Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 39


Nhìn tấm ảnh trong điện thoại di động của Hứa Tuấn Lân, Vệ Trạch An có chút chột dạ, nói: "À thì đây không phải là để...!Lừa Lục Thành Nghiễm sao? Tránh cho hắn lại như chó, cứ ngửi thấy mùi của em liền chạy đến."
Hứa Tuấn Lân: "..."
Lục Thành Nghiễm là chó, vậy anh coi tôi là gì?
Hứa Tuấn Lân lười so đo với Vệ Trạch An, hỏi: "Thiệp mời này anh đã gửi cho ai rồi? Ngoại trừ Lục Thành Nghiễm ra không có cho người khác chứ?"
Vừa muốn nói thật, lão hồ ly Vệ Trạch An lại đảo mắt nói: "Chỉ...!Cho một vài người bạn cũ, tôi muốn làm cho họ cùng vui lây."
Hứa Tuấn Lân rốt cục giơ tay lên nhéo nhéo mi tâm của mình nói: "Thứ nhất, tôi không có đáp ứng kết hôn với anh.

Thứ hai, anh đã gửi thiệp mời mà không cần sự đồng ý của tôi là ý gì? Thứ ba, tôi hy vọng sẽ tìm thấy một lý do chính đáng để hủy bỏ đám cưới vào tháng tới.

Vệ Trạch An, anh muốn chơi thế nào tùy anh, nhưng anh có thể đừng cho tôi vào buổi diễn xuất của anh không?"
Thấy Hứa Tuấn Lân thật sự tức giận, thái độ Vệ Trạch An cuối cùng cũng nghiêm túc, nói: "Tháng sau...!Tôi muốn làm một vụ về sáp nhập và mua lại, nói về toàn bộ thương mại nước ngoài của Đông Nam Á tôi có thể chia sẻ một phần.

Khi đó, quy mô của Tập đoàn Trạch An sẽ tăng gấp đôi.

Em biết đấy, con người ta dám liều mạng xông vào, chỉ sợ hậu viện sẽ bốc cháy.

Đến lúc đó tôi sẽ đến trung tâm thương mại bên kia ở gần một tháng, trong một tháng này không có ai thay tôi tọa trấn hậu phương lớn, trong lòng tôi cũng bất an mà.

Vì vậy...!vì vậy tôi liền định ngày cưới của tôi trước khi tôi đi.

Tôi nghĩ, tôi đi ra ngoài đánh giang sơn, có người có thể thay tôi canh giữ địa bàn mà tôi đánh xuống.

Tôi lại không thể tin tưởng ai được ngoại trừ em.

Tôi muốn kết hôn với em, tôi yêu em, càng cần em hơn."
Nói đến câu phía sau, ngữ khí Vệ Trạch An càng thêm thâm trầm.
Hứa Tuấn Lân vẫn giữ im lặng như cũ, vừa nghĩ đến thân thế của hắn, trong lòng liền căng thẳng.
Những năm gần đây, gia đình hắn đang ở vốn không phải là người nhà chân chính, họ lợi dụng hắn giúp Vệ gia vượt qua cửa ải khó khăn, buộc hắn ký hiệp ước bất bình đẳng, vốn Vệ thị chỉ có thể do cháu trai kế thừa.


Ngay cả tập đoàn Trạch An mà hắn vất vả khởi nghiệp mà những người đó cũng muốn chia một chén canh.
Tính ra, trên thế giới này người chân chính thương hắn lại có mấy người?
Chỉ sợ, cũng chỉ có mình đi?
Thiếu niên vô tri năm đó chỉ muốn y tự tin sống vui tươi.

Bây giờ lại điên cuồng muốn nhiều hơn.
Muốn y bồi bên cạnh mình, muốn...!Tiểu Bạch có một người yêu ba mình.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao y và Vệ Trạch An đã qua mười mấy năm không gặp nhau, năm đó Vệ Trạch An xúc động khoe sự kiêu ngạo của mình với gia tộc kia, hiện giờ người này có đáng tin hay không?
Vệ Trạch An kéo tay y, cọ cọ lên hai má mình, nói: "Tiểu Lân Tử, chỉ có em mới giúp được tôi thôi.

