Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 80

Ánh mặt trời xuyên qua tầng rong biển rậm rạp, chiếu thành từng chùm ánh sáng, chiếu lên Hải Thành, khung cảnh vô cùng lộng lẫy.

Ngải Thụy bên ngoài đã giục mấy lần, tư thế kia như muốn nói nếu mấy đứa còn không ra hắn sẽ vọt vào.

Hàn Trạm xoay người dậy, đuôi cá xẹt qua nước biển, tạm dừng trên người Đông Thần, anh vừa cúi đầu đã nhìn thấy gương mặt trắng hồng xinh đẹp của Đông Thần, đôi môi đỏ bừng như vừa bị hung hăng yêu thương.

Họ làm từ ban ngày đến tối mịt, lại từ buổi tối đến hừng đông, cuối cùng dừng lại trong tiếng nức nở không thể kiềm chế của thiếu niên.

Khi Đông Thần ngủ rất ngoan, lông mi yên tĩnh buông xuống mí mắt, đôi tay quy củ đặt hai bên sườn.

Hàn Trạm không muốn đánh thức cậu nhưng nếu còn không dậy nữa rất có thể Ngải Thụy sẽ vọt vào mất, anh duỗi tay bóp bóp cái mũi nhỏ của Đông Thần.


Chiếc mũi xinh xắn bị nắm, Đông Thần nhất thời hô hấp không thông, cậu mở miệng trong vô thức, dùng miệng hít thở, vừa mở miệng lập tức phun ra một đống bong bóng.

Hàn Trạm bật cười, ngón tay chọc nhẹ lên má cậu, cho dù đã thành niên nhưng gương mặt Đông Thần vẫn mang ít nét trẻ con, hai má hơi phúng phính, vừa chọc đã bị lõm một khối nhỏ.

Hàn Trạm hít sâu một ngụm nước biển áp xuống cảm xúc dao động kia, anh gọi nhẹ, "Thần Thần, dậy nào."

Đông Thần đập bay cái tay đang tác quái trên mặt mình, lẩm bẩm, "Ạnh ơi, em buồn ngủ lắm."

"Chúng ta phải lên đường thôi."

Đông Thần chôn mặt trong khuỷu tay Hàn Trạm, rầm rì nói, "Buồn ngủ, em không đi nữa đâu."

Hàn Trạm cười khổ, bây giờ anh đã hiểu thế nào là lấy đá đập vào đuôi mình, nhưng không đi không được.

Anh bế Đông Thần lên, một tay ôm eo cậu, một tay nâng đuôi cá ôm cậu bơi ra ngoài.


Nhóm Lôi Triết đã chờ bên ngoài, cả những nhân ngư độc thân không tìm được bạn tình cũng tập hợp hết lại đây.

Ngải Thụy đang định vọt vào trong thấy vậy thì không khỏi nhướng mày.

À há, Tiểu Đông Thần đáng yêu bị ăn sạch sẽ rồi.

Trên người Đông Thần toàn là hơi thở của Hàn Trạm, rất nồng, hai nhân ngư đã làm gì là điều rất rõ ràng.

Lôi Triết nhàn nhạt liếc Hàn Trạm một cái, sắc mặt có mấy phần không vui.

Thấy nhóc con nhà mình vừa thành niên đã bị lăn lộn không dậy được thì dù là ai cũng không vui nổi.

Già Li không chút khách khí xoa xoa mặt Đông Thần, "Cục cưng mau dậy thôi."

Hàn Trạm ôm Đông Thần nhẹ nhàng tránh đi, "Thần Thần vừa mới ngủ, chú Già Li đừng làm phiền em ấy."

Già Li cười hừ một tiếng, cuối cùng cũng thu tay về, để Đông Thần thoải mái ngủ.


"Xuất phát thôi."

Đông Thần ngủ một giấc đến trưa mới tỉnh, vừa mơ màng mở mắt đã đối diện với mấy đôi mắt đủ loại màu, sáng trưng nhìn mình.

Đông Thần hoảng sợ gọi, "Ba ơi?!"

"Ồ! Cuối cùng con cũng tỉnh." Già Li xoa xoa tóc cậu, giọng nói vô cùng dịu dàng, "Có chỗ nào không thoải mái không? Hàn Trạm có làm đau con không?"

Đông Thần im lặng, nội tâm thì đã gào thét rất to rồi, cậu đẩy mặt Già Li ra, rất là cạn lời, "Ba tránh ra đi."

Biết nhóc con nhà mình da mặt mỏng, rất dễ xấu hổ, Già Li chọc một lúc thì tha cho cậu.

Đông Thần chọc chọc cánh tay Hàn Trạm, "Sao anh không gọi em dậy?"

Giờ thì hay rồi, ba với cha đều biết họ đã giao phối.

Hàn Trạm bất đắc dĩ nói, "Gọi rồi, nhưng em không tỉnh."

"Còn không phải tại anh hay sao, đã bảo là thôi rồi." Đông Thần tức giận tới mức muốn cắn Hàn Trạm một ngụm.
Đông Quỳ thò mặt qua, tò mò hỏi, "Đông Thần, em sẽ có tiểu nhân ngư đúng không?"

