Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đi rồi, chúng ấu xà tinh thần sa sút hai ba ngày lại khôi phục bộ dáng ngày thường, thậm chí cảm thấy Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đi rồi cũng không phải là chuyện xấu, nói ví dụ như chúng nó có thể về nhà sau khi trời tối, nói ví dụ như chúng nó có thể thức đêm buổi sáng ngủ bù, mất đi trói buộc chúng ấu xà nếm được ngon ngọt, chậc, tóm lại cũng không phải là chuyện làm cho người ta thương tâm như vậy.
Ngân Tiểu Tiểu thật cảm thấy điều này có quan hệ với bản tính của xà, độc xà bộ tộc tuy rằng đã không còn là xà bình thường nhưng sự lương bạc vẫn tồn lại trong máu, chia tay sẽ làm chúng nó cảm thấy thương cảm nhưng tuyệt đối không phải là toàn bộ cuộc sống của chúng nó, có câu nói thế này, chia tay là vì gặp lại, có lẽ tâm lý chúng độc xà cũng như vậy, bên trong kết giới dường như không có uy hiếp gì với chúng nó, hơn nữa không thể đi ra ngoài mà nói, Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa rời khỏi giống như là đi xa nhà, cho dù đi bao xa chúng nó cũng sẽ gặp lại. Nói tới đây, không thể không đề cập tới chỗ kỳ dị của độc xà, độc xà có quan hệ huyết thống hoặc độc xà kết làm bạn lữ sẽ có một loại cảm ứng không thể nói rõ, cách càng gần loại cảm ứng càng mãnh liệt, nhất là lúc độc xà gặp phải nguy hiểm thì người thân hoặc bầu bạn của độc xà có thể dựa vào loại cảm ứng này rất nhanh tiến đến cứu viện.
Ngân Tiểu Tiểu biết chuyện này rồi, trong não hiện lên ý nghĩ đầu tiên là: sau này muốn gặp mặt sẽ tiện hơn.
Ngân Tiểu Tiểu thương cảm nhiều hơn so với chúng ấu xà khác một ngày cũng khôi phục bình thường. Ngày cuối cùng cũng trôi qua, huống chi bên người còn có mấy kẻ ngốc, nếu mình cứ luôn bảo trì thương cảm thì bị chứng hậm hực mất.
Qua một thời gian, chúng xà quả nhiên dựa theo lời Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa nói bắt đầu đi du đãng ở ngọn núi này, thật ra cho dù Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa không nói thì chúng xà cũng không có khả năng luôn luôn ở trong sơn động phơi nắng, tiểu hài tử luôn tràn ngập tò mò, bây giờ đã không có người lớn ước thúc, chúng xà ổn định vài ngày liền không thể ngồi yên.
Ngân Tiểu Tiểu lười nhác cùng thể chất không thể phơi nắng nhiều quyết định Ngân Tiểu Tiểu không có khả năng rời sơn động quá xa, vừa mới đầu còn đi theo đại bộ đội lắc lắc, sau chết sống không chịu rời sơn động, cả nhà bất đắc dĩ cũng chỉ có thể ném Ngân Tiểu Tiểu ở trong sơn động. Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy cuộc sống gia đình của mình thật rất không tồi, cách ba năm ngày đi bắt ếch đào trứng chim, sau đó đi nhà Hắc A Ban cọ lửa, ai bảo Ngân Tiểu Tiểu không có cách nào nhóm lửa đâu? Theo Lục Tiểu Hoàng nói chuyện tốn hơi thừa lời, đợi cho trời tối đen trở về sơn động ngủ, chúng ấu xà cũng vừa lúc đều trở về.
Sau này trừ Ngân Tiểu Tiểu đại bộ đội cũng chia ra, Hoa Tiểu Nhị Hoa Tiểu Tam không biết chạy đi đâu, mười ngày nửa tháng không trở về cũng không cần kỳ lạ, Hoa Tiểu Ngũ thích một tiểu thư xà màu đỏ, bị mê đến thần hồn điên đảo, mỗi ngày không về nhà cũng rất bình thường, Ngân Tiểu Tứ hàng này không biết từ khi nào thì cấu kết cùng Lam Tam Tam nhà Lam Nhất Nhất, hai xà đã bí mật hôn nhẹ ở cùng với nhau rồi, chỉ có Ngân Tiểu Nhất còn giữ vững trận địa, buổi tối mỗi ngày còn trở lại sơn động cùng Ngân Tiểu Tiểu. [Đầm: Ui chao đại ca! Lại cho huynh thêm một like nữa (y) +2 :3]
Nói thật, trong lòng Ngân Tiểu Tiểu cũng thực khổ sở, như chúng ấu xà biết Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa sẽ rời đi chúng nó, Ngân Tiểu Tiểu cũng biết lúc Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đi không lâu, sáu huynh đệ chúng nó cũng sẽ chậm rãi tách ra, đây cũng từ chỗ nhà Lam Nhất Nhất nhìn ra, nhưng biết là một chuyện, tự thể nghiệm là một chuyện khác , trong lòng Ngân Tiểu Tiểu thật rất khó chịu, nhưng rất nhanh, Ngân Tiểu Tiểu liền hồi phục, dù sao chúng nó là huynh đệ, không thể ở cùng nhau cả đời không phải sao? Ngân Tiểu Tiểu bỗng nhiên hiểu được một chuyện, có lẽ Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa để chúng nó mau chóng tìm được bầu bạn nguyên nhân lớn nhất không phải vì muốn thụ thai nối dõi, mà là hi vọng chúng nó sẽ không cô đơn.
