Có Mèo Trong Tay Muốn Gì Được Nấy

Chương 34


Editor: SusanDư Hoán ôm mèo đến căn phòng mà Trần Trạch Sâm chuẩn bị cho anh.

Lần này đi ra ngoài Trần Tiểu An không tham gia chiến đấu, không hao phí linh lực gì đó, nên khi quay về cũng không cần phải nạp điện.

Đương nhiên Dư Hoán cũng không tình nguyện chen chút trong căn phòng nhỏ phía trên địa cung nữa.
Vừa nãy Dư Hoán nói phải giúp Trần Tiểu An tắm rửa thì liền có người tri kỷ chuẩn bị bồn tắm xong xuôi, đổ đầy nước, thậm chí trong bồn còn thả vài cánh hoa hồng… Cũng chẳng biết người sắp đặt bồn tắm này có ý đồ đen tối gì nữa.

Cánh hoa đong đưa lay động theo những gợn sóng trên mặt nước, Trần Tiểu An vịn ở mép bồn rồi vươn một bàn chân vào nghịch hoa.
Dư Hoán bế nguyên bé mèo Trần Tiểu An đặt vào trong bồn, Trần Tiểu An vùi đầu xuống nước rồi lại vươn lên, dòng nước ấm làm bộ lông cậu xẹp xuống, đôi mắt tròn xoe trông càng to hơn.

Trên mũi cậu còn đội một cánh hoa, thế là sự chú ý của cậu đều bị cánh hoa này hấp dẫn, dùng cả hai cái bàn chân nhỏ kéo xuống dưới rồi lại muốn nhét vào miệng.

Dư Hoán kịp thời bắt được bàn chân trước ngăn lại động tác của cậu: “Không phải cái gì cũng ăn được đâu.”
Trần Tiểu An “meo meo” một tiếng rồi lật cái bụng lên trôi trong nước.

Dư Hoán bóp sữa tắm ra lòng bàn tay, hỏi Trần Tiểu An: “Cái này dùng được chứ.”
Trần Tiểu An mở kênh trò chuyện độc quyền giữa hai người bọn họ —— thật ra chính là Trần Tiểu An nói trong lòng rồi để cho Dư Hoán nghe.
Trần Tiểu An nói: “Được nha.”
Dư Hoán đặt tay lên cái bụng mềm của mèo con bắt đầu giở trò, đồng thời nói: “Nếu lúc này bị người khác nhìn thấy thì chắc chắn họ sẽ cướp đi tư cách nuôi mèo của anh.”
Trần Tiểu An nghiêng đầu ra chiều khó hiểu, Dư Hoán lại nói: “Trực tiếp cho em xài sữa tắm dành cho người, vả lại cái gì cũng cho em ăn hết.”
Trần Tiểu An đạp nước một cái trở người lại, duỗi bàn chân đập vào mặt Dư Hoán: “Không sao đâu, em da dày thịt béo muốn làm gì cũng được nha.”
Dư Hoán nhếch miệng cười, nhéo nhéo Trần Tiểu An: “Em như này mà kêu là da dày thịt béo à?”
“Em nói cho anh bí mật”, Trần Tiểu An thần thần bí bí sáp lại gần, “… Có thể em là một con hổ.”
Dư Hoán trầm mặc ba giây rồi bắt đầu không kiềm chế được mà cười: “Có con hổ nào trông như thế này không?”
Trần Tiểu An nhìn thấy phản ứng của anh liền cảm giác bản thân mình bị cười nhạo, cậu tức giận vẫy bọt đập vào mặt Dư Hoán, sau đó xoay người trốn vào trong góc bồn tắm, quay lưng lại không thèm để ý đến Dư Hoán nữa.
“Anh còn chưa nói xong mà”, Dư Hoán vươn tay vớt Trần Tiểu An lại, “Ý anh muốn nói là có con hổ nào trông như thế này không? Đương nhiên là có chớ, trước mặt anh có một con nè.”
Trần Tiểu An: “Bộ anh tưởng tui ngốc há.”
Dư Hoán cười tủm tỉm bốc một đống cánh hoa thả lên đỉnh đầu Trần Tiểu An: “Nhóc hổ.”
Trần Tiểu An vẫn cứ không thèm để ý tới anh thì anh lại bám riết không tha mà gọi cậu hết lần này đến lần khác: “Nhóc hổ, vừa nãy nhóc hổ ở ngoài gặp phải chuyện gì rồi? Có thể nói cho anh nghe thử không?”
Dư Hoán làm ra vẻ kính cẩn lắng nghe, Trần Tiểu An thấy vậy liền có tinh thần, bắt đầu miêu tả lại cảnh tượng Chu Tước và Thanh Long đánh nhau sinh động y như thật.

