Có Lẽ Là Yêu

Chương 15

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ishtar

Vệ Khanh thấy mình nói chả có tác dụng gì, đau đầu mà cũng không làm gì được, dứt khoát ngồi phịch xuống đất, nhìn cô khóc, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không khí rất quỷ dị.

Chu Dạ khóc mệt rồi, thanh âm tự nhiên nhỏ dần, khóc nhiều, thấy tức ngực, lại càng thêm mệt mỏi, tựa đầu vào đầu gối không đứng dậy. Một trận khóc thỏa thuê như vậy, không cần phải kiêng dè gì, khóc lớn tới mức hao tổn hết sức lực. Khóc tới nỗi cô cũng không nhớ rõ vì sao mình lại khóc thê thảm tới vậy, càng không thể ngừng lại.

Vệ Khanh đi ra ngoài mang khăn ấm vào, thấy thân thể cô yếu ớt, cúi xuống lau mặt cho cô, cũng không dám làm gì xằng bậy nữa. Chu Dạ giãy dụa, hắn nói. “Đừng lộn xộn nữa, khóc nhìn xấu lắm, còn không chịu lau mặt à!” Chu Dạ thở phì phò, hé mặt ra hét. “Đau!” Vệ Khanh dùng lực quá mạnh, cô vừa mới khóc xong, da mặt rất mẫn cảm, bị hắn lau lung tung như vậy, mặt lập tức đỏ ửng. Nhiệt khí trên mặt, khiến người khác nhìn thấy mà thương.

Vệ Khanh chú ý thấy cô khóc nhiều tới mức cổ áo bị ướt, quần áo trên người cũng bị nước trà làm ẩm, thở dài nói: “Đi tắm nước ấm đi, không lại bị cảm bây giờ!” Chu Dạ khóc nửa ngày, người cũng dính nhớp nháp, cũng cảm thấy khó chịu, dằn dỗi nói: “Tôi không có quần áo…” Thanh âm khàn khàn, ánh mắt đỏ ngầu, mềm mại bất lực như con mèo nhỏ.

Vệ Khanh lấy từ trong tủ ra một cái áo sơ mi trắng, phụ nữ tắm rửa xong, mặc áo sơ mi trắng của đàn ông rất gợi cảm. Chu Dạ đỏ mặt, “phì” một tiếng, lắc đầu: “Không cần, anh có áo pull với quần đùi không?” Vệ Khanh tức giận nói: “Anh có phải cửa hàng quần áo đâu.”

Chu Dạ đứng dậy, chạy đến bên tủ quần áo của hắn tìm thấy một bộ quần áo thể thao màu xám nhạt, nhìn rất mới, có lẽ còn chưa từng mặc qua, đặt ở trên người đo thử,… có lẽ hơi dài nhỉ? Không còn cách nào khác, mặc tạm vậy.

Dùng nước ấm tùy tiện gột rửa qua, rồi nhanh chóng mặc quần áo. Quần áo quá rộng nên khó giữ được. Khung xương của Chu Dạ rất nhỏ, mỗi khi mua đồ đều chọn size nhỏ nhất, bạn bè từng tắm chung với cô đều nói cô không có eo, mua quần chỉ cần giữ được ở phần hông là được. Mà trang phục thể thao của Vệ Khanh vốn là đồ rộng thùng thình, áo dài tới đầu gối, bả vai thì lại rộng tới tận khuỷu tay, lộ ra phần lớn cảnh xuân trước ngực, quần thì không mặc được, đành phải bỏ xuống…

Vệ Khanh nhìn thấy dáng vẻ của cô, nhịn không được cười thành tiếng. Chu Dạ một tay túm đai quần, một tay giữ chặt cổ áo, vất vả đi tới ghế sofa, vuốt vuốt tay áo, xắn lên nhưng tay áo lại tuột xuống. Cô trầm mặt, tiếp tục xắn tay áo lên.

Vệ Khanh ngồi xuống vừa giúp cô xắn tay áo, vừa hỏi: “Em túm đai quần làm gì chứ?” Cô tức giận nói: “Thắt lưng quá rộng!” Hắn nhìn qua đâu có mập, tại sao quần mặc trên người cô lại rộng như vậy chứ! Vệ Khanh dùng ngón trỏ và ngón cái vòng qua cổ tay cô, lắc đầu: “Khung xương bé như vậy, em dậy thì chưa thế?” Vòng eo nhỏ bé, dáng người kiều nhỏ mềm mại, rất muốn ôm vào trong lòng âu yếm, nhưng lại không dám cả gan làm lần nữa.

