Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 12


Trong lòng cậu oán thầm, còn tưởng rằng công ty nhỏ tồi tàn nào đó tham gia vào một chương trình tạp kỹ như vậy, thỏa mãn sự hư vinh của mình đóng quân trong giới giải trí.

Cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới, người đầu tư vào gameshow này lại là Lục Thành Nghiễm.

Hắn ta có bao nhiêu thứ nghĩ không thông thế?
Triệu Nghĩa bên cạnh còn đang dọa cậu: "Nghe nói bản đồ thám tử lần này vẫn là do kim chủ baba tự tay vẽ.

Hắn đối với loại trò chơi sinh tồn này cảm thấy rất hứng thú, nếu như không phải thân phận không cho phép thì có khả năng sẽ tự mình ra trận."
Hứa Kiêu Bạch vẻ mặt đồng tình nhìn về phía Triệu Nghĩa hỏi: "Anh Triệu, anh có biết hắn là ai không?"
Triệu Nghĩa dường như không có hứng thú với thân phận của người này, chỉ nói: "Bất luận hắn là ai, người cho tiền chính là baba." Nói xong đổi thành vẻ mặt nhiệt tình đi nghênh đón hắn, bộ dáng cực kỳ chó con mà chủ động nắm lấy tay Lục Thành Nghiễm, liên tục nói: "Vất vả vất vả rồi, ông chủ vất vả rồi, ngài ngồi bên này đi, trước tiên ngồi xuống nghỉ ngơi một lát cái đã."
Lục Thành Nghiễm nhìn thoáng qua Triệu Nghĩa nhíu nhíu mày nhưng vẫn ngồi xuống sô pha bên cạnh.

Hắn tiện tay cầm lấy một tờ báo, vừa mới tháo kính râm xuống liền cùng Hứa Kiêu Bạch nhìn nhau.

Hắn giật mình, suy tư một chút liền hạ giọng hỏi: "Ba cậu biết cậu ở trong giới lăn lộn thành như vậy không?"
Hứa Kiêu Bạch làm bộ không biết hắn, ân cần đưa chén trà lên nói: "Ai nha, xin chào Lục tổng, ngài uống trà đi, cả đường vất vả thuyền xe mệt nhọc, uống một tách trà làm dịu cổ họng đi ha."
Lục Thành Nghiễm tiếp nhận chén trà cậu đưa tới, sau khi nhìn ra ý tứ rõ ràng của cậu liền thuận thế mà nói: "Người trẻ tuổi không tệ, có nhãn lực thấy.

Còn sáng tạo của các người thì sao? Bảo hắn ra gặp tôi."
Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đội mũ lưỡi trai, với một bộ râu trên cằm từ văn phòng chui ra.

Vừa nhìn thấy hắn phảng phất như nhìn thấy cha ruột thất lạc nhiều năm mà tiến lên nắm lấy tay hắn: "Ây dô! Biểu đệ! Chú ấy thế mà tới rồi! Anh không nghĩ rằng mình thực sự có thể mời được chú đến thật cơ đấy.

Xem này, anh đã tổ chức đội ngũ cho chú rồi đây! Chỉ thiếu bản đồ của chú thôi, toàn bộ xong xuôi hết rồi!"
Lục Thành Nghiễm hất giọng, đão diễn râu ria kia lại nói với mọi người: "Đến đây để tôi giới thiệu một chút, vị này chính là..."
Lục Thành Nghiễm đứng dậy trước một bước: "Lục Bạch, nhà đầu tư, cảm ơn mọi người đã cổ vũ."
Hứa Kiêu Bạch:...!Lục cái rắm Bạch ấy!
Chị Từ ở một bên cũng đi theo lên hàn huyên, cười tủm tỉm nói: "Ai nha Lục tổng cùng tên với Tiểu Bạch nhà chúng tôi này.


Hai người còn rất có duyên đấy."
Hứa Kiêu Bạch giống như đối đãi cừu nhân mà nhìn về phía chị Từ, mãn nhãn đều là: Mẹ kiếp, chị Từ, chị kéo thân sao? Biểu tình thân như vậy luôn?
Lục Thành Nghiễm nhìn thoáng qua Hứa Kiêu Bạch, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "À"
Chị Từ bị ăn một cái không thú vị, từ trong lòng yên lặng dán cho Lục Thành Nghiễm một cái nhãn mác "Người không dễ nói chuyện".

