Ngày hôm sau, Hứa Kiêu Bạch cảm thấy cả người mình giống như từ giữa nứt ra, như bẻ thẳng vậy.
Cậu xoa xoa cái eo đau nhức của mình, vừa mới ngồi dậy, đã bị đau đớn nóng bỏng như điện giật một chút từ đốt sống hông đau đến tứ chi.
Hứa Kiêu Bạch nhanh chóng nằm trở về, mất mười mấy phút mới thích ứng được cơn đau bất thình lình này.
Thẳng đến khi cậu lại mở mắt ra, thấy rõ trang trí trong phòng mới đột nhiên ý thức được cái gì.
Nhất là vừa động, thứ theo chân đùi chảy ra ngoài, không cần nghĩ cũng biết là cái gì.
Tối qua mình...!Thật sự bao trai ngủ?
Giờ phút này trong lòng cậu có một trăm vạn con ngựa chạy như điên, tối hôm qua uống có chút rượu, sao lại ngủ thật rồi? Lúc ấy cậu cùng Sở Vi nói giỡn, căn bản là không nghĩ ngủ thật đâu á! Nhưng nếu cậu thực sự ngủ thì phải làm sao bây giờ? Cậu có nên uống một viên thuốc tránh thai không?
Hứa Kiêu Bạch vừa trưởng thành dùng kiến thức s1nh lý duy nhất của mình tìm ra một danh từ như vậy, vì thế cậu chịu đựng đau đớn như xé rách xuống giường, đẩy cửa vào phòng tắm, đem trong ngoài mình tẩy sạch sẽ một lần.
Lúc dọn dẹp chỗ nào đó, cậu đem một chân giẫm lên bồn cầu, cũng không dám dùng tay chà xát, đành phải dùng vòi hoa sen xông lại.
Chịu đựng xấu hổ rửa sạch xong, cậu nhanh chóng lau sạch thổi khô, mặc quần áo vào định tìm một hiệu thuốc gần đó đi mua thuốc.
Nhưng ngay sau khi ra khỏi hiệu thuốc, cậu liền nhận được điện thoại của chị Từ.
Chị Từ là người đại diện của một công ty chi nhánh cậu đang ký hợp động, cậu cần cù học tập làm người mẫu đồ họa, bởi vì khí chất rất sạch sẽ, cảm giác thiếu niên mười phần cho nên công việc cũng không ít.
Bởi vì vẫn là sinh viên cho nên không ký toàn bộ hợp đồng, chỉ là nửa vời, thu nhập cùng phòng làm việc là chia đều.
Mặc dù có rất nhiều điều khoản bá vương bắt buộc, nhưng không có thời gian, để kiếm được chút kinh nghiệm làm việc và tiền tiêu vặt, Hứa Kiêu Bạch cũng không so đo nhiều như vậy.
Cậu vừa nghe điện thoại vừa khập khiễng đi ra ngoài, còn chưa đợi cậu nói gì chị Từ liền mắng cậu một trận: "Sáng sớm chị đã gọi cho cậu hơn mười lần rồi, cậu đi đâu vậy? Không phải hôm qua là sinh nhật sao? Hôm nay vẫn chưa kết thúc à? Ba ngày trước chị đã nói với cậu rằng hôm nay đi đến nhà sản xuất để quay phim chính hãng! Cậu ỷ vào mình có vài phần tư sắc liền không đem nhà sản xuất để vào mắt sao? Người như cậu một tá đầy ra đó, cậu có tin nhà sản xuất nói đổi người liền đổi người không?"
Được rồi, cả thế giới đều biết tiểu ca ca ta có vài phần tư sắc.
Trải qua một đêm say xỉn và chiến đấu, đầu óc Hứa Kiêu Bạch vẫn ở trong trạng thái đương thời.
Cậu nhận được điện thoại mới đột nhiên nhớ tới, ba ngày trước chị Từ dẫn cậu thử một cái tên mặc mẫu của một thương hiệu đại chúng.
Lúc ấy tưởng rằng chính là đi làm nền, không nghĩ tới thế nhưng qua cửa, còn định đến hôm nay đi quay phim chính.
Giống như loại chuyện từ trên trời rớt cuống chuyện tốt, Hứa Kiêu Bạch trăm năm cũng khó có được một lần.
