Có Lẽ Là Yêu

Chương 25

Edit: Ishtar

Ngày hôm sau, khi Vệ Khanh thức dậy thì Chu Dạ đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang bày bát đĩa, nói: “Anh mau đi rửa mặt đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất.” Còn nói: “Khăn mặt ở bồn rửa là khăn mặt mới đó, bình nóng lạnh bị hỏng rồi, trong phích nước có nước nóng đó.” Trong lòng Vệ Khanh cảm thấy rất ấm áp, cảm thấy hai người bọn họ nên như vậy, cuộc sống ấm áp mỹ mãn, đây chính là đạo lý hiển nhiên, hai năm rõ mười. Đi lại gần, ấn lên trán cô một nụ hôn.

Chu Dạ tránh ra, lườm hắn: “Anh làm gì vậy, đây là nhà em đấy! Anh còn cớ lằng nhằng, cẩn thận em đuổi anh ra khỏi cửa.” Vệ Khanh cười: “Đây là phong cách đối xử với khách của em sao?” Cô hừ lạnh: “Anh mà cũng có dáng vẻ của khách à?” Nhanh đi rửa mặt đi, cha em sắp về rồi, cùng nhau ăn sáng.”

Lúc Vệ Khanh rửa mặt xong đi ra, cha cô đã trở về. Chu Dạ nói: “Cha, bên ngoài có lạnh lắm không?” Cha cô cầm bát cháo trên bàn, chậm rãi nhắc cô ra ngoài nhớ mặc áo khoác cho ấm. Cô cũng ngồi xuống bê bát cháo lên, vừa cầm thìa, vừa nói: “Con mời cha ăn sáng.” Lại nói với Vệ Khanh: “Ở đây ăn sáng bằng cháo, không biết anh có ăn quen hay không?”

Vệ Khanh gật đầu, cháo rất ngon, bên trên còn rắc rau thơm và hạt tiêu, mùi hương thơm nồng. Hắn liên tục khen ngon, không ngờ tay nghề của Chu Dạ lại khá như vậy, thật sự cao tay, không kém đầu bếp nhà hắn. Thấy trong bát hắn và bát cha cô trêu có một quả trứng trần, nhưng trong bát cô lại không có, hỏi: “Chu Dạ, em không thích ăn trứng trần sao?” Cô nói: “Trong tủ lạnh hết trứng gà rồi, đợi lát nữa đi chợ mua thêm. Đãi khách không chu đáo, anh tạm thời chấp nhận đi.” Vệ Khanh biết cô thương cha và mình, không biết vì sao, trong lòng nao nao, vội xúc quả trứng đem sang bát cô nói: “Anh không thích ăn trứng gà, em ăn đi.”

Chu Dạ cho là hắn thật sự không thích ăn trứng gà, nói: “Trứng gà có nhiều chất dinh dưỡng, vì sao không ăn chứ? Trước kia mẹ em thường làm cho em ăn, anh cũng nên ăn nhiều một chút, kiêng ăn là không tốt.” Không nhận, bê bát cháo ra ngoài sofa ngồi nghe dự báo thời tiết trong vài ngày tới.

Trong lòng Vệ Khanh cảm thấy tràn ngập ấm áp, cảm thấy rất mãn nguyện nha, cho quả trứng lên miệng cắn một miếng. Cha cô vừa ăn cháo vừa hỏi: “Vệ tiên sinh làm nghề gì vậy?” Hắn vội đáp: “Cháu kinh doanh nhỏ thôi ạ.” Đương nhiên cha cô biết thân phận hắn không nhỏ, chỉ cần nhìn chiếc xe đậu dưới lầu kia là biết, lập tức nói: “Vệ tiên sinh khách khí rồi, quả là tuổi trẻ tài cao.” Vệ Khanh khiêm tốn, liên tục nói không dám, không dám. Tuy rằng cha cô không thích nói nhiều, nhưng mọi việc đều thu vào tầm mắt, trong lòng sáng tỏ, thấy tính tình Vệ Khanh không kiêu căng, không nóng nảy thì rất ưa thích.