Cuối cùng còn nhấn mạnh nhiều lần “Nhưng mà bọn họ đều không lợi hại như Bạch Hổ đâu.”
Dư Hoán nghe được một hồi, chờ Trần Tiểu An nói hết những gì mà cậu chứng kiến, Dư Hoán lại hỏi: “Vậy nhóc hổ lợi hại có muốn biến thành hình người không?”
Trần Tiểu An nhìn nhìn cái bồn nhỏ chứa bản thân: “Hình người không chứa nổi mất.”
Dư Hoán nói: “Thế anh ôm em vào bồn tắm lớn.”
Kết quả Trần Tiểu An vẫn cự tuyệt: “Không cần đâu!” Con người không thể tùy ý khỏa thân trần truồng trước mặt một người khác, chút thường thức này Trần Tiểu An vẫn phải có.


Tuy rằng trạng thái hiện tại cũng là mặc cho Dư Hoán sắp xếp… Nhưng vẫn không giống nhau.
Không giống chỗ nào thì cậu cũng không nói rõ được.
Tắm rửa một cái mà rề rà đến cả buổi trời, Trần Tiểu An lại muốn nghịch nước nên tắm rửa càng lâu hơn.

Cuối cùng vẫn là Dư Hoán lo cậu ở trong nước lâu sẽ bị cảm lạnh, kiên quyết vớt cậu ra ngoài.

Sau khi tắm sạch và sấy khô, Trần Tiểu An lại biến trở về thành nhóc mèo đẹp nhất, cái đuôi quấn quanh cổ tay Dư Hoán thành một cái vòng tròn, làm tổ bên cạnh Dư Hoán ngủ một giấc thật ngon hiếm có.
Đến ngày hôm sau Trần Tiểu An và những người khác cũng nên rời đi rồi, dù sao hiện tại cả hai đều có rất nhiều việc, Dư Hoán thì vẫn có chút vốn liếng để mà tùy hứng, thỉnh thoảng dời lại một vài công việc cũng chẳng có ai chỉ trích gì cả.

Nhưng với Trần Tiểu An mới vừa bật lên thì không giống thế.

Chỉ là cậu không phát biểu bất cứ cảm nghĩ nào lên weibo sau khi đoạt giải nhất cuộc thi, điều này khiến cho tổ chương trình có chút không hài lòng.
Khi Quý Nhất Nhiên đến đây gọi hai người bọn họ thì mới tiện thể nói về việc đăng weibo với Trần Tiểu An: “Tôi vốn muốn đăng giúp cậu, nhưng nghĩ đến đây là lần đầu tiên cậu nhận giải, không biết cậu có muốn tự mình nói cái gì hay không… Đợi lát nữa cậu nhớ lên đăng một cái weibo, thuận tiện repost cái thông báo của một đài radio chút nữa sẽ đăng.”
Thật ra Trần Tiểu An cũng không có cảm nghĩ gì muốn nói, nhưng Quý Nhất Nhiên bảo cậu đăng weibo nên cậu liền làm theo, mở ra tài khoản weibo đã lâu chưa dùng đến, Trần Tiểu An giơ hai ngón tay lên chụp một tấm selfie, đăng lên mấy câu caption không khác lắm so với những lời cậu nói ở hiện trường trao giải rồi tag weibo chính thức của tổ chương trình vào, sau khi xong việc thì lập tức tắt màn hình điện thoại.
Trước khi rời đi bọn họ muốn đi xem thử tình hình bên Trần Trạch Ý thế nào, mới vừa thu dọn xong xuôi đi ra khỏi phòng thì Trần Tiểu An chợt nghe thấy Trần Trạch Ý truyền âm nói với cậu đã xảy ra chuyện rồi.