Có điều là đây cũng là chuyện tốt, nhà đầu tư công việc công vụ, ít nhất sẽ không đưa ra yêu cầu bất hợp lý gì.

Đối phó với những người như vậy mới là thoải mái nhất.
Nhưng cùng người như vậy ăn cơm cũng là không thú vị nhất, trong một bữa cơm hắn một câu cũng không nói, ngược lại ở dưới sự chờ đợi tha thiết của biểu ca hắn uống chút rượu.

Có điều là cũng chỉ uống ba chén, ba chén qua đi, liền lấy tay che chén của mình.
Kim chủ baba không muốn uống, đương nhiên cũng không ai dám khuyên.

Vì thế những thành viên này liền cố gắng hết sức dồn lên người sáng lập, đòn sức xong sau đó giữa các thành viên lại kính rượu lẫn nhau, đến phiên Hứa Kiêu Bạch, Lục Thành Nghiễm tiến lên bưng chén rượu của hắn lên, ngửa mặt lên uống.
Cả bàn đều trợn tròn mắt, Lục Thành Nghiễm nhìn Hứa Kiêu Bạch, nghiêm trang nói: "Trong đoàn đội ai chưa đầy hai mươi tuổi không được phép uống rượu!"
Hứa Kiêu Bạch:...
Sáng tạo chính:...
Tất cả mọi người:...
Chị Từ lập tức tiến lên hòa giải nói: "Đúng đúng đúng, haiz, uống rượu gì chứ? Nhóc con, cậu cùng Trì Dương đều uống dịch dinh dưỡng đi."
Vì thế kế tiếp cả một tràng rượu, Hứa Kiêu Bạch đều ôm một túi dịch dinh dưỡng vừa thô vừa dài, mắt hiện lên tia lửa nhìn Lục Thành Nghiễm.
Khi giải tán, mọi người rất tự giác nhét hai bịch dịch dinh dưỡng vào tay hai đứa nhỏ.
Ôm bịch dịch dinh dưỡng trong ngực, Hứa Kiêu Bạch liếc mắt nhìn bóng lưng Lục Thành Nghiễm.

Tên ngốc Trì Dương này còn rất cao hứng: "Dịch dinh dưỡng tốt mà, khỏe mạnh, nếu quả thật phải uống ít rượu gan dễ bị hỏng đấy."
Hứa Kiêu Bạch vỗ vỗ đầu kẻ ngốc nói: "Nhóc con chậm rãi uống đi, ca đây đi trước." Nói xong cậu đưa dịch dưỡng trong tay cho Trì Dương.
Trì Dương tiếp nhận bịch dinh dưỡng hỏi: "Tiểu Bạch, cậu đi đâu vậy? Không quay lại à?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Trở về, công ty của ba tôi ở gần đây, tôi đi tìm ông ấy, cậu và chị Từ về trước đi."

Từ Tuệ liền không quản Hứa Kiêu Bạch nữa bèn chở Trì Dương trở về nội thành.
Hứa Kiêu Bạch đi ra ngoài bắt taxi, ra cửa gặp Triệu Nghĩa, hắn hỏi: "Tiểu huynh đệ, có cần tiễn cậu một đoạn đường không?"
Hứa Kiêu Bạch khéo léo từ chối, nhưng hai người lại thêm wechat của nhau.

Tất cả đều lăn lộn trong vòng tròn này, quen nhiều bạn bè sẽ có nhiều con đường hơn.
Nơi này so với trung tâm thành phố hơi lệch một chút, lại là giờ cao điểm đi làm, taxi không dễ bắt, cậu chặn nửa ngày, taxi đều có người.

Chỉ chốc lát sau một chiếc xe màu đen khiêm tốn dừng ở trước mặt cậu, kính đen nặng kéo xuống lộ ra khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của Lục Thành Nghiễm, hắn áy mắt với cậu: "Đi lên."
Hứa Kiêu Bạch không thèm để ý tới hắn, xoay người đi về phía trước nói: "Chú nói tôi đi lên tôi liền đi lên sao? Có cần tôi tự động cho chú xem không?"
Lục Thành Nghiễm:...!Trẻ con bây giờ sao lại học được nhiều từ bố láo thế không biết?
Lục Thành Nghiễm không so đo với cậu, từng bước một đi theo nói: "Đoạn thời gian trước ở chỗ này vừa mới xảy ra một vụ án giết người phanh thây, cậu xác định không lên thật à?"
Hứa Kiêu Bạch dừng bước, sau lưng lạnh lẽo, xoay người lên xe.