Chu Dạ quay đầu nói: “Vài ngày tới có tuyết rơi. Vệ Khanh, sợ rằng trên đường lại phong tỏa, anh về Bắc Kinh kiểu gì?” Vệ Khanh đang ước việc đó xảy ra, chỉ cười nói: “Không về được thì ở nơi này đón năm mới cũng được, sao vậy? Không chào đón anh sao?” Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt cha, nói: “Vậy anh phải hỏi ý kiến cha em đã.” Cha cô nở nụ cười hiếm hoi, nói: “Vệ tiên sinh nếu không chê, cứ ở lại thêm vài ngày đi.”

Vệ Khanh đắc ý cười tươi. Chu Dạ dọn dẹp bát đũa, hỏi: “Cha, hôm nay cha có đi đâu không?” Cha cô nói đi tới xưởng tính toán sổ sách, trưa sẽ không về. Cô gật đầu: “Vậy buổi tối cha về sớm một chút, con sẽ nấu vài món cha thích.” Đưa mũ và áo khoác ngoài cho cha. Vệ Khanh đứng bên cạnh nhìn, có chút ghen tị.

Chu Dạ hỏi: “Trong nhà không có điều hòa, tối hôm qua ngủ có ấm không?” Vệ Khanh lần đầu tiên tới phía nam, đúng là không quen, vừa ẩm ướt vừa lạnh, ôm cô nói: “Hơi lạnh một chút, hay buổi tối em ngủ chung với anh được không? Như vậy sẽ không lạnh.” Cô dùng lực đạp vào chân hắn, tức giận nói: “Không phải anh tới đây có việc sao? Quên chuyện hôm qua đi, hôm nay anh ra đăng ký phòng khách sạn.”

Vệ Khanh cũng không giả vờ nữa, thẳng thắn nói: “Em có biết vì sao anh tới đây không? Sao có thể thuê khách sạn chứ, tốn nhiều tiền lắm.” Chu Dạ không nói gì, thầm mắng hắn keo kẹt. Thở dài, dù sao đã tới đây rồi, cũng không thể đuổi hắn đi, vì thế hỏi: “Vậy bao giờ anh về? Ngày mai? Hay ngày kia?” Cũng không thể ở nhà cô đón năm mới nha, như vậy sao được. Vệ Khanh lười biếng ngã vào ghế sofa  nói: “Đường cao tốc đều phong tỏa hết, em bảo anh về kiểu gì?”

Chu Dạ không có cách nào khác, nói: “Em muốn đi ra ngoài mua đồ, anh đi cùng em hay ở nhà xem tivi?” Vệ Khanh vội đứng dậy, đương nhiên hắn muốn đi cùng cô rồi. Chu Dạ kéo kéo hắn, nói: “Anh mặc ấm một chút, bên ngoài rất lạnh.” Còn mình khoác thêm một chiếc khăn quàng cổ tối màu, nói: “Bên ngoài gió lớn, sợ anh bị gió thổi bay đó.”

Hai người lái xe đi vào chợ ở giữa phố, Chu Dạ mua rất nhiều đồ, hạt dưa, lạc, kẹo bán, câu đối, pháo, đèn lồng đỏ… Vệ Khanh đi theo cô, cảm nhận không khí Tết sắp về. Vốn hắn chỉ coi qua năm mới là một hình thức, nhưng ở chung với Chu Dạ, lại hào hứng, một lòng một dạ chuẩn bị, rất vui vẻ.

Chu Dạ thấy bán chăn điện, tiện tay lật xem. Vệ Khanh hỏi: “Mua cái này làm gì?” Cô nói: “Không phải buổi tối ngủ bị lạnh sao? Đặt ở dưới nằm, rất ấm, đêm sẽ không sợ lạnh.” Do dự một chút, một hơi mua hai chiếc, giá cũng không rẻ. Nghĩ cha đã lớn tuổi, có lẽ ngủ cũng không ấm. Mình thì chỉ cần ôm một túi sưởi trong chăn là ấm rồi. Mùa đông năm nay thật lạnh.

Mua xong hàng tết, hai người lại đi chợ mua đồ ăn. Chu Dạ nhớ có một lần nghe hắn nói rất thích ăn cá, cố ý muốn một con cá chép to. Nhìn con cá to rất vui vẻ, không phải mọi người thường nói cuối năm có “cá chép hóa rồng” sao. Hai người xách túi lớn túi nhỏ về, lúc đi qua trường học, lại gặp một người, tầm bốn mươi- năm mươi tuổi, tóc búi gọn gang, trang phục lịch sự sang trọng, trên tay cầm một túi hồ sơ.

