Cô Học Sinh Bá Đạo Của Thế Giới Ngầm

Chương 6

Những ngày sau đó Trịnh Thanh Băng điều tập thể dục ở công viên đó nhưng khác một điều là Tuấn Khải và Minh Khuê cũng đi theo….để bảo vệ cô.

Những công tử tiểu thư nhà họ Trịnh tối ngày chỉ biết ăn rồi ngồi một chỗ,đi đâu cũng có tài xế đưa rước,làm gì có chuyện mỗi sáng phải chạy bộ như thế này.

Lúc mới bắc đầu Tuấn Khải rất ư là hưng phấn,vừa chạy vừa thúc giục Thanh Băng nhưng thật là,chưa trụ được 10 phút thì đã kêu mệt rồi đau chân.

Thanh Băng cũng vừa tìm được 1 nơi để rèn luyện thân thể là câu lạc bộ thể hình,cô rèn luyện hằng ngày trừ lúc ở trường thì hầu như cô điều ở đây.

Ngoài ra cô cũng khắc khe với chế độ ăn uống mà Trịnh Thanh Băng thứ nhất đã thiết lập từ trước.Thanh Băng thật sự không hiểu nổi,1 người chỉ thích ăn đồ ngọt,ít tập thể thao,ăn uống thất thường thì hỏi làm sao lại ốm bệnh suốt.

Tập luyện tuy vất vả nhưng nỗi vất vả này làm sao bì được với chuyện ở rừng rậm Amazon. Khi còn nhỏ,Trịnh Thanh Băng đã được cha và ông nội đặc biệt huấn luyện. Vào lúc 8 tuổi cô đã nhận một cuộc đặc huấn quyết định số mệnh của cả đời cô,cô cùng 1000 đứa trẻ bị đưa vào rừng rậm Amazon nhưng chỉ có duy nhất một người bước ra,người duy nhất bước ra đó là Trịnh Thanh Băng cô.Chính tay cô đã giết hết tất cả những kẻ uy hiếp đến mạng sống của cô,cô giết liên tục 999 người kia để có thể thoát ra khỏi khu rừng. Thanh Băng còn nhớ lúc bước ra, trên người cô dính đầy máu và toàn thân đã có được 1 luồn sát khí cực kì lớn. Cha cô từng nói,1 người nếu không giết người sẽ không có sát khí và chỉ khi con người chiến đấu cho bản thân họ,họ mới mạnh nhất.

Sau 3 tháng tập luyện cuối cùng cô cũng đã thu được kết quả khá lạc quan.

Buổi sáng sau khi thay đồng phục,cô nhìn mình ở trong gương hài lòng mỉm cười.

Cuối cùng thì cô cũng có thể nhìn thấy dung mạo thật sự của Trịnh Thanh Băng thứ nhất rồi.

Cô gái trong gương có nước da trắng ngần,vóc dáng mỹ lệ với chiều cao đã cải thiện rõ rệt,mới ngày nào cô chỉ cao 1m60 thì bây giờ cô đã cao 1m66. Cô có mái tóc đen nhánh như thác nước xoã 2 bên vai,đôi mắt trong veo như thuỷ tinh,hàng lông mi dài và cong vút,sóng mũi cao thẳng.Cô không giống như người gốc châu á nhưng lại đẹp một cách lạ kỳ khiến người khác quên đi việc hít thở.

Bộ đồng phục với chiếc áo màu trắng ở gữa có 1 chiếc nơ màu vàng và chiếc quần Jeen bó sát cơ thể tôn lên đôi chân thon dài của cô.Đồng phục của trường có thể mặc váy hoặc quần Jeen dài nhưng cô lại không hề thích mặt cái loại váy mà theo suy nghĩ của cô là ‘dị người’ đó.Cô thích những bộ đồ gọn gàng để có nguy hiểm thì dễ dàng hành động.