Hôm qua cậu còn hào hứng khoe khoang với Trần Trình, lúc ấy hắn còn cười nhạo cậu: "Một chút cơ hội lên hương không dầu mỡ liền đem em vui thành như vậy, nhìn bộ dáng không có tiền đồ của em kìa."
Lúc ấy cậu vui đến không biết trời trăng gì nữa, chỉ coi như Trần Trình trêu ghẹo mình, hiện tại ngẫm lại Trần Trình nói hẳn là thật lòng.
Hiện tại hắn dựa lưng vào cháu trai của lão tổng truyền thông Kỳ Lân, như vậy mà nói thì về sau muốn tài nguyên gì cũng có đi?
Bất chấp suy nghĩ những điều này, Hứa Kiêu Bạch vội vàng chặn một chiếc taxi, dựa theo địa chỉ mà chị Từ gửi cho vội vàng chạy tới.
Trên đường cậu gọi điện thoại cho Sở Vi, Sở Vi uống cũng không ít, còn đang trùm đầu ngủ say.
Sau khi nói với hắn về nơi cậu đi liền cúp máy để hắn tiếp tục nghỉ ngơi.
Cậu có lòng muốn hỏi con vịt tối hôm qua rốt cuộc là ai gọi nhưng vừa nghĩ đến Sở Vi lúc này đầu óc cũng chưa chắc thanh tỉnh liền kệ vậy.
Vốn dĩ cái gì đó Hứa Kiêu Bạch cũng không thèm để ý, đã là năm 9102 rồi, ai cũng biết ý nghĩa thật sự của việc vui vẻ nhất thời.
Chỉ là đêm đầu tiên của mình với ai, dù sao cũng phải có tên chứ? Vì vậy, cậu đã suy nghĩ chuyện này suốt cả đường đi.
Đến địa điểm quay phim do nhà sản xuất cung cấp, Hứa Kiêu Bạch bất chấp sự khó chịu và dính nhớp dưới thân tiến lên chào hỏi chị Từ.
Chị Từ không nói hai lời liền nhét cậu vào phòng thay đồ, trước tiên thay một bộ âu phục kẻ sọc khá nhỏ đi ra.
Nhiếp ảnh gia và đội ngũ trang điểm ánh sáng đều đến, ấn cậu đến đánh bóng trước khi một trận chụp lung tung ập tới.
Nếu không phải Hứa Kiêu Bạch mặt có thể đánh thì thật hoài nghi ảnh mình chụp ra giống như quỷ vậy.
Nếu nhà sản xuất biết được bộ ảnh này của mình là sản phẩm của việc ngủ với vịt lúc say rượu, chắc chắn sẽ muốn chấm dứt hợp đồng ngay lập tức đi?
Cũng may một loạt ảnh chụp lại, nhà sản xuất cũng không nói gì.
Giống như loại hình thương hiệu đại chúng này, giống như nước chảy, đối phương cũng không quá để ý.
Tiền ngược lại cho rất sảng khoái, tổng cộng chụp ba ngày, ba ngày chụp liền có hai vạn đồng, cậu có thể lấy được hơn một vạn.
Chính là khối lượng công việc rất lớn, ba ngày nay cậu hầu như đều ở trong studio.
Sau khi quay xong, cậu mới giật mình nhận ra, mình dường như không uống thuốc tránh thai.
Khi ngồi xe của chị Từ về trung tâm thành phố, cậu liền tát mình một cái.
Chị Từ nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Cậu có cần chị tát giúp không?"
Chị Từ là người rất tốt, chỉ là há miệng liền phun dao ra ngoài.
Cô là người tâm đậu hũ miệng lưỡi đao, đối với Hứa Kiêu Bạch không có gì để nói, nên tranh thủ được lợi ích đều tranh thủ.
Phòng làm việc đều dựa vào mười mấy người mẫu non trẻ mà hoạt động, Hứa Kiêu Bạch làm việc nhiều nhất, đãi ngộ cũng tốt nhất.
Đều là bởi vì tình mẫu tử của chị Từ tràn lan, biết được từ nhỏ cậu không có mẹ, cậu do một tay ba nuôi lớn, nhịn không được liền muốn đối xử tốt với cậu một chút.