Chu Dạ vội đứng lại, chào hỏi: “Cháu chào cô Lý.” Người phụ nữ nhìn thấy Chu Dạ, hai mắt sáng lên, cười nói: “Thi Thi à, về khi nào vậy? Lâu lắm rồi không gặp.” Cô vội trả lời: “Nửa đêm hôm qua cháu mới về, đang chuẩn bị đồ tết, cô đi đâu thế ạ?” Người phụ nữ kia nhìn sang Vệ Khanh, hắn cũng cười cười chào hỏi. Bà gật đầu, cũng không hỏi gì, chỉ nói: “Thi Thi, rảnh sang nhà cô chơi, cô sẽ làm đồ ăn cho con.” Vỗ vỗ nhẹ lên đầu Chu Dạ rồi bước đi.

Chu Dạ giải thích: “Đây là bí thư đảng ủy của trường em, là một người phụ nữ giỏi giang nha, mẹ của Lý Minh Thành đó. Cô Lý rất thương em, lần nào về cũng gọi em qua nhà cô ăn cơm.” Vệ Khanh vừa nghe tới tên Lý Minh Thành, trong lòng có chút không vui, chỉ “ừ” một tiếng, nói: “Đi dạo một ngày, mệt quá, về nghỉ thôi.”

Chu Dạ về nhà liền tất bật, rửa rau thái thịt, đun nước, nấu cơm, xoay như chong chóng. Vệ Khanh xắn tay áo lên giúp sức, lo Chu Dạ vất vả, nói: “Chỉ là ăn uống thôi mà, tùy tiện nấu vài món là được rồi, em chiều anh quá.” Cô không chịu nói: “Sắp qua năm mới rồi, không thể giống như trước.” Cô nghĩ bình thường cha cô ăn uống không đầy đủ, cơm nguội cũng ăn qua loa đối phó, cho nên thà tất bật một chút còn hơn.

Vệ Khanh phá lệ đứng bên cạnh rửa rau, cũng không ngại nước lạnh, đứng sát bên người Chu Dạ, cọ cọ vào người cô, cảm giác như một đôi vợ chồng chân chính. Đáng tiếc là Chu Dạ không hiểu phong hoa tuyết nguyệt, chỉ nhấc dao trên tay nói: “Anh lại động tay động chân xem, cẩn thận em đem anh ra làm đồ ăn. Đi ra ngoài đi, ra phòng khách ngồi đợi.” Vệ Khanh rụt đầu lại, nhỏ giọng oán thầm: “Bạo lực quá!” Biết không chiếm được tiện nghi, rầu rĩ đi ra ngoài.

Cơm tối rất phong phú, Vệ Khanh cầm hai bình Ngũ Lương Dịch hảo hạng đi ra. Chu Dạ hỏi: “Rượu ở đâu vậy?” Hắn cười: “Mang tới mà, hôm qua quên không lấy ra, vẫn để ở trong xe.” Nói xong rót ly rượu cho cha Chu Dạ, cười nói: “Bác trai, bác nếm thử xem thế nào ạ.” Nhìn cô, cũng rót cho cô một chén: “Em cũng uống một chút đi.” Nhưng cũng chỉ rót lưng chén, hiển nhiên không muốn cho cô uống nhiều.

Cô lườm hắn, nói: “Em không uống, không biết uống.” Đưa chén đặt sang chỗ Vệ Khanh, dáng vẻ nghiêm trang. Vệ Khanh cười thầm, nhóc con, còn giả vờ không biết uống rượu. Tửu lượng của cô thế nào, hắn đã trải nghiệm qua, tửu lượng của người bình thường cũng chưa chắc đã bằng cô.

Ngày thường cha cô thích uống một hai chén, ngồi uống một mình, rất buồn chán. Bây giờ có người uống cùng, gãi đúng chỗ ngữa, rất vui vẻ, nhấp một ngụm, gật đầu khen ngợi: “Thơm lắm! Rượu ngon.” Hai người uống hết chén này tới chén khác, Vệ Khanh dùng hết thủ đoạn bồi tiếp cha cô vui vẻ hớn hở, bao nhiêu chén cũng không từ chối. Đã lâu rồi cha cô không vui vẻ như vậy, nhất thời mê rượu, uống nhiều, đã có chút say.

