Có Mèo Trong Tay Muốn Gì Được Nấy

Chương 46


Editor: SusanNhưng sau đó Trần Tiểu An lại khẩn trương: “Sao anh lại đến đây?”
Tuy rằng cưỡi trên người Chu Tước trông rất ngầu, nhưng Trần Tiểu An biết Dư Hoán ngoại trừ có thể nhìn thấy quỷ ra thì cũng không có năng lực khác.

Nhưng mà suy nghĩ này vừa mới nảy ra trong đầu, cậu liền nhìn thấy một tay Dư Hoán chỉ vào khoảng không, lệ quỷ vốn dĩ đang hỗn chiến đều dừng lại.

Lệ quỷ vốn chẳng có biểu cảm, cho dù có thì cũng đều là những vẻ mặt thê lương xót xa, nhưng trong chớp mắt này Trần Tiểu An lại cảm giác như mình đã nhìn thấy vẻ mặt kính sợ của những con quỷ này.
Hiển nhiên Trần Tư Vũ cũng phát hiện những lệ quỷ này đã không còn nghe gã điều khiển, nụ cười gã vẫn luôn treo trên mặt nay đã cứng đờ ra, gã cố gắng niệm chú ép buộc những con quỷ này một lần nữa.

Thế nhưng gã lặp đi lặp lại vài lần mà tất cả cũng chỉ là điều vô ích.
Dư Hoán khoan thai bước xuống từ trên lưng Chu Tước, anh niệm chú siêu độ cho những con lệ quỷ này.

Vốn dĩ khí đen đang che lấp mặt trời lại dần dần nhạt đi trong giọng nói của Dư Hoán.

Trần Tư Vũ kinh ngạc mở to mắt nhìn về Dư Hoán.
Lúc còn sống những lệ quỷ này đều chết thảm, sau đó lại không được giải thoát nên oán niệm cực kỳ sâu đậm.

Dẫu cho là ở Trần gia, dù chỉ siêu độ một lệ quỷ trong số đó cũng phải cần đến mấy thầy trừ tà pháp lực cao cường cùng nhau bày trận siêu độ.

Thế nhưng công việc chuẩn bị gì đó Dư Hoán cũng chẳng cần làm, cứ nhẹ nhàng như thế mà niệm ra mấy câu chú ngữ đã có thể dễ dàng khiến cho nhiều oan hồn bồi hồi trên trần gian đã lâu như vậy trở về với nơi mà bọn họ nên đến.
…Điều này sao có thể.
Trần Tiểu An cũng sừng sỡ ngay tại chỗ.
Dư Hoán lại đi đến trước mặt Trần Trạch Ý ngay cả người và ghế đều bị ngã trên đất, anh vươn tay điểm điểm lên trán y rồi dẫn ra một bầy quỷ khí từ trong đó.
Trần Tư Vũ đột nhiên cười lên vài tiếng quái dị, vừa cười vừa ngã ngồi trên sàn: “Tôi thua rồi, là tôi thua rồi.”
Dù thiên phú gã có cao tới đâu thì cũng chẳng thể so với người nghịch thiên như Dư Hoán được.

Mặc dù gã căn bản không thể hiểu được, tại sao một người ban đầu trông bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa lại bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này với một phong thái nghiền nát hết thảy mọi thứ như thế.
Dư Hoán nhướng mày: “Mày không còn chiêu nào khác nữa?”

Ban đầu Trần Tư Vũ không hiểu anh đang nói cái gì, Dư Hoán lại nhắc nhở gã: “Con rối làm rất tốt đấy, sao lại không thả ra?”
Lời này vừa dứt liền thấy sắc mặt Trần Tư Vũ trở nên trắng bệch.

Trần Tư Vũ không nói lời nào, Dư Hoán ngồi xổm xuống trước mặt hắn hỏi tiếp: “Muốn lá cờ đến vậy để làm gì? Tự mình tu ma đạo còn chưa đủ ư? Còn muốn thống nhất yêu giới sao?”
Trần Tư Vũ nói: “Anh giết tôi đi.”
Ngoại trừ câu “Anh giết tôi đi” ra thì tên này không chịu nói thêm cái gì nữa cả.

Dư Hoán ghé vào bên tai Trần Tư Vũ rồi nhỏ giọng nói: “Vì sao nhận thua nhanh như vậy chứ? Có phải mày sợ kẻ thật sự đầu têu sau màn bị tao bắt được cho nên mới cõng hết tất cả trách nhiệm này không? Tao nhìn ra được rằng mày căn bản không hề tu ma đạo, trên người mày cũng chẳng dính hơi thở không nên dính, đương nhiên mày cũng không có khả năng dùng con rối đối phó với người khác.

