Có Mèo Trong Tay Muốn Gì Được Nấy

Chương 41


Editor: SusanCa sĩ Trần Tiểu An bắt được tài nguyên thời trang hàng đầu trong nước mà biết bao người hằng mơ ước một cách quá bất ngờ.

Không những thế, trong khoảng thời gian này cậu cũng không làm đúng công việc của mình, không phát hành bài hát mới nào nhưng tác phẩm “bom tấn” trong làng thời trang lại ra được mấy bộ luôn rồi.
Đồng Tinh cũng không tiếc lời khen ngợi Trần Tiểu An, thậm chí cô còn nói trong phỏng vấn rằng show diễn thời trang mùa này sẽ để cho Trần Tiểu An làm vedette [1].
[1]
Sau khi Trần Tiểu An nhìn thấy hotsearch mới biết được tin mình cũng sẽ đi catwalk, trước đó Đồng Tinh chưa từng trao đổi về việc này với cậu.

Trần Tiểu An liền đi hỏi Đồng Tinh, Đồng Tinh nói rất đúng lý hợp tình: “Bộ sưu tập này vốn là chị thiết kế dành cho em, em không đi thì còn ai có thể đi hả?”
Trần Tiểu An dở khóc dở cười: “Em không biết phải đi catwalk như thế nào nữa… Với cả thời gian gấp như vậy…” Thế là nhận được một câu trả lời phản bác của Đồng Tinh: “Mèo đi catwalk [2] mà còn phải học à?”
[2]
Trần Tiểu An: “…Chị nói đúng lắm.”
Trần Tiểu An thế mới biết tin đồn trong ngành rằng tính Đồng Tinh vừa quái gở vừa tùy hứng là sự thật.

Người khác tổ chức show diễn vào giai đoạn đầu phải tốn một khoảng thời gian khá dài để chuẩn bị, vả lại một khi đã quyết định chuyện gì rồi thì sẽ không dễ dàng thay đổi.

Nhưng Đồng Tinh lại mặc kệ những điều này, sau khi quen biết với Trần Tiểu An, cô đã ném hết quăng hết tất cả quần áo được chuẩn bị cho mùa diễn này rồi thay bằng trang phục mới lấy cảm hứng từ Trần Tiểu An.

Thậm chí còn tuyên bố rằng quần áo đã bị cô vứt đi tức những tác phẩm đáng tự hào một thời của cô đều là rác rưởi.
Trần Tiểu An tưởng mấy điều này đã là khoa trương lắm rồi, nào ngờ dưới tình huống show diễn đã gần như chuẩn bị xong xuôi hết, vậy mà Đồng Tinh lại cưỡng chế nhét cậu vào show để cậu làm vedette.
Có vedette Trần Tiểu An làm quảng bá nên sự chú ý dành cho show diễn lần này tiếp tục tăng cao.

Hầu hết mọi người không có thư mời nên không thể đến hiện trường, nhưng bọn họ có thể đợi phát sóng trực tiếp.
Thành thật mà nói thì nhiều lúc dân ngoài nghề xem show diễn thời trang chỉ là xem náo nhiệt mà thôi.

Trước kia khi một số người mẫu khác trình diễn bộ sưu tập mới của mùa diễn, các cư dân mạng chỉ khen tượng trưng một hồi rồi sau đó lại dời sự chú ý sang chỗ khác ngay thôi.


Nhưng lần này có người bắt đầu biến mình thành kính lúp mà săm soi từng góc từng cạnh trên màn hình trực tiếp.
Đột nhiên có người nói một câu: Cái người ngồi ở mép ghế hàng đầu tiên có phải Hoán Gia không nhờ…
Thế là một vài thảo luận không liên quan gì đến show diễn ùn ùn kéo đến, những người hay xem bát quái một chút thì đều biết Dư Hoán hợp tác dài hạn với nhãn hàng đối thủ của Đồng Tinh.

Người đại diện của thương hiệu đối thủ còn có thể cầm được thư mời của Đồng Tinh, vả lại còn ngồi ở hàng đầu tiên, nếu như đây đổi thành một nhà thiết kế khác thì có lẽ chẳng sao cả, nhưng xưa giờ Đồng Tinh tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra.
Các cư dân mạng thảo luận nhộn nhịp:
– Thế Hoán Gia đã phá vỡ nguyên tắc của Jing như thế nào vậy?
– Tiểu An với Hoán Gia có quan hệ tốt, chắc thư mời là Tiểu An gửi?
– Cũng có thể là do đến xem Tiểu An nên Hoán Gia mới nghĩ mọi cách lấy được thư mời, Hoán Gia không bao giờ bỏ lỡ mỗi một dịp quan trọng của Tiểu An ←_←
– Lầu trên có hơi não cp [3] quá rồi đó, tuy rằng người đó là đối thủ của Jing, nhưng thật ra cô ấy cũng không nhỏ nhen như dân mạng nói đâu, đều do cư dân mạng đồn bậy thôi… Có nhiều nhà thiết kế thích Hoán Gia lắm, dù sao thì trời sinh ảnh là móc treo đồ mà, tôi cảm thấy gửi cho ảnh thư mời là chuyện rất bình thường thôi
[3]