Ngân Tiểu Nhất bồi Ngân Tiểu Tiểu được nửa tháng, Ngân Tiểu Tiểu nói với Ngân Tiểu Nhất nói: “Đại ca, ngươi cũng đi nơi nơi một chút đi, ta có thể chăm sóc tốt cho mình.”
Ngân Tiểu Nhất lặng lẽ thật lâu thật lâu rồi đáp ứng.
Từ đó về sau, Ngân Tiểu Nhất cũng rất ít trở về sơn động.
Theo lý mà nói, Ngân Tiểu Tiểu hẳn là thực thương tâm, dù sao ngay cả Ngân Tiểu Nhất cũng đi rồi, sơn động to như vậy cũng chỉ còn lại có mình mình, nhưng mà Ngân Tiểu Tiểu còn chưa kịp thương tâm khó sống cảm thấy cô đơn thì đã bị một con rắn liên tiếp tới chơi làm tổn thương cân não.
Đương nhiên, con rắn liên tiếp tới chơi này là Lam Nhất Nhất.Edit: ĐầmCơ (Được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com)
Thử hỏi, hiện giờ Hoa Tiểu Hoa cùng Ngân Đại Bạch rời khỏi, năm ấu xà còn lại cũng rời khỏi, quan trọng nhất cái lão xà chán ghét ngăn cản mình và Tiểu Tiểu tiếp xúc cũng rời khỏi, Lam Nhất Nhất còn có lý do gì không xuất hiện trước mặt Ngân Tiểu Tiểu sao?
“Tiểu Tiểu, ngày hôm nay chúng ta đi bờ sông nhỏ được không?”
Vừa nghe thanh âm này, Ngân Tiểu Tiểu liền đau đầu , sáng sớm mình mới mới tỉnh ngủ Lam Nhất Nhất hàng này liền đưa tin.
Thời gian Ngân Tiểu Tiểu hoàn toàn phục hồi tinh thần, Lam Nhất Nhất đã bò tới trước mặt Ngân Tiểu Tiểu, cặp mắt kia tỏa ra ánh sáng thiếu chút nữa chiếu mù Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Tiểu Tiểu lui về phía sau vài bước, bảo trì khoảng cách nhất định với Lam Nhất Nhất: “Không tốt, ta không muốn đi.”
“Vậy… Đi đào trứng chim?”
“Không đi.”
“Chúng ta đi chung quanh dạo? Tiểu Tiểu nhất định không rời sơn động quá xa đi.”
“… Lam Nhất Nhất, không phải ta đã nói rồi sao, ta không thích ngươi.” Ngân Tiểu Tiểu nhắc lại lời mấy ngày nay luôn nói, hơn nữa đã biết Lam Nhất Nhất muốn nói gì tiếp theo, quả nhiên…
“Ta biết ta biết, Tiểu Tiểu ngươi bây giờ không thích ta, không có nghĩa là sau này sẽ không thích ta, bây giờ ta đang nỗ lực khiến Tiểu Tiểu ngươi yêu thích ta hơn đó!”
Ngân Tiểu Tiểu nhận thua , đầu “Bụp” một tiếng nện vào mặt đất, hai mắt dại ra nhìn phía trước, bên tai còn truyền đến lời Lam Nhất Nhất lải nhải, ta nói Lam Nhất Nhất, chừng nào ngươi biến thành kẻ nói lải nhải rồi hả?
Vì thế một ngày như vậy trôi qua, Lam Nhất Nhất khách khí nhìn bầu trời tối đen, liền áp sát vào Ngân Tiểu Tiểu lấy lòng nói: “Tiểu Tiểu, ngày hôm nay ta ở lại sơn động cùng ngươi được không?”