Nghĩ tới mọi người đều đã biết hôm qua họ làm chuyện gì, Đông Thần vừa thẹn vừa giận, "Không có! Em vẫn còn là nhóc con đấy!"

Hàn Trạm buồn cười, lồng ngực hơi rung động.

Đông Thần xấu hổ chớp chớp mắt.

Tuy nói thế nhưng sau khi giao phối đúng là có khả năng có trứng, Đông Thần sờ sờ bụng, chép miệng nói, "Anh ơi, em đói."

Hàn Trạm xé xuống một miếng thịt Sí Ngư đưa tới bên miệng Đông Thần, Đông Thần hơi quay mặt đi, duỗi tay muốn lấy miếng thịt, "Em tự lấy."

Hàn Trạm tránh tay cậu, một lần nữa đưa miếng thịt tới bên miệng cậu, "Anh muốn đút em ăn."

Vành tai Đông Thần đỏ bừng, cậu há miệng cắn miếng cá, chậm rãi nhai, khi nhai hai bên má phồng lên.

Khóe môi Hàn Trạm cong lên độ cong khó phát hiện, chờ Đông Thần ăn xong lại đút cậu ăn tiếp.
Trước khi đi Già Li đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn, đủ cho họ ăn rất lâu.

Nghỉ ngơi một lát họ lại tiếp tục lên đường.

Muốn tới hải vực Ott, dù là đi ngày đi đêm thì cũng phải mất hai ngày mới tới. Đông Thần mím môi, lặng lẽ nói với Hàn Trạm, "Anh ơi, em có cách có thể đi nhanh hơn."

Hàn Trạm sửa lại tóc mái hơi rối bên thái dương Đông Thần, "Không sao, em muốn làm gì thì làm, anh có thể bảo vệ em."

Đông Thần khẽ cong môi, cậu ngoắc ngoắc tay, tốc độ nước biển chảy nhanh hơn, dần dần hình thành một luồng nước xiết cuốn các nhân ngư bơi nhanh hơn.

Các nhân ngư nhạy bén phát giác được cái gì đó, theo tốc độ này phỏng chừng họ có thể bắt kịp Thương Long có tốc độ nhanh nhất đại dương. Nhưng thấy bên Lôi Triết không nói gì, các nhân ngư dù có tò mò đến đâu cũng chỉ có thể giả bộ không biết.
Vì có Đông Thần yên lặng "xuất lực" đằng sau nên còn chưa tới chạng vạng họ đã tới vùng lãnh hải của hải vực Ott.

Đang kỳ sinh sản, các nhân ngư độc thân gần như đều đã tới Atlantis tìm bạn tình, còn lại thì hoặc là không muốn tìm bạn tình hoặc là đã có bạn đời.

Nhưng điều kì lạ là dọc đường họ không thấy một nhân ngư nào, thậm chí cả giao nhân hay hải thú cũng không.

Toàn bộ hải vực vô cùng tĩnh lặng như không còn vật sống.

Hơi thở của nhân ngư còn lưu lại trong nước biển rất nhạt, có vẻ không nhiều lắm, rất khó đoán là ở hướng nào.

Lúc này, thấy Đông Thần kéo kéo tóc mình, Hàn Trạm nắm tay cậu, nói, "Chúng ta tách ra tìm, mọi người cẩn thận."

Lôi Triết nghiêng đầu nhìn Đông Thần, như suy tư gì đó gật đầu, tỏ vẻ đồng ý đề nghị của cậu.

Những nhân ngư khác càng không ý kiến, mọi người nhanh chóng chia nhóm rồi tản ra bốn phía, Lôi Triết và Già Li, Đông Quỳ đi theo Tác Đồ, Ngải Thụy dẫn theo Nguyên Khê.
Chờ khi mọi người đã bơi xa, Hàn Trạm mới hỏi, "Thần Thần phát hiện bọn chúng ở đâu à?"

Đông Thần giơ tay chỉ về phía đáy biển, mở to mắt nhìn qua, "Em vừa thấy có giao nhân ở bên kia."

"Chúng ta đi qua xem sao."

Ở độ sâu vài trăm mét dưới đáy biển ánh sáng đã tối hẳn đi, đúng lúc này trông nước có mấy bóng dáng thoảng qua, cũng bơi về phía đáy biển, trông hơi hoảng loạn.

Hàn Trạm đang định đuổi theo.

"Anh để em." Đông Thần phất tay, một luồng nước biển cuốn mấy cái bóng kia ném tới trước mặt họ.

Giao nhân hoảng loạn, nói linh tinh ngôn ngữ không hiểu được, có kẻ khá kích động, hất đuôi muốn công kích họ.

Hàn Trạm duỗi tay túm chặt đuôi giao nhân nọ, móng tay sắc bén đang định đâm vào bụng giao nhân thì bị Đông Thần cản lại, "Bọn họ không phải cá xấu, anh thả họ ra đi."
Giao nhân kia sớm đã bị dọa nứt gan, cái đuôi nhỏ gầy run rẩy không ngừng.

Đông Thần khom lưng, nhẹ giọng hỏi, "Các ngươi không biết ngôn ngữ nhân ngư à?"

Giao nhân run bần bật, hắn cứng đờ lắc đầu, họ không biết ngôn ngữ nhân ngư nhưng chẳng hiểu tại sao lại hiểu nhân ngư đuôi xanh trước mắt này nói gì.

Đông Thần nói, "Các ngươi đừng sợ, ta không tới bắt các ngươi, chỉ muốn hỏi mấy câu thôi."

Giọng cậu mềm nhẹ, như mang theo ma lực mê hoặc nhân tâm, rất nhanh vẻ mặt giao nhân đã bình tĩnh hơn.

"Bọn ta tới từ hải vực Atlantis."

Nhóm giao nhân rõ ràng khẽ thở phào, "Rất xin lỗi, chúng ta quá sợ hãi."

Đông Thần hỏi bọn họ, "Là nhân ngư Ott bắt các ngươi đúng không?"

"Đúng vậy."

"Vì sao họ lại muốn bắt các ngươi?"

Giao nhân buồn bã thở dài, "Bọn ta cũng không biết, rất nhiều giao nhân tộc ta bị bắt đi, mãi vẫn chưa về, rất có thể đã chết, cả tộc chỉ còn lại mấy giao nhân bọn ta."
Bọn họ nói tiếp, "Vì tránh tộc nhân ngư bọn ta trốn đông trốn tây, tận đến lúc sắp tới kỳ sinh sản, Vương của tộc nhân ngư dẫn phần lớn nhân ngư rời khỏi hải vực, chúng ta mới dám đi ra dò la tin tức.

Hàn Trạm mở miệng hỏi, "Hải vực các ngươi gần đây có xảy ra chuyện gì kỳ lạ hay không?"

Giao nhân bừng tỉnh nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng nói, "Có, những nhân ngư đó bắt hải thú khắp nơi, vừa hết mùa đông, theo lý mà nói không cần nhiều thức ăn như thế."

"Còn gì nữa."

Giao nhân nọ lại nói tiếp, "Khoảng thời gian trước bọn ta còn nghe nói tộc nhân ngư tìm một nhân ngư nào đó, hình như tên là..."

"Kyle." Một giao nhân khác trả lời thay.

"Đúng vậy, tên là Kyle." Giao nhân gật mạnh đầu.

Đông Thần chân thành cảm ơn, "Được rồi, cảm ơn các ngươi."

"Cảm ơn ngươi, nhân ngư." Giao nhân cảm động rơi lệ, trân châu trắng rơi ào ào trong nước.
Mắt Đông Thần hơi sáng lên, vội vàng vươn tay vớt trân châu.

Nước mắt giao nhân còn đong đầy hốc mắt tức khắc nín rơi.

Đông Thần nghi ngờ giương mắt như đang hỏi, sao các ngươi không khóc tiếp đi.

Cảm nhận hơi thở nguy hiểm tản ra trên người nhân ngư giống đực, giao nhân run bắn người, ôm hoa biển vội vàng trốn đi.

Sau khi nhóm giao nhân đã bơi đi hết.

Đông Thần ôm trân châu, ngửa đầu nhìn Hàn Trạm, có chút trẻ con cười cong mắt khoe, "Anh xem nhiều trân châu chưa này."

Hàn Trạm nhàn nhạt liếc nhìn, "Trong nhà có nhiều trân châu thế vẫn chưa đủ à?"

"Chơi một lúc thì không thấy đâu nữa." Đông Thần ngắm nghía trân châu trong tay, hỏi, "Anh ơi khi nào chúng ta tới chỗ Lạc Tịch, chỗ anh ấy có rất nhiều trân châu đẹp."

Hàn Trạm nói, "Không đi, không rảnh."

Đông Thần lại hỏi tiếp, "Anh ơi, những nhân ngư này là Nina phái tới ạ?"
Vẻ mặt Hàn Trạm hờ hững, "Chắc thế."

Cùng lúc đó Ngải Thụy và Nguyên Khê đang bơi lang thang không mục tiêu trên mặt biển.

Sau vụ trên hải đảo, Nguyên Khê cảm thấy mình trở nên quái quái, mỗi lần nhìn thấy Ngải Thụy đều rất khẩn trương, rõ ràng lúc trước không như thế.

Một đường im lặng không ai nói gì.

Khóe môi Ngải Thụy treo nụ cười thoải mái, nhìn như rất bình tĩnh nhưng khóe mắt luôn nhìn qua Nguyên Khê.

Bỗng hắn nheo mắt, "Bên kia có nhân ngư, chúng ta đuổi theo."

Hắn túm tay Nguyên Khê kéo cậu bơi qua.

Nguyên Khê hơi giật mình, trong khoảnh khắc đó, bàn tay được Ngải Thụy nắm dường như nóng lên.

Bơi tới gần mới phát hiện bên hông nhân ngư treo một con ốc biển to bằng bàn tay, không biết bên trong là máu hay là sâu.

Bình Luận (0)
Comment