Chu Dạ vội giữ chén lại, nói: “Cha, cha uống ít một chút. Nếu không, cha về phòng nghỉ ngơi trước được không?” Cha cô đang uống vui vẻ, đâu có chịu dừng, nói: “Thu Thi, uống vài chén đi, vui một chút.” Chu Dạ bất đắc dĩ nói: “Cha, cha say rồi. Nào, con đỡ cha về phòng nghỉ ngơi.” Người uống rượu tối kỵ bị người khác nói là mình say, cha cô cũng vậy, hất hất tay cô ra, nói: “Thi Thi, đừng làm loạn, cha không có say.” Chu Dạ không nói gì nữa, trừng mắt nhìn Vệ Khanh, đều do hắn, cha cô rất ít khi uống thành như vậy!

Vệ Khanh thấy thế, cũng đỡ lời: “Bác trai, tửu lượng cao thật, cháu không đỡ được nữa, không thể uống tiếp.” Liên tục nói cam bái hạ phong, thật sự không thể uống được nữa, uống tiếp chỉ sợ không đứng dậy nổi. Cha cô nghe xong, trong lòng vui vẻ, vội nói: “Được, vậy cậu đừng uống nữa.” Một mình uống rượu đâu còn ý nghĩa, liền nói: “Đã tới mức này, tôi cũng rút lui thôi.” Chu Dạ vội giúp đỡ cha đã say tới bảy tám phần đi về phòng ngủ.

Lúc đi ra, thấy Vệ Khanh phấn chấn tinh thần đang ngồi uống canh củ cải. Chu Dạ trừng hắn, hừ, tiểu nhân, lừa người chết không đền mạng, tức giận nói: “Vệ Khanh, anh giỏi thật nha, vừa rồi giả vờ như thật.” Đầu cơ trục lợi, dễ dàng khuyên nhủ cha cô. Vệ Khanh cười hì hì, kéo tay cô nói: “Sao em còn làm bộ không uống được rượu?”

Chu Dạ sợ cha cô trong phòng nghe được, nhìn thoáng qua, cảnh cáo: “Anh cũng đừng để cha biết em biết uống rượu và hút thuốc đấy, nếu không, sẽ đuổi anh ra khỏi đây.” Vệ Khanh khó hiểu, nói: “Cũng đâu có gì lớn lao, em cũng có còn là trẻ con đâu.” Cô lườm hắn: “Anh thì biết cái gì! Tóm lại, anh nhớ kỹ là được.” Mẹ cô là giáo viên, giáo dục rất nghiêm khắc, lúc ở nhà, một giọt rượu cũng không đụng vào, đừng nói là hút thuốc. Về sau cô đi học đại học, đi làm thêm ở quán bar, bị buộc phải luyện một thân tửu lượng cao, hút thuốc cũng là do bắt chước bạn bè. Trong mắt cha mẹ, cô vẫn là một đứa con gái hiền lành nhu thuận. Quan niệm của cha cô rất cổ hủ, nếu biết cô hút thuốc uống rượu, sẽ cho rằng cô ở ngoài học thói xấu, sẽ đau lòng chết mất.

Vệ Khanh hiểu được, cười xấu xa: “Muốn anh giữ bí mật thì cũng phải có thành ý một chút.” Nói xong, ôm Chu Dạ, bất mãn nói: “Suốt một ngày trời anh còn chưa được chạm vào em.” Chu Dạ biết rõ cha đã ngủ rồi, nhưng vẫn hoảng hốt, không dám xằng bậy, nhanh chóng đẩy hắn ra: “Em phải đi ra ngoài một lúc, anh cứ tự nhiên đi.” Quấn khăn quàng cổ, muốn đi.

Vệ Khanh vội hỏi: “Đã muộn rồi, em còn muốn đi đâu?” Cô nói: “Gì mà muộn, mới có bảy giờ, vẫn còn sớm chán. Em qua nhà cô Lý một lúc, gặp mọi người, rồi sẽ về. Anh xem tivi đi, bên ngoài rất lạnh, đừng đi ra ngoài.” Vệ Khanh vừa nghe cô muốn tới nhà  Lý Minh Thành, đương nhiên không chịu, cũng đứng lên nói: “Buổi tối không an toàn, anh đưa em đi.” Cứ thế đi theo cô xuống tầng dưới.