Vừa ngồi lên ghế sau, Hứa Kiêu Bạch liền nói: "Sao? Tôi sẽ đến công ty đối đầu với chú để đón ba tôi đấy!"
Lục Thành Nghiễm ngẩn ra hỏi: "Ba cậu ở bên Vệ...!ở bên công ty Vệ Trạch An làm sao?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Ờ, thì sao?"
Lục Thành Nghiễm có chút ngoài ý muốn nói: "À không sao." Chuyện cũ đã qua qua Lục Thành Nghiễm cũng không thể lấy ra cùng tiểu hài tử bát quái.
Lục Thành Nghiễm hỏi: "Cậu học diễn xuất à?"
Hứa Kiêu Bạch đáp: "Đúng đó chú Lục.

Muốn ký hợp đồng với tôi không? Hơ hơ, tôi không cho ký!"
Lục Thành Nghiễm vẫn là mặt không chút thay đổi nói: "Không ký, con đường trong giới giải trí không dễ đi, cậu xác định muốn lăn lộn trong giới này?"
Hứa Kiêu Bạch đáp: "Lăn lộn không tốt đều là chuyện của tôi, chú Lục cũng không phải người giám hộ của tôi sao lại quản tôi làm gì? Tôi biết chú có một công ty giải trí, bên trong có nhiều nhân vật nổi tiếng lớn.

Nhưng tôi cũng không phải Trần Trình, sẽ không làm loại chuyện bán thân cầu vinh này."
Lại là cái tên này, tối hôm đó Lục Thành Nghiễm đã nghe qua cái tên này.


Vì thế hắn nhiều miệng hỏi một câu: "Trần Trình là ai?"
Hứa Kiêu Bạch miệng đầy nói nhảm: "Trần Trình, chữ thế mỹ."
Lục Thành Nghiễm biết đứa nhỏ này lại ăn nói liên thiên với mình nên cũng không hỏi nữa, chỉ dặn dò một câu: "Có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi, số điện thoại di động trên WeChat ấy."
Hứa Kiêu Bạch vui vẻ nói: "Làm gì? Cảm ơn tôi đã chăm sóc chú đêm đó sao? Nghiêm túc mà nói, chú Lục à, hôm nay chú giúp tôi đỡ rượu, tôi thật sự rất cảm ơn chú.

Hôm đó sau vụ tai nạn xe hơi tôi vẫn không thoải mái lắm, bác sĩ cũng dặn dò cố gắng uống ít nhất có thể.

Có điều là ngài cho tôi uống dịch dinh dưỡng liền không có ý nghĩa, hợp lại ngài không biết điển cố kia đúng không?"
Lục Thành Nghiễm hỏi: "Điển cố gì?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Nếu không ngài trở về tra Baidu* đi?"
*Baidu là một ứng dụng như google
Lục Thành Nghiễm không nói gì nữa, đặt cậu ở dưới lầu tòa nhà trụ sở tập đoàn Trạch An rồi rời đi.

Trong lòng lẩm bẩm dịch dinh dưỡng rốt cuộc là ý gì*?
* Mỗi khi nhìn thấy hình ảnh của một cô gái cực nóng bỏng hay một video xxx, thì người đó sẽ....!điều này thường dễ gây tổn thương cho cơ thể của bạn, vì vậy bạn cần bổ sung dinh dưỡng.

Lúc đó bạn cần một chai dịch dinh dưỡng để bồi bổ~
Hứa Kiêu Bạch gọi điện thoại cho ba mình không thấy người nghe máy.

Cậu khó chịu phàn nàn một chút: "Lão Hứa có chuyện gì vậy chứ? Sao gần đây ba cứ hay không trả lời điện thoại vậy?"
Chuyện này thật đúng là không thể trách Hứa Tuấn Lân được, y đến văn phòng tổng giám đốc đưa báo cáo, lại một lần nữa bị Vệ Trạch An quấn lấy.
Từ khi biết Vệ Trạch An chính là Vệ Kiêu, Hứa Tuấn Lân đã sớm có chuẩn bị tâm lý, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ gặp hắn.

Lần trước bộ trưởng tài chính Hình bảo y đi đưa báo cáo cho văn phòng tổng giám đốc, y không có lý do gì không đi.

Tuy đã cố ý tìm một buổi trưa không có người đi nhưng lúc ra ngoài vẫn gặp Vệ Trạch An.

Hắn đối với y có oán khí là dễ hiểu.