Trần Tiểu An kéo lấy Dư Hoán vội vàng chạy đến chỗ Trần Trạch Ý.
Vừa đẩy cửa ra bọn họ liền thấy Lý Tiếu đã tỉnh rồi, đang ngồi dựa vào đầu giường, Trần Trạch Ý ngồi ở mép giường.

Thấy một màn này Trần Tiểu An cũng không thể hiểu nỗi gặp chuyện không may như lời Trần Trạch Ý nói là chuyện gì xảy ra: “Lý Tiếu tỉnh rồi à? Vậy chẳng phải rất tốt sao…”
Trần Tiểu An bước vài bước đến bên giường, nào ngờ Lý Tiếu giống như đang trốn tránh quái vật nào đó mà liên tục lùi về sau.

Trước kia Trần Tiểu An đã từng tiếp xúc một lần với Lý Tiếu, theo lý thuyết thì Lý Tiếu hẳn sẽ không làm vậy mới đúng.

Trần Tiểu An nghi hoặc nhìn về phía Trần Trạch Ý: “Cậu ấy bị dọa ư? Hay là trên người anh có thứ gì?”
Trần Trạch Ý lắc đầu, thấp giọng nói: “Anh nhìn dáng vẻ của cậu ấy xem.” Nói xong Trần Trạch Ý cầm tay Lý Tiếu, xoa xoa lưng cậu tỏ vẻ trấn an.
Trần Tiểu An nhìn về phía đôi mắt Lý Tiếu thì phát hiện ánh mắt cậu nhóc rời rạc không có tiêu cự, lại nhìn Trần Trạch Ý đang nhỏ giọng nói gì đó với cậu, phản ứng của cậu bé cũng thật quái lạ, có khi như là trẻ con, có khi lại dại ra giống như tượng gỗ không có linh hồn vậy.
“Tại sao lại thế này?”
Trần Trạch Ý thở dài: “Hồn phách của em ấy bị tổn thương.”
“…Là do bị quỷ tu kia hút mất một phần rồi?” Trần Tiểu An cũng bị loại tình huống này dọa sợ.
“Hẳn là không phải đâu, nếu muốn hút thì chắc chắn phải hút hết toàn bộ, hút một hồn phách cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian, rõ ràng là không có cái đạo lý chỉ ăn một nửa rồi để lại một nửa”, Trần Trạch Ý nói ra phỏng đoán của bản thân, “Em cảm thấy tối qua ở bờ biển tia sét mà Thanh Long đánh xuống đó, lúc ấy khóa hồn châu trông như vừa khéo tránh được, nhưng hẳn là vẫn có một phần bị sét đánh trúng…”
“Cái này cũng quá…” Trần Tiểu An dừng một chút, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Trần Trạch Sâm và Trần Tư Vũ cũng lại đây, Trần Tiểu An thấy Trần Tư Vũ thì vô thức nhích lại gần người Dư Hoán.

Sau khi Trần Trạch Sâm hỏi qua tình huống cũng tỏ vẻ mặt ủ mày chau: “Hồn phách bị tổn hại… Lúc anh đọc sách thế mà từng đọc được một án lệ tu bổ hồn phách, chỉ là phương pháp này đã thất truyền từ lâu.”
Trần Trạch Ý tiếp nối chủ đề: “Vâng, tổ sư gia của chúng ta biết cách tu bổ hồn phách.”

