Buổi sáng ngày thứ ba Trác Lí điên cuồng tìm Trác Ý, nhà họ Trác có một . . . . vị khách không mời mà tới.
Trác Lí định mở cửa để ra ngoài, chỉ là cô vừa mới mở cửa ra liền thấy có người tới, một giây tiếp theo Trác Lí quay đầu về phía ba mẹ Trác đang ngồi ở phòng khách, “Con đi đây ạ.”
Không đợi bọn họ hỏi là ai tới.
Sau đó, cô một mạch lôi vị khách đó đi.
Biểu cảm vô cùng lạnh lùng xa cách, đi tới cầu thang, Trác Lí nhỏ giọng nói, “Anh tới nhà tôi làm gì?”
Ngũ Khâu Thực đã nhuộm tóc thành màu đen, cắt ngắn, rất năng động, so với lúc trước, Ngũ Khâu Thực tóc đen lại càng đẹp trai hơn. Ngoài ra, hôm nay Ngũ Khâu Thực ăn mặc cũng chính chắn hơn, mặc dù vẫn là một chiếc áo T shirt hoa văn lớn nhưng lại không có vẻ huênh hoang thường ngày.
Giờ khắc này, nếu như Trác Lí chịu để tâm quan sát anh ta, sẽ phát hiện trong ánh mắt anh ta chứa đầy vẻ bi thương, trên mặt cũng đầy nét mệt mỏi.
Giờ khắc này, nếu như Trác Lí chịu nhìn anh ta với ánh mắt hoà nhã hơn, sẽ phát hiện ra, anh ta cũng không cảm thấy dễ dàng chút nào.
Ngũ Khâu Thực không phải là mới chỉ chia tay phụ nữ một lần, nhưng chưa có lần nào cảm thấy khó khăn, rối rắm đến hối hận như thế này. Không phải hối hận vì đã chia tay, mà là hối hận vì đã bắt đầu, thu lại ánh mắt nhìn Trác Lí, Ngũ Khâu Thực hỏi, “Em định đi đâu vậy?”
(~ly: chẳng lẽ mình tui thấy ghét NKT sao??? @@ )
Đi xuống cầu thang, tốc độ của Trác Lí nhanh hơn rất nhiều, cô rõ ràng có ý muốn bỏ lại Ngũ Khâu Thực.
“Không liên quan tới anh, anh từ đâu tới thì về đó đi.” Nếu như, nếu như Ngũ Khâu Thực không phải là lãnh đạo của cô, cô sẽ trực tiếp nói, ‘ cút ’. Trác Lí không phải là loại người không quả quyết, nếu như cô ghét —— hoặc nên dùng một từ chính xác hơn —— bài xích —— một người, tuyệt đối sẽ phân định ranh giới rõ ràng với họ, giống như Lý Nhất Phàm, giống như những người bạn học làm cô khó xử kia. . . . . d2l, qđôn. Mà bây giờ, rất rõ ràng, cô đang bài xích Ngũ Khâu Thực. Mặc dù, trong từ điển của cô, từ ‘ cút ’ kia là từ cô ghét nhất cũng ít dùng nhất, nhưng chính cô lại nghĩ như vậy đối với Ngũ Khâu Thực, hình như càng đối xử tàn nhẫn với anh ta cô lại càng cảm thấy an tâm hơn.
Cô không hiểu vì sao lại như thế.
Ngũ Khâu Thực cũng không hiểu, khi biết được chuyện của Trác Ý, anh ta cũng đã sử dụng mọi cách để tìm kiếm cô, anh ta vẫn cảm thấy, việc đó không phải là nghĩa vụ của mình. Cho dù trước đây đã có phụ nữ tự tử vì anh ta, nhưng anh ta cũng chỉ cho thư ký đưa tiền viện phí, phí bồi thường tinh thần. . . . . Ngũ Khâu Thực nghĩ rằng: chia tay cũng không phải là tận thế, bởi vậy hành động ngu ngốc của phụ nữ sau chia tay làm cho anh ta cảm thấy xem thường. Trong chuyện tình yêu ngắn ngủi và phong phú của mình, anh ta chưa từng có hành động giải thích cho việc chia tay.
Nhưng giờ phút này, Ngũ Khâu Thực lại muốn giải thích với Trác Lí, giải thích một chuyện không mấy rõ ràng, giải thích nguyên nhân mà chính anh ta cũng không biết. Vẻ mặt Trác Lí lạnh lùng, anh chỉ có thể đi theo cô, không dứt được suy nghĩ trong lòng.
“Rốt cuộc là anh muốn cái gì hả?” Trác Lí dừng bước, lông mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Ngũ Khâu Thực.
Ngũ Khâu Thực tiếp nhận ánh mắt đó, vẻ mặt lập tức chuyển sang nghiêm túc, chân thành nói, “Tôi tới để nói xin lỗi.”
Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó phản ứng của Trác Lí càng thêm lạnh lùng, “Xin lỗi? Nhà họ Trác không cần!”
“Tôi không nói xin lỗi với gia đình em, thậm chí, cũng không nhất thiết phải xin lỗi chị gái em.”
