Edit: Ishtar
Chu Dạ nói được làm được, quả thật việc này không để yên.
Vệ Khanh lấy cớ mình là bệnh nhân, nằm ở nhà nghỉ ngơi. Đương nhiên Chu Dạ muốn tới chăm lo bữa ăn hàng ngày cho hắn. Thực ra hắn đã truyền hai chai đường glucoza, có thể đứng dậy đánh chết hổ rồi.
Chu Dạ lo lắng thân thể hắn không khỏe, buổi chiều có lớp học cảm tình Đảng cũng không chịu học, lén lút trốn về. Cô nghe người ta nói, muốn được giữ lại làm giảng viên thì đảng viên có cơ hội khá lớn. Hối hận thái độ trước kia không tích cực, nhanh chóng đi nộp đơn xin gia nhập Đảng, thứ hai hàng tuần đi học cảm tình Đảng, trở thành một đảng viên dự bị. Càng ngày cô càng cảm thấy làm giảng viên đại học là một nghề nghiệp ổn định, vì thế ra sức cố gắng.
Tới siêu thị mua nguyên liệu, chuẩn bị làm đồ ăn ngon cho hắn, bồi bổ thân thể. Cầm theo một đống túi lớn túi nhỏ đi vào, thấy hắn đang ngồi ở sofa nhàm chán xem ti vi, hỏi hắn có cảm thấy không thoải mái hay không, có muốn tới bệnh viện khám lại không. Vệ Khanh vội nói không cần, chẳng qua sức lực chưa hồi phục mà thôi. Chu Dạ nói: “Vậy anh đi ngủ thêm một lát nữa đi, nấu cơm xong em sẽ gọi anh dậy.” Xoay người, tất bật đi vào phòng bếp.
Vệ Khanh ngủ tới giữa trưa, làm sao mà ngủ tiếp được nữa, đi vào hỏi cô có cần hỗ trợ gì không. Chu Dạ tức giận nói hắn không gây thêm phiền phức đã là tốt lắm rồi. Bảo hắn đi vo gạo, hắn vo nửa tiếng cũng chưa xong. Cô đi vào, thấy hắn vẫn còn đang vo vo, đầu đầy mồ hôi, lầm bầm oán giận nói, gạo này bị làm sao thế, sao rửa mãi không sạch. Hắn vo gạo tới nỗi, nước vo gạo đã trong suốt. Chu Dạ đổ hết đi, nói gạo này làm gì còn dinh dưỡng nữa đâu mà ăn? Toàn bộ đã bị hắn vò hết rồi.
Một lát sau, hắn lại lò dò đi vào, cọ cọ cô nói: “Tây Tây… anh đói bụng…” ánh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm cô, ám chỉ. Chu Dạ vội vàng thái củ cải, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Xong ngay đây, anh chờ thêm lát nữa! Đi ra ngoài, đi ra ngoài đi, đừng ở đây vướng tay vướng chân!” Hắn thấy cô không có phản ứng, đành phải bất mãn đi ra.
Vẫn không ngồi yên được, lại chạy vào, ôm lấy cô từ sau lưng, tay sờ lung tung, vừa hôn vừa cắn. Chu Dạ tức giận nói: “Anh để em yên một lát được không? Em còn đang…” thì bàn tay đã tiến vào bên dưới lớp váy ngắn.
Chu Dạ sợ nóng, chỉ mặc áo sơ mi, váy bò ngắn, càng thuận tiện cho hắn. Ôm lấy cô, đặt lên trên bàn bếp, nửa thân dưới chặt chẽ kết hợp một chỗ. Chân Chu Dạ không chạm đất, vừa đẩy vừa chống cự: “Anh làm gì thế? Em còn đang nấu cơm, vòi nước còn đang mở…” Vệ Khanh vùi đầu vào ngực cô, “Không ăn, ăn em trước…” Vươn tay tắt bếp, tốc váy cô tới tận eo lưng.