Trần Tư Vũ lượn một vòng trong phòng, không tim không phổi nói: “Tổ sư gia biết cách tu bổ hồn phách, nhưng ông ấy qua đời đã nhiều năm rồi, cũng chẳng lưu lại cái gì khác, chẳng lẽ các người còn muốn đi đào mộ người ta hay sao…”
Trần Trạch Ý trừng mắt nhìn Trần Tư Vũ một cái, Trần Trạch Sâm cũng trách mắng: “Không được phép nói những lời vô lễ như vậy.”
Trần Tư Vũ “xùy” một tiếng: “Nói thật nhé giúp thằng nhóc này đến mức đó là anh hai chúng ta đã tận tình tận nghĩa rồi đấy, nếu không phải anh hai thì chẳng phải thằng nhóc thối này đã sớm tèo rồi sao? Bây giờ nó có thể thừa lại một cái mạng là đã không tệ rồi, ngốc thì ngốc thôi, trên đời này biết bao nhiêu đứa đần, đi ra đường làm ăn mày cũng không phải không có đường sống… Chẳng lẽ anh hai còn muốn tìm phương pháp tu bổ hồn phách biến nó trở về hình dạng ban đầu ư?”
Trần Trạch Ý đứng dậy trực tiếp di chuyển đến trước mặt Trần Tư Vũ, nắm lấy cổ áo của gã, nói từng chữ một: “Mày, cút, ra, ngoài, cho, tao.” Dứt lời liền buông lỏng tay ra rồi ném người ra bên ngoài.
Trần Tư Vũ ngược lại vẫn ra vẻ không sao cả, thậm chí khi đi ra ngoài còn ngâm nga một bài hát.

Trần Trạch Sâm vỗ vỗ lưng Trần Trạch Ý: “Em đừng so đo với nó.”
Trần Trạch Ý cuộn chặt nắm đấm, rũ mắt nói: “Chém giết ma quỷ vốn chính là việc người nhà chúng ta nên làm, không làm được mà trái lại còn khiến cho người thường vô tội gặp phải tai bay vạ gió thì đó là khuyết điểm của chúng ta, tại sao Trần Tư Vũ lại dám dùng cái giọng điệu cao cao tại thượng này mà nói chuyện chứ?”
Trần Trạch Sâm: “Em biết nó mà.”
“Anh thật sự điên rồi sao, nó nói cái gì thì anh cũng có thể bào chữa cho nó ư?” Trần Trạch Ý cũng rất tức giận, hít sâu vài hơi rồi mới miễn cưỡng khiến bản thân mình tỉnh táo lại, “Thôi bỏ đi, bây giờ tôi lười quản nó… Tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho Lý Tiếu, còn phải tìm ra cái kẻ tu ma đạo đang ngấm ngầm giở trò quỷ kia ra.”
Trần Tiểu An lấy từ trong túi áo ra chiếc lông chim màu đỏ mà hôm qua Chu Tước cho cậu, do dự nói: “Nếu không thì anh hỏi thử chú Chu Tước nha, thần thú bọn họ đánh nhau còn đánh tới nỗi mọc ra vấn đề, nói không chừng bọn họ có phương pháp giải quyết khác đó?”
Trần Tiểu An dùng cái lông chim này để thành lập liên hệ với Chu Tước, truyền âm cho Chu Tước.

Chu Tước không ngờ hôm qua mới vừa tạm biệt thì hôm nay Trần Tiểu An lại có chuyện tìm hắn, hắn còn đang yên giấc mộng đẹp lại bị quấy rầy nên giọng điệu cũng không thân thiện: “Mới sáng sớm có chuyện gì hả?”
Trần Tiểu An thuật lại sự tình cho Chu Tước, một hồi lâu sau, Chu Tước nói cũng không khác mấy với anh cả và anh hai Trần gia: “Hồi đó có quen một người biết tu sửa hồn phách, không chỉ cái này mà cái gì hắn cũng biết… Nhưng hắn đã chết rất nhiều năm rồi, tụi bây xem xem có thể tìm được sách cổ hắn để lại không…”
Không có được câu trả lời, Trần Tiểu An chán nản thở dài.

Trần Trạch Ý nhìn thoáng qua Quý Nhất Nhiên đứng ở cửa cứ xem đồng hồ hết lần này tới lần khác nhưng lại không dám mở miệng, y bèn nói với Trần Tiểu An: “Các anh có việc thì đi trước đi, chuyện giúp Lý Tiếu tu sửa hồn phách cũng không thể giải quyết trong một chốc, em lại đi tìm thử xem có biện pháp nào không.”
Trần Tiểu An khẽ cắn môi, đột nhiên mở miệng nói: “Bọn em luôn nói tổ sư gia kia biết tu bổ hồn phách, người đó là chủ nhân trước đây của anh nhỉ? Vậy anh ở bên cạnh ông ấy lâu như vậy, nói không chừng anh có biết cái gì đó đấy…”
Nghe thấy Trần Tiểu An nhắc tới chủ nhân trước kia thì dục vọng chiếm hữu của Dư Hoán lại bắt đầu quấy phá khiến anh khó chịu một trận, anh ôm chặt lấy vai Trần Tiểu An giống như đang biểu thị công khai chủ quyền.
“Đúng thật”, Trần Trạch Ý nói, “Nhưng anh mất trí nhớ rồi… Vả lại đến bây giờ vẫn chưa tìm được tên thủ phạm làm anh bị thương.”
Trần Tiểu An cảm giác tay Dư Hoán đang ôm vai mình lại dùng lực nhiều hơn, cậu ngẩng đầu nhìn Dư Hoán chớp chớp mắt.