Hứa Kiêu Bạch giơ tay hắng giọng, thuận miệng kéo lý do: "Em ra ngoài quên đóng cửa sổ, không biết quần áo treo trên ban công có bị ướt hay không thôi."
Chị Từ nói: "Yo? Nhân duyên của Tiểu Bạch nhà chúng ta không được sao? Ký túc xá ngay cả người giúp thu thập quần áo cũng không có?"
Hứa Kiêu Bạch đầu đầy hắc tuyến, chị Từ cáo già như vậy, vì thế cậu vắt hết óc, lại tìm một cái cớ: "Cuối tuần này em về nhà, là cửa sổ trong nhà.
Chị Từ cũng biết mà, ba em hai ngày nay bận rộn ở bên ngoài tìm việc làm, luôn không có nhà, cũng không biết ba ba có chú ý tới hay không."
Chuyện Hứa Tuấn Lân thất nghiệp, Từ Tuệ cũng nghe qua.
Cô thu hồi thái độ nghiêm túc hỏi Hứa Kiêu Bạch: "Ba cậu tìm công việc như thế nào rồi?"
Hứa Kiêu Bạch đáp: "Đã gửi đi mấy sơ yếu lý lịch rồi, còn chưa nhận được trả lời.
Như chị biết đấy, ngành tài chính bây giờ cũng khó mà tìm được việc.
Cho dù có chỗ trống, cũng đều là tuyển mấy thanh niên mới tốt nghiệp.
Ba em làm kế toán tận mười mấy năm rồi, thâm niên cùng các loại giấy tờ tùy thân bày ở đó, công ty nhỏ ai nguyện ý bỏ ra một số tiền lớn nuôi một lão làng chứ? Vị trí lớn trong công ty lại thay đổi rất ít, muốn nhặt được rất khó, chỉ có thể thử vận khí."
Ba Hứa mới hơn ba mươi tuổi, đang tuổi tráng niên, không thể nhàn rỗi ở nhà.
Huống chi bọn họ vừa mới mua một căn nhà tiểu tam ở khu Đông thành, đổi căn phòng sang sống thành phòng lớn hơn, việc trả góp cũng là một vấn đề, một tháng phải trả hơn sáu ngàn tiền trả góp.
Còn có học phí của Tiểu Bạch, chi phí sinh hoạt, chi phí hàng ngày của Hứa gia.
Tạp thất tạp bát cộng lại, một tháng tiêu hoa cơ bản ít nhất phải mất một vạn trở lên.
Sống ở các thành phố lớn đều là như vậy, mức lương hàng tháng dưới hai mươi vạn, về cơ bản không thể sống được.
Vốn lương hàng năm của ba Hứa là ba mươi lăm vạn, đối với hai cha con bọn họ mà nói cuộc sống rất rộng rãi.
Trong đám họ hàng xung quanh Hứa gia, mức sống của cha con Hứa gia coi như cao.
Hơn nữa mọi người còn hâm mộ không thôi, bọn họ từ khu phố cổ chuyển ra, ở bên cạnh khu dân cư cao cấp mới phát triển mua một căn tiểu tam cư 110m2.
Ngay khi bọn họ vui mừng, công ty của Hứa Tuấn Lân bỗng nhiên phá sản, bị bên thứ ba thu mua.
Hứa Tuấn Lân thất nghiệp, cuộc sống của hai cha con nhất thời rơi vào tình trạng khốn đốn.
Cũng may cuộc sống của bọn họ tương đối tiết kiệm, trước đó còn có chút tiền tiết kiệm, đủ để bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn trong khoảng thời gian này.
Chỉ là thời gian tìm việc làm rất dài, giấy cũng không gói được lửa.
Hứa Tuấn Lân liên tục hai tháng không lái xe, ra vào đều đi tàu điện ngầm hoặc xe buýt, mỗi lần trở về khu phố cổ lấy đồ đều bị người ta chỉ trỏ.
Đương nhiên, cũng truyền đến trong miệng Trần Trình.
Ban đầu khi hắn theo đuổi Hứa Kiêu Bạch có bao nhiêu tích cực, hiện giờ lại chạy nhanh bấy nhiêu.
Ba Hứa thất nghiệp chờ việc làm, Hứa Kiêu Bạch lại không thể mang đến cho mình bất kỳ tài nguyên nào.
