Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 93

"Đản Đản sắp nở rồi!" Đông Thần xoay người bật dậy, cậu ghé vào đầu giường mở to mắt nhìn bé trứng trong rổ.

Vỏ trứng trắng muốt mượt mà đang tỏa ra vầng sáng nhàn nhàn nhạt chiếu sáng đêm đen.

"Bé con có nghe thấy ba nói gì không?"

Bên trong truyền tới tiếng động nho nhỏ, trước mắt Đông Thần như xuất hiện một tiểu nhân ngư đuôi xanh xinh đẹp, bé đang nghẹn tới đỏ cả mặt, vươn tay cố gắng gõ vỏ trứng.

Cậu kích động nắm tay Hàn Trạm, "Em biết mà, bé con có thể nghe thấy tiếng em."

"Đừng vội." Hàn Trạm nắm tay cậu, "Sẽ dọa Đản Đản."

Đông Thần lập tức hạ thấp giọng, "Anh ơi, sao Đản Đản lại bất động rồi?"

Đâu Đâu ngồi trong rổ vươn tay bế bé trứng lên, mặt dán vào vỏ trứng, hai mắt cố gắng nhìn vào khe hở muốn nhìn tiểu nhân ngư bên trong, nhưng khe hở quá nhỏ nhóc chỉ mơ hồ thấy một cái đuôi cá màu xanh.


Thấy Đâu Đâu định vói tay vào bóc vỏ trứng giúp Đản Đản ra ngoài Đông Thần sợ tới thót tim, cậu run rẩy nói, "Đâu Đâu, để bé con tự ra nhé."

Thôi được.

Đâu Đâu lưu luyến buông Đản Đản xuống.

Đêm đã khuya, Đâu Đâu che miệng ngáp một cái nhưng vẫn cố mở to mắt nhìn chằm chằm bé trứng.

"Có phải bé con ngủ rồi không?" Đông Thần cố chịu cơn buồn ngủ, kiên trì đợi Đản Đản phá vỏ.

"Để anh xem." Hàn Trạm nói rồi định nâng trứng lên, ngón tay chỉ vừa mới đụng vào vỏ trứng đã nghe tiếng "răng rắc" vang lên, khe nứt càng lúc càng to.

Anh lập tức cứng đờ người.

"Có phải anh hơi mạnh tay không?" Đông Thần khẩn trương hỏi.

Hàn Trạm: Anh không phải! Anh không có!

Anh bỗng thu tay lại, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, "Đúng là sắp phá vỏ."

Đông Thần nhìn không chớp mắt, sợ sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc bé con phá vỏ.


Rất nhanh vỏ trứng vỡ ra một cái lỗ nhỏ, một nắm tay be bé vươn ra nhưng vỏ trứng quá cứng, sức của bé lại nhỏ, đẩy như thế nào cũng không ra được.

"Bé con mệt rồi à? Hay là nghỉ một lát nhé?"

Bỗng bên trong truyền tới tiếng khóc, tiếng rất nhỏ nhưng khiến Hàn Trạm và Đông Thần rất thương.

"Bé con đừng khóc nhé." Đông Thần nhẹ giọng dỗ bé.

Bàn tay Đâu Đâu vuốt v3 vỏ trứng, gương mặt nho nhỏ ghé sát cái khe nhỏ giọng thì thầm gì đó.

Rất nhanh tiếng khóc bên trong dừng lại, thay bằng tiếng "doudou" nếu không nghe kĩ thì gần như nghe không ra.

"Đâu Đâu, Đản Đản làm sao thế?"

Đâu Đâu ngước đôi mắt như lưu li lên nhìn phảng phất như đang nói không sao, nhóc nhẹ giọng dỗ bé con, kiên nhẫn dạy bé cách hất đuôi đập vỡ vỏ trứng.

Sau đó họ nghe thấy tiểu nhân ngư bên trong hất đuôi vỏ trứng, đập đến vang dội.