Chu Dạ kéo tay lại, lại tiếp tục giữ cổ áo, không thèm để ý hắn lảm nhảm. Vệ Khanh có thể nhìn thấy rõ ràng bra của cô màu sắc ra sao, còn nhìn thấy cả đường viền hoa nữa, liền cảm thấy miệng khô lưỡi nóng. Xem ra sờ không được, đành phải dùng lời nói để chiếm tiện nghi của cô vậy. “Quần rộng như thế, em còn mặc làm gì, dùng áo biến thành váy là được rồi.” Trong đầu còn không biết đang suy nghĩ cái gì nữa.  )

Chu Dạ lườm hắn, “Tôi thích mặc như thế, liên quan gì tới anh! Hạ lưu!” Vệ Khanh sán lại gần cô, như dính thành một khối, trêu cô: “Anh hạ lưu thế nào? Có muốn thử một lần hay không?” Đúng là đầu óc đen tối, sắc tâm lại nổi lên. Chu Dạ dịch ra xa, cảnh cáo hắn: “Anh dám thử xem! Cẩn thận tôi không để anh yên!”

Vệ Khanh nhớ tới khả năng khóc kinh điển của cô, cũng không dám manh động. Xem ra, phải nghĩ cách khiến cô chủ động yêu thương nhung nhớ mới được. Đứng dậy nói: “Được rồi, em khóc cũng mệt, anh cũng mệt, ngủ tạm ở đây một đêm đi, mai anh đưa em về.”

Chu Dạ yên lặng gật đầu, đành phải như vậy thôi. Nhớ tới một chuyện, hỏi: “Khuyên tai của tôi đâu?” Vệ Khanh đi vào phòng ngủ, lôi từ trong ngăn kéo ra, nhìn cũng không phải là đồ đắt tiền, mấy cửa hàng tạp hóa đầu đường đều có, không hiểu vì sao cô lại coi trọng như vậy. Cầm nó ở trên tay, tựa vào cửa, du côn nói: “Nói cho anh biết là ai tặng, nếu không sẽ không trả.”

Chu Dạ chưa từng thấy người nào nhỏ mọn như hắn, mắng. “Anh nhàm chán đủ chưa! Là tôi tự mua. Mau trả lại cho tôi.” Vệ Khanh nhíu mày, “Không chịu thành thật, không trả. Nói dối không phải là trẻ ngoan.” Chu Dạ nổi giân, lườm hắn, túm quần đi tới. Vệ Khanh nghĩ cô muốn đoạt lấy, vội vàng nghiêng mình.

Chu Dạ giơ chân đá một cước mở cửa phòng ngủ, đập tay lên cửa “rầm” một tiếng, đem hắn nhốt ở ngoài. Vệ Khanh ngạc nhiên, gõ cửa hỏi: “Em không cần sao?” Giọng nói Chu Dạ rầu rĩ truyền ra. “Không cần.” Hắn không trả thì thôi, dù sao cũng không phải vật sống chết cần có.

Rốt cuộc Vệ Khanh cũng được lĩnh giáo sự lợi hại của Chu Dạ, chuyện áp phích quảng cáo lần trước cũng vậy, cưỡng chế không thành công, ngược lại còn bị mất mặt. Thà rằng không cần, chứ không chịu bị uy hiếp. Tính cách này thà làm ngọc vỡ chứ không chịu làm ngói lành, làm hắn thấy đau đầu.

Cũng đâu phải hắn so đo với cô, đành phải thỏa hiệp nói: “Được rồi, được rồi, đùa với em thôi mà, làm gì mà động chút đã giận rồi. Mau mở cửa ra, anh trả khuyên tai cho em.” Chu Dạ lắc đầu. “Anh nhét qua khe cửa là được rồi.” Cô sao có thể tin lời hắn chứ.

