Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 18


Tháng vừa rồi mình quay cuồng trong dl và thi cử nên không đăng chương được, nay đăng bù 5 chương nha -.-
- ---------------------------------------
Ánh nắng ban mai chiếu khắp khu biển nông, đàn cá nhỏ vui vẻ tung tăng bơi lội, đám hoa biển bị cát đá vùi lấp bên dưới lặng lẽ phá đất mọc lên, tất cả hiện lên vẻ yên bình đẹp đẽ.

Trên chiếc giường vỏ sò lớn bằng bàn tay, tiểu nhân ngư mơ mơ màng màng mở mắt ra, một thiếu niên nhân ngư đúng lúc tiến vào tầm mắt Đông cục cưng.

Bé tỉnh hẳn, bơi tới bên cửa sổ vẫy vẫy tay nhỏ về phía Hàn Trạm, "Anh ơi?"
Hàn Trạm quay đầu lại nhìn thấy tiểu nhân ngư, vẻ lạnh lùng trên mặt lập tức tan rã, đang muốn đáp lời, ngay lúc này một bóng người lặng lẽ lại gần bé, ra dấu im lặng với Hàn Trạm rồi đưa bàn tay nâng tiểu nhân ngư lên.

Âm thanh Già Li nhẹ nhàng vang lên, "Cục cưng, dậy ăn cháo thịt thôi."
Đông cục cưng cười hai mắt cong cong, bé nói với Hàn Trạm, "Nhóc con, ăn chịt chịt." Hàn Trạm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, nói, "Đi đi."
Ăn xong cháo thịt, Đông cục cưng gấp không chờ nổi đi tìm anh Hàn Trạm cách vách chơi.

Đi qua đám san hô mềm, nhìn thấy ba con Cá Đầu To bơi tới, bé bối rối giơ bàn tay nhỏ ra đếm, "Một con, hai con, ba con cá...?
Oa! Thật là nhiều cá.

Đông cục cưng vui lắm luôn, bé bơi tới trước mặt Hàn Trạm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ngẩng lên, lông mi vừa cong vừa dày chớp chớp, như hai con bướm đang vỗ cánh, "Anh!"
"Ừm." Hàn Trạm bế tiểu nhân ngư lên, chỉ vào ba con Cá Đầu To hỏi bé, "Muốn ăn con nào?"
Hàn Trạm giữ lời hứa bắt về cho bé hai con Cá Đầu To tình cờ gặp được trong lúc đi săn, một đực một cái, đại khái là một đôi uyên ương xấu số, nỗ lực bỏ trốn cuối cùng vẫn bị Hàn Trạm xử lí nguyên ổ.

Đông cục cưng bơi lên từ lòng bàn tay Hàn Trạm, bơi hai vòng quanh con Cá Đầu To, khuôn mặt bé nghiêm túc, vỗ vỗ đầu Tiểu Hôi Kình, ủy thác trọng trách.

Tiểu Hôi Hôi, nhiệm vụ nuôi cá giao cho cậu đó ~
"U u." Tiểu nhân ngư mềm mại lại sờ nó, trong lòng Tiểu Hôi Kình vui như nở hoa, nâng cái đầu bự củng bàn tay nhỏ của Đông cục cưng.

Đang lúc chơi vui vẻ, hai con Cá Đầu To nhân cơ hội chuồn êm, Tiểu Hôi Kình lập lức lao ra, ngậm chặt Cá Đầu To giống đực, cái đuôi vung lên đập con cái quay về.

Đông cục cưng vỗ tay, "Tiểu Hôi Hôi, nợi hại."

Hai con Cá Đầu To mặt mũi xám xịt bị bắt lại, con Cá Đầu To lẻ ngày hôm qua bắt về không biết ngày chết sắp tới, bộ dạng ngo ngoe rục rịch, thậm chí còn muốn khiêu khích đôi Cá Đầu To mới tới, tính ra oai đại ca.

Hai con Cá Đầu To mới tới tạm thời nuôi ở sau Tiểu Thạch Ốc, để đề phòng chúng chạy trốn, Hàn Trạm dùng rong biển quấn đuôi chúng lại, một đầu khác cột vào san hô mềm.