Một tiếng "rắc" vang lên, vỏ trứng bị vỡ thành hai nửa, một tiểu nhân ngư đội vỏ trứng chui ra, đây là một tiểu nhân ngư tóc đen mắt đen có đuôi màu xanh lam, vảy trên đuôi lấp lánh như ngọc bích.

Gương mặt bé rất xinh đẹp, giống Đông Thần khi còn nhỏ tới bảy tám phần.

Bé ngẩng đầu nhìn qua, đồ văn hình vương miện giữa trán sáng lên lấp lánh.

Cùng lúc đó ánh sáng trên vỏ trứng biến mất.

Ánh sáng trên vỏ trứng chính là từ đồ văn giữa trán tiểu nhân ngư phát ra.

Đông Thần hơi giật mình, lẩm bẩm, "Bé con..." Mới phá vỏ đã có đồ văn.

Hàn Trạm gật đầu, "Anh thấy rồi."

Tiểu nhân ngư rất nhỏ, còn không lớn bằng bàn tay anh.

Đông Thần cẩn thận nâng tiểu nhân ngư lên, bé con mới phá vỏ vô cùng mềm mại, cậu thậm chí còn không dám dùng sức, sợ chạm hỏng bé, "Bé con à, ba đây."
Tiểu nhân ngư ôm ngón tay Đông Thần, đôi mắt đen láy xoay chuyển, hé miệng kêu "A~"

Đâu Đâu ở cạnh nhìn tiểu nhân ngư rồi nóng lòng nhảy lên tay Đông Thần, nhóc bế bé con lên hôn chụt chụt hai cái, nước miếng bôi đầy mặt bé.

Tiểu nhân ngư xấu hổ co đuôi lại, cơ thể trắng trẻo ửng hồng.

Sắc mặt Hàn Trạm hơi trầm xuống, anh duỗi tay xách Đâu Đâu lên, "Không được bắt nạt bé con nhà chú."

Tiểu nhân ngư cười híp mắt chỉ vào Đâu Đâu, miệng khẽ nhếch, "dou..."

"Đây là anh Đâu Đâu."

Tiểu nhân ngư chớp chớp đôi mắt đen lúng liếng, bé ôm ngón tay Đông Thần hé miệng hút mạnh.

Răng sữa nho nhỏ mềm mềm, Đông Thần không thấy đau mà chỉ thấy ngứa.

"Có phải bé con đói bụng rồi không?"

Đông Thần ôm tiểu nhân ngư hơi bối rối, bé con nhỏ quá, gần như giống hệt cậu hồi bé.
Móng tay mềm, đuôi cá cũng mềm nốt.

Hàn Trạm xách Đâu Đâu sang một bên, "Anh đi chuẩn bị đồ ăn."

"Anh ơi." Đông Thần vội gọi.

"Anh biết." Ánh mắt Hàn Trạm đầy dịu dàng, "Sẽ chuẩn bị cháo thịt."

Bị chọc tới phiền, tiểu nhân ngư bẹp miệng khóc thút thít, đồ văn trên trán cũng lấp lóe.

Nước biển xung quanh nổi lên gợn sóng lăn tăn.

Thấy bé con khóc Đông Thần thương lắm.

Đâu Đâu vội vàng tới dỗ tiểu nhân ngư, rất nhanh đã dỗ bé cười vang.

Không lâu sau Hàn Trạm bưng chén gỗ vào, "Anh vừa nghe bé con khóc, có phải Đâu Đâu lại bắt nạt con không?" Ánh mắt anh lướt nhẹ qua Đâu Đâu.

Đâu Đâu buông tay, vẻ mặt rất chi là vô tội.