Cậu lại nói với Trần Trạch Ý: “Bình thường chẳng phải các em cũng loại bỏ một vài ký ức về ma quỷ cho người thường sao, anh nghĩ rằng nếu có thể loại bỏ được thì hẳn là cũng có biện pháp tìm trở về mới đúng.

Anh nghĩ là tìm lại trí nhớ chắc sẽ dễ dàng hơn một chút so với đi tìm phương pháp tu sửa hồn phách nhỉ… Nói không chừng anh tìm được ký ức thì có thể giải quyết vấn đề một cách dễ dàng.” Cậu tạm thời không để ý đến nửa câu sau của Trần Trạch Ý.

Sự tình có nặng có nhẹ, huống chi hiện tại tính cảnh giác của cậu rất cao, sẽ không còn ngốc nghếch bị người khác tổn thương như trước kia nữa.
Hai anh em Trần gia đều gật đầu cho rằng Trần Tiểu An nói không phải không có lý.
Trần Trạch Ý xoa xoa đầu Trần Tiểu An: “Được, vậy anh đi chạy show [1] trước đi, bây giờ em phải đi xem xem có cách nào có thể khiến cho người ta khôi phục trí nhớ hay không… Thôi miên gì gì đó chắc cũng có khả năng, chờ anh bận xong rồi trở về chúng ta thử xem sao.
[1]
Hôm nay Dư Hoán không có lịch trình nào khác nên liền đi theo Trần Tiểu An.

Thời điểm bọn họ rời khỏi Trần gia cũng không dùng tới truyền tống phù, Quý Nhất Nhiên nói cho dù có giàu thì cũng không thể phung phí của trời như thế được, không có việc gấp thì bớt dùng bùa chú một chút.


Vì vậy Trần Trạch Sâm kêu tài xế đến đưa bọn họ xuống núi.
Ngồi trong xe Quý Nhất Nhiên cảm thán một câu rằng xe của ông chủ Trần thật tốt, còn nói ông chủ Trần có gia nghiệp to lớn nhưng sao không cần đi quản lý chuyện công ty, mà thay vào đó hắn chỉ quan tâm đến những việc lộn xộn ở nhà.
Trần Tiểu An lại nói: “Thật ra so với ra ngoài kiếm tiền thì những việc trong nhà này còn quan trọng hơn đó, bây giờ hắn là chủ nhà mà.”
“Cũng có lý, ôi thôi thì làm công ăn lương trước đi, cậu cũng chẳng dễ dàng gì, gần đây bận bịu thế mà còn phải chạy qua chạy lại hai bên.” Quý Nhất Nhiên nói xong rồi bắt đầu mở điện thoại ra xử lý công việc, ban nãy vào tình thế đó hắn cũng không thể không biết xấu hổ mà coi điện thoại.

Sau khi trả lời tin nhắn tồn đọng Quý Nhất Nhiên lại mở weibo ra xem thử Trần Tiểu An đăng cảm nghĩ gì.
Kết quả Quý Nhất Nhiên mở weibo Trần Tiểu An ra thì không nhìn thấy bài đăng mới nào cả.
Quý Nhất Nhiên lại làm mới mấy lần mà vẫn không quét ra được cái gì hết, hắn hỏi Trần Tiểu An: “Sáng nay kêu cậu đăng weibo mà cậu không đăng à?”
“Đăng rồi mà.”
“Gì kỳ vậy nhỉ, chẳng lẽ cậu đăng cái gì đó vi phạm mấy cái quy định khiến Tra Lãng [2] xóa rồi?”
[2]
“Sao lại thế được”, Trần Tiểu An nói, “Tôi chỉ đăng mấy câu giống với lúc nhận giải thôi mà…”
Không lâu sau Quý Nhất Nhiên tìm được đáp án ngay trên thanh hotsearch của weibo.
Hashtag bay lên xu hướng real-time [3], trên đó viết rõ ràng # Trần Tiểu An xài nhầm tài khoản weibo #
[3]
Kế hoạch của một ngày bắt đầu bằng sáng sớm, ăn “dưa” cũng phải càng sớm càng tốt.