Cô thấy hắn cầm chìa khóa xe, cười nhạo: “Anh nghĩ xa lắm chắc, ở trong trường mà thôi. Hai người đi qua sân vận động, hướng tới dãy nhà mới đi tới. Trời tối, trường học vắng vẻ, hầu như không có người đi lại, có chút hiu quanh. Chu Dạ chỉ dãy nhà sơn màu bạc phía trước nói: “Nhìn xem, có gì phải lo lắng chứ. Ở trong trường rất an toàn.” Đang lúc nói, thì nhìn thấy dưới tàng cây trước cửa, có một cặp uyên ương đang ôm nhau. Lúc đầu cười trừ, đợi tới khi nhìn thấy rõ ràng, lại kéo Vệ Khanh đi hướng khác, lối sau của trường.

Vệ Khanh không hiểu gì, hỏi cô sao vậy, Chu Dạ không nói lời nào. Hắn quay đầu ra phía kia nhìn nhìn, mới hiểu ra, người lưu luyến đứng dưới tàng cây kia chính là Lý Minh Thành. Hắn thấy cô như vậy, tâm tình cũng không tốt, nhưng cũng đã trải qua nhiều chuyện, nghĩ nghĩ nói: “Không thì chúng ta về thôi, lần khác tới sau.” Trong lòng Chu Dạ khó tránh khỏi có chút ảm đạm, đứng yên nơi đó không nhúc nhích.

Vệ Khanh thở dài, ôm hôn cô, lại nghe có tiếng bước chân dồn dập lại gần. Chu Dạ đứng thẳng dậy, vuốt vuốt tóc, xoay người muốn đi. Trương Nhiễm Du lại đang đi thẳng tới, nhìn thấy người thì hoảng hốt, nhưng tới lúc nhìn rõ, cười chào hỏi: “Chu Dạ, là em à, đã về rồi!” Cô gật đầu: “Em chào chị.” Trương Nhiễm Du vẫn đang xấu hổ, mặt vẫn chưa hết đỏ, thuận miệng nói: “Em muốn tới nhà bí thự Phạm sao? Vừa nãy mới nghe cô oán trách em về mà vẫn chưa vào nhà cô chơi.” Bí thư Phạm chính là mẹ của Lý Minh Thành.

Chu Dạ chần chừ, hỏi: “Chị cũng tới nhà hắn chơi sao?” Hắn là nói Lý Minh Thành. Tuy cha của Trương Nhiễm Du là hiệu trưởng của trường trung học Thượng Lâm, nhưng lại khác với nhà Lý Minh Thành, không ở trong khu nhà cho giáo viên, cho nên trước kia cô và Lý gia không quen biết.

Cô cười cười: “Ừ, mới cùng ăn cơm xong. Em mau đi đi, chị về đây.” Vội vàng đi qua cổng trường, bên ngoài còn có xe chờ cô. Lúc này Vệ Khanh mới nhìn rõ bạn gái Lý Minh Thành thế nào, trong lòng thầm bất bình thay Chu Dạ, mắng tên Lý Minh Thành là đồ không có mắt. Nhưng điều làm hắn giận nhất, chính là vì sao Chu Dạ lại cố tình thích gã!

Chu Dạ không ngờ rằng Lý Minh Thành lại đưa người đó về nhà ăn cơm, quan hệ thân mật như vậy, trong lúc nhất thời không biết có cảm giác gì, chán nản. Vệ Khanh kéo tay cô nói: “Về thôi.” Bỗng nhiên cô lắc đầu: “Không, nếu đã đến đây, vẫn là vào trong ngồi chào cô Lý đã.” Đằng nào cũng phải đối mặt, trốn tránh cũng không phải biện pháp tốt.

Cô bảo Vệ Khanh đi về trước, đứng ở trước cửa vẫy vẫy tay với hắn, rồi đẩy cổng sắt đi vào. Vệ Khanh không đi, mãi tới không nhìn thấy bóng cô mới đi tìm một quán cà phê ngồi chờ.

Chu Dạ cười chào hỏi: “Cháu chào cô chú ạ.” Cô Lý cười: “Thi Thi, cuối cùng vẫn còn nhớ tới đây a, mau ngồi xuống đi.” Hỏi cô đã ăn cơm chưa, rồi lại bảo người giúp việc pha trà. Chú Lý bình thường rất nghiêm nghị, lúc này cũng gật đầu mỉm cười, buông tờ báo trong tay xuống, hỏi: “Thi Thi, ở trường học hành thế nào?” Chu Dạ nói mọi việc đều tốt, còn báo cáo tình hình học tập của mình cho ông biết. Ông nghe nói cô vừa thi lên nghiên cứu sinh, gật đầu cổ vũ: “Ừ, chăm chỉ đọc nhiều sách rất có lợi.”

