Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 37

Editor: Hằng

Beta: Yaann

Lâm Chấn đỏ mắt vọt tới, tốc độ của ông vừa nhanh vừa mãnh liệt, giống như một con trâu bị chọc giận, Trình Gia Dũng thiếu chút nữa cũng không ngăn cản được ông.

Trình Gia Dũng gắt gao ôm lấy thắt lưng Lâm Chấn, Lâm Chấn khoa tay múa chân kêu to: “Tôi muốn đi vào, có người đang bày trò ảo thuật, không thể để cho hắn phá hủy…”

“Ông ngoại, nghe lời, căn phòng kia ông không thể đi vào.”

Trình Gia Dũng dỗ Lâm Chấn như đang dỗ dành trẻ nhỏ, nhưng ông ấy căn bản thì không nghe lời khuyên mà ngược lại chỉ có vừa đánh vừa đập mạnh vào lưng anh.

Trình Gia Dũng từ nhỏ đến lớn, Lâm Chấn cũng chưa từng đánh anh, mấy ngày nay lại giống như muốn bù đắp tất cả những lần không bị đánh đập khi còn nhỏ.

Sức lực của Lâm Chấn rất lớn, Trình Gia Dũng đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, nhưng đã đáp ứng yêu cầu của Tiêu Tiêu là phải bảo vệ tốt cửa phòng này, mặc cho tình huống có khó khăn như thế nào, Trình Gia Dũng cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì.

Lâm Chấn đánh nửa ngày, tay đều đau, Trình Gia Dũng cũng không có ý buông tay. Ông nóng nảy, trực tiếp ôm lấy cánh tay Trình Gia Dũng cắn lên một miếng lớn.

“A~”

Trình Gia Dũng đau đến nước mắt đều muốn chảy ra, nhưng vẫn không buông tay.

May mà hàm răng này của Lâm Chấn là răng giả, nếu là thật, Trình Gia Dũng nhất định sẽ cảm thấy da thịt mình sẽ hằn rõ dấu răng, lún sâu xuống một miếng.

Tiếng la hét của Trình Gia Dũng làm cả gia đình kinh động, lần lượt từng người kéo xuống tầng hầm để xem chuyện gì xảy ra.

Đèn phòng khách tầng một vừa sáng lên, mọi người đều thấy rõ ràng, Lâm Chấn và Trình Gia Dũng giờ đây giống như hai tuyển thủ sumo đang dùng toàn bộ sức mạnh để hạ gục đối phương.

“Bố, Trình Gia Dũng, hai người đang làm gì vậy?” Lâm Nhất Đức xoa xoa đôi mắt buồn ngủ hỏi.

“ Ông muốn đi vào, cháu đừng ngăn cản ta!” Lâm Chấn chỉ vào cửa phòng Tiêu Tiêu lớn tiếng phản kháng.

Tiếng hét lớn của Lâm Chấn khiến cho mọi người đều trở nên hiếu kỳ, tất cả đều nhìn chằm chằm vào cửa phòng Tiêu Tiêu như một thứ bảo vật quý hiếm.

Trình Gia Dũng vụng trộm nhìn thoáng qua, nghĩ thầm lần này có thể hỏng rồi, một mình anh có thể ngăn cản ông ngoại, nhưng cũng không ngăn nổi nhiều người như vậy?

Nếu tất cả mọi người ở đây muốn đi vào nhìn, thì anh phải làm gì đây?

  

Trình Gia Dũng tập trung tinh thần nghĩ tới các biện pháp đối phó. Vốn vẫn luôn tự cho rằng mình có một cái đầu thông minh thế mà đầu lại dần trở nên bế tắc, một chút biện pháp cũng nghĩ không ra.

“ Trình Gia Dũng, ông muốn đi tới phòng đó, cháu cứ để cho ông đi vào đi, hơn nửa đêm còn để cho ông làm ầm ĩ cái gì hả!”

Lâm Nhất Đức hiện tại trở nên vô cùng hiếu thảo, chuẩn bị đi qua mở cửa cho Lâm Chấn.

  

Trình Gia Dũng không thể buông Lâm Chấn ra, anh ôm chầm lấy Lâm Chấn nhảy đến trước mặt Lâm Nhất Đức lắc đầu, nói: “Không được, cậu, căn phòng kia không thể vào!”