Mặc dù tôi có người thân nhưng họ không quan tâm đ ến sống chết của tôi, không ai có thể giúp tôi, ngoại trừ em."
Cuối cùng thái độ Hứa Tuấn Lân mềm nhũn xuống hỏi: "Anh cần tôi giúp như nào?"
Vệ Trạch An đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt mừng rỡ nói: "Em nói thật sao? Em chịu giúp tôi sao?"
Hứa Tuấn Lân nhíu mày nói: "Nhưng mà anh cũng đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ là giúp anh mà thôi, không có bất kỳ ý tứ gì khác."
Vệ Trạch An vui vẻ nói: "Đương nhiên, dù sao chúng ta cũng làm theo quy trình.

Đưa tôi sổ hộ khẩu và chứng minh thư của em đi."
Hứa Tuấn Lân hỏi: "Anh muốn chứng minh thư và hộ khẩu để làm gì?"
Vệ Trạch An nói: "Lấy chứng nhận đó! Kết hôn đương nhiên phải lấy giấy chứng nhận rồi, không lấy giấy chứng nhận thì làm sao kết hôn?"
Hứa Tuấn Lân nói: "Tôi nói tôi chỉ giúp anh, kết hôn cái gì? Lấy giấy chứng nhận cái gì?"
Vệ Trạch An nói: "Muốn giúp tôi nhất định phải chứng minh tôi có kết hôn với em, do đó vốn chủ sở hữu mới dễ dàng thông qua chuyển đổi được.

Em có thể giúp tôi giữ nó sau khi cổ phần đã được chuyển qua.

Tôi chuyển nhượng cổ phần cho vợ tôi còn có thể tiết kiệm một khoản thuế lớn, cũng có thể tiết kiệm rất nhiều rắc rối.

Nếu chúng ta không phải là đối tác pháp lý, sẽ có rất nhiều rắc rối trong hành động tiếp theo.


Lại cũng không thể kết hôn giả, như vậy không có gì khác so với không kết hôn cả."
Hứa Tuấn Lân: "..."
Vì sao luôn cảm thấy bị hắn dụ vào tròng vậy?
Vệ đuôi sói đào xong hố trong lòng mừng thầm, tính cách Tiểu Lân Tử như nào hắn còn không biết sao? Em ấy có trái tim Đức Mẹ Maria tràn ngập ngời ngời.

Ngươi sử dụng tình yêu để cảm hóa em ấy, em ấy nhiều nhất là chấp nhận hành vi của ngươi.

Nhưng nếu như ngươi điềm đạm đáng thương trông mong cầu xin em ấy, trái tim em ấy lập tức có thể hóa thành nước.
Bất luận nói như thế nào, trước tiên lừa người đến tay rồi nói sau.

Chờ thật sự trở thành vợ hợp pháp rồi em ấy muốn ly hôn là chuyện không có khả năng, chỉ có thể gom góp cùng mình sống chung.
Vệ Trạch An hớn hở tính toán đến chẹp chẹp hai tiếng, nào ngờ Hứa Tuấn Lân thản nhiên nhìn lướt qua hắn một cái rồi xoay người rời khỏi phòng làm việc của hắn.
Haiz, Tiểu Lân Tử à...!Vệ Trạch An trố mắt nhìn ý rời đi, kế hoạch này sắp ngâm nước sao?
Nhưng khi Hứa Tuấn Lân rời khỏi văn phòng Vệ Trạch An lúc vừa vào hành lang, khóe môi lại không kiềm chế được giơ lên.

Y bất đắc dĩ lắc đầu, tim đập bắt đầu tăng tốc.
Vệ Kiêu trước kia khi yêu y hai người chỉ có nhiệt huyết yêu đương, chưa bao giờ liên quan đến vấn đề bàn hôn luận gả.

Hơn nữa, hai người đàn ông yêu đương cũng không cần nhiều lời hứa.

Chỉ cần nhìn đúng mắt, đều là thiếu niên huyết khí phương cương.

Đang ở tuổi mười tám mời chín hai mươi, nhìn thấy một đôi dấu ngoặc đơn đều có thể cao trào, đương nhiên là đem tình d*c đặt lên hàng đầu.
Hiện giờ bỗng nhiên được Vệ Kiêu hết lần này đến lần khác cầu hôn, cho dù Hứa Tuấn Lân có bình tĩnh hơn nữa thì trong lòng cũng vui vẻ.
Trên xe, Hứa Kiêu Bạch nhìn thấy chương trình lên hot search, cậu vui xướng hét lên: "Chú Lục, chú mua hot search đúng không?"