Rõ ràng là vẫn còn sớm tinh mơ nhưng quần chúng ăn “dưa” cứ như không cần ngủ nướng vậy, thế mà lại đưa Trần Tiểu An lên hotsearch.
Quý Nhất Nhiên run rẩy bấm vào.

Quả thật Trần Tiểu An không nói dối, cậu đã đăng bài tương tác weibo rồi, chỉ là cậu lại đăng ở một tài khoản khác.

Tài khoản kia là lúc trước Quý Nhất Nhiên đưa cho Trần Tiểu An làm acc clone dùng ngày thường thôi, lần trước Trần Tiểu An có lên ID này sau đó thì quên đổi tài khoản lại, nên vừa nãy cậu dùng thẳng acc này đăng weibo luôn.

Nếu chỉ là đăng chữ thì cũng thôi, cũng chả ai cho rằng cái acc clone này là của Trần Tiểu An.

Thế nhưng cậu lại thêm vào một tấm selfie mới xuất hiện, điều này trực tiếp ghim chết Trần Tiểu An là chủ tài khoản này và đăng weibo nhầm tài khoản.
Dùng nhầm acc thì cứ nhầm đi, nhưng mấu chốt là trước đây Quý Nhất Nhiên cầm tài khoản này làm acc clone thủy quân cho Dư Hoán, bên trong đó thả một đống rắm cầu vồng.
Dư Hoán cũng thấy được weibo này, bây giờ đang nhiệt liệt thưởng thức các loại phát ngôn xấu hổ trong tài khoản đó.

Dư Hoán chẳng hề nghi ngờ rằng những lời này không phải từ miệng Trần Tiểu An mà ra, hiện tại anh vẫn nhớ rất rõ ràng dáng vẻ của Trần Tiểu An khi trịnh trọng thả rắm cầu vồng bằng những lời tâm tình quê mùa với anh vào thời điểm mới vừa quen biết.
Mặc dù có những bài weibo được đăng từ rất lâu trước kia, lúc ấy Dư Hoán còn chưa quen Trần Tiểu An.

Chẳng lẽ trước kia Trần Tiểu An chưa mất trí nhớ chính là fan của mình sao?
Nghĩ đến đó nụ cười ở khóe miệng Dư Hoán không giấu được nữa rồi.
Anh vừa xem vừa thuật lại với Trần Tiểu An những câu rắm cầu vồng có hơi nhục mà anh đọc được: “Thích anh? Muốn giao mạng mình cho anh?”
Trần Tiểu An: “???”
Dư Hoán tiếp tục nói: “Muốn sinh khỉ con cho anh?”
Thật ra Trần Tiểu An cũng chưa từng nhìn xem trước đây cái tài khoản này đã đăng cụ thể những cái gì, cậu cũng không thích xài mấy ứng dụng giao tiếp xã hội này.

Bởi vậy hiện tại cậu nghe Dư Hoán nói thì có hơi ngơ ra.
Dư Hoán lại nói: “Mỗi ngày đều phải nhìn thấy ảnh của anh mới ngủ được?… Có lẽ bây giờ cũng phải ngắm hình anh mỗi ngày mới có thể ngủ được?”

Quý Nhất Nhiên không thể nhịn được nữa: “Dư Hoán mày câm miệng lại cho anh, đừng có tụng nữa!”
Dư Hoán đắc ý nói: “Đừng hâm mộ quá nha.”
Nhưng anh còn chưa hả hê được bao thì chợt nghe Quý Nhất Nhiên nói: “Mấy lời này đều là anh mày phát đó, tài khoản là anh đưa cho Trần Tiểu An.”
Sấm sét giữa trời quang!
Dư Hoán thầm may là sáng nay mình không ăn được bao nhiêu, bằng không thì thật sự là có hơi muốn ói.
Sau một lúc bình tĩnh lại, nghĩ kỹ lại thì quả thật… Vừa nãy bản thân nhớ đến việc “trước kia Trần Tiểu An chính là fan của mình” ăn khớp với chuyện ở trên nên mới không bình tĩnh nỗi.