Ngân Tiểu Tiểu nháy mắt xù lông : “Không được! Ngươi mau trở về! Nếu khuya hôm nay ngươi ở lại chỗ này thì sau này ngươi không cần đến đây nữa!” Buổi tối còn phải ở lại bồi ngủ là muốn làm đến mức nào hả! Ta với ngươi không có quen thuộc như vậy được chứ! Có phải ngươi muốn gạo nấu thành cơm không! Ngân Tiểu Tiểu rít gào ở trong lòng, khụ khụ, gạo nấu thành cơm, Tiểu Tiểu ngươi thật sự suy nghĩ nhiều rồi, ngươi không nghĩ xem các ngươi năm nay mới bao nhiêu, gì kia còn không có phát triển thành thục đâu, tâm lý Tiểu Tiểu ngươi không khỏe mạnh a không khỏe mạnh!
Lam Nhất Nhất hiển nhiên không hài lòng với đáp án này nhưng cũng không có cách nào, đành phải ba bước liền quay đầu lại nhìn vào trong nhà.
Ngân Tiểu Tiểu đợi cho bóng lưng Lam Nhất Nhất hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mình, bật người đi ngược về hướng nhà Lam Nhất Nhất.
Ngân Tiểu Tiểu đã quyết định , nếu không thể dây vào Lam Nhất Nhất, chẳng lẽ mình còn trốn không nổi sao? Ngân Tiểu Tiểu cả đêm rời nhà, cũng âm thầm quyết định mình không nên dễ dàng trở lại! Mặc dù mình không thể phơi nắng thì thế nào? Không có xà nào quy định xà nhất định phải ra đường vào ban ngày, mình liền chạy buổi tối ban ngày ngủ thì tính sao!
Cho nên có thể tưởng tượng, sáng sớm ngày mai Lam Nhất Nhất cực kỳ hứng thú đến nhà Ngân Tiểu Tiểu thì mặt xà sẽ phức tạp thế nào.
Ngân Tiểu Tiểu đi a đi, đi a đi, đợi cho sắc trời đoán không rõ là lúc nào, Ngân Tiểu Tiểu cảm giác mình nên tìm một chỗ ngủ, Ngân Tiểu Tiểu vốn muốn tìm một sơn động như nhà mình, và to lại mát mẻ gì đó, nhưng rất nhanh Ngân Tiểu Tiểu liền ý thức được mình ngu xuẩn, nói không dễ nghe một chút thì mình đang trốn chạy được không, yêu cầu nhiều như vậy làm cái gì, cũng chỉ ở một ngày, buổi tối còn phải chạy đi không phải sao. Thật ra Ngân Tiểu Tiểu tìm nhiều cớ như vậy chỉ là vì sơn động đạt yêu cầu rất khó tìm, cho nên nghĩ một chút liền quên đi.
Cho dù Ngân Tiểu Tiểu phóng thấp yêu cầu thì hơn một giờ sau mới tìm được cái sơn động khiến lệnh xà miễn cưỡng thỏa mãn. Cửa sơn động không to lắm, đường kính chỉ khoảng một thước, sâu bao nhiêu không biết, Ngân Tiểu Tiểu cũng không chuẩn bị vào xem, dù sao chỉ ở một ngày, ở cửa sơn động ngủ một chút thì tốt rồi. Vì thế Ngân Tiểu Tiểu an tâm nằm ngủ .
Ngân Tiểu Tiểu không biết là, trong nháy mắt Ngân Tiểu Tiểu đi vào sơn động thì chỗ sâu trong sơn động có một mỗ xà còn đang ngủ liền tỉnh, trong bóng đêm cặp mắt đỏ như máu kia thật là đẹp. Khóe miệng mỗ xà mang theo nụ cười tàn nhẫn, chậm rãi từ chỗ sâu trong sơn động bò đi ra, đợi lúc thấy Ngân Tiểu Tiểu vòng tại cửa sơn động ngủ thì mỗ xà sửng sốt, đôi mắt lạnh như băng lập tức trở nên dịu dàng, nụ cười trên khóe miệng kia cũng trở nên dịu dàng, mỗ xà bò đến trước mặt Ngân Tiểu Tiểu, nhìn kỹ bộ dáng Ngân Tiểu Tiểu bây giờ, hài lòng gật gật đầu rắn.
Thật lâu sau này Ngân Tiểu Tiểu còn hối hận ngày đó không sáng suốt quyết định lựa chọn sơn động này, ven đường có nhiều sơn động để lựa chọn như vậy, tại sao mình lại chọn sơn động có mỗ xà ở.
Nói đến đây mọi người đều biết , đúng vậy, “Mỗ xà” này là Mặc Lão Đại nhà chúng ta! Mười năm sau, Mặc Lão Đại kém hai tuổi trưởng thành rốt cục cũng gặp lại Ngân Tiểu Tiểu một lần nữa!
Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy ngủ rất ngon, đợi cho Ngân Tiểu Tiểu tỉnh lại mặt trời đã chỉ còn có nửa thân thể, Ngân Tiểu Tiểu ở nguyên tại chỗ kéo thẳng thân mình, lăn vài vòng duỗi lưng một cái, sau đó đứng thân mình lên nhìn chằm chằm bên ngoài mà ngây ngốc.