Sau đó có người nói rằng những thảo luận không liên quan đến chủ đề thế này thật sự có hơi vô duyên cho nên quần chúng ăn “dưa” mới từ từ tắt đài.
Thật ra chân tướng của việc Dư Hoán đến xem show vô cùng đơn giản, cũng không khác những gì mà dân mạng “não cp” nghĩ.

Trần Tiểu An sắp mặc trang phục xinh đẹp đi catwalk, có mấy người khác chẳng biết tại sao mà cũng có thể đến hiện trường xem, cho nên anh không muốn mình chỉ có thể xem thông qua cái màn hình.
Dư Hoán tự mình đến thăm hỏi Đồng Tinh, yêu cầu một tấm thư mời từ cô, kết quả Đồng Tinh không cho anh một miếng thể diện nào: “Thư mời đã gửi hết rồi.”
Dư Hoán cười tủm tỉm nhấp một ngụm cà phê mà cô nàng lễ tân bưng lên: “Cô không cho tôi đi xem thì Tiểu An sẽ không làm người mẫu cho cô.”
Đồng Tinh nhếch mày: “Cậu còn có thể làm chủ thay Tiểu An cơ à?”
Một bàn tay của Dư Hoán nhéo lên gáy Trần Tiểu An: “Tiểu An em nói xem?”
Trần Tiểu An cảm thấy hơi ngứa bèn rụt cổ lại rồi nói với Đồng Tinh: “Chị cứ cho anh ấy một lá thư mời đi mà.”
“Chị cứ không cho đó”, Đồng Tinh nhìn về phía Trần Tiểu An, “Tiểu An còn có thể “bùng kèo” với chị được hay sao?”
Trần Tiểu An lại tưởng thật mà suy nghĩ một hồi: “Nếu Hoán Gia không đi được thì sẽ không vui, vậy em…”
Cậu không nói hết mà vừa nói vừa giương mắt nhìn phản ứng của Đồng Tinh, Đồng Tinh hiểu ra, cô không thể tin được.

Dư Hoán được lời nói của Trần Tiểu An dỗ đến mức nở mặt nở mày nên không còn hầm hầm nữa, anh ngó xung quanh thấy không có người ngoài liền trực tiếp kéo Trần Tiểu An qua hôn lên mặt cậu.
Sắc mặt Đồng Tinh trở nên phấn khích cực kỳ: “Các cậu đây là đang cặp bồ với nhau à?”
Dư Hoán không phủ nhận, Trần Tiểu An lạ lộ ra vẻ mặt mơ mơ màng màng: “Hả? Cái gì ạ? Chẳng phải chủ nuôi với mèo nhà như thế này là rất bình thường hay sao?”
Dư Hoán: “…”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha”, Đồng Tinh cười rớt nước mắt, cô ôm bụng cười cả buổi rồi mới vất vả ngẩng đầu lên nói với Dư Hoán, “Cậu cũng đáng thương quá trời.”
Trần Tiểu An: “???”
Cuối cùng Dư Hoán vẫn lấy được thư mời từ Đồng Tinh, chẳng có lý do nào khác, chỉ là Đồng Tinh cảm thấy Dư Hoán quá thảm mà thôi.
Đây không phải lần đầu tiên Dư Hoán xem catwalk, trên thực tế anh đã từng đến rất nhiều show diễn thời trang lớn nhỏ, trong và ngoài nước; chỉ cần không xung đột với công việc trong tay anh là được, anh cũng là khách quen của các tuần lễ thời trang ở nước ngoài.

Ít nhiều gì anh cũng được coi là có chút hiểu biết về lĩnh vực này.

Vì vậy trước khi Trần Tiểu An lên sân khấu thì anh cũng không hề cảm thấy nhàm chán, thậm chí còn xem rất chăm chú, vừa xem vừa dùng con mắt ghi lại tất cả những tác phẩm khiến cho anh cảm giác được chạm đến.
Rốt cuộc cũng đến lúc Trần Tiểu An xuất hiện.

