CHƯƠNG 21
Ngân Tiểu Tiểu liền đứng ở cửa chờ Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa trở về.
Chờ a đợi, đợi a chờ… Vẫn không thấy bóng dáng Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đâu cả.
Ngân Tiểu Tiểu có chút mất hứng, đi đâu tìm trứng chim hả trời? Trời tối rồi được không!
Chúng ấu xà thấy bóng lưng Ngân Tiểu Tiểu liền biết tâm tình Ngân Tiểu Tiểu bây giờ không tốt, đều không dám tới gần Ngân Tiểu Tiểu, Hoa Tiểu Ngũ vốn đang muốn xáp tới, đáng tiếc bị Ngân Tiểu Tứ đặt ở dưới thân không thể nhúc nhích.
Không biết lại qua bao lâu, rốt cục bóng dáng của Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa cũng xuất hiện trong tầm nhìn Ngân Tiểu Tiểu, hiện giờ thị lực của Ngân Tiểu Tiểu rất tốt, liếc mắt một cái liền phát hiện Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa không thích hợp.
Ngân Tiểu Tiểu tức giận đến cả người phát run, thiệt là, mình ở nơi này chờ chúng nó đến tối, còn chúng nó đâu! Vừa nhìn cái biểu cảm kia liền biết nhất định là đánh dã chiến! Nhất định!
Nhờ, Ngân Tiểu Tiểu ngươi nói lý một chút được không? Rõ ràng bọn Tiểu Hoa không biết ngươi đang ở đây chờ chúng nó!
Đợi cho Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đi đến trước mặt Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Tiểu Tiểu cũng nhìn thấy Ngân Đại Bạch kéo ổ chim, nghĩ thầm, may mà còn nhớ đem trứng chim về cho mình! Bằng không, thật không biết chúng nó đi làm cái gì!
“Tiểu Tiểu, ngươi đang chờ cha và ba ba sao?” Hoa Tiểu Hoa đã sớm thấy được bóng dáng Ngân Tiểu Tiểu đứng ở cửa sơn động, chờ bò đến trước mặt Ngân Tiểu Tiểu lập tức hỏi với ngữ khí tràn ngập kinh hỉ.
“…” Hoa Tiểu Hoa vừa hỏi như vậy, Ngân Tiểu Tiểu thật không biết nên nói như thế nào, mình đúng là đang đợi chúng nó, nhưng mục đích mình chờ bọn nó là…
Nghĩ đến đây, Ngân Tiểu Tiểu lại cảm thấy chột dạ, hoàn toàn quên vừa rồi mình còn tức giận Hoa Tiểu Hoa và Ngân Đại Bạch, cái đuôi vô ý thức quật chấm đất mặt.
Hoa Tiểu Hoa nhìn thấy một màn này bật người trêu đùa: “U~, Tiểu Tiểu thẹn thùng sao?”
Này này! thẹn thùng cái gì! Ta đây là trong lòng không yên được không! Chột dạ! Không phải thẹn thùng! Ngân Tiểu Tiểu điên cuồng hét lên trong lòng.
… Đương nhiên không có ai biết Ngân Tiểu Tiểu đang suy nghĩ gì. Mà hiển nhiên, Hoa Tiểu Hoa càng có khuynh hướng tuyển chọn Ngân Tiểu Tiểu đang thẹn thùng.
“Tốt lắm tốt lắm, đừng đùa Tiểu Tiểu .” Ngân Đại Bạch nói với Hoa Tiểu Hoa, thuận tiện đặt ổ chim trước mặt Ngân Tiểu Tiểu, “Cả người Tiểu Tiểu đều đỏ lên rồi, đừng đùa Tiểu Tiểu nữa.”
Hoa Tiểu Hoa vừa nghe lời này, nhìn kỹ, không phải là vậy sao, thân mình Tiểu Tiểu lại nổi phấn hồng, vì thế Hoa Tiểu Hoa càng nhận định Ngân Tiểu Tiểu đang thẹn thùng, liền cười ra tiếng.
Ngân Tiểu Tiểu mải miết ăn trứng chim, vừa phỉ nhổ trong lòng: rõ ràng mình đây là tức giận! Sao lại là thẹn thùng!
Thấy Ngân Tiểu Tiểu ăn trứng chim không để ý chúng nó, Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa liền vào sơn động, thuận tiện trao đổi cảm tình với những ấu xà khác một chút.
“Tiểu Nhất, ngày hôm nay làm gì vậy?” Hoa Tiểu Hoa cười híp mắt hỏi Ngân Tiểu Nhất.
“… Chơi với Tiểu Tứ.” Qua nửa ngày, Ngân Tiểu Nhất mới nghẹn ra bốn chữ.
“…” Hoa Tiểu Hoa quay đầu đi tìm Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam .
“Tiểu Nhị Tiểu Tam, ngày hôm nay ở nhà chơi cái gì.”
“Theo Tiểu Tiểu.”Edit: ĐầmCơ (Được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com)
“So ai to cao hơn.”
Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam cảm thấy được cả ngày chỉ có chuyện này mới đáng nói cho ra khỏi miệng.
“… ?” Hoa Tiểu Hoa mờ mịt.
Ngân Tiểu Tứ đi qua bên cạnh Hoa Tiểu Hoa… Nhân tiện coi thường Hoa Tiểu Hoa.
Ngân Đại Bạch ở cách đó không xa đang động thân mình lại dừng lại, có vẻ như, nó biết có ý gì.