Vệ Khanh không có cách nào khác, thế này tính toán kiểu gì, giống như song phương đều lừa ta gạt địch, đều không tin tưởng nhau, cũng không phải là quay phim truyền hình mà! Cười khổ, rồi nhét qua khe cưa. “Được rồi, được rồi, không giận nữa chứ? Ngoan, mau mở cửa ra.” Chu Dạ không để ý tới hắn, ngã người nằm xuống giường. “Tôi muốn đi ngủ.” Hôm nay cả một ngày mệt mỏi, cô chỉ muốn vùi đầu vào chăn thôi.

Vệ Khanh nghe thấy tiếng động bên trong, gõ cửa: “Chu Dạ, em không thể như vậy chứ? Qua cầu liền rút ván sao?” Hắn cũng chưa có làm gì nha, tốt xấu gì đây cũng là phòng ngủ của hắn mà. Chu Dạ ngáp một cái, thật sự mệt mỏi, đầu óc đã muốn đi tìm Chu công.

Vệ Khanh đi tìm chìa khóa, nhưng Chu Dạ lại khóa trái bên trong. Hắn bất đắc dĩ nói: “Chu Dạ, anh cũng cần thay đồ mà!” Chu Dạ đành phải đứng lên, bình tĩnh mở cửa bảo hắn tìm nhanh lên.

Vệ khanh cố ý chậm chạp, tìm quần áo xong lại tìm văn kiện, để ý đôi chân cô lộ ra dưới lớp quần áo, chân nhỏ, thẳng, dài, da thịt trắng mịn màng, ngón chân nhỏ bé mượt mà, nhưng lại cảm thấy rất gợi cảm. Sắc tâm lại nổi lên, bắt đầu thương lượng. “Chu Dạ, em cũng thấy đấy, nhà anh chỉ có mỗi một cái giường…”

Chu Dạ cảnh giác nhìn hắn, “Anh muốn thế nào?” Vệ Khanh trịnh trọng nói: “Anh sẽ đắp chăn khác, anh cam đoan không động tay động chân. Lần trước anh ngủ ở thư phòng, bị sái cổ, cả một tuần mới khỏi, khó chịu chết được.” Chu Dạ không nói hai lời, ôm chăn gối đi ra ngoài.

Vệ Khanh vội ngăn cô lại: “Em làm gì thế?” Chu Dạ cũng không ngẩng đầu lên: “Tôi ngủ ở sofa.” Ngủ ở dưới đất cũng được, phòng ấm như vậy, ngủ đâu chả được. Vệ Khanh giương mắt nhìn cô đi tới sofa, sắp xếp gối chăn đàng hoàng.

Vệ Khanh cắn răng nói: “Thôi, em ngủ trong phòng, anh ngủ sofa được rồi.” Chu Dạ quay đầu nhìn hắn, dường như muốn xác định xem hắn có nói thật hay không. Vệ Khanh đành chịu nói. “Dù sao anh cũng là đàn ông, ai lại để phụ nữ ngủ ở sofa bao giờ.” Chu Dạ lập tức nói. “Đây là tự anh nói nha, tôi ngủ ở giường. Anh có muốn lấy gì thì lấy nhanh đi, tôi mệt rồi, muốn đi ngủ. Lát nữa đừng ầm ĩ làm phiền tôi đấy.” Vệ Khanh rầu tĩ nói không có, bảo cô yên tâm nghỉ ngơi.

Chu Dạ đi tới trước cửa phòng, quay đầu nói: “Aiza… anh cũng đi ngủ sớm đi. Ngủ ngon nha.” Tuy rằng hắn không có ý tốt, cũng không phải chính nhân quân tử, nhưng lại hao tổn tâm tư đưa cô tới hội quán mỹ thuật tạo hình, lại mua thuốc cho cô, ở lại nhà hắn, chiếm giường của hắn, cũng phải có đôi câu cho phải đạo.

Vệ Khanh nghe xong vô cùng mừng rỡ, đi tới sofa ngồi xuống, nghĩ Chu Dạ vẫn rất đáng yêu, thông minh, xinh đẹp lại có cá tính, không vì hắn có tiền mà chịu khom lưng, chọn cô làm bạn gái quả là không sai.

Ngày hôm sau Chu Dạ muốn tự mình về trường, Vệ Khanh nhất quyết không chịu, đưa cô tới đường lớn còn dặn dò cô nhớ uống thuốc, nói lát nữa sẽ gọi điện lại cho cô. Chu Dạ nhún vai, cũng cứ thế bước đi không quay đầu lại. Vệ Khanh ngồi trong xe thấy cô chẳng thay đổi gì, mới lái xe rời đi.

