Có Khi Nào Anh Quên?

Chương 1

- “Mai, đem tài liệu này cho giám đốc!”

- “Chị có thể nhờ ai được không ạ?”

- “Lên phòng giám đốc à? Để cháu cho dì!”

- “Cái Mai và cháu vào công ti đã mấy tháng rồi. Nó chưa từng gặp giám đốc lần nào. Chẳng bù với cháu!”

Chị Ngọc là tổ trưởng của nhóm tôi và cũng là dì bà con với cái Phương. Chị ấy thương tôi lắm, mà hình như chị với cái Phương có ác cảm với nhau hay sao ấy. Hồi học cấp III, tôi, Phương và chị Ngọc là bộ ba chơi chung. Người ta thường chọc, tôi với con Phương hợp lại mới bằng chị Ngọc. Tại tôi là mọt sách, cái Phương chỉ là hot girl thôi, nó đẹp nhưng lại học dốt. Còn chị Ngọc thì lại là một hoa khôi tài sắc vẹn toàn của trường. Phương không thích chị Ngọc cho lắm, nó nói tại chị ấy thích chơi trội. Nhưng tôi thì lại không nghĩ thế. Chị dễ thương đến thế cơ mà. Chị ấy thường bảo:“Suốt ngày ngồi lì trong phòng. Bệnh chết!“. Tôi chỉ biết cười cười. Thực tế, tôi chẳng chịu vận động gì tất. Còn chị hay nói với tôi, con Phương chơi cáo lắm, phải cẩn thận. Tôi không biết sao chứ, học chung với nó mấy năm trời. Chẳng lúc nào thấy nó đâm sau lưng tôi cả. Giờ cả ba lại làm chung công ti. Phương và chị Ngọc vẫn vậy, cãi nhau suốt. Tôi luôn là đứa nghe chửi kiêm luôn làm hòa cho hai người này.

Mặt cái Phương xụ xuống. Nó kêu tôi đi nhanh nhanh rồi về. Tôi lười biếng cầm xấp tài liệu trên tay chị Ngọc rồi đi.

“Cốc cốc”

- “Vào đi!”

Tôi đẩy cửa vào. Trước mặt tôi là một người có khuôn mặt tuấn mỹ, chân mày đậm, nước da bánh mật. Hình như ảnh là giám đốc thì phải. Mặt tôi lúc này, nóng lắm. Nhìn giám đốc hoài. Mặc cứ bơ phờ hẳn.

- “Cô nhìn gì thế?”

- “Dạ...dạ...”

- “Về đi!”

Tôi lủi thủi về, ảnh cười nhếch miệng. Đúng là cười đểu, mà sao đẹp quá cơ chứ. Tim muốn rụng ra ngoài. Mà giám đốc tên gì ấy nhỉ? Sao nhìn quen quá!

Thật ra, từ cái ngày thầy bước chân vào công ti, tôi nghe đồn giám đốc ở đây đẹp trai lắm. Giờ mới tận mắt chứng kiến. Một lúc tôi ngẫn ngơ, mới nghĩ ra, ảnh rất giống anh Bin - người hay chơi cùng tôi ngày còn bé.

Tôi nhớ mãi, hôm ấy lén lấy xe đạp của anh Bin. Không nhìn trời nhìn đất gì cả, vấp vào ngay cục đá to tướng, thế là tiếp đất với bụi hoa hồng. Từng cái gai đâm vào chân, da trầy, những giọt máu bắt đầu chảy, cảm giác xót và đau lắm. Nhưng tôi là ai chứ? Mai mà, phải mạnh mẽ. Tôi không khóc, cầm cự lâu lắm.

- “Bo à, em vừa té phải không?”

- “Không”

- “Đưa anh xem!”