Dù sao cũng ở bên nhau hai ba năm, từ hồi trung học Vệ Kiêu đã theo đuổi y không buông.

Lên năm nhất mới chính thức ở bên nhau, năm thứ ba đại học chính mình lại đề nghị chia tay với hắn.

Mấy năm đó, không chỉ chiếm cứ mấy năm quan trọng nhất trong đời mình, đồng dạng cũng chiếm cứ Vệ Kiêu.
Mấy ngày nay Vệ Kiêu không có một ngày yên tĩnh, mỗi ngày không phải đưa tư liệu này thì chính là đưa tư liệu kia.

Hoặc là gọi điện thoại cho y đặt đồ ăn bên ngoài tới, không ăn cái này không ăn cái kia, nếu đồ ăn không thích hợp liền gọi y lên tự ăn.
Không phải Hứa Tuấn Lân chịu được loại ép buộc này, thật sự là Vệ Trạch An đè nén đơn xin từ chức của y, không chịu ký tên để y đi.
Kỳ thật y cũng chột dạ, trong lòng cất giấu chuyện, nếu như muốn chạy trốn, vậy đương nhiên vẫn sẽ trốn không được.

Nhưng thành phố H lớn như vậy, lại trốn, còn có thể trốn đến đâu?
Hứa Tuấn Lân buông tư liệu trong tay xuống, nhìn đồng hồ nói: "Vệ tổng, tôi phải tan ca rồi.

Tiểu Bạch thân thể không thoải mái, tôi phải trở về chăm sóc nó."
Vệ Trạch An ngẩng đầu nhìn y một cái nói: "Có con trai thì hay lắm sao? Tôi còn cháu trai cơ đấy." Tuy rằng tiểu vương bát đản kia nhìn qua cũng không giống người có thể lên đài, nhưng hắn còn có biện pháp gì được chứ? Anh cả Vệ Trạch Đồng của hắn sinh sôi nảy nở ra một hậu đại như vậy, hắn cũng chỉ có thể tạm dùng mà thôi.
Lần này Vệ Trạch An cũng không làm khó y, hắn đứng dậy nói: "Đi thôi! Tôi sẽ xuống cầu thang với em."
Hai người cùng nhau đi vào thang máy, điện thoại của Hứa Kiêu Bạch lại gọi đến, lúc này Hứa Tuấn Lân nhận nghe: "Tiểu Bạch, ba lập tức xuống lầu đây, sao vậy?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "À, không có gì, vậy ba xuống lầu đi." Trong lòng cậu cười thầm, đợi một lát nữa cậu phải làm lão Hứa hoảng sợ mới được!
Đi một vòng, tìm được thang máy của tập đoàn Trạch An.

Lúc này trong thang máy còn không có người, đa số mọi người đều đang tăng ca.
Trong thang máy, Hứa Tuấn Lân hỏi: "Vệ tổng, ngài có gia thất không?"
Vệ Trạch An tiến gần hỏi: "Em hỏi cái này làm gì?"
Hứa Tuấn Lân nói: "Anh nên dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, bây giờ tôi chỉ là cấp dưới của anh, xin đừng tốn quá nhiều tinh lực vào tôi nữa."
Vệ Trạch An trực tiếp dán tới nói: "Tôi lại không có gia thất.

Tôi sẽ dành thời gian cho em, tôi có rất nhiều thời gian, kế toán Hứa có muốn không?"
Hứa Tuấn Lân nhíu mày, luận về đùa giỡn lưu manh, Vệ Trạch An là cấp bậc vương giả.
Cửa thang máy mở ra, Vệ Trạch An vẫn áp lên người Hứa Tuấn Lân, một bàn tay hư đốn vịn thắt lưng y, cả người cơ hồ đều dính lên.

Hứa Tuấn Lân không thể nhịn được nữa, lúc y đẩy người ra lại đối diện với đôi mắt khiếp sợ của con trai Hứa Kiêu Bạch.
Lúc này, một nhân viên đi vào thang máy, gật đầu với Vệ Trạch An nói: "Chào Vệ tổng."
Hứa Kiêu Bạch:...!Vệ tổng?
Hứa Kiêu Bạch hít một hơi khí lạnh, đệt mẹ nó, vẫn là đồng chí Hứa giỏi! Trần Trình phế lực chín trâu hai hổ mới chỉ với tới được cháu trai của Vệ Trạch An, đồng chí Hứa đây là không phải đang câu Vệ Trạch An đi?.

Bình Luận (0)
Comment