Câu nói này làm cho Trác Lí vô cùng tức giận.
Người đàn ông này chính là người gây ra cho Trác Ý vết thương nặng nề đến nỗi mất tích không chút tin tức, người đàn ông này chính là người đã làm cho cả nhà cô náo loạn, nhưng người đàn ông này hiện tại đang đứng trước mặt cô, nói với cô, anh ta không có chút áy náy nào với chị gái cô?
Hừ một tiếng, Trác Lí châm chọc nói: “Vậy anh tới tạ lỗi với Phật tổ hay Thượng đế? Hay là Đức mẹ Maria? Cầu xin người không ban cho anh một chút nhân ái nào, để anh có thể máu lạnh vô tình, vô trách nhiệm. . . . . .”
“Tôi muốn xin lỗi em!” Ngũ Khâu Thực lớn tiếng ngăn lại những từ ngữ cay nghiệt của Trác Lí.
Trác Lí khiếp sợ, đầu tiên là bị tiếng hét của anh ta làm cho kinh sợ, tiếp nữa là bị lời nói mập mờ của anh ta làm cho kinh sợ. Anh ta và Trác Ý chia tay, xin lỗi cô làm cái gì? Không không không. . . . Cô không muốn nghe nguyên nhân, cô cũng không muốn biết. . . . .
“Tôi biết Trác Ý, cô ấy không phải vì tôi mà bỏ nhà đi. . . . . Nếu như đến bây giờ cô ấy vẫn chưa về nhà, nguyên nhân chỉ có một. . . . . Đó chính là, cô ấy không có cách nào đối mặt với em.”
Lúc nói những lời đó, giọng của Ngũ Khâu Thực rất dịu dàng, Trác Lí nhìn anh ta, nhìn ánh mắt của anh ta, để mặc cho anh ta nắm lấy hai cánh tay của cô, sau đó, cô bắt được điểm mấu chốt trong lời của anh ta: Trác Ý không có cách nào đối mặt với cô.
Trái tim cô đột nhiên chùng xuống.
Thỉnh thoảng trực giác nhạy bén của phái nữ trong cô lại bộc phát, xem ra là có thật.
“Mà, nguyên nhân cô ấy không thể đối mặt với em. . . . . là bởi vì, người anh thích là em.”
Ngũ Khâu Thực đỡ cánh tay Trác Lí, anh rất nghiêm túc nhìn cô. Ngay cả chính anh ta cũng rất ngạc nhiên, trong quãng đời ngắn ngủi của mình, anh ta đã vô số lần tự nguyện hoặc không tự nguyện nói ‘anh thích em’‘anh yêu em’, chỉ có lần này. . . . . . Lúc nói ra câu đó, tim anh không ngừng đập mạnh.
Anh ta không có ý định nói câu này.
Anh tới nhà họ Trác chỉ định nói rõ quan hệ giữa anh với Trác Ý cho Trác Lí nghe, nếu như thái độ của Trác Lí khá hơn một chút, anh ta sẽ cùng cô đi tìm Trác Ý, sau đó nói rõ ràng trước mặt Trác Ý.
____Truyện.được.đăng.tải.trên.diễn.đàn.Lê.Quý.Đôn____
Nếu như Trác Lí nhìn kĩ vẻ mặt bây giờ của Ngũ Khâu Thực, cô sẽ thấy, trong mắt Ngũ Khâu Thực có chút do dự, có chút bối rối, mong chờ giống như con nít.
Nhưng phản ứng sau đó của Trác Lí chính là: gạt tay Ngũ Khâu Thực ra, sau đó chạy đi.
Hôm nay là sáng sớm mùa hè, ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp mọi nơi.
Ngũ Khâu Thực đứng ngây người, rũ hai cánh tay vừa bị gạt xuống, toàn thân cảm thấy lạnh buốt.
Anh ta ngửa đầu lên nhìn căn nhà ngay trước mắt, ánh mặt trời chói loá, nhưng anh ta lại không hề nhíu mắt. Nhìn căn nhà một lúc lâu, căn nhà đó anh đã tới vô số lần, chợt nhận ra mình làm hành động buồn cười đến thế nào, chỉ là, lúc nhận ra thì mọi thứ đã kết thúc.
Nhắm mắt, cúi đầu xuống.
Khoé miệng Ngũ Khâu Thực cong lên một nụ cười nhàn nhạt đầy ý vị đùa cợt.
Xoay người, rời đi.
Trác Lí cũng không chạy xa, cô chỉ là mang theo ý thức trốn tránh mà chạy đi.
Cô sợ Ngũ Khâu Thực sẽ đuổi theo.
Cô cũng không phải là một cô gái, một nữ sinh hay một người phụ nữ ưu tú. Từ nhỏ đã không phải. Cô đã từng nghĩ: có lẽ, cô vốn là một cậu bé.
Cô nhớ lần đầu tiên trong đời cô biết có người thích mình chính là sau khi tốt nghiệp trung học, là trong lúc đùa giỡn, bạn học khác vô tình nói ra. Nói cách khác, trước khi học đại học, Trác Lí là nữ sinh không có bạn học nam theo đuổi.