Chu Dạ giãy dụa không được, giữ tay hắn lại, nhíu mày hỏi: “Anh muốn lắm à?” Vệ Khanh mắng nhỏ “Yêu tinh”, vùi đầu cắn vành tai cô, ngậm trong miệng, cứ từng chút một liếm mút, giống như đang ăn kẹo đường vậy, còn dùng đầu lưỡi đảo đảo. Khiến cô run rung, toàn thân tê dại, đó là nơi mẫn cảm của cô, không chịu nổi khiêu khích. Chu Dạ há miệng thở hổn hển, động tác điêu luyện như vậy, cô cũng hơi động tình. Cố gắng chống cự lại mê hoặc, dùng sức véo đùi mình một cái, đau thở ra tiếng, lý trí hoàn toàn hồi phục. Sau đó đẩy hắn ra, nhảy xuống đất, sửa lại khóa kéo, kéo váy xuống.
Vệ Khanh ngạc nhiên nhìn cô. Cô quay sang thản nhiên cười, tay sờ loạn ngực hắn. “Muốn thì cũng được thôi, nhưng có điều kiện…” Vệ Khanh đã giống như tên đã lên dây, không bắn đi được, loại đau khổ này có thể hiểu nổi, giữ chặt cô, liên tục nói: “Được được được, điều kiện gì cũng đồng ý với em hết…” còn muốn tiếp tục.
Chu Dạ ra vẻ không để ý tới dục vọng của hắn, “Ngoan… không vội…” kiễng chân hôn hôn hắn, xoay người đi vào phòng khách, từ trong túi xách lấy ra một tờ giấy, hai tay ôm trước ngực, từ trên cao nhìn xuống nói: “Kí đi, xong rồi chúng ta tiếp tục…” thực ra cô nhịn cũng rất vất vả…
Vệ Khanh không có cách nào khác, nhìn cô lắc đầu cười khổ, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi cô: “Cái gì thế? Khế ước bán mình à?” Chu Dạ chủ động cởi áo sơ mi, cảnh xuân lộ ra, ngón tay lướt qua vài vòng, sau đó ném lên trên đầu hắn, nhíu mày nói: “Sao nào? Sợ rồi sao?” Chỉ có như vậy đã khiến dục hỏa của Vệ Khanh “phừng” một tiếng, bốc cao, suýt chút nữa chảy máu mũi. Lý trí mất hết, mắng “yêu nữ!”. Nhanh chóng ký tên mình lên.
Chu Dạ ghé sát vào người hắn, thổi hơi, còn hỏi: “Không xem qua sao? Không sợ em bán anh à?” Vệ Khanh trả đũa lại, trừng phạt cô: “Tiểu yêu tinh, một ngày nào đó anh sẽ chết ở trong tay em.” Cô cười ha ha, nhưng mà chẳng mấy chốc liền cười không nổi, Vệ Khanh giày vò cô kêu liên tuc, vội cầu xin tha thứ. Vệ Khanh còn chưa thỏa mãn, tức giận nói: “Tiểu yêu tinh, về sau còn dám nữa hay không?” Giờ ngay cả giấy bán mình cũng đã ký, cả đời anh minh bị hủy hoại trong chốc lát, nếu truyền ra ngoài, sợ làm trò cười cho người trong ngành.
Chu Dạ chờ hắn thỏa mãn xong, không cam lòng nói: “Xem sau này em trừng phạt anh thế nào?” Cầm tờ “giấy bán mình”, đắc ý vô cùng. Vệ Khanh đành lắc đầu thở dài, nhắm mắt lại hỏi: “Trong đó viết gì thế?” Chu Dạ hắng giọng, bắt đầu đọc: “Điều một, từ giờ trở đi, anh chỉ được phép đối xử tốt với một mình em, phải chiều chuộng em, không thể lừa dối em, hứa với em việc gì, anh đều phải làm được; nói chuyện với em phải thật lòng. Không được bắt nạt em, mắng em, phải tin tưởng em, khi người khác bắt nạt em, anh phải giúp em trước, khi em vui vẻ, anh phải cùng em vui vẻ; khi em không vui, anh phải dỗ dành cho em vui, vĩnh viễn cảm thấy em xinh đẹp nhất; trong mơ cũng chỉ được mơ thấy em; trong lòng anh chỉ có một mình em.”
Vệ Khanh nhìn cô bật cười, đọc gì mà cứ như đọc lời thoại trong phim vậy. Cô hung hăng nói: “Cười cái gì mà cười? Nhìn xem, anh làm trái bao nhiêu điều? Hứa với em chuyện gì, anh đều làm được sao? Người khác bắt nạt em, anh có bênh vực em trước sao? Vợ anh bị người ta tát một cái, anh đứng bên cạnh nhìn còn gì?” Vừa nhắc tới chuyện này, lửa giận lại bốc lên, cứ nghĩ tới là giận! Vệ Khanh vội nói: “Nhất định tuân thủ, không dám trái lại. Có còn nữa hay không?”