Chu Dạ về phòng thay quần áo xong liền đi tới phòng vẽ, cô còn một bản vẽ chưa hoàn thành. Ánh mặt trời ban chiều qua ô cửa sổ len lỏi vào trong phòng, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp trước cái rét lạnh của mùa đông. Trương Suất thấy cô nhàn nhã như vậy, cười nói: “Chọn ngày không bằng làm ngay, không thì bây giờ bạn làm người mẫu cho mình đi.”

Chu Dạ nhíu mày, “Bây giờ? Còn kịp sao?” Trương Suất bị dáng vẻ đắm chìm trong ánh mặt trời của cô tác động, cười nói: “Có lẽ, kí họa cũng không tồi.” Chu Dạ cũng không phản đối. “Muốn mình làm mẫu kiểu gì?”

Trương Suất nói: “Bạn cứ đứng ở chỗ lúc nãy, theo hướng ánh mặt trời chiếu vào, tay đặt phía sau, cứ thoải mái là được.” Chu Dạ hỏi: “Mình có ngồi xuống ghế cầm quyển sách không? Chứ đứng như vừa nãy mãi sẽ mỏi chân lắm.” Muốn cô ngoan ngoãn không nhúc nhích mấy tiếng liền tạo dáng, lại còn bắt đứng, định hại chết cô à.

Trương Suất gật đầu, “Đương nhiên có thể, chỉ cần để ánh mặt trời chiếu phía sau bạn là được. Tư thế đó,… đúng, đúng rồi, đừng cử động nhé.”

Chu Dạ nhìn Trương Suất múa bút trên bản vẽ, vô cùng nhàm chán, con mắt đảo quanh, ngồi chưa được nửa giờ, nói. “Trương Suất, bạn nhìn trần nhà xem, hình như có cái gì đó.” Trương Suất thở dài, đi tới chỉnh vai và đầu cô, nói: “Chu Dạ, nếu phải làm model, cần phải chuyên nghiệp một chút.” Chu Dạ le lưỡi, rất muốn nói mình không muốn làm, nhưng đã đồng ý với hắn, không thể từ chối, huống chi hắn đã đưa thuốc màu cho cô.

Đang lúc nhàm chán đếm gạch dưới chân, điện thoại vang lên, Trương Suất thở dài, dừng tay. Chu Dạ chột dạ không dám nghe máy, Trương Suất liên tiếp bị gián đoạn, tâm tình không biết đã bị quét đi nơi nào. Trương Suất hỏi: “Không nghe sao?” Chu Dạ vội lắc đầu. “Không sao, không sao, không phải muốn vẽ cho xong sao? Bạn cứ vẽ tiếp đi, mình sẽ không cử động.”

Điện thoại vang mười tiếng chuông liền ngừng, cũng không gọi lại nữa. Mặt trời dần khuất về phía Tây, góc độ ánh sáng có chút tối dần. Trương Suất dừng bút, nhìn bức vẽ nhíu mày. Chu Dạ đứng bật dậy, xoa xoa hông. “Vẽ xong rồi sao, vẽ xong rồi sao? Cho mình xem với.”

Trương Suất nói: “Lần sau có khi phải tìm chỗ nào thoáng mát, ánh sáng mới tự nhiên hơn.” Chu Dạ nhún vai. “Có gì quan trọng chứ, chẳng qua chỉ là kí họa thôi mà.” Đi lại gần muốn xem, nào ngờ Trương Suất giơ tay kéo xuống, xé thành nhiều mảnh nhỏ, vất vào thùng rác.

Chu Dạ kêu lên: “Mất bao nhiêu công mới vẽ xong, sao lại xé đi?” Vô cùng khó hiểu, dù sao cô cũng làm người mẫu rất vất vả. Trương Suất thản nhiên nói. “Vẽ không đẹp, không cần giữ lại.” Bị ảnh hưởng cảm xúc của Chu Dạ quá nhiều, không tập trung, bản vẽ không đạt tiêu chuẩn.

Chu Dạ vẻ mặt đáng tiếc nói: “Cứ như vậy đã xé rồi, mình còn chưa kịp nhìn qua.” Trương Suất xin lỗi. “Thật xin lỗi, làm bạn mệt mỏi cả một buổi chiều.” Chu Dạ liền nói không sao, cười nói: “Lần này làm người mẫu coi như không thành, lần sau đi, lần sau lại làm mẫu cho bạn, ai bảo mình lấy thuốc màu của bạn chứ. Lần sau bạn phải vẽ tốt nha, ít nhất cũng phải cho mình nhìn một lần.”

Trương Suất cười nói: “Được mà, lần sau gọi bạn làm mẫu, bạn đừng oán mình nha.” Chu Dạ cười. “Từ trước tới giờ mình luôn giữ lời, tuy rằng làm mẫu rất mệt, người mình sắp cứng lại rồi.” Hai người dọn dẹp đồ, chuẩn bị đi ăn tối.

Điện thoại Chu Dạ lại vang lên, là Vệ Khanh phủ đầu hỏi trước: “Em vừa đi đâu thế? Sao không nghe máy?” Hắn còn cố tình gọi tới kí túc, còn nói cô không có trong phòng, bảo cô đi tự học. Hắn thừa biết, người ở kí túc nói dối, không thể tin tưởng được.

Chu Dạ vội nói: “Anh chờ một lát.” Quay qua nói với Trương Suất: “Ngại quá, bạn đi trước đi. Mình sẽ đi sau.” Trương Suất gật đầu, còn hỏi có cần giữ chỗ cho cô không, bình thường ăn cơm ở canteen đều kín chỗ, không còn chỗ ngồi. Chu Dạ cảm ơn hắn, nói không cần. Hắn mới vào thang máy đi xuống.

Lúc này Chu Dạ mới nghe tiếp. “Anh có chuyện gì à? Tôi còn phải thi cuối kỳ, có nhiều bài tập lắm.” Ý bảo hắn đừng có quấy rầy cô nữa. Vệ Khanh không để ý tới ám hiệu của cô, hỏi. “Em vừa nói chuyện với ai thế?” Chu Dạ thuận miệng trả lời. “Bạn học.” Vệ Khanh cũng không buông tha. “Bạn nào vậy?” Chu Dạ nói là Trương Suất. Hắn biết khoa mỹ thuật tạo hình của cô bình thường không có tiết, Chu Dạ nếu không ở trong kí túc thì sẽ ở trong phòng vẽ, nhiều nhất là ở canteen, ba chỗ đó, có gì mà không thể nghe máy.

Chu Dạ không muốn ở trước mặt bạn bè ở hành lang ầm ĩ, liền nhẫn nại nói. “Lúc đấy tôi không thể cử động, nên không thể nghe máy,.. được rồi, được rồi, anh có việc gì thì nói nhanh lên, không thì tôi cúp máy đây.”

Vệ Khanh biết cô không kiên nhẫn, đành tạm thời kiềm chế. “Anh đang trên đường tới trường em, chúng ta ra ngoài ăn cơm.” Chu Dạ nghe xong, nổi giân, nói thẳng “Không đi.” Muốn cúp máy.

Vệ Khanh tàn nhẫn nói: “Chu Dạ, em dám cúp máy thử xem! Anh cũng không kiên nhẫn đâu! Chẳng may bộc phát thì không biết sẽ làm chuyện gì đâu!” Giọng nói lạnh lùng, không chút cảm tình. Chu Dạ biết đã chọc giận hắn, không biết phải làm thế nào, thức thời nói. “Vậy anh muốn thế nào?” Vệ Khanh nói: “Em ra ngoài trước đi, anh không muốn nói lần thứ hai đâu.” Liền cúp máy.

Chu Dạ mắng thầm trong lòng, giận dữ mà không thể phát tác, mặc kệ hắn, chạy về tắm rửa rồi đi uống canteen ăn cơm. Vệ Khanh gọi điện tới. “Sao giờ em vẫn chưa ra? Mau ra đây, anh tới rồi.” Chu Dạ ăn cơm được một nửa, đành phải buông đũa, hậm hực đi ra ngoài.

Vệ Khanh thế nhưng công khai lái xe tới trước cổng trường, nhìn thấy Chu Dạ đi ra, mở cửa xe bước xuống. Chu Dạ sợ người khác nhìn thấy, chạy vội lên xe, nghiêm mặt nói: “Anh lại làm sao thế? Buổi tối tôi còn phải học bài.”