Nếu mày có thể thì ngay từ đầu cũng đâu cần phải ra mặt chứ, trực tiếp thả vài con rối ra giằng co với Tiểu An chẳng phải rất tốt sao?”
Dù có là người nói dối thành thói thì chung quy cũng sẽ lộ ra sơ hở dưới tình trạng căng như dây đàn này thôi.

Quả nhiên, cơ thể Trần Tư Vũ căng cứng gần như không thể nhận ra.

Gã nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng nói ra những câu khác: “Nhận thua nhanh đến vậy thì rất ngạc nhiên sao? Tôi đánh không lại anh, đây không phải chuyện quá rõ ràng rồi sao? Tôi cần chi phải giãy giụa nữa chứ?… Vả lại, tôi chẳng phải người tốt gì cả, không thích đội nồi thay người khác, chuyện tôi làm ra thì chính là tôi làm… Ngược lại là anh đấy, hỏi tôi nhiều như vậy là muốn giải vây cho tôi à?”
Dư Hoán vậy mà bị gã nói một tràn làm cho nghẹn luôn.

Dư Hoán đứng lên, nhìn xuống Trần Tư Vũ từ trên cao: “Mày cứ mạnh miệng đi, vậy trái lại tao lại càng không muốn giết mày, cho mày còn sống nhìn đến cuối cùng kẻ mà mày che chở sẽ rơi vào kết cục như thế nào trên tay tao đây?”
Trần Tư Vũ hừ một tiếng: “Đừng tiếp tục sống trong mộng của mình nữa, tao nói không có người khác thì chính là không có, tùy mày thôi.

Muốn để lại cho tao một cái mạng thì tao cũng vui lòng sống tiếp, còn tụi bây cẩn thận chút lỡ ngày nào đó tao trở về giết sạch toàn bộ chúng bây.”
Dư Hoán ý vị thâm trường mà nói: “Vừa rồi một lòng muốn chết nhưng bây giờ lại không muốn chết? Để tao phân tích thử tâm lý của mày là như thế nào nhé? Lúc nãy muốn chết là do muốn cõng hết trách nhiệm, khiến cho bọn tao cảm thấy giết mày rồi là sự việc được giải quyết… Hiện tại bởi vì tao nói đã biết phía sau mày còn có người cho nên mày mới muốn giữ lại một hơi tàn để mật báo cho kẻ đó?”
Trần Tư Vũ nói: “Mày không nên làm diễn viên gì đó nữa, mày đi viết sách thì tốt hơn.”
Dư Hoán nở nụ cười: “Có thể cân nhắc một chút.

Có điều nhãi con à, mày tưởng tao nói với mày rằng không giết mày là có nghĩa thả mày đi à? Không phải mày quá ngây thơ rồi đó chớ?”
Dư Hoán nói xong liền nhốt bầy quỷ khí vừa mới rút ra từ trong người Trần Trạch Ý vào trong cơ thể của Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ không có thời gian để nói cho sướng miệng mà chẳng nghĩ đến hậu quả nữa, gã mở to mắt lùi về sau, trên mặt đều là vẻ hoảng sợ và kháng cự, thế nhưng gã vẫn không tránh thoát được.

Dư Hoán nói: “Mày thả những thứ ma quỷ này trên người anh mày, bây giờ bản thân mày cũng tự thể nghiệm đi ha.

Tiện thể nhắc luôn, vì để mày nhìn thấy được kẻ mà mày đang che chở sẽ có kết cục thảm thiết gì nên tao sẽ không để cho những quỷ khí này có tác dụng ngay lập tức đâu, mà nó sẽ từ từ thẩm thấu vào linh hồn của mày, bảy ngày sau mày mới biến thành một thằng ngu không có tâm trí.”
Dù sao trình độ của hai người khác nhau, thời điểm Trần Tư Vũ hạ quỷ khí lên người Trần Trạch Ý thì chỉ để cho quỷ khí dán lên hồn phách của Trần Trạch Ý, vì vậy Dư Hoán chỉ cần nhẹ nhàng tách một chút là phân ra được ngay.

Tuy nhiên lúc này là Dư Hoán trực tiếp buộc quỷ khí lên hồn phách của Trần Tư Vũ, quỷ khí và hồn phách giao hòa lẫn nhau, cho dù Trần Tư Vũ vào luân hồi một lần nữa thì đời đời kiếp kiếp gã cũng sẽ phải chịu loại đau đớn khi bị quỷ khí ăn mòn thần trí.
Đương nhiên lời này Dư Hoán không nói ra.