Cô lườm hắn một cái, “Đương nhiên là còn, anh nghĩ là em bỏ qua cho anh dễ dàng thế à.?” Tiếp tục đọc, liên tục hơn mười điều, Vệ Khanh càng nghe đầu càng phình to ra, cái gì mà không thể quản đầu quản chân, cơm nước xong phải rửa bát, nhìn không chớp mắt, phi lễ chớ nhìn, Vệ Khanh nghĩ thầm, viết thật súc tích, lại còn không được ép cô làm chuyện cô không muốn làm là chuyện gì? Vội vàng nói: “Báo cáo bà xã đại nhân, tiểu nhân kháng nghị, đây là hiệp ước không bình đẳng!”
Chu Dạ lạnh lùng nhìn hắn: “Kháng nghị không có hiệu lực, bác bỏ chống án.” Tiếp tục đọc: “Bản hiệp ước này có hiệu lực vô thời hạn, từ ngày ký tên bắt đầu có hiệu lực, mỗi bên photo một bản, do Chu Dạ cất giữ, chưa có chủ nhân đồng ý, không thể tự tiện sửa đổi, hiệu lực theo pháp luật.” Một đòn nện xuống!
Vệ Khanh nghe xong điều kiện thêm vào cuối cùng, kêu ầm lên: “Cái gì?” Phạt hắn chép bản kiểm điểm á? Hắn có nghe nhầm hay không? Chu Dạ lấy một tờ giấy trên bàn, nói: “Đều là tại anh, làm hại em bị quản lý kí túc phạt viết bản kiểm điểm, mỗi lần đều nói nội dung chưa đủ khắc sâu, liên tục viết ba lượt, là nỗi nhục lớn trong đời! Toàn văn tổng cộng có chín trăm hai mươi bảy chữ, phạt anh chép một trăm lần.”
Vệ Khanh rống to: “Đả đảo! Không thể làm nô lệ!” Vỗ bàn đứng dậy, xiết chặt tay lại: “Kiên quyết không chép!” Dáng vẻ của kẻ sĩ có thể chết, cũng không thể chịu nhục, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt. Cô liếc mắt nhìn hắn: “Không chép thật à? Được, em sẽ nói cho cha mẹ biết! Đừng tưởng em không dám, anh trơ mắt nhìn em bị người khác đánh!”
Hắn làm sao có thể không muốn sống nữa. Chịu nhục thì chịu nhục, ủ rũ nói: “Chép một lần được không?” Rao giá trên trời, người kia cũng nghiêm túc, hạ giá liền trả tiền. Cô nhảy dựng lên: “Một lần?” Thế mà hắn cũng nói được! “Anh còn cò kè mặc cả, cho anh chép một ngàn lần!”
Vệ Khanh thức thời im lặng. Một thời gian rất lâu sau, mỗi khi hắn có yêu cầu gì, cô lại hỏi: “Anh chép bản kiểm điểm xong rồi sao?”
Hắn vốn định lờ đi cho qua, nghĩ cô rồi sẽ quên, qua đi sẽ không sao nữa. Nhưng không ngờ cô lại không cho hắn chạm vào người, còn nói rõ là phải tự tay chép, không được nhờ người khác chép hộ. Hắn đành phải ngoan ngoãn viết từng chữ một, mỗi buổi tối lại ngồi trước bàn làm việc, nghiến răng nghiến lợi một phen. Mà Chu Dạ cứ cố ý ẩn hiện bên cạnh, thỉnh thoảng phát ra tiếng xua đuổi động vật…
Hắn cứng rắn lại nhõng nhẹo một hồi, cuối cùng cũng giảm được xuống còn năm mươi lần. Đây đúng là bài học nhớ đời.
Nhưng hắn cũng không có xem thường Chu Dạ, chẳng qua là dùng chỉ là dùng một phương pháp khác mà thôi.
Khi hắn tới trường tìm cô, từ xa thấy cô đang đứng nói chuyện với một nam sinh, chờ tới khi nam sinh kia quay người lại, mới nhận ra đó là Ninh Phi, giận “hừ” một tiếng. Chu Dạ thấy hắn tới, vội vàng chạy đến, lau mồ hôi cười nói: “Anh đã đến rồi, có mang bản kiểm điểm đến không?” Hắn tức giận nói: “Một tập dầy cộm kia kìa!” Cô phì một tiếng, làm mặt quỷ trêu hắn, nói: “Nóng chết mất, em muốn ăn kem.”
Hai người giống như một đôi sinh viên, ngồi dưới tàng cây. Tháng chín, đã có gió nhẹ, hơi nóng giảm bớt, dưới cây cổ thụ cao lớn, thỉnh thoảng phát ra tiếng xào xạc của tán lá, thỉnh thoảng có tiếng kêu của một hai chú chim hót líu lo, có người trong lòng ở bên cạnh làm bạn, đơn giản mà vui vẻ, niềm hạnh phúc rất bình dị. Bỗng nhiên Vệ Khanh nói: “Chu Dạ, sổ sách của em xong rồi, còn anh vẫn chưa tính toán sổ sách với em đâu!”
Cô mút cây kem, gí sát mặt vào hắn, hỏi: “Anh có sổ sách gì cần tính toán với em?” Cô cũng chẳng làm sai chuyện gì. Không làm chuyện xấu xa, không sợ quỷ gõ cửa. Vệ Khanh nhìn thấy dáng vẻ cô bất cần, tức giận nói: “Em còn không biết tự kiểm điểm à! Em nói xem, rốt cuộc em và tên nhóc Ninh Phi kia là thế nào? Còn cùng cậu ta đi ra ngoài uống rượu lêu lổng, ăn tim gấu gan báo phải không?”
Cô cắn một quả sơ ri, nói: “Không phải đã sớm thành thật kể cho anh rồi sao? Cũng không phải đi riêng với một mình cậu ta, là cả một đám người đi vào KTV! Người ta đưa em về là phép lịch sự tối thiểu. Anh còn gì muốn hỏi nữa à? Đã hết chưa…”
Vệ Khanh bực mình: “Nếu đã biết sai, sao còn không tránh xa hắn một chút?” Cô trừng hắn liếc mắt một cái: “Người ta gọi em là chị! Anh suy nghĩ nhiều quá!” Vệ Khanh căn bản không tin, đều là đàn ông, còn không biết trong lòng thằng nhóc đó nghĩ gì sao? Nói: “Dù sao em cũng tránh xa cậu ta một chút, anh không thích cậu ta.”
Cô hầm hừ: “Anh ghen tị người ta trẻ tuổi, đẹp trai chứ gì?” Hắn gõ gõ vào trán cô: “Anh ghen tị làm gì? Chỉ là một thằng nhóc, vẫn còn búng ra sữa. Anh là sợ em bị người khác mê hoặc.” Chu Dạ nhíu mày nói: “Sao anh lại không tin tưởng em nhỉ? So sánh thì cũng không bằng anh, sao em lại có thể bị người ta mê hoặc được? Anh đúng là quá coi thường em rồi.”
Trong lòng Vệ Khanh ấm áp vô cùng, cười nói: “Thật sao? Thật sự thích anh như vậy à? Vậy chúng ta mau kết hôn đi.” Cô bất đắc dĩ nói: “Không phải đã nói chờ em tốt nghiệp xong sẽ kết hôn sao? Chỉ còn một năm nữa, anh vội cái gì? Chúng ta cứ như bây giờ không tốt sao?”
Vệ Khanh bất mãn: “Tốt cái gì chứ, tránh cho đêm dài lắm mộng, chúng ta làm rõ ràng mọi chuyện. Em nhìn Lý Minh Thành xem, con cậu ta đã biết chạy rồi đấy.” Hắn cứ càu nhàu mãi, đúng là buồn bực. Cô đẩy hắn: “Học tỷ nói rất hối hận, không nên kết hôn sớm như vậy. Có con rồi, những kế hoạch, lý tưởng, khát vọng trước kia, muốn làm chuyện gì cũng bị quấy rầy. Vệ Khanh, em không muốn kết hôn sớm như vậy…”
Hắn hung hăng véo má cô, nói: “Từ khi anh quen em tới giờ, em chỉ biết nói không. Không muốn tiền của anh, không muốn đi ra ngoài ăn cơm, không muốn hẹn hò, không muốn làm bạn gái anh, không muốn đính hôn, khong muốn kết hôn… khi nào mới có thể ngoan ngoãn gật đầu, nói tiếng đồng ý đây?” Cảm thán một tiếng. Càng không muốn, thì càng không thể tự kiềm chế.
Cô oan ức nói: “Anh chỉ nhớ những lúc em từ chối, bỏi vì anh quên nhiều lúc em rất mềm mại đáng yêu nha! Ví dụ như bây giờ…” cô hôn cằm hắn, tiện thể bôi cả kem lên.
Một chút oán thán của Vệ Khanh biến mất không còn một mảnh, thân thiết cọ cọ vào mũi cô nói: “Èm chờ đấy, sẽ có lúc để em nói muốn.”
Tháng mười, tiết trời cuối thu thoải mái, bầu trời quang đãng như vừa được tẩy rửa, đúng vào dịp diễn ra đại hội thể dục thể thao. Chu Dạ đem lại vẻ vang cho khoa, phát huy phong trào của đảng viên đi đầu, dũng cảm tham gia cuộc thi chạy tám trăm mét nữ. Thực ra, cô là đảng viên dự bị, vì chưa phải là chính thức, cho nên càng thêm tích cực.
Đang ở dưới sân khởi động, Ninh Phi chạy tới tìm cô, nói chạy cuối cùng cũng không sao, quan trọng là có tham dự mà thôi, không cần quá cố gắng. Hắn sợ cô tới lúc cuối không chịu nổi, chỉ cần là nữ sinh, nghe chạy tám trăm mét, không thể không biến sắc. Cô vội nói: “Không sao, không phải chỉ có tám trăm mét à, không chết được đâu, thực ra chị có thể cố gắng, chạy nhanh như thỏ ấy. Nếu đã tham gia, sẽ dùng toàn lực ứng phó.” Ninh Phi khiến cô phải chú ý, cậu ta cũng đăng ký tham gia, cần phải đi chuẩn bị.
Đứng ở hàng đầu, nhìn trái phải xung quanh, mấy nữ sinh khác dường như không có tinh thần gì cả, ủ rũ nhìn đường băng dưới chân. Nghiên cứu sinh các cô vốn không có hứng thú gì với đại hội thể dục thể thao. Nếu không phải Chu Dạ hưởng ứng kêu gọi, đi đầu hô hào, cũng sẽ không tham gia chạy tám trăm mét chết tiệt này. Chu Dạ còn chạy đi hiến 200cc máu nữa.
Thở hồng hộc chạy đi, mạng nhỏ dường như mất một nửa, xếp vị trí thứ ba, bình thường, có thể miễn cương tham gia vào vòng chung kết. Cô thầm kêu khổ, gì chứ, còn phải chạy nữa à? Sớm biết thế này thì đã nghe lời Ninh Phi chạy cuối cùng là tốt rồi. Đang nghĩ có nên bỏ quyền thi đấu hay không, dù sao đại hội thể dục thể thao chỉ cần có ý tham gia là được. Lại nghe cổ động viên trên khán đài không ngừng hò reo: “Chu Dạ, cố lên! Chu Dạ, cố lên!” Trong lòng cô lại nóng lên, kiên trì chạy tiếp. Có lẽ vì gần đây hiến quá nhiều máu, sau khi chạy tiếp bị váng đầu hoa mắt, cố chấp chạy tới điểm cuối cùng, chân mềm nhũn, ngã xuống.
Ninh Phi luôn luôn chạy theo bên ngoài, thấy không ổn, vội vàng xông lên đỡ cô. Giáo sư thấy sắc mặt cô trắng bệch, mặt không chút máu, vội nói: “Nhanh đưa lên phòng y tế, nhanh đưa lên phòng y tế!” Vài bạn học vội vàng chạy theo đưa cô vào phòng y tế. Khám một hồi, cô mới tỉnh dậy. Bác sĩ nói cô thiếu máu, chú ý dinh dưỡng, chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe, còn truyền cho cô một chai đường glucoza. Cô gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Thấy Ninh Phi không đi, nói: “Em không đi tham gia thi đấu à?” Hắn nói không, mua dưa hấu ướp lạnh, còn có cả dứa, đều là hoa quả cô thích ăn. Sợ cô ở một mình buồn chán, ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm với cô, những bạn học khác vì còn có việc, đều quay về sân vận động.
Hai người nói chuyện câu được câu không, ánh mặt trời ngày thu sáng ngời như trong gương, từ trên trời trút xuống đất, khiến người khác tâm tình thư thái. Chu Dạ nói đùa: “Ninh Phi, em đẹp như vậy, có nên coi em như một cô gái không nhỉ?” Ninh Phi nghe xong, nhíu mày, đột nhiên xoay ngang ôm lấy cô, dễ dàng bế cô lên hỏi; “Chị cảm thấy tôi giống cô gái sao?” Đột nhiên bị bế lên giữa không trung, Chu Dạ sợ hãi kêu một tiếng, vội nói: “Không giống, không giống, em mau thả chị ra.” Đúng là bị dọa.
Vỗ ngực nói: “Hóa ra em khỏe như vậy. Vừa rồi chỉ đùa một chút thôi, đâu có nói thật, làm gì mà giận ác thế.” Nói hắn giống con gái, có gì đáng tức giận chứ? Ninh Phi hơn nửa ngày mới nói: “Chu Dạ, tôi là đàn ông.” Chu Dạ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cố nín cười, gật đầu nói: “Từ hành động vừa rồi của em, chị hoàn toàn có thể tin tưởng được.”
Chai nước nhanh chóng truyền hết, nghe thấy radio bên ngoài tuyên bố đại hội thể dục thể thao buổi sáng chấm dứt, một lúc sau, rất nhiều bạn học tiến vào thăm cô. Lục Đan đi tới nói: “Chu Dạ, mình cầm đồ cho bạn. Vừa nãy bạn trai của bạn gọi điện thoại, mình nói cho anh ta biết bạn bị ngất, anh ta nói sẽ lập tức đến ngay.” Chu Dạ cảm ơn cô, nhận áo khoác và đồ dùng.
Rút kim ra, tinh thần đã tốt lên rất nhiều, mọi người đều tự giải tán ra về. Chu Dạ vặn thắt lưng, nói: “Đúng là sinh long hoạt hổ.” Khoa chân múa tay một lúc nói: “Tay đánh nam sơn mãnh hổ, chân đá bắc hải giao long.” Đại hội thể dục thể thao để lại hậu quả. Ninh Phi kêu lớn: “Cẩn thận!”
Còn chưa nói xong, Chu Dạ đi xuống cầu thang, chân bước vào khoảng không. Ninh Phi nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, còn liên tục hỏi cô có bị thương hay không. Cô lắc đầu, “Không sao, không sao, ngồi một chút, tới chỗ đối diện kia ngồi đi.” Lại tự mình chế giễu: “Biết cái gì gọi là đắc ý vênh váo chưa? Cứ nhìn chị thì biết.” Đúng là họa đơn vô chí.
Bỗng nhiên, đối diện có một nam sinh lớn giọng gọi: “Ninh Phi, bạn chạy đi đây vậy? Sáng nay phải thi nhảy xa, sao không tham gia?” Ninh Phi dừng một chút, nhìn Chu Dạ, sau đó làm như không có việc gì nói: “Mình tưởng một giờ ba mươi chiều mới thi.” Nam sinh kia đi tới, cầm thời gian biểu trên tay, nó: “Bạn nhìn thời gian đi, rõ ràng là mười giờ ba mươi sáng bắt đầu, buổi chiều là môn đẩy ta. Mọi người đi tìm bạn khắp nơi, không thấy bạn đâu, còn tưởng xảy ra chuyện gì.” Ninh Phi xin lỗi, nam sinh kia nói thêm vài câu rồi rời đi.
Chu Dạ nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: “Sao em lại có thể nhớ nhầm thời gian? Trên radio có thông báo mà.” Hắn tránh ánh mắt cô, nói: “Tôi không nghe qua radio, chị nghe được sao?” Lúc đó bọn họ đã ở trong phòng y tế, đâu có chú ý tới. Vì thế Chu Dạ không nói, ngồi trên ghế, vén ống quần lên, bị sưng một chút.
Ninh Phi ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận quan sát, nói băng bó một chút sẽ khá hơn. Cô vội nói không sao, không sao, bị trật chân mà thôi, ngồi một lát là được. Ninh Phi nhanh chóng đứng dậy: “Chị cứ ngồi đây đi, tôi đi tới quầy tạp hóa mua urgo, trở về giúp chị băng bó vết thương, dán vào sẽ nhanh chóng hết sưng.”
Hắn vừa đi, có một bạn học quen biết đi tới, cười nói: “Chu Dạ, giúp mình một chút, đưa cái này cho em trai đẹp trai siêu cấp vũ trụ của bạn nhé. Mình cũng chịu sự ủy thác của người khác, giúp đỡ thôi. Ai bảo mình ăn của người ta một miếng, lại phải trả nợ nè.” Mọi người đều biết quan hệ giữa Ninh Phi và Chu Dạ không giống bình thường, lúc đầu cũng có người nghi ngờ. Nhưng vì Chu Dạ cả ngày cường điệu rằng đó là em cô, mọi người đều coi đó là quan hệ ruột thịt thân thích, vả lại cô đã có một vị hôn phu là kim cương vương lão ngũ, cho nên cũng không nghi ngờ nữa.
Chu Dạ cười mắng: “Bạn cho rằng trên đời này chuyện gì cũng dễ dàng à? Bạn được người ta mua chuộc, còn mình thì lại không công nhận đồ hộ cậu ta, cũng hơi quá đáng nhé!” Cô gái kia cười: “Được rồi, được rồi, lần sau sẽ mời bạn đi ăn. Dù sao đồ cũng đưa tới rồi, mình đi đây.” Nhanh như chớp rời đi.
Chu Dạ nhìn hộp quà trong tay, lắc đầu thở dài, giấy gói màu xanh nhạt, bao bọc cẩn thận, tay nghề khéo léo, còn có sợi lụa buộc nơ, rất nổi bật, vô cùng tinh xảo. Không biết lại là cô sinh viên ngây thơ nào thầm mến cậu ta nữa đây? Ở bên trên có gài một tờ giấy nhỏ, trong lúc vô tình cô nhìn thấy, bên trên viết: “Ninh Phi! Chúc sinh nhật vui vẻ, sau đó là ngày tháng, kí tên.
Cô vô tình đặt bên cạnh. Chỉ một lát sau, Ninh Phi quay lại, thấy hộp quà kia, nhíu mày, không có ý cầm lên, vẫn là Chu Dạ đặt vào tay cậu ta, nói: “Ít nhất thì cũng là tâm ý của người ta, sao có thể giẫm đạp lên như vậy.” Đứng dậy, khập khiễng đi về phía trước.
Bỗng nhiên Ninh Phi nói: “Tôi cõng chị đi.” Ngồi xuống, đưa lưng về phía cô. Chu Dạ vội nói không muốn, không muốn. Hắn nói: “Tôi thấy chị đi đứng khó khăn, tôi đi cùng cũng khó chịu, thà cõng chị còn hơn, bớt việc.” Hắn nói như vậy, cô đành trèo lên lưng hắn.
Đúng lúc đi qua sân vận động, nhìn thấy Vệ Khanh chạy tới, thấy Ninh Phi, đầu tiên là nhíu mày. Cô kêu to: “Vệ Khanh, Vệ Khanh, anh mau tới đây, em đau chân lắm, rất đau…” Giãy dụa nhảy xuống, chạy vào trong lòng Vệ Khanh. Vệ Khanh hỏi cô bị thương ở đâu, làm sao lại bị ngất, giọng hơi trách cứ, nhưng rất đau lòng.
Ninh Phi đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ, không nói gì. Thiếu niên trẻ như vậy, nhưng tâm sự sâu như đáy biển.
Vệ Khanh khách sáo cảm ơn cậu ta, trong mắt có chứa địch ý. Cậu ta cũng không coi vào mắt, chỉ nhắc Chu Dạ nhớ thay băng, cười cười với cô, vẫy tay rời đi.
Vệ Khanh không vui, nhưng cũng không nói gì với Chu Dạ. Đây là chuyện của hai người đàn ông, không liên quan tới cô. Chỉ cần nhìn thấy cô cố gắng chạy về phía hắn, thì toàn bộ ghen tuông đã sớm biến mất dưới ánh mặt trời.
Tối hôm đó, Chu Dạ bỗng nhớ ra một chuyện, sinh nhật của cậu ta, không phải là hôm Valentine sao? Cậu ta mới thi xong kì thi chuyên ngành vào khoa nghệ thuật, hai người còn cùng đi xem phi,, sao giờ lại đổi thành tháng mười?
Lần này, khiến cô phải suy nghĩ rồi.