Vệ Khanh không để ý tới, nhìn cô chằm chằm, nhíu mày, “Không phải bảo em đi thay quần áo sao?” Chu Dạ vừa nghe lại giận, cô mặc gì thì liên quan gì tới hắn, bình tĩnh hỏi. “Quần áo tôi làm sao?”

Vệ Khanh nói: “Quần bò, áo pull, giầy búp bê, nhìn qua biết ngay là sinh viên. Chẳng lẽ em không có quần áo người lớn sao? Nữ sinh trường em không ai mặc vậy à?” Để người ta nhìn cô còn tưởng là học sinh trung học, nhìn những nữ sinh khác xem, ăn mặc rất gợi cảm nha.

Chu Dạ hét lên: “Anh quản nhiều như vậy, tôi vốn còn đi học, đương nhiên nhìn giống sinh viên rồi.” Vệ Khanh khó thở, sau một lúc lâu, đành phải nói: “Được rồi, được rồi, cứ như vậy đi.” Nói xong liền khởi động xe.

Chu Dạ vội nói: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Vệ Khanh nhìn thẳng phía trước. “Đợi lát nữa sẽ biết.” Nhớ ra, lại hỏi. “Em còn chưa nói chiều nay em làm gì.”

Chu Dạ nghĩ thầm, tên này thật phiền nha, từ lúc đầu đã hỏi, hỏi không biết bao nhiêu lần, đành nói. “Chẳng đi đâu cả, ngồi ở phòng vẽ tranh thôi.” Vệ Khanh ngồi thẳng dậy, nhìn cô nói: “Chu Dạ, lần sau em còn cố tình không nghe điện thoại, anh sẽ trực tiếp gọi cho Ngô chủ nhiệm, bảo ông ta đi tìm em.”

Chu Dạ hận nghiến răng nghiến lợi, nửa ngày, căm giận giải thích: “Không phải tôi cố tình không nghe máy. Lúc đó tôi đang làm mẫu cho Trương Suất, đương nhiên không thể nghe máy.” Vệ Khanh nghe xong, quay đầu nhìn cô. “Em nói cái gì? Em làm mẫu cho Trương Suất sao? Sao em lại làm người mẫu cho cậu ta?”

Chu Dạ không biết vì sao hắn lại biến sắc mặt, nhún vai nói: “Cũng không có gì, chỉ làm mẫu thôi! Mọi người giúp đỡ nhau, với người học vẽ chúng tôi mà nói, đó là chuyện bình thường.” Vệ Khanh nhìn vẻ mặt tình bơ của Chu Dạ, nói dứt khoát. “Lần sau không cho em làm mẫu nữa.”

Chu Dạ kêu lên: “Dựa vào cái gì chứ!”

Vệ Khanh cầm chặt vô lăng, “Anh nói không được là không được! Tốt nhất em nên nghe lời anh, bằng không, đến lúc đó đừng có khóc.” Chu Dạ oán hận nhìn hắn, mắng. “Sao có người độc tài như anh chứ?” Vệ Khanh nhún vai, không để ý tới sự tức giận của cô, dừng trước cửa một câu lạc bộ, giúp cô mở cửa xe.

Chu Dạ ngồi yên, Vệ Khanh buồn cười, vẫn còn giận cơ đấy! Liền dỗ cô: “Được rồi, được rồi, hôm nay anh đùa thôi, đừng giận nữa. Mọi người tới rồi, đi thôi, đừng trẻ con như thế.” Kéo cô xuống xe, Chu Dạ hậm hực đi theo hắn, tâm tình không vui.

Vệ Khanh dẫn nàng vào một phòng lớn, bên trong có cả nam lẫn nữ, có không ít người. Mọi người vừa thấy cô, liền đùa: “Vệ thiếu, hôm nay anh lại mang mỹ nữ nào tới đây thế?” Nhìn thấy Chu Dạ, có người vỗ vai hắn cười nói. “Không phải cậu đưa học sinh trung học tới đây chơi đấy chứ.” Vệ Khanh có chút xấu hổ, vội nói: “Gì chứ, miệng chó không thể phun ngà voi, đừng làm loạn nữa.”