Hai đứa dằn co, cuối cùng anh cũng lôi được cái chân của tôi ra. Phải nói, anh dùng cồn rửa vết thương cho tôi. Thấy hơi rát rát mà cũng có chút gì đó ấm trong lòng lắm. Tôi nhõng nhẽo rồi khóc. Ảnh mắng thương:

- “Bo à, sau này té. Em cứ giấu kiểu này thì sao?”

Tôi cứ đà đó mà khóc mãi. Anh mới ôm tôi, vỗ về.

- “Thôi, ngoan! Mốt có bị vấp ngã, hay có bị đau. Em đừng giấu trong lòng. Đặc biệt là chồng em.”

- “Là sao vậy anh?”

- “Nghĩa là sau này lớn. Em không được giấu anh đấy, biết chưa!!”

Hồi đó, trẻ trâu. Chẳng biết cái gì tất. Giờ nghĩ lại, ngượng chín mắt. Ảnh tỏ tình vây, mà tôi cứ ngẩn ngơ, hỏi là sao.

Còn bé, hai anh em thân lắm. Thay vì mấy đứa con trai khác xem siêu nhân thì anh lại cùng tôi xem phim tình cảm Hàn Quốc. Tôi thích phim “Vườn Sao Băng” lắm cơ, tại có nhóm F4 đẹp trai.

- “Anh Bin, mấy anh này đẹp quá. Ngắm hoài không chán!”

Mặt ảnh đen kịt đi. Ảnh tắt ti vi. La mình:

- “Mỹ nam ngay trước mặt mà không khen. Đi khen người dưng!”

- “Dạ?”

- “Dạ dẫm gì, sau này anh cấm không được xem phim Hàn nữa. Biết chưa? Đặc biệt là diễn viên nam càng đẹp càng phải tránh xa.”

Lúc đó, ức chế không chịu nổi. Cái tính là giận dai, không thèm nói chuyện với ảnh cả tháng. Anh đến nhà thì đóng cửa lại, trốn ru rú trong nhà.

Cuối cùng, anh đi nước ngoài. Mẹ bảo là anh sắp đi rồi. Mà cái tôi lớn quá nên cứ giận tiếp. Đến lúc đến sân bay thì máy bay đã cất cánh. Tôi cứ như đứa hâm hâm dở dở, la to khiến ai cũng nhìn:

- “Anh Bin à, sau này em nhất định sẽ làm vợ anh!”

Chắc anh cũng chẳng nghe thấy đâu.

Từ hôm đó, tôi có sức đề kháng với trai hẳn.

- “Ê, Mai!”

- “...”

- “Con này bị điên à? Tao kêu mày nãy giờ”

- “Tao xin lỗi”

- “Này, lúc mày từ phòng giám đốc về đây, nãy giờ, mặt mày cứ cứng đơ. Không lẽ mày thích ổng?”

- “Đâu có”

Tôi ngượng, gục mặt xuống bàn làm việc. Phải nói con này dai như đỉa đói vậy. Nó cứ bám hỏi tôi mọi chuyện. Bất quá, tôi kể hết nó nghe.

- “Thì ra mày nghĩ, giám đốc là anh Bin gì đó của mày?”

- “Ừ”

- “Rồi mày biết anh Bin của mày tên thật là gì không?”

- “Sao mà tao biết được. Đến tên tao, ảnh còn chả biết. Hồi đó cứ Bin Bo suốt”

- “Hay tao giúp mày hỏi giám đốc thử?”

Mặt con Phương phấn khởi lắm. Tôi nghĩ nó cũng thành tâm giúp. Nếu giám đốc đích thị là anh Bin thì tốt quá rồi.

- “Được à?”

- “Đương nhiên”

- “Vậy giúp tao nha, cảm ơn mày!”

Hôm đó tôi háo hức lắm. Hi vọng tràn đầy luôn. Có Phương giúp chắc là ok rồi. Và sau này tôi mới biết, nhờ nó mới chính là sai lầm của đời tôi.
Bình Luận (0)
Comment