Đây,mới chính là dung mạo thật sự của Trịnh Thanh Băng.

Cô đi xuống lầu,nhìn thấy Minh Khuê và Mộc Cát ngồi ở sofa cô cũng đến ngồi xuống.

“Thanh Thanh,con ăn sáng đi.”- Mộc Cát tươi cười nhìn Thanh Băng.

“Không ăn,vào trường ăn.”-Trịnh Thanh Băng ngắn gọn trả lời,sắc mặt vẫn không hề có biểu cảm.

“Thức ăn trong đó dơ dáy làm sao ăn được?”- Mộc Cát nhíu mày.

“Mẹ,Thanh Thanh không muốn ăn mẹ cũng đừng ép,con cũng không ăn lát nữa vào trường con và Thanh Thanh ăn chung.”-Trịnh Minh Khuê tươi cười nói tiếp: “Mẹ xem,Thanh Thanh càng ngày càng xinh đẹp như vậy không chừng là do ăn uống thoải mái đó.”

Mộc Cát mỉm cười,đúng vậy con gái bà ngày càng xinh đẹp hẳn ra, bà không biết cô dùng cách nào để ‘lột xác’ 1 cách ngoạn mục như vậy nhưng quả thật cô bây giờ có một dung mạo tuyệt mỹ đến khiến người khác trầm trồ khen ngợi.

“Mẹ,hôm nay sau khi tan học có thể cho con và Thanh Thanh cùng Tuấn Khải đến Hill Club chơi được không?”-Minh Khuê xin phép.

“Được,nhưng cũng đừng đi quá khuya,phải về trước 12 giờ”- Mộc Cát nhéo mũi Minh Khuê,tươi cười nói.

Thanh Băng nhíu mày, Hill Club? Đến đó làm gì? Cô không nghĩ Trịnh Minh Khuê thường ngày dịu dàng ngoan ngoãn lại đến những nơi như thế. Thôi kệ,dù sao mấy hôm nay cô cũng không có thú vui để tiêu khiển cứ đến đó thử xem sao.

Cô bước vào lớp học thì thấy trên bảng có dán thông báo,thì ra là 2 ngày nữa sẽ tổ chức thi toán tìm ra học sinh yêu để nhà trường kịp thời bồi dưỡng.

Trịnh Thanh Băng chỉ nhìn lướt qua sau đó chăm chú nhìn vào Ipad.

Ở cách cô không xa,Yến Chi và Đại Ngọc cùng một đám nữ sinh khác đang nói chuyện về cuộc thi:

“Nếu mà bị xem là nữ sinh yêu bị nhà trường bồi dưỡng thì mệt chết mất.Lịch bồi dường khắc khe lắm đó,với lại bị nói là học yếu thì nhục chết được.”-Đại Ngọc than vãn.

Yến chi liếc về phía Thanh Băng cười khinh bỉ: “lo gì,có con nhỏ Thanh Băng nhác chết với học dốt kia ở đây bọn mình có yếu cũng không lo bị đứng bét.”

“Đúng vậy,chuyến này xem nó bị làm nhục như thế nào,bản thân đã học dốt còn hống hách.”-Đại Ngọc liếc về phía Thanh Băng khinh bỉ nói.

Cô ta đã bị Tuấn Khải đá 1 cách tuyệt tình rồi nên chẳng còn gì có thể ngăn cản cô ta hợp lực cùng Yến Chi đối phó Thanh Băng nữa.

“Nói.”- 1 giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng phía sau Yến Chi vang lên,Yến Chi quay đầu lại kiêu ngạo nhìn Thanh Băng

“Nói gì,nói mày nhục nhã quá sao? Tụi tao chỉ nói sự thật thôi.”-Yến Chi chảnh choẹ nói.

“Nói xin lỗi.”-Thanh Băng lạnh giọng hẳn đi.

Yến chi cười khẩy một cái rồi quay qua nhìn đám Đại Ngọc: “Nó bảo tao xin lỗi nó đó.” Cô ta quay lại nhìn Thanh Băng: “Mày nằm mơ đi,mày nghĩ mày là ai? Đồ chó ghẻ,mày có leo cả đời cũng không chạm được tới lời xin lỗi của tao đâu.”

~Chát Chát~ 2 cái tác giáng xuống 2 bên má của Yến Chi,Trịnh Thanh Băng ra tay rất nhanh khiến cho cô ta không kịp đỡ ngã sóng soài xuống đất.

“Mày,mày.”- 2 cái tác của Trịnh Thanh Băng dù cô không hề dùng sức nhưng đối với loại tiểu thư được cha mẹ cưng như trứng như Yến Chi thì 2 cái tác đủ lấy nửa cái mạng.Yến Chi dùng tay ôm mặt nước mắt đã vì đau đớn ở mặt mà rơi xuống.

“Nói! Xin lỗi.”- Trịnh Thanh Băng gằng từng chữ,sắc mặt vẫn lạnh như băng nhìn Yến Chi.

“Mày đừng mơ, tao mà…Á”-Yến Chi chưa nói hết lời thì Trịnh Thanh Băng đã đá cô ta một cái khiến cô ta lộn ra phía sau vài vòng.

~Khụ Khụ~ Cú đá của Trịnh Thanh Băng như là làm đảo ngược lại lục phủ ngũ tạng của Yến Chi khiến cô ta ôm ngực ho liên tục.

“Nói! Xin lỗi.”- Lập lại câu nói cũ,giọng của Trịnh Thanh Băng lạnh còn hơn cả Băng.Cô tuyệt đối sẽ không cho bất kì ai khi dễ cô.

“Dám đánh tao,mày có biết tao là ai không? Á”

Không đợi cô ta nói hết,Trịnh Thanh Băng đã đá cô ta thêm một cái khiến cô ta lăn mấy vòng lên tới bục giảng.Hâm doạ cô? Nhầm người rồi

“Nói! Xin Lỗi!”- Vẫn câu nói đó nhưng chắc chắn một điều là sát khí đã bắt đầu rất nặng.Cô đã dùng những nội lực để đánh nên chắc chắn sẽ không để lại vết thương trên người Yến Chi nhưng nội thương chắc chắn cô ta chỉ còn nửa cái mạng

Bây giờ Yến Chi chỉ còn nửa cái mạng,nếu bị Thanh Băng đá thêm một cái cô ta không chết thì cũng bị liệt nửa thân mất.

“Tôi,tôi xin lỗi.”-Yến Chi thở không ra hơi cố gắng nói từng chữ.

Trịnh Thanh Băng không nhìn lấy Yến Chi một cái cô thản nhiên về chỗ ngồi đeo dây phone MP3 nhìn ra ngoài cửa sổ như chưa có chuyện gì xảy ra.Cô âm thầm tắt điện thoại đang khởi động chế độ ghi âm.

Đại Ngọc tới đỡ Yến Chi,cô ta thật không ngờ Thanh Băng lại ra tay nặng như vậy,không phải nó rất nhút nhát sao? Không phải nó yếu ớt sao? Sao lại có chuyện này?

Yến Chi căm phẫn nhìn Thanh Băng,cô ta quyết không để cho Thanh Băng sống yên thân,cô ta đột nhiên có kế hoạch trả thù Thanh Băng.

Nhưng rất nhanh thôi,Yến Chi sẽ biết cô ta đã sai lầm.

Ở đối diện có người nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu,người đó không ai khác chính là học sinh mới chuyển lớp Đài Phong.

Ngoài Đài Phong còn có Dương Minh Hạo cũng cả kinh nhìn Thanh Băng.

Ngoài 2 người họ những học sinh khác cũng đang lạnh sóng lưng,may mà họ không đụng vào cô nếu không….
Bình Luận (0)
Comment