Cho dù trước đây Trần Tiểu An thật sự dùng weibo thì cậu mất trí nhớ rồi chẳng lẽ còn nhớ rõ mật khẩu weibo trước kia hay sao?!
Trần Tiểu An trông rất vô tội hỏi: “Gì vậy ạ?”
Dư Hoán tắt điện thoại, cảm giác hơi nhức đầu, anh nhắm mắt lại nói: “Không có gì, vừa nãy đều là ảo giác của em.”
Quý Nhất Nhiên nhìn thử dư luận trên mạng, quả nhiên rắm cầu vồng trước đó cái acc kia thả đều bị đào lên hết.

Có người thích chí vì được ăn đường, thậm chí còn có người chơi lớn đăng trong hot topic [4] cung cấp fanfic ảnh đế x nhóc fanboy cực kỳ tốc độ.

Đương nhiên cũng có người nói đây là cố ý đăng nhầm tài khoản để sao tác.
[4]
Quý Nhất Nhiên cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung rồi.

Tạo cho Trần Tiểu An một thiết lập fanboy cũng chả phải chuyện xấu gì, nhưng khoa trương đến mức giống y chang những fan khác sẽ khiến người khác có cảm nhận không quá tốt.

Quý Nhất Nhiên suy nghĩ một chút rồi đăng nhập vào cái acc clone đó của Trần Tiểu An, xóa weibo đi, sau đó lại vội vàng gõ một bài thanh minh bảo người bên công ty đóng thêm con dấu rồi đăng lên.

Trong đó nói rằng tài khoản là do nhân viên quản lý, lúc đăng weibo thì bất cẩn dùng acc cá nhân của mình, tài khoản này không phải là acc clone của Trần Tiểu An bla bla.

Đương nhiên người khác tin hay không là chuyện của người ta.
Trần Tiểu An chột dạ nói: “Không phải là tôi lại gây thêm phiền nữa chớ?”
“Phải”, Quý Nhất Nhiên nói, “Dư Hoán cậu trừ bớt cá khô của cậu ấy đi, quản mèo nhà cậu cho thật tốt, để cho cậu ấy minh mẫn lên một chút.”
Dư Hoán cố ý làm ngược lại: “Tối nay mua đồ ăn vặt mới cho em.”
Quý Nhất Nhiên tưởng chừng như tắt thở ngay tại chỗ.
Tuy rằng nội dung trong tài khoản này đúng thật là không phải do Trần Tiểu An đăng, nhưng thật ra Dư Hoán không ngại để người khác tưởng rằng Trần Tiểu An rất thích anh.
Khi xe chạy đến địa điểm thông báo, mấy người họ vừa mới xuống xe thì một đám phóng viên giải trí giống như chó ngửi thấy mùi thịt ùa hết lên.

Tuy là lịch trình công khai nhưng Trần Tiểu An chỉ là một khách mời tham gia chương trình radio bình thường mà thôi.

Theo lý thì không cần có nhiều phóng viên và truyền thông lấp kín chỗ này như vậy.

Nhưng do hotsearch sáng nay nên nhóm phóng viên này vừa nghe tin đã lập tức hành động, từ sáng sớm đã đến đây thủ sẵn hòng giành được một vài tin tức độc nhất vô nhị.
Mà khi nhìn thấy Dư Hoán hôm nay vốn không có lịch trình công khai thế mà cũng xuất hiện cùng Trần Tiểu An ở dưới lầu đài radio, các phóng viên đang chen kín xung quanh liền nháo nhào ngay tức khắc.Lời tác giả:
Phóng viên: Hai người rốt cuộc là quan hệ gì đây!!!
Hoán Gia: Nói nữa là gớt nước mắt đó…
Cảm ơn các vị thiên thần nhỏ -3-.

Bình Luận (0)
Comment