Đông cục cưng chăm chú nhìn rong biển một lúc lâu, trong đầu hiện lên một ít hình ảnh xa lạ, bé móc ngón tay Hàn Trạm, bỗng nhiên kêu lên, "Anh."
"Hửm?" Hàn Trạm cúi đầu nhìn tiểu nhân ngư phía dưới, "Sao vậy?"
"Dệt..." Đông cục cưng tổ chức ngôn ngữ, sau đó giơ tay nhỏ múa may loạn xạ, "Lưới lớn, nuôi cá."
Hàn Trạm trầm mặc mấy giây, "Anh..." không biết dệt.

Đông cục cưng chắp tay sau lưng thở dài, "Anh, ngốc quá."
Tiểu nhân ngư có bệnh nhanh quên, nói xong thì không nhớ gì nữa, bé lắc lư cái đuôi lúc ẩn lúc hiện, một chốc đã thấy chán, bé kéo kéo tay Hàn Trạm, " Anh, chơi đi?"
Hàn Trạm mặt không biểu cảm, nâng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc mi tâm bé, "Tự em chơi đi, anh ngốc lắm, không biết chơi với em."
"Không mà." Đông cục cưng cố chấp, "Anh chơi đi, bện tóc."
Tiểu nhân ngư mà làm nũng lên thì Hàn Trạm cũng chẳng còn cách nào, cậu thuận tay hái xuống đóa hoa biển màu xanh, bện một vòng hoa đơn giản đội lên đầu bé.

Hàng lông mi dài cong vút rủ xuống, hoa biển đính ở giữa trán, làm tiểu nhân ngư càng thêm vẻ tinh xảo đáng yêu, giống như một tinh linh nhỏ sinh động.

"Muốn cả, bện tóc nữa ~" Đông cục cưng nắm lấy ngón tay Hàn Trạm không bỏ.

Hàn Trạm nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của tiểu nhân ngư, không thể nói lời từ chối.

Đợi bé xoay người lại, ngón tay cậu móc lên một lọn tóc đen, không biết nên xuống tay như thế nào.

Đông cục cưng thúc giục nói, "Anh, nhanh lên."
Hàn Trạm có chút vụng về tết một bím tóc, động tác nhẹ nhàng sợ làm đau tiểu nhân ngư.

"Đông cục cưng!" Từ căn nhà nhỏ màu trắng phía trước truyền tới âm thanh của Đông Quỳ, chỉ lát sau Đông Quỳ đã bơi ra khỏi cửa sổ, nhóc ta nhìn thấy vòng hoa trên đầu Đông cục cưng, cười hì hì nói, "Vòng hoa trên đầu em đẹp đấy!"
Tiểu nhân ngư cười đến càng ngọt ngào, "Nhóc con đẹp!"
Hàn Trạm lặng lẽ buông tóc Đông cục cưng ra, nhẹ nhàng thở phào một hơi.


Đông Quỳ tán gẫu với Đông cục cưng, hứng thú bừng bừng đề nghị, "Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi đi?"
Đông cục cưng chớp chớp mắt, "Bắt cá ạ?"
"Không bắt cá." Đông Quỳ nói tiếp, "Không phải lần trước em nói muốn tới rừng tảo lớn chơi à? Anh đưa em đi."
Đông cục cưng đỡ vòng hoa, ngửa đầu nhìn về phía Hàn Trạm, đôi mắt ngập đầy chờ mong, "Anh ơi, đi chơi nha?"
Hàn Trạm hạ mắt, lắc lắc ngón tay, "Không được."
Đông cục cưng đảo mắt, khom lưng trốn xuống dưới cánh tay Hàn Trạm, lắc đuôi bơi nhanh về hướng Tiểu Thạch Ốc, giọng nói lanh lảnh cất lên, "Ba ơi, ba ơi!"
Kết quả không nhìn rõ đường đi, Đông cục cưng va "bịch" một tiếng vào người ba Già Li, bị đập choáng váng, vòng hoa cũng bị lệch đi, bé giơ tay đỡ trán, "Ba ơi, đi chơi đi ~"
Già Li nhe răng đỡ eo, thầm mắng Lôi Triết một câu, y nâng tiểu nhân ngư lên hôn hôn, xin lỗi với bé, "Ba giờ không rảnh, con đi chơi với các anh nhé."
Trong rừng tảo lớn đều là mấy con thú nhỏ, gần như không có nguy hiểm, Già Li rất yên tâm để các bạn nhỏ tự mình đi chơi.

Tiểu nhân ngư không phải là đóa hoa trong nhà kính, chung quy một năm sau mấy đứa nhóc đều sẽ phải rời khỏi cha mẹ nhân ngư sinh hoạt độc lập, Già Li và Lôi Triết có thể nuôi nhóc con đến khi trưởng thành, nhưng không thể bảo vệ bé cả đời.

Vừa đúng lúc để nhóc con ra ngoài trải nghiệm.

Đông cục cưng chu miệng lên, "Anh hông đi."
Hàn Trạm với Đông cục cưng gần như muốn gì cho nấy, sao có thể từ chối, Già Li lập tức đoán được, "Con chọc anh giận à?"
Đông cục cưng nhăn mũi, "Anh, ngốc."
"Quỷ nhỏ bướng bỉnh." Già Li búng búng búng cái đuôi nhỏ của bé, "Anh không đi, vậy tự con đi đi."
Già Li ôm ngón tay Già Li, kéo đi ra ngoài, "Ba đi cơ!"
"Nhóc con muốn đến rừng tảo lớn à? Chú đưa các cháu đi nhé." Ngải Thụy dẫn theo Nguyên Khê bơi lại đây.

Hàn Trạm nâng mắt nhìn Ngải Thụy, nhận lấy Đông cục cưng từ trên tay Già Li, "Không cần, cháu sẽ đưa em ấy đi."
"Vậy Tiểu Nguyên Khê và Đông cục cưng cùng đi nhé."
Mấy cái đuôi nhỏ bơi theo sau Hàn Trạm, lúc đi qua nhà Tác Đồ, Đông Quỳ hí hửng hét vào trong, "Tác Đồ, bọn tao đi rừng tảo chơi đây."
Tác Đồ bơi ra, cậu khoanh tay, "Tao cũng đi."
Đông Quỳ trợn mắt, tỏ vẻ ghét bỏ, "Tao không thèm đi cùng mày."
Tác Đồ bình tĩnh đáp, "Vậy mày có thể không đi."

Đông Quỳ xù lông, "Sao tao lại không đi?"
"Vậy cùng đi."
Hai tiểu nhân ngư cãi nhau một đường, đến rừng tảo lớn cũng chưa phân thắng bại.

Ngải Thụy bơi sau nhóm tiểu nhân ngư không xa, hắn quay lại nhìn Lung Hồi không biết đã lại đây từ lúc nào, "Cậu cứ yên tâm giao Tiểu Nguyên Khê cho tôi như vậy à?"
Lung Hồi muốn đi tiếp một chuyến tới Đại Hải Câu nhưng trong nhà còn tiểu nhân ngư, không tiện mang theo, chỉ đành nhờ Ngải Thụy chăm sóc một thời gian.

Lung Hồi xoa xoa giữa hai đầu lông mày, "Ngoài anh ra, tôi không biết nhờ ai nữa." Nhân ngư y quen đều có con nhỏ, đại đa số không bằng lòng chăm sóc con nhà khác.

Ngải Thụy nhướng mày, "Cậu đang chế giễu tôi không tìm được bạn đời đấy à?"
"Anh biết là tôi không có ý đó mà." Lung Hồi cười cười, "Nguyên Khê nhà tôi rất ngoan, sẽ không gây phiền phức cho anh."
Ngải Thụy xua xua tay, "Cũng vì là cậu nên tôi mới nhận lời, bao giờ thì cậu đi?"
"Mấy ngày nữa." Lung Hồi nói, "Lôi Triết cũng đi, hắn định dẫn Hàn Trạm đi luyện tập."
Tầm mắt Ngải Thụy dịch chuyển, dừng trên người Hàn Trạm, "Cậu nói xem Lôi Triết có ý gì?"
"Anh cảm thấy nhóc con đáng yêu không?" Lung Hồi hỏi lại một câu.

"Đáng yêu."
"Muốn trộm không?"
Ngải Thụy không ý thức được câu hỏi tràn đầy bẫy rập, buột miệng thốt ra, "Đương nhiên muốn, tôi nằm mơ cũng muốn trộm nhóc ấy về."
Lung Hồi buông tay, "Anh xem, nhiều người muốn trộm nhóc con như vậy, chung quy phải có người bảo vệ bé mới được."
"Lôi Triết cũng thật là gian xảo." Ngải Thụy cười, oán giận một câu.

Ánh mặt trời hôm nay rất tốt, một chùm ánh sáng xuyên qua mặt nước chiếu xuống rừng tảo lớn khiến cho khu rừng xanh mướt như chốn thần tiên đẹp đẽ.