Lục Thành Nghiễm nói: "Không có, làm sao vậy?"
"Không có sao?" Hứa Kiêu vui mừng đến phát khóc: "Vậy chính là tự mình chúng tôi xông lên hot search sao?"
Cậu mở tag #Thám tử số 6, sau khi nhìn thấy thật sự lên bảng đề tài, hưng phấn thét từng đợt chói tai.
Lục Thành Nghiễm bị Hứa Kiêu Bạch hét đến màng nhĩ đau đớn, nói: "Nhóc con, chúng ta có chút tiền đồ một chút có được không?"
Hứa Kiêu Bạch hét lên: "Không có tiền đồ không cần tiền đồ, tôi muốn điên luôn rồi!" Cậu vui sướng không nơi nào phát ti3t, đứng dậy ôm lấy Lục Thành Nghiễm hôn lên má hắn một cái, nói: "Cảm ơn baba Kim chủ đã cho chúng tôi cơ hội này, a a a, tôi muốn phóng thích!"
Hứa Kiêu Bạch không thể chờ đợi được mà đăng nhập luôn vào weibo của mình, phát hiện lượng fan theo dõi tăng vọt đến mấy ngàn.
Mấy bức ảnh selfie mà cậu vừa đăng tải, có không ít người đến quét màn hình, cơ bản đều là từ "Thám tử số 6" mà tới đây.
"Ha ha ha, cậu nói xem cậu xứng đáng với khuôn mặt của mình sao? Thiết lập người trêu chọc như vậy có thực sự thích hợp không?"
"Ai yo, Tiểu Bạch ơi~ Tôi khuyên nhóc, học với ai thì học chứ đừng học với Hàn Tử Phong kia! Học chưa đến hai ngày, nhóc liền bước trên con đường cà chớn một đi không quay đầu lại đâu."
"Cậu nói đạo diễn có phải cố ý bôi đen cậu không? Rõ ràng chỉ số thông minh nhan sắc đều online, ông ta lại cho cậu một thiết lập ngốc bạch điềm là sao? Có điều là chị đây vẫn là ha ha ha ha ha cười ha ha chết mất."
"Em trai Tiểu Bạch thật đáng yêu, cậu thật sự trưởng thành rồi sao? Trông vẫn rất nhỏ! Nếu không phải chiều cao đủ, chị đây thực sự sẽ nghĩ rằng cậu chỉ mười sáu hoặc mười bảy tuổi thôi đấy."
"Em trai Tiểu Bạch người như tên vậy, trắng trẻo non nớt!"
"Nếu như không nói thật thì không nhìn ra em trai nhỏ cao tận 1m76 cơ đấy, bởi vì nhóc em này luôn đứng bên cạnh Triệu ca, hiện tại tôi mới biết triệu ca 1m91!"
"Siêu mẫu Triệu ca á! Tuy rằng quá khí ha ha ha ha, có điều là cái mặt cao cấp này lại tiêu chuẩn."
____
Hứa Kiêu Bạch vừa cười ngây ngô vừa lướt bình luận, bình luận của mình rốt cục cũng có thể lướt tới hơn nửa giờ.
Thẳng đến khi xe của Lục Thành Nghiễm dừng trước một biệt thự, Hứa Kiêu Bạch còn ngồi trên xe lướt chưa xong, căn bản là không dừng lại được.
Lục Thành Nghiễm hỏi: "Tiểu Bạch, em còn muốn ăn cơm nữa không?"
Hứa Kiêu Bạch đắc ý vênh váo nói: "Không ăn không ăn, tiểu tiên nam ta đây chỉ uống sương, không cần ăn cơm!" Niềm vui của sự thành công trong giai đoạn nhỏ làm cho cậu vui quên mọi thứ.
Lục Thành Nghiễm bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tiểu tiên nam, cho nên bây giờ rốt cuộc là em có muốn xuống xe hay không? Tôi sắp cho chuyển xe vào gara đây."
Hứa Kiêu Bạch nhanh tay xuống xe, ngẩng đầu mới phát hiện đã đi tới một nơi xa lạ.

Cậu nhìn xung quanh hỏi: "Đây là đâu vậy? Không phải đi ăn tối sao?"
Lục Thành Nghiễm nói: "Nhà tôi, là nhà của mình tôi."
Hứa Kiêu Bạch nhìn cây giống được chăm sóc kỹ càng trong viện, các loại hoa cỏ xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là mời người chuyên quản lý qua, vô cùng đẹp mắt.
Cậu hỏi: "Chú ở một mình? Vậy là chú phải tự tay nấu ăn cho tôi ăn sao? Tuyên bố trước nhé, tôi không biết nấu ăn đâu! Đồng chí Hứa không cho phép tôi vào bếp, bởi vì tôi sẽ đập bát ngay khi tôi bước vào nhà bếp mất.

Ba mua một bộ đồ sứ xanh cảnh đức trấn đã bị tôi làm vỡ hơn phân nửa rồi, từ đó ba không bao giờ cho tôi vào phòng bếp nữa.

Cùng lắm là rửa rau, động chút tay thôi."
Lục Thành Nghiễm không nói gì, nói: "Tôi cũng không phải mời em đến nấu cơm."
Hắn đẩy cửa ra, trong phòng sạch sẽ, bụi bặm không nhiễm.


Trang trí là tươi mới và thanh lịch, không giống như một số cuốn tiểu thuyết viết, trang trí của ông chủ luôn luôn là màu đen và xám mang màu sắc lạnh.
Hứa Kiêu Bạch thích loại trang trí có nhân khí này liền đi theo phía sau Lục Thành Nghiễm, vào phòng khách cũng hỏi: "Trong nhà chú chỉ có một mình chú sao? Ngay cả một người giúp việc làm vườn cũng không có? Ai nấu ăn cho chú nếu không có dì giú việc vậy? Chú sẽ không tự mình nấu ăn cho tôi đi? Chú...!có biết nấu ăn không?"
Lục Thành Nghiễm vừa nghe mình bị phân biệt đối xử, lập tức cởi âu phục xắn tay áo, nói: "Em chờ đó!"
Nửa giờ sau, trong phòng bếp truyền đến từng đợt mùi khét quỷ dị.
Hứa Kiêu Bạch buông máy tính bảng xuống đi vào phòng bếp nhìn một chút, trong nồi có một con cá cháy như carbon đen.
Hứa Kiêu Bạch: "..."
"Ha ha ha ha ha ha!" Cậu ôm bụng cười đến ngửa ra sau, nói: "Chú Lục, lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người có tài nấu nướng còn kém hơn cả tôi cơ đấy."
Lục Thành Nghiễm đầu đầy hắc tuyến, nói: "Cười cười cười, em còn cười được.

Vì em, tôi đã hy sinh lần đầu tiên của mình đấy." cho tới bây giờ Lục Thành Nghiễm chưa từng nấu cơm, hắn cũng không cần nấu cơm.

Kỳ thật mấu chốt vẫn là không có kỹ năng nấu cơm.
Lúc trước thích Hứa Tuấn Lân, chính là bởi vì y nấu món ăn ngon.
Thế nhưng nam thần không yêu hắn, một tay nghề tốt rồi cũng vào hết bụng Vệ Trạch An.
Hứa Kiêu Bạch nói: "Chúng ta vẫn nên gọi đồ ăn bên ngoài đi.

Khi tôi ở nhà một mình cũng hay gọi đồ ăn bên ngoài, bây giờ có rất nhiều thức ăn ngon, còn rất nhiều loại nữa."
Lục Thành Nghiễm lắc đầu nói: "Quên đi, để tôi giải quyết, em qua đó chờ đi."
Hứa Kiêu Bạch không tranh giành với hắn, mình ôm máy tính bảng vừa lướt qua hot search vừa nói chuyện phiếm với Sở Vi.

Sở Vi cũng vui mừng thay cậu, hắn vừa mới xem xong tập đầu tiên của "Thám tử số 6" thế là có một đống vấn đề hỏi Tiểu Bạch.
"Danh tính thực sự của nghi phạm X là ai? Tại sao hắn lại làm thế với cậu? Trường hợp thứ hai là gì? À...!Cốt truyện của các cậu rất hay, tôi rất thích."
Một cậu hỏi Hứa Kiêu Bạch cũng không trả lời, chỉ nói: "Chúng tôi đã ký hợp đồng, không thể tiết lộ.

Cậu cứ từ từ mà xem đi, tôi thật không nghĩ tới nhanh như vậy liền lên hot search.

Xong rồi, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt đâu, bây giờ nên làm sao đây!"
Nói xong hai người cùng nhau cười như điên, Sở Vi nói: "Cẩu phú quý! Cẩu phú quý!"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Ha ha ha yên tâm đi, không quên cậu được đâu."
Lúc này Sở Vi đột nhiên im lặng lại hỏi: "Chuyện của đứa nhỏ, cậu định làm sao bây giờ?"
Hứa Kiêu Bạch ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Lục Thành Nghiễm đang đi về phía mình..

Bình Luận (0)
Comment