“Tại sao?” Chỉ là một phòng dành cho khách? Tại sao không thể vào? Có phải lại xảy ra chuyện gì không?”

Lâm Nhất Đức theo bản năng quay đầu lại đếm những người có mặt ở đây, rất sợ sẽ lại xảy ra chuyện.

“Không phải, chỉ là…”  

Trình Gia Dũng đau đầu nghĩ cách đánh lừa Lâm Nhất Đức bằng lời nói của mình, nhưng tiếc là đã quá muộn, Lâm Nhất Đức đã bước đến bên cửa, chuẩn bị mở nó ra.

“Nguy rồi?!!!”

Trình Gia Dũng buông Lâm Chấn ra, vừa chuẩn bị phi tới trước nhào tới ngăn cản, thì Tiêu Tiêu từ bên trong đi ra.

Cô đã cởi ra một thân quần áo màu đen, thay quần áo bình thường của mình, mỉm cười đứng tại cửa gọi một tiếng: “Chú Lâm!”

Lâm Nhất Đức nhìn thấy Tiêu Tiêu từ trong phòng đi ra, có chút xấu hổ, ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: “Thực xin lỗi, Tiêu tiểu thư, ba tôi…”

Lâm Nhất Đức còn chưa dứt lời, Lâm Chấn đã vội xông vào phòng.

Ông ở trong phòng chạy ba vòng, ánh mắt hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, tay nhìn thấy đồ liền tiện tay ném xuống đất, không biết lại lục lọi tìm cái gì

Phải lục đục một hồi lâu, Lâm Chấn mới được người nhà dẫn đến phòng ở lầu một để ngủ

Đã qua đầu thu, trong đêm gió thổi qua, làm cho lòng người không nhịn được mà run lẩy bẩy.

“Nguy hiểm thật!!!” Trình Gia Dũng thở dài một tiếng, quần áo đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.

“Cánh tay của anh bị sao vậy?”

Tiêu Tiêu nhìn cánh tay phải của Trình Gia Dũng đang chảy máu, trên cánh tay còn có một vết răng nhìn thấy mà giật mình.

Trình Gia Dũng đưa tay nhìn thoáng qua, vừa rồi còn không cảm giác được đau ấy thế mà giờ liếc mắt một cái liền cảm thấy miệng vết thương đau đến lợi hại.  

Anh cười khổ, nói: “Bị ông ngoại của tôi cắn!”

“Có cồn không? Tôi giúp anh khử trùng!” 

Trình Gia Dũng thật vất vả mới có thể tìm thấy hộp thuốc trong nhà Lâm Chấn, cồn không tìm được, ngược lại tìm được một chai i-ốt, nhìn ngày tháng, còn hết hạn rồi. 

Khi con người ta gặp xui xẻo thì tất cả mọi thứ đều có thể chống lại anh ta dù chỉ là nhỏ nhất, giống như “uống nước mà còn bị mắc ở kẽ răng”. Trình Gia Dũng cảm thấy như chính mình ở trong đó, bất lực theo lối mòn của dòng suy nghĩ.

Anh lắc nốt số i-ốt còn lại dưới đáy bình, nói: “Thuốc không còn bao nhiêu đã vậy còn hết hạn.”  

“Không sao, hết hạn thì giảm dược tính, nhưng vẫn có tác dụng khử trùng!”

Dưới ánh đèn dìu dịu ban đêm, Tiêu Tiêu cúi đầu cẩn thận khử trùng cánh tay cho Trình Gia Dũng, mái tóc cô thơm ngát, lông mi vừa dài vừa cong, làn da mịn màng trắng nõn, đôi mắt to tròn sáng rõ, giống như một ngôi sao sáng trong đêm tối. 

Sợ Trình Gia Dũng đau, Tiêu Tiêu còn thỉnh thoảng cong miệng thổi một chút miệng vết thương của anh, vừa ấm áp lại dễ chịu, làm cho Trình Gia Dũng giống như tắm rửa trong gió xuân. 

Trình Gia Dũng chưa từng quan sát Tiêu Tiêu ở cự ly gần như vậy, giờ khắc này, anh mới thật sự cảm nhận được vì sao Trương Mộ Đồng đối với Tiêu Tiêu lại hâm mộ như vậy, cô thật sự vừa đẹp vừa đáng yêu!