Tiểu nhân ngư ngồi trên lòng bàn tay Đông Thần, bé ngẩng mặt trông mong nhìn chằm chằm cháo thịt trong tay cha, bé sờ bụng, đôi môi hồng mềm mại phát ra âm thanh "a..."
Tâm trạng nuôi Đông Thần ngày xưa lại ùa về. Hàn Trạm vươn tay đón lấy tiểu nhân ngư đặt trong lòng bàn tay, một tay khác cầm thìa múc một nửa thìa cháo thịt đưa tới miệng tiểu nhân ngư.

Chắc là khi phá vỏ dùng quá nhiều sức nên giờ đói lả, tiểu nhân ngư sốt ruột ôm cái thìa, cái miệng be bé m*t từng ngụm.

Đôi môi hồng mềm mại hơi nhếch, hai má đầy cháo phồng lên.

Mới ăn được mấy thìa tiểu nhân ngư đã đẩy thìa ra rồi xoa xoa bụng tỏ ý mình ăn no rồi.

Tiểu nhân ngư ăn no thì buồn ngủ, bé ôm đuôi cá nằm trong lòng bàn tay cha, được một lát thì ngủ.

Đâu Đâu muốn duỗi tay chọc chọc bé nhưng bị ánh mắt Hàn Trạm ngăn lại.

Anh đưa tiểu nhân ngư cho Đông Thần rồi xé mấy miếng giao tiêu trên giường đá xuống lót trong rổ, làm rổ êm hơn rồi mới bế tiểu nhân ngư vào trong.
Đâu Đâu thấy vậy thì cũng lắc đuôi định chui vào cùng.

Hàn Trạm nhanh tay nắm đuôi Đâu Đâu, dùng ánh mắt cảnh cáo nhóc, không cho nhóc đi vào.

Đâu Đâu "hừ" mạnh một tiếng, nhóc ghé vào rổ lẳng lặng nhìn tiểu nhân ngư, bé con ngủ rất ngoan, dù chỉ ngắm bé con ngủ thôi nhóc cũng thấy vui.

Ánh nắng buổi sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong căn nhà.

Đông Thần xoa xoa đầu Đâu Đâu, "Đâu Đâu mau đi ngủ đi."

Đâu Đâu lắc đầu tỏ ý không buồn ngủ, nhóc sẽ không đánh thức tiểu nhân ngư.

Lạc Tịch nhìn vào rổ, tiểu nhân ngư mềm mại đang ôm đuôi ngủ ngon lành, lòng Lạc Tịch sắp tan chảy luôn rồi, "Giống em lúc nhỏ như đúc."

(đoạn này tự dưng xuất hiện Lạc Tịch chắc là bị thiếu)

Đông Thần lo lắng nói, "Bé con mới phá vỏ đã thức tỉnh đồ văn liệu có sao không?"

"Không đâu, yên tâm đi." Trên mặt Lạc Tịch giữ nụ cười dịu dàng, "Em xem, Hải Thần vẫn luôn bảo vệ bé kìa."
Ánh mắt Đông Thần lướt qua Lạc Tịch nhìn sang ba quả cầu sáng trong rổ.

Đông Thần tới từ thế giới tương lai nên biết mấy trăm năm sau đại dương sẽ xảy ra vô số thảm họa dẫn tới phần lớn sinh vật tuyệt chủng.

Để ngăn thảm họa xảy ra Hải Thần hiến xuất Thần lực, nhưng vì Mạc La tham lam ích kỷ trộm mất Thần lực khiến hi sinh của Hải Thần trở nên vô ích.

Cũng khiến cậu mãi hàng tỉ năm sau mới có thể phá vỏ.

Đây là thứ thuộc về Hải Thần, Đông Thần sẽ không chiếm làm của riêng, hơn nữa nếu không trả Thần lực về chỗ cũ thảm họa sớm muộn cũng xảy ra.

Tộc nhân ngư, thú nhân và tất cả sinh trên vật biển, trên đất liền đều có nguy cơ bị tổn thương.