Có lẽ hôm nay có nhiều đồng bọn đi cùng nên Đông cục cưng không cảm thấy sợ hãi, các bạn nhỏ nắm tay nhau bơi vào rừng tảo lớn.

Trong khu rừng toàn là những con thú nhỏ nhát gan, thấy nhóm tiểu nhân ngư tiến vào đều trốn đi hết, không dám chui ra.

Ngoài hải thú bên dưới còn có rất nhiều loài động vật nhuyễn thể khác, con thì có hai sợi râu dài trên đầu, mở to hai mắt dễ thương nhìn lại, có mấy con cá nhỏ trên lưng mọc đôi cánh mỏng, nghe thấy tiếng động rào rạc đập cánh bơi lên, những động vật nhỏ hình dáng khác nhau, tất cả đều là những thứ Đông cục cưng chưa từng thấy.

Đông cục cưng vươn ngón tay chọc chọc con cua nhỏ đang cõng ốc biển, con cua nhỏ bị kinh sợ nhanh chóng lùi mình vào trong vỏ ốc.

"Há!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông cục cưng tràn đầy vẻ phấn khích, chọc xong con này lại chọc sang con kia, chơi không biết mệt.


Sau khi tiến vào rừng tảo lớn, Đông Quỳ như con ngựa hoang thoát cương, nhảy cẫng lên.

Nhóc ta nắm lấy một cành cây buông xuống, víu lấy nó lắc tới lắc lui, mời nhóm Đông cục cưng chơi cùng, "Mau tới đây chơi đi."
Tác Đồ lười để ý nó, giả bộ không nghe thấy.

Nhìn thấy Đông Quỳ treo trên cao như vậy Đông cục cưng có hơi sợ, nhanh chóng lắc đầu, "Nhóc con không chơi đâu."
Đông Quỳ chơi một mình không vui, nó nhảy xuống chạy đi trêu chọc mấy con động vật nhỏ.

Rừng tảo lớn rộng lớn vô ngần, lần trước Đông cục cưng và Nguyên Khê đi qua chỉ là một góc của nó, chơi nửa ngày còn chưa bơi ra khỏi rừng tảo lớn.

Chơi mệt, mấy tiểu nhân ngư tìm một tảng đá lớn bằng phẳng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Nguyên Khê phát hiện tóc Đông cục cưng hơi rối, kéo tay bé, "Anh bện tóc cho em nhé, anh học được rất nhiều kiểu bím tóc mới của chú Ngải Thụy đấy."
"Được ạ." Đông cục cưng ngồi xuống tùy ý cho Nguyên Khê nghịch tóc bé.

Nguyên Khê khéo tay nhanh chóng đã bện xong một bím tóc xinh xắn.

Đông Quỳ chen vào, cười híp mắt, "Đông cục cưng, anh cũng biết bện tóc, anh bện cho em nhé."
"Đông Quỳ cậu đừng quấy rối." Nguyên Khê phiền không chịu được, không nhịn được đẩy Đông Quỳ ra.

Đông Quỳ hiển nhiên không ngờ lực tay của Nguyên Khê mạnh như vậy, đột nhiên bị đẩy khỏi tảng đá, "Á!"
Nguyên Khê khẩn trương thò đầu ra nhìn xuống dưới, nhưng bên dưới đen như mực, Nguyên Khê không nhìn thấy vị trí của Đông Quỳ, "Đông Quỳ, cậu không sao chứ?"
"Các cậu mau xuống đây xem!" Giọng nói của Đông Quỳ lộ ra vẻ hoảng sợ.

Hàn Trạm ngăn cản mấy tiểu nhân ngư đang muốn xuống, cậu một mình bơi xuống dưới, phía dưới rất sâu, Hàn Trạm tìm được Đông Quỳ trước, nhóc ta dính sát vào vách đá, đồng tử trợn to, ngơ ngác nhìn chằm chằm bên dưới.

Hàn Trạm nhìn theo tầm mắt Đông Quỳ.

Dưới đáy biển, một nhân ngư nằm lặng lẽ trong lớp bùn lầy lội, hai mắt người đó nhắm chặt, gương mặt sưng vù, đuôi cá thon dài cường tráng bị cá cua gặm nham nhở.

Tất cả cho thấy nhân ngư cường đại này đã chết từ lâu..

Bình Luận (0)
Comment