Ngân Tiểu Tứ đi qua bên cạnh Ngân Đại Bạch…”Đúng như ngươi nghĩ.” Ngân Tiểu Tứ để lại một câu.
Ngân Đại Bạch theo ý thức dời ánh mắt về phía Ngân Tiểu Tiểu đang đứng ở cửa ăn trứng chim rất vui vẻ, lại lần lượt đảo qua thân rắn của những ấu thân khác, sau đó Ngân Đại Bạch nhíu nhíu.
Ngân Đại Bạch phát hiện vấn đề táo bón ở nơi nào.
Ngân Đại Bạch bò đến trước mặt Hoa Tiểu Hoa, nói mấy câu bên tai Hoa Tiểu Hoa.
Sau đó Hoa Tiểu Hoa thương tâm, ưu thương khó nhẫn phủ kín đôi mắt Hoa Tiểu Hoa, Ngân Tiểu Tiểu chú ý tới mình khác những con rắn khác, thương tâm cô độc biết bao nhiêu, Ngân Tiểu Tiểu chờ ở cửa sơn động là muốn cho mình và Đại Bạch an ủi yêu thương nó đi, nhưng mình lại làm cáo gì? À, lại thốt ra những lời trêu chọc Tiểu Tiểu! Hắn là một người cha thật sự rất không có trách nhiệm !
Hoa Tiểu Hoa áy náy, Ngân Đại Bạch đương nhiên cũng khổ sở theo.
Vừa khéo Ngân Tiểu Tiểu ăn xong trứng chim rồi, đong đưa đi vào sơn động tìm Hoa Tiểu Hoa và Ngân Đại Bạch.
Ngân Tiểu Tiểu bò tới nơi, ngẫng đầu liền phát hiện Hoa Tiểu Hoa dùng một loại ánh mắt thực phức tạp nhìn mình, nháy mắt lông tơ Ngân Tiểu Tiểu liền dựng lên, đây là làm sao!
“Tiểu Tiểu, đều là lỗi của cha, ngươi đừng thương tâm.” Hoa Tiểu Hoa tiến lên từng bước, dùng thanh âm tràn ngập hối hận nói với Ngân Tiểu Tiểu.
“… ? ? ?” Ngân Tiểu Tiểu mê mang, ý của cha là gì.
Ngân Đại Bạch nhìn ra Ngân Tiểu Tiểu nghi hoặc, mở miệng nói: “Tiểu Tiểu, ngươi đừng lo lắng, tuy ngươi lớn chậm một chút, nhưngcũng sẽ lớn như các ca ca của ngươi, thời gian dậy thì của độc xà bộ tộc chúng ta rất dài.”
Nào phải chuyện này? Ngân Tiểu Tiểu khinh thường nói trong lòng, mình mà thật sự để ý chuyện này thì làm sao có thể an tâm ăn trứng chim như vậy? Tâm lý thừa nhận của ta cao hơn các ngươi tưởng tượng rất nhiều được không!
Ngân Tiểu Tiểu cũng lười biện giải vấn đề này với Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa, nếu mình nói mình không thèm để ý thì có khi Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đều cho là mình đang an ủi chúng nó!
“Cha, ngươi đi theo ta một chút đi.” Hoa Tiểu Hoa quyết định tiếp tục chuyện chưa hoàn thành ngày hôm nay.
Hoa Tiểu Hoa không có một câu oán hận đi theo sau Ngân Tiểu Tiểu, bây giờ Tiểu Tiểu nói cái gì thì là cái đó, Hoa Tiểu Hoa có thể không đi theo Ngân Tiểu Tiểu sao!
Ngân Tiểu Tiểu mang theo Hoa Tiểu Hoa bò tới bên cạnh nham thạch mình tìm được hôm nay, phía sau còn có Ngân Đại Bạch và chúng ấu xà đi theo.
Sau đó trước ánh mắt nghi hoặc của Hoa Tiểu Hoa, Ngân Đại Bạch cùng chúng ấu xà, Ngân Tiểu Tiểu dựa đầu vào một góc của nham thạch, sau đó nằm xuống, kéo thẳng thân mình.
“…” Đây là biểu hiện của cả gia đình.
“Cha cha, dùng răng vạch một vạch trên nham thạch chỗ đuôi của ta đi!”
Hoa Tiểu Hoa theo bản năng làm.Edit: ĐầmCơ (Được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com)
Ngân Tiểu Tiểu đứng dậy, ừ, đúng vậy, đây là mục đích của mình! Mình sẽ dài ra và lớn lên, nhưng nham thạch sẽ không, lưu lại dấu vết trên tảng đá như vậy, đợi lần sau đến đo lại một lần nữa sẽ biết mình có dài hơn chút nào không! Còn vì sao phải đợi Hoa Tiểu Hoa Ngân Đại Bạch trở về… Đó là bởi vì răng của ấu xà còn không đủ trình độ lưu lại dấu vết trên tảng đá!
Nhìn một cái nhìn một cái, mình thông minh biết bao nhiêu! Ngân Tiểu Tiểu đắc ý .
Ngân Tiểu Tứ cũng đã hiểu ý của Ngân Tiểu Tiểu, thuận tiện giảng giải cho một số xà ở bên cạnh không hiểu Ngân Tiểu Tiểu đang làm gì.
Ngân Tiểu Tứ vừa giảng giải vừa nói thầm trong lòng, nhìn như vậy, Tiểu Tiểu cũng không có ngu ngốc như mình tưởng tượng!Edit: ĐầmCơ (Được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com)