Trình Gia Dũng đột nhiên cảm giác trái tim mình bị bỏ sót nửa nhịp, mặt đỏ lên, giống như một chàng trai vừa mới biết yêu, một chú nai con ngơ ngác chạy loạn, hoàn toàn say mê vào kho4i cảm của tình yêu.

Anh muốn hôn nhẹ lên má cô!!! 

Trình Gia Dũng đem cái ý nghĩ mới vừa xuất hiện ở trong đầu nhớ lại, liền bị mình hù dọa, anh tại sao có thể xấu xa như vậy?

Tục ngữ có câu “ vợ của bạn không được dòm ngó”, Tiêu Tiêu là đối tượng Trương Mộ Đồng vẫn luôn ngưỡng mộ, Trương Mộ Đồng lại là anh em đồng nghiệp tốt nhất của cậu ấy,

Nếu không phải giờ phút này Tiêu Tiêu đang kéo cánh tay anh, Trình Gia Dũng hận không thể tát mình hai cái, làm cho đầu óc “hồ đồ” của anh thanh tỉnh một chút. 

 

“Có phải đau không?” Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt Trình Gia Dũng không thích hợp lắm, cho rằng mình xuống tay nặng.  

“ Không, không đau!”  

Trình Gia Dũng vội vàng quay đầu đi chỗ khác, có tật giật mình tim nhảy dồn dập, đối diện với Tiêu Tiêu một cái mà đã mặt đỏ tim đập.

“Cô làm phép có phát hiện điều gì không?”

Trình Gia Dũng cố ý hỏi ra một câu, anh nghĩ nói chuyện phiếm nhiều có lẽ sẽ tốt nhất, dưới bầu không khí yên tĩnh ái muội như vậy, anh khó có thể bảo toàn suy nghĩ bay bổng của mình. 

 

Tiêu Tiêu dừng động tác trong tay lại, nhíu mày suy nghĩ vài câu đối thoại ngắn ngủi vừa rồi với Lâm Vân.

Thật vất vả mới khiến bà ấy nguyện ý đi ra gặp cô, Lâm Vân lại không muốn nói nhiều. Tiêu Tiêu chỉ hỏi một câu Lâm lão gia như thế nào nhưng Lâm Vân liền biến mất.

Tiêu Tiêu sau đó cũng cố gắng thử giao tiếp với Lâm Vân nhưng đáng tiếc bà ấy lại không muốn xuất hiện nữa!

Xuất hiện một lần, bà ấy chỉ là quan tâm thân thể của bố mình, Lâm Vân quả là một đứa con gái hiếu thuận!   

Chờ đã!!!

Tiêu Tiêu đột nhiên nhận thấy không đúng, cô cắn cắn môi, kỳ quái nhìn chằm chằm Trình Gia Dũng.  

Trình Gia Dũng hiện tại sợ Tiêu Tiêu nhìn mình, sợ giấu đầu lòi đuôi, càng lo sợ Tiêu Tiêu nhìn thấu tâm tư của anh.

Mặt anh đỏ bừng, nói chuyện lại bắt đầu lắp bắp: “Làm…làm sao lại nhìn tôi như vậy?”  

“Anh có cảm thấy ông ngoại của anh…” Tiêu Tiêu muốn nói lại thôi, không biết lời kế tiếp nên biểu đạt như thế nào mới tốt.

“Kỳ lạ hả!!! Ông điên điên khùng đương nhiên là kỳ quái rồi ”

Không được, ngày mai nhất định phải đưa ông đến bệnh viện, tìm một bác sĩ tâm thần xem cho kỹ một chút, không được trì hoãn trị liệu nữa” Trình Gia Dũng nói.

Vừa nghĩ đến tình huống hiện tại của Lâm Chấn, Trình Gia Dũng liền cảm thấy trong lòng buồn phiền, ông ngoại lại quật cường, chết cũng không chịu đi bệnh viện.

“Không phải, tôi không có ý này…” Tiêu Tiêu vội vàng ngại ngùng vuốt bím tóc đuôi ngựa

Trình Gia Dũng chớp mắt mấy cái, không biết trong hồ lô của cô bán thuốc gì “Cô muốn nói gì thì nói đi, không cần lo lắng!!”

“Cái kia, ông ngoại anh có thể hay không là đang giả ngây giả dại?”

“Làm sao có thể!!!”