Cô Lý vừa gọt hoa quả vừa nói: “Thi Thi, lần sau tới chơi thường xuyên nha, coi như đây là nhà mình, cần gì phải khách khí với cô chú.” Trước kia bà và mẹ Chu Dạ là đồng nghiệp, tình cảm rất tốt. Từ khi mẹ Chu Dạ bị bệnh qua đời, bà coi đứa nhỏ như con. Lúc mẹ Chu Dạ qua đời, Chu Dạ vẫn thường ở Lý gia.

Chú Lý quay đầu nhìn Lý Minh Thành sẵng giọng nói:  “Con nhìn Chu Dạ hiểu chuyện như thế chứ, con đấy, nhìn mà học tập. Đúng rồi, chuyện du học thế nào? Con cũng bắt đầu chuẩn bị đi, mẹ con đã tìm trường cho con rồi đấy. Đại sứ quán bên kia thì cha giúp con, đợi con tốt nghiệp xong là có thể sang Mỹ.” Từ khi Lý Minh Thành không thi lên nghiên cứu sinh, trong nhà đều nhất trí cho hắn ra nước ngoài du học.

Lúc này Lý Minh Thành lại nói: “Cha, mẹ, bây giờ con không muốn đi du học.” Chú Lý vừa nghe xong, không vui, nói: “Ý con là gì?” Trên mặt đã có vẻ giận dữ. Cô Lý vội ngăn cản, nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói, tức giận với con thì có ích gì. Minh Thành, vì sao con không muốn đi du học, cũng phải có lý do chứ?” Lấy phong cách giáo viên ra hỏi.

Lý Minh Thành trầm mặc nửa ngày, nói: “Cha me, con biết cha mẹ muốn tốt cho con. Nhưng bây giờ con không muốn ra nước ngoài.” Chú Lý thấy hắn ngnag nhiên phản đối, mặt đen lại. Cô Lý nhíu mày, nói: “Con có biết việc cho con đi du học, tốn bao nhiêu tâm huyết của cha mẹ không? Bây giờ con nói không đi là không đi, là nghĩa làm sao? Con đã là đàn ông trưởng thành, phải có trách nhiệm với lời mình đã nói.”

Nửa ngày sau mới thấy Lý Minh Thành ấp úng nói: “Vì Nhiễm Du học nghiên cứu sinh ở trường…” Lúc này Chu Dạ hiểu ra, hóa ra vì Trương Nhiễm Du mà hắn từ bỏ cơ hội ra nước ngoài du học.

Chú Lý trợn mắt trừng hắn, mắng: “Chì vì tình cảm nam nữ, ngay cả sự nghiệp cũng không cần? Mày nhìn lại mình xem, có tiền đồ gì không?” Vất lại một câu: “Bất kể thế nào, mày cũng phải đi Mỹ.” Rồi xoay người đi lên gác.

Cô Lý ở lại khuyên hắn: “Minh Thành, đâu phải cha mẹ phản đối tình cảm của con. Nhưng việc học hành con cũng định vất sang một bên sao? Nếu tình cảm của các con thật sự sâu đậm, còn sợ gì chỉ cách một Thái Bình Dương? Không phải người xưa có câu: “lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ” [11]. Đàn ông quan trọng nhất chính là sự nghiệp, sau đó mới có tư cách để lo việc gia đình, có phải không? Chẳng lẽ sau này con muốn vợ con cùng con chịu khổ sao?”

Lý Minh Thành cúi đầu không nói gì, cũng không hề cử động. Cô Lý tức giận đánh hắn, Chu Dạ vội cản lại, nói: “Cô Lý, dù sao cô cũng để cho hắn suy nghĩ một thời gian có được không ạ?” Rồi kéo Lý Minh Thành ra ngoài.

Trong lòng Chu Dạ rối bời, từ nhỏ Lý Minh Thành đã rất chăm chỉ, có chí tiến thủ, không dám nghĩ rằng có một ngày hắn lại làm như vậy. Một lúc lâu sau nói: “Thật sự ngươi không muốn đi du học sao? Vì sao chứ?” Vì Trương Nhiễm Du sao? Giọng nói ảm đạm vô lực.