Anh không muốn nói trước mặt Trần Tiểu An, tâm tư của Trần Tiểu An vẫn rất thuần khiết, rất sạch sẽ.

Nếu cậu nghe thấy cách thức ác độc như vậy thì chắc chắc sẽ bị để lại bóng ma trong lòng.

Dư Hoán ném Trần Tư Vũ trở về Trần gia, dù sao cũng là một kẻ bị phế, không thể khuấy nên sóng gió gì nữa.

Chỉ là không ngờ tới trưởng lão Trần gia thật đúng là xét xử gã một hồi cũng ra khuôn ra dạng, sau cùng gã bị giam vào trong địa lao rồi.
Trần Trạch Ý bèn đi theo Trần Tiểu An cùng nhau trở về nhà Dư Hoán.

Sau khi dẫn ra quỷ khí, không bao lâu Trần Trạch Ý cũng dần dần khôi phục thần trí.

Quả thật là y có phân ra một chút hồn phách của mình cho Lý Tiếu tu bổ, nhưng từ nhỏ y đã là người tu luyện, thiếu một chút hồn phách cùng lắm thì cũng chỉ thỉnh thoảng đau đầu, căn bản không đến mức biến thành giống như lúc trước.
Nhưng trước sau gì hồn phách bị tổn hại nào phải chuyện tốt.

Vốn dĩ Trần Trạch Ý còn muốn chờ Trần Tiểu An xem được ký ức trước đây có thể nhìn thấy những chuyện liên quan đến tu luyện hồn phách thì y sẽ học một chút, nếu không được thì nhịn cả đời cũng sẽ qua thôi.
Nào ngờ chuyện tốt từ trên trời giáng xuống… Chuyển thế của vị tổ sư gia duy nhất biết tu luyện hồn phách đó lại ở ngay bên cạnh bọn họ.
Nói đến chuyện này thì ban đầu quả thật đã làm cho mọi người khiếp sợ không thôi.


Ngày hôm đó Trần Tiểu An và Trần Tư Vũ đánh nhau đến nỗi hao công tốn sức, Dư Hoán không chỉ bỗng nhiên xuất hiện, mà anh còn đè Trần Tư Vũ ra đánh trong tư thế nghiền nát tuyệt đối.
Sau đó Trần Tiểu An hỏi anh làm sao đột nhiên biết đến thuật pháp này, lại còn mạnh như vậy nữa.

Dư Hoán kéo Trần Tiểu An đến bên người rồi hỏi cậu: “Có nhớ ở trong mơ em từng gọi anh là gì không?”
Vẻ mặt Trần Tiểu Meo ngơ ngác.

Dư Hoán ngẫm lại thấy cũng đúng, có ai lại vô duyên vô cớ nhớ rõ chuyện trong mộng đâu chứ?
Vì thế Dư Hoán lại hỏi: “Vậy em có nhớ tổ sư gia nhà các em tên là gì không?”
Trần Tiểu An: “Từ Hành Chu?”
Dư Hoán: “Anh chính là Từ Hành Chu đó đấy.”
Trần Tiểu An: “…”
Thật ra Dư Hoán cũng không có nhớ ra chuyện gì trước kia cả, anh chỉ là mơ thấy một giấc mộng.

Anh mơ thấy một phần giống như là chuyện trong quá khứ của Trần Tiểu An, mà toàn bộ hành trình trong mơ của anh đều tham gia vào những chuyện quá khứ đó.

Sau khi tỉnh lại anh bắt đầu hoài nghi, vì sao mình lại mơ thấy những việc này? Tuy rằng cùng với sự tỉnh táo của anh mà cảnh trong mơ cũng trở nên không quá rõ ràng, nhưng loại cảm giác chân thật trong mơ này lại luôn đọng lại trong lòng anh xua mãi không đi.
Đương nhiên nếu chỉ là một giấc mơ thôi thì anh sẽ không kết luận ngay rằng mình là Từ Hành Chu gì gì đó.

Điều khiến cho anh thật sự tin tưởng bản thân mình là Từ Hành Chu, chính là ngày hôm ấy anh cảm giác được Trần Tiểu An gặp nguy hiểm nên đột nhiên bộc phát năng lực.
Năng lực này giống như là sinh ra đã có, thậm chí anh không cần phải làm quen mà vẫn có thể khống chế phần năng lực này một cách thành thạo.
Dư Hoán kể lại việc này cho Trần Tiểu An, thật ra Trần Tiểu An cũng không suy đoán nhiều, chỉ cần Dư Hoán nói thì cậu sẽ tin.

Thế mà càng về sau cậu lại càng ủ rũ: “Nhưng em chẳng còn nhớ gì cả…”
Dư Hoán nói: “Nói như thể anh nhớ được vậy.