Trình Gia Dũng tự nhận là hiểu rõ Lâm Chấn, ông là một người chính trực thành thật. 

Giả ngây giả dại??? 

Làm sao có thể, tuyệt đối không có khả năng!!!  

Trình Gia Dũng cau mày, xua tay nói với Tiêu Tiêu: “Không thể được, ông ngoại tại sao lại giả ngây giả dại? Mục đích là gì?”

“Có lẽ ông ấy muốn che đậy cái gì đó!” Tiêu Tiêu dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Giết người!”

Tiêu Tiêu thật sự là càng nói càng thái quá, Trình Gia Dũng từ nhỏ đến lớn đều một lòng một dạ yêu thương và tin tưởng ông ngoại, anh tuyệt đối không cho phép có người gán cho ông ấy là kẻ giết người.

 

“Lúc Lâm Vân chết, ông ngoại anh một mình ở lầu ba, ông ấy tuyệt đối có cơ hội giết người cùng thời gian chạy trốn. Ngày Triệu Huy bị sát hại, Lâm Chấn cách phòng Triệu Huy một bức tường. Lâm Chấn quá hiểu cấu trúc của toàn bộ ngôi nhà. Anh còn nhớ không? Đêm đó mất điện, dưới tình trạng không có đèn, Lâm Chấn vẫn có thể đi lại mà không đụng phải chướng ngại vật. ”

Trình Gia Dũng nghiêm nghị nhìn Tiêu Tiêu, mặt không vui vẻ, lạnh lùng nói: “Tôi hiểu ông ngoại tôi, ai là kẻ giết người thì tôi không biết nhưng đó nhất định không phải ông ấy!”

“Anh hiểu rõ ông ấy được bao nhiêu? Anh đã không quay lại đây bao nhiêu năm rồi? Sau khi anh trưởng thành hoặc biết phân biệt đúng sai, anh đã gặp lại ông ngoại của anh bao nhiêu lần? Trao đổi được mấy lần? Ấn tượng của anh đối với Lâm Chấn chẳng qua là thời thơ ấu, là do ông ấy luôn yêu thương anh!”

Tiêu Tiêu một chút cũng không nể mặt mũi Trình Gia Dũng, chọc thẳng vào điểm yếu của anh, nhưng lời nói thật thì luôn gây mất lòng.

Đúng vậy, mọi ấn tượng tốt đẹp của Trình Gia Dũng đối với Lâm Chấn hoàn toàn đều tồn tại trong trí nhớ thời thơ ấu của anh.

Sau sáu tuổi, anh đã không trở lại nhiều vì bị bệnh quanh năm. Chuyện của ông ngoại và người thân bên này, cũng thỉnh thoảng mới được nghe mẹ nói.  

“Được rồi, cho dù ông ngoại tôi có cơ hội giết người, như vậy động cơ thì sao? Lâm Vân và Triệu Huy là con gái ruột và con rể của ông, tại sao ông lại giết bọn họ?”

 

Trình Gia Dũng không muốn Tiêu Tiêu cho rằng anh thiếu chuyên nghiệp, nếu đã nói đến giết người, cũng sẽ không tự dưng vô duyên vô cớ. Vậy động cơ giết người của Lâm Chấn rốt cuộc là cái gì?  

Tiêu Tiêu rũ mi xuống, lắc đầu, nói: “Tôi không biết, nhưng nếu thật sự là Lâm Chấn, thì cũng sẽ có nguyên nhân thôi!”

Hai người trầm mặc một trận, Trình Gia Dũng trầm tư, đột nhiên nhớ lại một người từng nói với anh một câu.

“Bà xã, em làm sao vậy, bà xã…”

Trong căn phòng yên tĩnh, đột nhiên truyền đến tiếng la hét khàn khàn của Lâm Nhất Đức, Trình Gia Dũng và Tiêu Tiêu liếc nhau một cái, hai người không nói ra nhưng lại biết có người xảy ra chuyện.  

Trình Gia Dũng và Tiêu Tiêu xông ra ngoài chuẩn bị lên lầu hai, đi ngang qua cửa phòng Lâm Chấn, hai người đột nhiên đều ngừng lại.  

Tiêu Tiêu nhìn Trình Gia Dũng một cái, anh gật gật đầu, Tiêu Tiêu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng yên tĩnh, Lâm Chấn không thấy bóng dáng…

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment