Kì thi của trường 3 tháng một lần thoáng chốc đã tới.Các học sinh tham gia điều hồi hợp,bọn họ sợ bị dính vào danh sách học sinh yếu.Nếu bị xem là học sinh yếu thì nhà trường sẽ bồi dưỡng bọn họ nhưng lịch bồi dưỡng rất khắc nghiệt,bọn họ sẽ phải học đến con mắt và đôi tay không dùng được.
So với không khi hồi họp của các học sinh khác,có 2 người vẫn bình thản đến mức cao ngạo.Không ai khác,đó chính là Thanh Băng và Đài Phong.
Trịnh Thanh Băng kiếp trước đã từng học cao hơn thế này gấp trăm lần,cô từ học chữ lên tới học võ sau đó là học làm quen với 7 loại vũ khí thông dụng tiếp đó là học cách sống trong giới hắc đạo đầy nguy hiểm,học cách tàn nhẫn máu lạnh sát phạt quyết đoán,học sinh tồn khi một mình ở trong rừng rậm Amazon đầy rẫy chết chóc và kẻ thù.
Còn Đài Phong, trên thương trường anh đã được mệnh danh là Bạch Lang có con mắt của đại bàng. Danh xưng này cũng không phải để cho oai. Anh được đào tạo về những con số và cách tính toán trên thương trường đầy rẫy cạm bẫy,tuy chưa tiến hành kế thừa Đài Thị nhưng với sự trợ giúp của anh,Đài Thị đã bước lên đứng đầu trong top 10 tập đoàn nắm giữ khối tài sản khổng lồ chiếm gần 1 nữa châu á trên thế giới.
2 con người này điều là những nhân vật không thể xem thường nên họ làm gì để một bài thi nhỏ nhoi này vào mắt.
Đề thi được phát ra,Không gian vốn yên lặng trong phòng thi giờ là có tiếng thở dài cũng có những gương mặt vui mừng những gương mặt tiếc nuối lo lắng.
Chưa đầy 20 phút, Thanh Băng đã đặt bút xuống, Đài Phong sau đó cũng thế.
Giáo viên ngạc nhiên đến nhân bài nộp của Thanh Băng và Đài Phong,thật thần kì cả hai bài điều làm đầy đủ hơn nữa còn chính xác 100%.
2 người đã nộp bài đương nhiên có thể ra khỏi phòng thi,ngoài hành lang vắng vẻ Thanh Băng đi trước Đài Phong đi sau cả hai không ai nói với ai một lời. Hai người đi thẳng lên sân thượng,Thanh Băng ngồi lên lang cang,với độ cao này mà cô nàng dám đến 1 chỗ chỉ cần sơ suất nhẹ là có thể chết như chơi.
Đài Phong đứng hóng gió,hôm nay gió lớn tạo nên khung cảnh Đài Phong đứng trước gió vẻ bề ngoài của anh,sự lạnh lùng của anh,đôi mắt thâm sâu của anh,giọng nói trầm thấp của anh khiến bất kì cô gái nào cũng phải trầm trồ khen ngợi.
Từ đầu tới cuối,không gian trường học trong giờ học yên lặng lạ thường nhưng không gian trên tầng thượng lại càng mang tính ‘lạ thường’ hơn. Ngoại trừ đôi lúc, tiếng gió thổi vù vù bên tai thì cũng là 1 không gian im lặng. Cho đến khi…
“Anh có thể cho tôi câu trả lời, có đồng ý hay không.”-Thanh Băng lên tiếng xoá tan bầu không khí yên tĩnh. Nhưng….giọng nói này vốn dĩ không nên đem đi ‘bái sư’, xem kiểu này,giống cô ra lệnh cho anh hơn thì phải.
“Tôi dạy cô thế võ này cũng được, nhưng nó là do tôi tự nghĩ ra… cũng là thành quả lao động rèn luyện của tôi, không thể chỉ không công.”-Đài Phong nói.
Thanh Băng nhìn Đài Phong bằng ánh mắt kinh ngạc trong đó có cả sự tán thưởng: “Anh nghĩ ra, sao lại lợi hại như vậy? 1 cú đá làm cho con heo rừng phải mất nửa cái mạng.”
Đài Phong gật đầu: “Nhưng tôi thật sự thắc mắc. Tại sao cô lại thích rèn luyện thân thủ?”
Thanh Băng nhìn Đài Phong rồi cất giọng nói trong trẻo: “Bởi vì chỉ có mạnh mới có thể sống.”
Đáy mắt Đài Phong loé lên sự kinh ngạc. Đây chẳng phải là một cô tiểu thư sao? Nhưng tại sao lời nói của cô lại mang sự tàn khốc lạnh lùng như vậy? Lời nói của cô,khí chất của cô nhưng đã đi qua mưa bom lửa đạn hoặc gặp rất nhiều sóng gió rồi vậy.
“Cô nói sẽ làm theo yêu cầu của tôi 3 điều?”- Đài Phong hỏi.
Thanh Băng gật đầu: “đúng,3 điều.”
“Cô chắc là cô làm được?”- Đài Phong hỏi lại,đôi mắt ẩn hiện ý cười.
“Trịnh Thanh Băng này chưa từng nói lời mà không giữ lời.”- Thanh Băng dùng giọng nói cao ngạo lẫn khẳng định nói. Đúng vậy,cô là Trịnh Thanh Băng, nói giết sẽ giết nói giúp sẽ giúp. Chưa bao giờ cô nói mà không làm được.
“Được,bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ dạy cho cô,còn về 3 điều đó thì tôi sẽ từ từ nói.”-Đài Phong nói.
Thanh Băng gật đầu. Vậy là ‘lời hứa’ đã thiết lập xong.
Buổi tối về nhà Thanh Băng đi thẳng lên phòng,cô không quen với không khí gia đình quá mức ấm áp vì từ lâu cô đã không có 1 gia đình hoàn chỉnh.
Nhưng cô càng mong muốn sự yên lặng thì lại có người phá rối sự yên lặng của cô…
Thật là trời cũng muốn đối đầu với cô mà…
Minh Khuê vào phòng nhìn thấy Thanh Băng đang ngồi cạnh laptop cô ta nhẹ nhàng đi lại gần thì âm thanh trong trẻo mang theo sự không vui của Thanh Băng vang lên.
“Tại sao vào phòng không gõ cửa?”-Trịnh Thanh Băng vẫn không quay lại nhưng vẫn biết được Minh Khuê ở phía sau. Thanh Băng rất nhạy cảm với tiếng bước chân và hơi thở con người,chỉ cần có người cách cô phạm vi 50 mét cô nhất định sẽ phát hiện.
Minh Khuê bị Thanh Băng phát hiện,biết Thanh Băng không vui nên cũng hơi lúng túng: “Mẹ bảo chị mang trà dưỡng thần cho em.”
“Để đó đi.”- Thanh Băng lạnh lùng.
Minh Khuê để chén trà xuống bàn sau đó đứng nhìn Thanh Băng.
“Có chuyện gì?”-Thanh Băng hỏi. Giọng nói cô lúc nào cũng vô cảm đến lạnh băng như thế.
“Thanh Băng, em có từng nghĩ mình sẽ yêu một người nào đó không?”-Minh khuê hỏi,cười cười nhìn Thanh Băng.
“Chưa bao giờ.”-Thanh Băng trả lời.
“Vậy em có nghĩ mẫu người của mình thích là như thế nào không?”- Minh Khuê hỏi tiếp.
“Không.”- Thanh Băng trả lời ngắn gọn. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ yêu ai,cũng quyết không yêu ai, Tình yêu làm cho con người mất đi lí trí.
Thanh Băng đã từng thề với lòng,cả đời này cô sẽ không để bất kì người đàn ông nào hiện diện trong trái tim cô.