không cam tâm buông tay.” Phần tâm tư này một khi vặn vẹo, hậu quả sẽ không thể tưởng được. Anh lặng lẽ liếc nhìn Hách Phúng, suy nghĩ lại lặng lẽ bay tới trên người mình.. Nếu như là anh, Lâm Thâm nghĩ, nếu như đặt mình vào vị trí của nữ nhân kia thì sẽ như thế nào?

Làm sao có thể giữ lại trái tim đã không cách vào vãn hồi?

Không, căn bản không có loại khả năng này. Lâm Thâm nắm tay thành quyền, đối với mình nói.Bởi vì ngay từ đầu anh sẽ không để tâm của Hách Phúng rời xa mình, nghĩ cách muốn bắt được. Dùng tử vong của mình đi đau khổ xin một phần yêu, đó là việc kẻ yếu và người nhu nhược mới làm.

Lâm Thâm có tự tin, sẽ không để cho con mồi chạy vào vòng vây mà thoát ra được.

Sau đó hai người lại một trận trầm mặc, lúc này đã muốn đi lên sườn núi, đi ngang qua rừng cây nhỏ, Hách Phúng và Lâm Thâm không hẹn mà cùng nhìn lại chỗ đó, giữa phiến rừng kia có một dòng suối nho nhỏ, dòng suối kia đã từng trải qua rất nhiều câu chuyện, xa lạ, quen thuộc.

Lúc này sắc trời đã gần tối, sâu trong rừng cây một mảnh hôn ám, thỉnh thoảng sẽ có một ít ánh sáng hiện lên, làm người ta hoài nghi dòng suối loáng thoáng. Mà trong đôi mắt Lâm Thâm nhoáng lên một cái, phảng phất như thấy được đạo bóng trắng kia.

Trong nháy mắt, tất cả cũng chỉ là ảo giác, hai người cuối cùng về tới nhà gỗ nhỏ, một ngày bận rộn, Hách Phúng đã mệt đến mức chỉ muốn nhanh về nhà nghỉ ngơi, sau khi bước vào sân, cậu như nhớ ra cái gì đó, quay đầu hướng Lâm Thâm nói:

“Thật ra hôm nay, tôi…”

“Không được nhúc nhích!’

Dị biến trong nháy mắt, ai cũng không đoán trước được! Đang lúc hai người chưa kịp phản ứng, Hách Phúng đã bị người áp trên mặt đất không thể động đậy, vài nam nhân mặc cảnh phục từ trong chỗ tối nhảy ra.

Bọn họ vặn hai tay Hách Phúng ra sau, còng lại, một nam nhân mặt hung ác nói:”Bây giờ chính thức bắt giữ nghi phạm giết người, Hách Phúng, thành thành thật thật, không được có ý đồ phản kháng.”

Hai người chưa kịp hoàn hồn, bất thình lình dị biến xảy ra, giống như sấm chớp giữa trời quang.

Ngoài cánh rừng, một con chim bị giật mình, kêu to bay đi. Dát a, dát a, giống như muốn đem tin tức này truyền khắp cả rừng rậm.

Phù phù — —! Một viên đá ném vào trong nước, làm nổi lên một vòng gợn sóng.

Nam tử ngồi bên dòng suối ngẩng đầu nhìn con chim bay qua không trung, rất hưng trí nhìn ảnh ngược trong dòng suối giữa ánh tà dương.

“Không biết lễ vật này, bọn họ có hài lòng không?”

Bạch y nhân nhẹ giọng nỉ non, như tự hỏi, lại như nói hết.

Mà viên đá hắn ném vào trong nước, cũng nhiễu loạn một phần yên tĩnh.

Thủy dao động, phong khó tĩnh.

【 Cốt nhục – hết 】

======================================================

A aa a a a a a aa a a a a boss à anh là mẹ kế ác nghiệt chi rẽ uyên ương -_-
Bình Luận (0)
Comment