Trác Ý thì ngược lại, mặc dù cô không nhớ rõ chuyện hồi bé, nhưng cô đặc biệt ấn tượng, đó chính là —— cho dù là trời mưa, cũng sẽ có những nam sinh khác nhau đứng ở dưới nhà cô —— chờ Trác Ý cùng đi học. d. đ l,qđ. Sau này lớn lên, cô nhớ Quý Mạnh Đường từng nói với cô, ‘Anh thật sự ăn giấm của Trác Ý mà lớn lên.’
Trong lúc này cô bất chợt hiểu được nguyên nhân Trác Ý không chịu xuất hiện.
Đến thập đại viện, Lý Xán đang đợi cô ở chỗ cổng. Mấy ngày hôm nay, tổng giám đốc công ty trang sức Tinh Quang đều gác lại mọi công việc, ngày đêm cùng Trác Lí đi tìm chị gái cô, tiều tuỵ không thua Trác Lí một li.
Cũng từ mấy ngày này, Trác Lí hiểu được: Lý Xán thích Trác Ý còn nhiều hơn Quý Mạnh Đường.
Quý Mạnh Đường sẽ không sống chết nhìn về Trác Ý, chờ đợi chị ấy quay đầu lại, phát hiện ra anh, yêu thương anh.
Nhưng Lý Xán vẫn luôn như thế, anh ta nói với Trác Lí, ‘Cuộc đời này, trừ Trác Ý ra, tôi không cần người nào hết.’
Trác Lí cảm thấy: anh ta quả nhiên là văn sĩ.
“Tối hôm qua cũng không có tin tức gì.” Lý Xán mệt mỏi nói, đôi mắt mang theo một chút đờ đẫn vì thiếu ngủ.
Trác Lí đi lên phía trước, ép mình phải nở ra một nụ cười, “Hôm qua chúng ta đã hỏi toà 27 rồi, hôm nay đến toà 28.”
“Tách ra hành động đi, buổi trưa chờ cô cùng ăn cơm.”
Bởi vì sợ Trác Ý sẽ chọn một nơi không có người ở, sợ cô thật sự xảy ra bất trắc gì. Hơn nữa, Lý Xán đã vận dụng tất cả các mối quan hệ ở khắp nơi, cũng tới chỗ giám sát của thập đại viện, một buổi chiều xem hết toàn bộ số băng ghi hình, chỉ thấy Trác Ý đi vào, không thấy cô ấy đi ra. Vì vậy, hai người bọn họ không thể không gõ cửa từng nhà, hỏi thăm từng nhà một.
Nhưng là, thập đại viện được mệnh danh là ‘Thiên hộ viện’ (thiên hộ - hàng ngàn), ở đây có hơn một trăm toà nhà. Cộng thêm việc Thập đại viện là khu dân cư cũ, không có thang máy, Trác Lí chỉ có thể leo từng lầu để tìm người. Tìm từng toà nhà một, từng căn nhà một. Không có người thì để lại giấy tìm người, có người thì liền hỏi trực tiếp.
Cô cảm thấy cả đời cô leo cầu thang cũng không nhiều bằng mấy hôm nay.
Nhưng cô không mệt.
Vừa nghĩ tới Trác Ý có thể đang ở một chỗ nào đó trong này, tự nhốt mình, có thể nghĩ không thông. . . . . Lòng cô không khỏi hốt hoảng. Cô tuyệt đối không muốn nhìn người chị lớn lên cùng mình hơn hai mươi mấy năm, cứ như vậy. . . . . . ở trước mắt cô. . . . . . biến mất.
Lại nghĩ tới Ngũ Khâu Thực, nghĩ tới anh ta thổ lộ làm cô tăng thêm phiền não, nghĩ tới Lý Xán, anh ta có thể không chịu nổi. . . . . .
Cứ tiếp tục hoang mang suy nghĩ, Trác Lí quên mất mình đang bước xuống cầu thang, bước hụt chân, cả người cô liền lăn xuống. . . . . .
Ngã ở khúc quẹo.
Lúc ngã, đầu óc Trác Lí hoàn toàn trống rỗng. Đợi đến khi cô phản ứng lại được, mới phát hiện ra chân mình không nhúc nhích được, từng đợt đau đớn đánh tới, đang là mùa hè vì vậy cô mặc quần lửng, vừa nhìn qua đã thấy đầu gối cùng mắt cá chân đang chảy máu, cái mông cũng rất đau. . . . . .
“Trác Lí, mày không thể khóc. . . . . . mày không thể khóc. . . . . .”, vuốt vuốt cái mông đang đau nhức, sau đó, vịn lấy lan can cầu thang, miễn cưỡng chống tay, đứng dậy.
Trước hết là để cho chân của mình hồi phục lại, sau đó nhúc nhích cái mông, sau khi xác định được mình vẫn còn có thể đi lại, cô cắn răng bước xuống lầu.
Bước xuống cầu thang nước mắt không ngừng rơi, từng giọt lớn bằng hạt đậu, một giọt lại thêm một giọt.