Thật ra Ngân Tiểu Tiểu bây giờ chỉ lười mà thôi, ừm, sơn động này ngủ thực thoải mái, thật không muốn bò đi, mình đã bò một buổi tối hẳn là đủ xa đi, không cần tiếp tục bò lên nữa, nói đến cùng chỉ có một chuyện —— Ngân Tiểu Tiểu không muốn chạy đi nữa.
Cho nên khi Mặc Lão Đại xuất hiện trong tầm mắt Ngân Tiểu Tiểu còn đang rối rắm vấn đề rốt cuộc có cần đi hay không, đợi đến lúc chú ý tới Mặc Lão Đại, Mặc Lão Đại đã cách Ngân Tiểu Tiểu chỉ có nửa thước xa.
Ngân Tiểu Tiểu chậm chạp hoàn toàn không có ý thức được “Trước mắt là Mặc xà phải chạy nhanh “, mà là nhìn chằm chằm thân mình to lớn của Mặc Lão Đại trong chốc lát, sau đó cảm thán nói một câu: “Thật đen a!”
Mặc Lão Đại: “…”
Nếu như nói Ngân Tiểu Tiểu là ngân mà sáng lên thì Mặc Lão Đại là đen mà sáng loáng được chứ! Cũng khó cho Ngân Tiểu Tiểu nghĩ ra được cách so sánh như vậy!
“Tiểu bạch si, không ngờ mười năm không gặp, ngươi vẫn ngu ngốc như vậy!”
“Ngươi mới là ngu ngốc! Cả nhà ngươi đều là ngu ngốc!” Ngân Tiểu Tiểu theo bản năng phản bác. Í? Sao cảm thấy lời này quen như vậy? Cảm thấy rất quen thuộc Ngân Tiểu Tiểu lâm vào suy tư, ừm, rốt cuộc mình nói qua lời như vậy khi nào?
Khụ khụ, là như vậy, dù sao đã qua mười năm nha, Mặc Lão Đại cũng chưa từng xuất hiện lần nào, Ngân Tiểu Tiểu đã sớm quên chuyện mình từng gặp một Mặc xà. Cho nên bây giờ Mặc Lão Đại ở trước mặt mình, Ngân Tiểu Tiểu quên thật sự triệt để.
Mặc Lão Đại nhìn nét mặt Ngân Tiểu Tiểu bây giờ liền nổi giận, thì ra Tiểu Bạch Si này đã quên mình! Mất công mười năm này mình vẫn nhớ mãi nó không quên!
“Tiểu bạch si, ngươi còn nhớ rõ ta là ai sao?” Mặc Lão Đại tới gần Ngân Tiểu Tiểu, thậm chí cả thân mình đều áp vào Ngân Tiểu Tiểu, vừa nói vừa mỉm cười, thanh âm mềm nhẹ.
“Í? Ta quen ngươi sao?” Ngân Tiểu Tiểu bị Mặc Lão Đại ngắt mạch suy nghĩ, ngẩng đầu ngốc ngốc hỏi, chẳng lẽ mình thật sự quen Mặc xà trước mặt này?
Mặc Lão Đại giận quá mà cười: “Không nhớ rõ ta phải không? Không sao, chúng ta còn có thời gian rất lâu!” Vì thế cái đuôi cuốn Ngân Tiểu Tiểu vào sơn động, Ngân Tiểu Tiểu đương nhiên là bị Mặc Lão Đại kéo vào sơn động.
Bò đến chỗ sâu trong sơn động Mặc Lão Đại mới dừng lại, sau đó đặt Ngân Tiểu Tiểu ở dưới thân, ném ra một câu “Ngủ cùng ta!” Liền bình yên đi ngủ.
Ngân Tiểu Tiểu bị Mặc Lão Đại đặt ở dưới thân phải gọi là khóc không ra nước mắt, này này! Mình mới vừa tỉnh ngủ được không! Bây giờ làm sao có thể ngủ được! Ngân Tiểu Tiểu giãy giụa, muốn bò ra khỏi người Mặc Lão Đại, đáng tiếc không thành công, Ngân Tiểu Tiểu đành phải thành thành thật thật ở dưới thân Mặc Lão Đại.Edit: ĐầmCơ (Được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com)
Qua nhiều giờ, Ngân Tiểu Tiểu mới thành công đi ngủ.
Ngân Tiểu Tiểu mơ một giấc mộng, trong mộng mình gặp một Mặc xà, Mặc xà kia gọi mình là tiểu bạch si, mà mình kêu Mặc xà kia là Hắc Thán.
—-
Đầm: Mặc đại ca, huynh thật trâu bò mới gặp đã áp con người ta bồi ngủ a!