Hắn gật đầu, thở ra hơi trắng, nói: “Không phải không đi, chẳng qua bây giờ chưa muốn đi. Tình cảm giữa ta và Nhiễm Du chưa ổn định, nói thật, nếu bây giờ đi, sẽ không biết thế nào. Giống như có người từng nói, có gọi điện thoại nhiều cũng không bằng một cái ôm. Với năng lực của ta, sau này vẫn còn có cơ hội ra nước ngoài, nhưng người trong lòng, chỉ có duy nhất mà thôi.”

Chu Dạ nghe xong vừa đau lòng, vừa ghen tị, đau lòng vì chính mình, ghen tị vì Trương Nhiễm Du. Dựa vào cái gì mà cô ấy khiến cho Lý Minh Thành si tình đến vậy? Đứng ở nơi đó, thật lâu không nói gì. Đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, không sao ngừng được.

Lý Minh Thành vẫn không phát hiện ra sự khác thường của cô, nâng tay nhìn đồng hồ nói: “Yên tâm, ta không sao. Chỉ cần ta không muốn ra nước ngoài, cha mẹ ta cũng không thể làm gì được. Ngươi mau về đi, giờ ta đi tìm Nhiễm Du, bàn bạc xem nên làm thế nào. Nhìn xem, trăng ở nước ngoài sẽ không đẹp như ở trong nước.”

Nói xong đi ra đường lớn, giơ tay vẫy taxi. Chu Dạ nhịn không được, gọi ra tiếng: “Anh hai!” Giống như trước kia, vô cùng thân thiết, mang theo chút hờn dỗi, cũng là lần cuối cùng. Lý Minh Thành cười, vẫy vẫy tay với cô, nói: “Mau về đi, lần sau anh hai sẽ đưa nhóc đi ăn.”

Chu Dạ tuyệt vọng nhìn chiếc xe rời đi, đau lòng đứng trong gió lạnh, bóng dáng cô đơn hiu quạnh. Trong lòng trống trải, suy sụp, dường như dưới đáy sau nội tâm có nhiều thứ đọng lại mãi.

Vệ Khanh rít một hơi thuốc, từ trong bóng tối lặng lẽ không tiếng động đi ra, đưa tay lên xoa mặt cô, lạnh cóng.

[11]: Câu thơ trên được trích trong bài: “Thước kiều tiên” của Tần Quan.

Bản gốc:

鹊桥仙 – 秦观

纤云弄巧,飞星传恨,银汉迢迢暗渡。

金风玉露一相逢,便胜却人间无数。

柔情似水,佳期如梦,忍顾鹊桥归路。

两情若是久长时,又岂在朝朝暮暮。

Hán việt:

Thước kiều tiên- Tần Quan

Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyện hận, ngân hán điều điều ám độ.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước, nhân gian vô sổ.

Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng, nhẫn cố thước kiều quy lộ.

Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại, triêu triêu mộ mộ.

Dịch nghĩa:

Mây nhỏ khoe màu

Sao bay truyền hận

Sông Ngân vời vợi, người thầm vượt qua

Gió vàng sương ngọc một khi gặp nhau

Hơn hẳn bao lần ở cõi nhân gian

Nhu tình như nước

Hẹn đẹp như mơ

Không nỡ nhìn lối về là cây cầu Ô thước

Tình này nếu như đã mãi lâu dài

Há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều

Dịch thơ:

Âm thầm quá bước Ngân hà

Sao bay gửi hận mây hoa khoe màu

Gió vàng sương ngọc tìm nhau

Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng

Nhu tình mộng đẹp tương phùng

Ngậm ngùi chẳng nỡ ngoảnh trông thước kiều

Tình xưa nếu mãi còn yêu

Cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau

(Phi hoa phi tuyết)

Mong sao quyến luyến sớm chiều

Chỉ cần mãi mãi tiếng yêu không nhoà

Nhịp Ô Thước chẳng nhìn qua

Gợi ngày gặp gỡ như là giấc mơ

Dịu êm tựa nước trôi mờ

Tình nồng hơn hẳn ngẩn ngơ kiếp người

Gió vàng sương ngọc gặp rồi

Sông Ngân diệu vợi chân người lặng đi

Sao băng lạnh lẽo hận gì

Mây khoe sợi rối tạo chi lắm màu

(Ngạo sơn ngạo nguyệt)
Bình Luận (0)
Comment