Hai ta đều không còn nhớ nữa rồi, vậy hãy nhìn về phía trước đi.”
Chuyện quá khứ đã không thể nhìn lại.

Điều duy nhất hiện tại bọn họ có thể xác định được chỉ là trước đây hai người họ đã từng rất tốt.

Lúc trước khi Dư Hoán vẫn chưa phát hiện ra bản thân mình chính là chuyển thế của tổ sư gia đó, nên anh vẫn luôn ghen tuông với đối phương, bây giờ nghĩ lại thật sự là mình đang tự ghen với chính mình.
Hiện giờ đã xác định được thân phận của bản thân, mặc dù không còn nhớ những chuyện xảy ra trong quá khứ, nhưng rốt cuộc Dư Hoán không còn loại cảm giác lo được lo mất này nữa.


Thật ra hai người đều mất đi trí nhớ, giờ đây cũng đã bắt đầu cuộc đời mới, tất cả những chuyện ngày trước cũng không còn quá quan trọng nữa rồi.

Quan trọng là hiện tại và tương lai.
Dư Hoán cũng không biết rốt cuộc Từ Hành Chu của trước kia và Trần Tiểu An của khi đó chỉ là tình cảm bạn tốt hay là kết làm bạn lữ… Anh cũng chẳng để ý lắm, dù sao anh cũng biết bản thân mình hiện tại có tâm ý gì, chuyện trước đây chỉ coi như là một đoạn nhân sinh khác và một câu chuyện cũ đi.
Tuy nhiên anh hơi phiền muộn vì cho đến bây giờ Trần Tiểu An vẫn chưa thông suốt… Có điều nhìn Trần Tiểu An thế này thì phỏng chừng cũng chẳng tốt hơn mấy trăm năm trước là bao.

Dư Hoán suy nghĩ, có lẽ hai người đó thật sự chỉ có quan hệ vô cùng tốt mà thôi —— Nếu thật sự kết làm bạn lữ [1] này nọ thì sẽ không có chuyện ngay cả chút tin đồn cũng không có.

Cũng có thể Từ Hành Chu của khi đó và anh của hiện tại giống nhau, mỗi ngày đều buồn rầu rốt cuộc khi nào thì Trần Tiểu An mới có thể hiểu được tâm ý của mình đây.
[1]
Tự mình phiền muộn là vô ích.
Dù sao bốn bề vắng lặng, Dư Hoán liền dứt khoát nhốt Trần Tiểu An trong lồng ngực mình để cậu và anh mặt đối mặt.
Bỗng nhiên Trần Tiểu An bị ôm chặt, vẫn có chút hoảng sợ, cậu mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn Dư Hoán không chớp mắt lấy một cái.
Dư Hoán ghé sát bên tai cậu, nhẹ giọng nói: “Em vẫn cảm thấy anh đối tốt với em chỉ vì xem em là bé mèo thôi sao?”
Trần Tiểu An cảm giác lỗ tai hơi ngứa.

Cậu lúng ta lúng túng nói: “Vậy chứ sao nữa…”
“Bình thường chủ nuôi sẽ không ôm bé mèo thế này, sẽ không hôn môi bé mèo, cũng sẽ không muốn cùng bé mèo…” Hai chữ cuối cùng Dư Hoán nói rất nhỏ, nhưng vẫn lọt vào lỗ tai Trần Tiểu An một cách rõ ràng.

Khuôn mặt trắng nõn của Trần Tiểu An bởi vì câu nói này mà bỗng chốc đỏ bừng lên.
Trần Tiểu An không thèm nói chuyện cả buổi, nhưng cũng không đẩy Dư Hoán ra.

Dư Hoán cọ cọ hai má của Trần Tiểu An: “Hửm? Sao lại không để ý tới người ta?”
Trần Tiểu An nghẹn hồi lâu, cuối cùng mới quay mặt đi, nói rất không tự nhiên: “Quả nhiên anh vẫn luôn có mưu đồ làm loạn với tui.”
Dư Hoán bật cười: “Sao lại dùng câu ‘mưu đồ làm loạn’ này thế?”
Có điều đây cũng chứng minh có lẽ Trần Tiểu An không chậm chạp như trong tưởng tượng của anh.
Trần Tiểu An lại nói: “Nhưng tui là… là giống đực.”
Dư Hoán: “Anh cũng là giống đực.”
Trần Tiểu An: “…”Lời tác giả: Giới tính khác biệt làm sao yêu nhau =.=
Cảm ơn các vị thiên thần nhỏ~.

Bình Luận (0)
Comment