Con người sau này thậm chí còn không biết hải vực này, mảnh đất này đã từng xuất hiện nhân ngư và thú nhân.
Nghe vậy Lạc Tịch nhíu mày, "Để anh nghĩ lại xem sao."

Đúng lúc này tiểu nhân ngư tỉnh dậy, bé dụi dụi mắt khóc huhu, giọt nước mắt to tròn treo ở hốc mắt nửa rơi nửa không, trông vô cùng đáng thương.

Đâu Đâu bế tiểu nhân ngư lên vỗ nhẹ lưng bé, "Ngoan nha ngoan nha."

Rồi sau đấy làm ngáo ộp, ca hát dỗ bé nín khóc.

Đâu Đâu giả bộ thở dài, hôn chụt chụt lên mặt bé hai cái.

Lạc Tịch nhìn là biết, bé con rất thông minh, vừa phá vỏ đã biết giả khóc lừa tiểu ma vương nhà y tới xoay quanh.

"Bé nhà em tên là gì vậy?"

Đông Thần sửng sốt, cậu còn chưa nghĩ xong.

Hơn nữa bé con nhà cậu vẫn chưa biết nói.

"Lấy biệt danh trước cũng được."

Đâu Đâu bỗng nói, "Bé Điềm."

*Điềm: ngọt

Đông Thần lắc lắc ngón tay, "Không được."

Đâu Đâu chu miệng, tiểu nhân ngư trong lòng cũng duỗi tay vỗ "chan chát" lên mặt nhóc tỏ vẻ kháng nghị.
Sức tiểu nhân ngư nhỏ, tay đập lên mặt không đau chút nào.

Đâu Đâu xụ mặt tỏ vẻ tức giận.

Nhóc cúi đầu hôn hôn lòng bàn tay mềm mụp của tiểu nhân ngư, chọc cho bé cười khanh khách không ngừng.

Đúng là một cặp oan gia vui vẻ.

"Bé nhà em trông mềm quá, có phải tiểu nhân ngư giống đực không?"

Đông Thần ngẩn ra, cậu còn chưa nghĩ tới vấn đề này, thực ra cậu cũng rất tò mò.

"Hay là nhìn một cái xem." Lạc Tịch hứng thú vội vàng đề nghị.

Đâu Đâu ôm chặt tiểu nhân ngư quay người, "Không cho."

Lạc Tịch tức cười, "Cũng không phải của con, dựa vào đâu mà không cho xem."

Đâu Đâu bế tiểu nhân ngư nhảy xuống nước, nhanh chóng vẫy đuôi bơi ra ngoài cửa.

Tiểu nhân ngư cắn tay nhỏ, đôi mắt đen lúng liếng hoang mang nhìn ba.

Động tác của Đâu Đâu quá nhanh, Đông Thần còn chưa phản ứng lại đã thấy Đâu Đâu bơi ra ngoài.
"Đâu Đâu, con mang em đi đâu thế hả?!" Lạc Tịch hô to.

"Mang bé Điềm ra ngoài chơi!"

Đây là câu nói to giọng nhất Đâu Đâu nói từ khi phá vỏ tới nay.

Không may vừa ra ngoài cửa đã bị Hàn Trạm bắt được.

Hàn Trạm cúi đầu nhìn nhóc, vẻ mặt vô cảm.

Đâu Đâu liếc anh một cái rồi ngoan ngoãn ôm tiểu nhân ngư về.

Hàn Trạm ra ngoài bắt mấy con Sí Ngư về, anh chọn con tươi ngon nhất giã thành cháo thịt chuẩn bị đút tiểu nhân ngư ăn.

"Nào!" Đông Thần bơi qua trực tiếp bế hai tiểu nhân ngư lên, "Đã nói không gọi bé Điềm mà."

"Bé Điềm bé Điềm." Đâu Đâu gào to.

Tiểu nhân ngư vùi trong lòng ba cười vừa ngọt vừa mềm.

Rõ ràng là rất ngọt.

Bình Luận (0)
Comment