Người nó cười: “Ha ha… tìm hoa non nha…” cẩn thận đánh giá Chu Dạ, nói: “Vệ thiếu, cậu đổi khẩu vị rồi sao?” Thanh thuần như giọt nước, giống như nụ hoa tháng hai, vẫn chỉ là một nụ hoa mà thôi! Đẩy đẩy Vệ Khanh. “Vệ thiếu, bái phục cậu đó.” Loại mỹ nhân này cũng tìm được.

Vệ Khanh lườm hắn, kéo Chu Dạ ngồi xuống, nói: “Em đừng nghe bọn họ nói linh tinh, bọn họ đều lắm miệng như vậy, chỉ giỏi nói bừa thôi. Có đói không? Ăn chút gì đi, lát nữa còn đi chơi.” Chu Dạ lắc đầu, nhíu mày. “Vệ Khanh, tôi không thích chỗ này.” Vệ Khanh vội nói. “Cố nhịn một chút, gặp mọi người một lần, lần sau không đưa em tới đây nữa.”

Chu Dạ không còn cách nào khác, đã đến đây rồi, cũng đành phải chịu phép. Cô nhìn xung quanh, có một mỹ nữ cao gầy ngồi cạnh cô, hỏi. “Cô là tình nhân của Vệ thiếu sao? Anh ấy rất ít khi mang tình nhân tới những chỗ thế này.” Chu Dạ nhìn cô, y phục cao quý, có khí chất, không giống tiểu thư bình thường, lắc lắc đầu. Người nọ nhìn cô cười cười, lắc lắc đầu, thở dài đi chỗ khác. Cô nghĩ đây chắc lại là một cô gái trẻ ham hư vinh rồi.

Một lát sau, tất cả mọi người vây quanh bàn tròn đánh bài, sương khói lượn lờ, trên bàn chất đầy rượu bia và hoa quả, mỗi người đều có một bạn gái, ngồi bên cạnh chỉ trỏ, không ngừng bày mưu tính kế, còn đút đồ ăn cho nhau, nũng nịu trò chuyện không ngừng. Đây không phải là đánh bài nha, rõ ràng là tán tỉnh nhau mà thôi. Nhưng mọi người nhìn thấy cũng không trách, đã nhìn nhiều thành quen.

Vệ Khanh thấy cô nhíu mày, nhìn tới điếu thuốc trên tay, vội dập tắt, hỏi: “Sao không nói gì thế? Chút nữa vui vẻ, đưa em đi ra ngoài khiêu vũ.” Chu Dạ cắn môi không để ý tới hắn.

Có người nhìn thấy, giễu cợt: “Vệ thiếu, anh làm gì thế, sao lại để người đẹp không vui như vậy? Còn không làm gì đi.” Lại có người nói: “Vệ thiếu, còn không mau hôn người ta nhận lỗi đi.”  Mọi người vừa nghe đề nghị này, toàn bộ liền đứng dậ. “Mau hôn đi, hôn đi, chúng ta muốn xem.” Có người cười. “Không chơi hôn lướt nha, phải cuốn lưỡi đó.” Trong lúc nhất thời, càng thêm náo nhiệt, có nhiều người không chịu bỏ qua.

Chu Dạ nghe xong, sắc mặt liền thay đổi. Vệ Khanh vỗ tay cô, bảo cô không cần tức giận, đứng lên cười mắng: “Mấy tên này, làm loạn gì chứ! Đây là bạn gái tôi, không để ai bắt nạt đâu.” Mọi người hơi giật mình, lập tức có người vỗ tay cười nói: “Thảo nào lại mang đi gặp mọi người, hóa ra là bạn gái mới nha! Vệ Khanh, đường quan của cậu ngày càng mở rộng nha. Đã định ngày chưa, khi nào thì kết hôn?”

Vệ Khanh cười: “Các cậu còn nói bừa! Về sau thấy người đừng có làm loạn là được.” Lại có người nói: “Đương nhiên, đương nhiên, làm sao dám trêu chọc chị dâu.”

Chu Dạ vừa nghe thấy có người gọi cô là chị dâu, không nhịn được nữa, quay sang Vệ Khanh hét lên: “Ai là bạn gái anh!” Rồi xoay người nói với mọi người. “Các người đừng nghe anh ta nói bừa, tôi không phải là bạn gái anh ta.” Nói xong, đẩy ghế đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Bình Luận (0)
Comment