Hắn từ nhỏ đã nghèo khó, một lòng muốn dẫn mẹ có một cuộc sống tốt đẹp, hết thảy Hứa Kiêu Bạch đều rất hiểu cho, cậu chỉ là tương đối ghê tởm mà thôi.
Cậu bức bách mình không nên suy nghĩ chuyện này, chậm rãi nhắm mắt lại, phiền lòng thở dài một cái.
Mà trong một tiểu viện ẩm thực tư phòng u tĩnh riêng tư, Lục Thành Nghiễm nhíu mày nhìn món ăn tinh mỹ được xưng là vua của món ăn đặt ở trước mắt như có điều suy nghĩ.
Kể từ đêm đó hắn đã không liên lạc với cậu nhóc kia.
Nhưng mình để lại danh thiếp cho người ta, nếu nhóc đó có tâm tư, chắc chắn sẽ gọi điện thoại, nhưng đối phương không gọi.
Nghĩ như vậy, là không có tâm tư đi.
Cũng đúng, không phải ai cũng muốn trở thành chim hoàng yến trong lồ ng của người khác.
Tự do tự tại như cậu ta cũng không có gì xấu.
Ngay trong chốc lát Lục Thành Nghiễm trầm mặc, Trần Khả Vi cũng mang theo một người trẻ tuổi đi vào, hắn vừa đi vào trong vừa gọi nhân viên phục vụ đi lấy loại rượu vang mà hắn mang đến.
Vừa cười tủm tỉm chào hỏi Lục Thành Nghiễm: "Ai nha khiến Lục tổng chờ lâu rồi, không nghĩ tới ngài lại tự mình hẹn tôi tới.
Xem ra đứa nhỏ Tiểu Diêu này ngài rất hài lòng đi?"
Lục Thành Nghiễm không nói gì, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Khả Vi một cái nói: "Trần tổng, ngài về nước còn chưa tới năm năm đi? Cái khác không học được, ngược lại dính vào nhiều thói quen xấu trong nước như vậy."
Trần Khả Vi cười nói: "Nhập gia tùy tục, nhập gia tùy tục mà.
Cái khác không nói, chỉ dựa vào hôm nay Lục tổng có thể hẹn tôi, tôi đã biết chuyện này tôi không làm sai rồi." Nói xong hắn đưa ra nam hài trẻ tuổi xinh đẹp bên cạnh nói: "Nào nào, rót rượu cho Lục tổng đi, còn sững sờ làm gì? Không có nhãn lực! Đừng quên, Lục tổng chúng ta chính là vốn mới của thành phố H, tương lai thành phố H có nửa bức tường giang sơn là của Lục tổng nhà chúng ta đấy.
Nửa còn lại là của đối thủ Vệ Trạch An." Nói xong Trần Khả Vi cất tiếng cười rộ lên.
Lục Thành Nghiễm nhíu mày, Trần Khả Vi lập tức ngừng cười, xua tay nói: "Ai nha, tôi nói nhiều rồi, tôi tự phạt ba chén.
Nào, Tiểu Diêu à, cậu cũng tự phạt ba chén đi."
Sau khi nghe được cái tên này, ánh mắt Lục Thành Nghiễm trong nháy mắt hướng người thanh niên kia ném tới.
Chỉ thấy đó là một người trẻ tuổi mi thanh mục tú, môi bột mì trắng.
Tuy rằng cùng loại với "Tiểu Diêu" đêm đó, nhưng khí chất bộ dáng kém xa.
Phảng phất chính là đồ cổ chân chính cùng hàng nhái kém cỏi, quả thực một cái trên trời một dưới đất.
Lục Thành Nghiễm hỏi: "Cậu ta là Tiểu Diêu?"
Sau khi nghe được những lời này, thần sắc Tiểu Diêu lập tức luống cuống, cậu lập tức đứng dậy khom người về phía Lục Thành Nghiễm, lạnh run nói: "Tổng...!Tổng giám đốc Lục, tối hôm đó...!Tôi không có ý không đi đêm đó.
Tôi chỉ...!Chỉ là...!Tạm thời có việc chậm trễ, ngài đại nhân có đại lượng, đừng...!đừng so đo với tôi."
Thần sắc Lục Thành Nghiễm bắt đầu trở nên lạnh lùng, Trần Khả Vi kinh thanh hỏi: "Tối hôm đó cậu không tới sao?".