Trong lúc tổng duyệt dàn đèn chiếu sáng vẫn chưa chuẩn bị xong, các người mẫu chỉ thử đi trên sân khấu, lúc đó Quý Nhất Nhiên còn nói đùa rằng toàn thân Trần Tiểu An trắng như là Elsa vậy.

Giờ thì không giống nữa, u linh sắc trắng giẫm lên nền tuyết được rải bằng đạo cụ, thong thả bước tới, trên mặt không chút biểu cảm, toàn thân lại mang theo một chút lạnh lẽo.
Người bên dưới đều vỗ tay.
Đang định quay trở về thì đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Có một người toàn thân mặc đồ đen nhảy lên sân khấu chặn đường Trần Tiểu An.

Giữa bối cảnh tuyết trắng bị bôi lên một mảng đen trông vô cùng chướng mắt.


Dư Hoán đứng lên trước lại bị Quý Nhất Nhiên bên cạnh kéo lại: “Đừng xúc động, đó là Thanh Long.”
Dư Hoán: “…” Nếu là Thanh Long thì hắn đi lên chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, phỏng chừng chỉ thêm phiền phức cho Trần Tiểu An.
Quý Nhất Nhiên lại nói: “Đừng lo lắng, Thanh Long đánh không lại Tiểu An nhà cậu đâu.”
Không thể không lo cho được, nhưng giờ phút này ngoại trừ ở một bên yên tĩnh xem biến hóa thì cũng chẳng còn biện pháp nào tốt hơn nữa.
Hiện trường hỗn loạn hết cả lên, nhân viên bảo vệ cũng đã tới, đang định đi lên thì kẻ đó quàng tay kẹp cổ Trần Tiểu An rồi nói với người bên dưới: “Đừng tới đây.” Những người ở dưới nhất thời không dám di chuyển, tất cả đều sợ kẻ bắt cóc sẽ làm Trần Tiểu An bị thương.
Trong các nhân viên bảo vệ có một người xuất ngũ trở về, anh ta thấy kẻ nhảy lên sân khấu có thân hình ốm yếu nên liền lách tới sau lưng gã định bắt người thì kết quả bị một chưởng tạo ra luồng gió quét anh ta té ngã, lúc ngã xuống anh ta vẫn không thể hiểu nỗi chuyện gì xảy ra.
Trần Tiểu An liếc nhìn kẻ đang bóp cổ mình một cái, nói bằng khí âm [4]: “Thanh Long, mày điên rồi sao?”
[4]
“Đưa lá cờ cho tao.”
Trần Tiểu An giả ngu: “Lá cờ gì?”
Ánh mắt Thanh Long rét lạnh: “Lá cờ… Ngày hôm đó mày đã dùng rồi.”
Bình thường Thanh Long sống như một món đồ cổ vậy, gã rất ít khi xuất hiện trong xã hội loài người.

Lúc trước gã cảm nhận được cờ Yêu Vương đã bị người ta dùng tới, nên hắn đến chỗ cất giấu lá cờ ở Trần gia một lần nữa nhưng lại được cho hay rằng lá cờ đã bị Trần Tiểu An lấy đi từ lâu.

Thế nhưng gã tìm không ra nơi ở của Trần Tiểu An, Trần Tiểu An dùng kết giới cực dày để che giấu chỗ ở của mình.

Nếu không phải trong lúc vô tình người khác để lộ rằng Trần Tiểu An sẽ xuất hiện ở đây thì e là gã đã phải bỏ lỡ rồi.
Trước đây gã đã tìm chỗ cất lá cờ đến hàng trăm năm, lần này gã tuyệt đối sẽ không để cho bản thân mình lại lâm vào khốn cảnh như vậy nữa.
Trần Tiểu An không biết té ra mình xài lá cờ có một chút mà vẫn có thể dẫn tới phiền toái thế này, cậu có chút hối hận.

Lá cờ không có trên người cậu nhưng cậu cũng sẽ không để lộ vị trí thật của lá cờ.
Trần Tiểu An nói: “Thì tao cứ không cho mày đó.”
Thanh Long bị lời này của cậu làm cho tức điên, linh lực dần dần tuôn ra, ánh mắt Trần Tiểu An tối sầm lại: “Mày muốn đánh ở trong này sao? Ở đây đều là người đấy.”
Thanh Long nói: “Tao sợ đếch gì?”
Đồng Tinh nhìn thấy tình hình không ổn nên đã tức tốc gọi người đến thu dọn hiện trường, người xem nhanh chóng rời khỏi đây, phát sóng trực tiếp cũng tắt luôn.

Cuối cùng tại hiện trường ngoại trừ Quý Nhất Nhiên và Dư Hoán thì chỉ còn lại mấy phi nhân loại bọn họ.

Đồng Tinh đứng bên dưới bị uy áp của Thanh Long chấn đến mức khó chịu: “Sao bé mèo con lại chọc vào yêu quái như này vậy?”
Quý Nhất Nhiên nói: “Ai nói với chị Tiểu An là bé mèo con chứ… Cậu ấy là Bạch Hổ.”
Đồng Tinh: “…”
Mặc dù hiện tại mọi người đã đi sạch hết rồi, nhưng Trần Tiểu An cũng chẳng muốn đánh nhau thế này.

Nếu bọn họ thật sự đánh nhau thì chắc chắc sẽ kinh thiên động địa.

Ở cái nơi như Trần gia thì đánh vẫn được, dù sao đó cũng là nhà riêng, với cả bản thân Trần gia siêu giàu, đập nát hết kiến trúc trong nhà thì bọn họ sửa lại là được.

Thế nhưng sân khấu tổ chức show diễn hôm nay là Đồng Tinh đi thuê từ người khác, nếu đánh ở trong đây thì chắc chắn sẽ tạo thêm rất nhiều phiền phức cho người ta.
Vì vậy Trần Tiểu An bắt đầu câu giờ, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ biện pháp, ngoài miệng lại nói một vài lời râu ria: “Mày có thể nói cho tao biết mày muốn lá cờ để làm cái gì không?”
Thật ra cậu đang hỏi một câu vô nghĩa, lá cờ này có thể ra lệnh cho vạn yêu, Chu Tước đã từng nói Thanh Long rất muốn làm Yêu Vương —— sau này Trần Tiểu An cũng nhìn ra đủ loại biểu hiện của Thanh Long, đích thực là đúng như vậy.
Quả nhiên, sắc mặt Thanh Long càng thêm bất cần: “Liên quan gì tới mày?”
Lúc này lại chợt nghe thấy một giọng nói chậm rãi chen vào bầu không khí giương cung bạt kiếm: “Ồn ào cái gì? Lá cờ không có trên người cậu ấy đâu.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía âm thanh phát ra, nhìn thấy một gương mặt xa lạ, chủ nhân của khuôn mặt này không nhanh không chậm đi đến bên cạnh sân khấu chữ T đã sắp biến thành chiến trường: “Tôi nói đang đi làm mà sao lại cảm nhận được một trận uy áp lớn đến vậy, không ngờ tới lại là Thanh Long à nha… Còn có cậu nữa, cậu là Tiểu Bạch nè, thật là đã lâu lắm rồi không gặp…”
Quý Nhất Nhiên và Đồng Tinh đều sững sờ tại chỗ, ngây ra như phỗng, Dư Hoán hỏi Quý Nhất Nhiên: “Anh ta là ai vậy?”
Đồng Tinh trưng ra vẻ mặt “Sao cậu lại thiếu kiến thức thế này” tức giận nói với Dư Hoán: “Đó là Huyền Vũ [5].”
[5]
Bên kia vẫn chưa xong chuyện.

Thanh Long nghe thấy lời nói của Huyền Vũ liền buông tay ra rồi hỏi lại một câu: “Lá cờ không có ở chỗ hắn?”
Trần Tiểu An còn tưởng rằng câu tiếp theo của Thanh Long là sẽ giận dữ hỏi rốt cuộc lá cờ đó ở đâu, kết quả gã chỉ lặp lại một lần lời vừa nãy, rồi nhìn Trần Tiểu An một cái, sau đó mang theo vẻ mặt đau khổ mà rời đi.
Chờ luồng uy áp đó tản đi, mấy người khác mới tụ lại gần nhau.

Huyền Vũ tính tình rất tốt mà bắt tay chào hỏi mấy người họ: “Chào mọi người, hiện tại tôi tên là Hứa An Vũ, tôi đang làm dịch vụ khách hàng ở một cửa hàng thuộc tòa nhà bên cạnh.”
“…” Cũng rất đúng lúc.
Trần Tiểu An vẫn chưa bình tĩnh trở lại sau tình huống vừa nãy, cậu lẩm bẩm: “Sao cậu nói một câu ‘lá cờ không ở chỗ tôi’ là gã bỏ chạy vậy… Vả lại sao cậu biết lá cờ không ở chỗ tôi? Cậu đang lừa hắn hả?”
Huyền Vũ bị lời nói của Trần Tiểu An làm cho kinh sợ: “Lá cờ là tôi giúp cậu làm mà trời, đương nhiên tôi biết nó ở đâu chớ.”.

Bình Luận (0)
Comment