Cổ Mộ Kỳ Duyên

Chương 21

Viên Dã không để ý đến Bách Lý Giang đang tự nói, hắn nhìn kỹ chiếc giường lớn này, rồi đột nhiên quỳ xuống, thành kính nói: “Quỷ đại ca, tuy rằng không biết ngươi là người như thế nào, nhưng chỉ nhìn thấy trong mộ này chứa nhiều nguy hiểm cùng hiềm nghi, liền biết ngươi nhất định gặp phải vận mệnh rất ngang trái, hôm nay vãn bối cả gan, thỉnh lấy thi thể đại ca, mang ngươi ra ngoài mở mang tri thức một phen, cũng hy vọng linh hồn đại ca có thể hỗ trợ, để cho vãn bối thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, đánh tan tai bay vạ gió của Đông Đại lục trong suốt một ngàn năm qua, chuyện sau đấy tất nhiên là đem quỷ hồn đại ca một lần nữa hậu táng, để tạ ơn ân huệ.”

Hắn nói xong, ở bên giường cung kính dập đầu lạy ba cái, nếu để cho phó tướng quan binh dưới quyền của hắn trông thấy vị tướng soái luôn luôn kiêu ngạo, bất kham như con ngựa hoang vậy mà lại có thể khiêm tốn như thế, chỉ sợ sẽ rớt quai hàm đến mức có thể nhồi gọn cả một con sông.

Trên chiếc giường đá lớn ở góc khuất phía tây, có hai tờ giấy niêm phong, Viên Dã đem giấy niêm phong nhẹ nhàng yết khởi (gỡ ra), chiếc giường đá liền tự mình mở ra, trong phút chốc, một cỗ mùi thơm lạ lùng ập đến, nháy mắt liền tràn ngập cả mộ thất, Viên Dã cùng Bách Lý Giang sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chỉ lo hai người mình trúng phải độc khí.

Qua một hồi lâu, mùi thơm lạ lùng vẫn còn, cũng không có triệu chứng trúng độc gì, hai người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa đi tới bên cạnh chiếc giường đá, kì thực chiếc giường là một cái quan tài. Không biết bắt đầu từ lúc nào, bên trong mộ thất đã sáng như ban ngày, ánh sáng của cây đuốc kia so với thứ ánh sáng rực rỡ này, quả thực chỉ là sự tồn tại dư thừa.

Viên Dã cùng Bách Lý Giang thăm dò bên trong quan tài vừa thấy, mới phát hiện ngay chính giữa quan tài này, lại có một viên minh châu to bằng quả trứng treo lơ lửng trong không truung, phát ra thứ ánh sáng mặt trời rực rỡ chói lòa.

“Là huyền châu.” Sắc mặt Viên Dã bỗng nhiên thay đổi, lớn tiếng kêu lên:”Đúng vậy, là huyền châu, chỉ có huyền châu mới có thể tự treo lơ lửng trong không trung, chỉ có huyền châu mới có thể phát ra quang mang sáng ngời như vậy, trời ạ, người trong quan tài này rốt cuộc là ai? Vì sao Đông Đế vậy mà lại đem huyền châu mà mình yêu quý hơn cả mạng sống để chôn cùng hắn, chẳng lẽ hắn chính là Đông Đế? Không đúng, không có khả năng, Đông Đế sao có thể bị an táng trong phó mộ thất, lại là loại phó mộ thất có vị trí xấu như vậy chứ?”

Bách Lý Giang chọc chọc Viên Dã, ý bảo hắn khống chế một chút đừng quá khích, sau đó ánh mắt hắn mới chuyển qua huyền châu, nhìn về phía khối thi thể nam nhân duy nhất trong quan tài nay. Ngay sau đó, hắn một bên đứng dậy, kêu lên “Ngao ngao ngao” .

Viên Dã vừa mới khống chế được tư tưởng của bản thân, chợt nghe thấy hắn bắt đầu kiểu sói tru, không khỏi trở mình xem thường, vỗ vỗ bờ vai hắn:”Ta nói ngươi cũng khống chế một chút đi, thanh âm kêu lên so với ta còn lớn hơn.” Vừa dứt lời, liền thấy Bách Lý Giang kích động xoay người lại, trong mắt hắn phát ra tia lục quang sâu kín giống như loài sói, lưỡi như bị buộc lại, nhưng vẫn hưng phấn nói không dứt: “Xác. . . . . . Xác ướp. . . . . . Không. . . . . . Không phải, là so với. . . . . . So với xác ướp được bảo tồn xác ướp này còn hoàn hảo hơn. . . . . . Không, cũng không đúng, hắn. . . . . . Hắn không nên gọi là xác ướp. . . . . .”

“Cái gì mộc? Cái gì mà nãi nãi di di?”* Viên Dã nghe hắn nói năng một chuỗi lộn xộn mà hoàn toàn sửng sốt, đã thấy Bách Lý Giang hít sâu mấy hơi, rồi cuối cùng đem khóe miệng đã ngoác đến tận sau tai thu về, ngay sau đó, hắn”Soạt” một cái xoay người sang chỗ khác, cố gắng đứng thẳng thân thể, nhìn vào cỗ thi thể bên trong quan tài kia, dùng thanh âm run rẩy, tận lực khống chế cảm xúc để bình tĩnh nói: “Thi thể nam nhân, ước chừng 175 li thước, hình thể cân xứng thon dài, gương mặt trông rất sống động, thần thái an bình, da thịt như nước và có tính đàn hồi, móng tay hoàn hảo, biến thành màu đen như mực, thân thể mặc y phục sợi kim tuyến màu đỏ thẫm, mũ tím buộc chặt tóc, cổ đeo một chuỗi ngọc minh châu, cổ tay đeo vòng xuyến ngọc bích vàng, cả thi thể bảo tồn hoàn hảo, giống như một người sống.”

Ngữ khí bình tĩnh đột nhiên lại kích động: “Đây là quốc bảo, là xác ướp cổ được bảo tồn như người sống được tìm thấy trong lịch sử, là một đột phá trọng đại trên hết thảy lịch sử ngành khảo cổ, đây chắc chắn sẽ trở thành chìa khóa để chúng ta nghiên cứu về những kiến thức mênh mông của cổ nhân về việc bảo tồn thi thể. . . . . .” Hắn càng nói càng kích động, mà vẻ mặt Viên Dã lại càng ngày càng mạc danh kỳ diệu.

“Hắn đang làm gì vậy?” Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một thanh âm nghi hoặc rất êm tai, Viên Dã vừa quay đầu lại, chỉ thấy nam quỷ hồng y mỹ mạo phía sau đang cúi người ghé vào lỗ tai hắn, mặt mang theo nghi hoặc hỏi. Hắn hoảng sợ, vội vàng lùi lại một bước, bắt Bách Lý Giang đối mặt với nam quỷ kia nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi đang làm cái gì? Mau, cùng quỷ đại ca giải thích nguyên do.”

Bách Lý Giang nhìn khắp tứ phía, thấy bên cạnh không phải là những bạn bè trong đội, cũng không có camera, hắn lúc này mới tỉnh ngộ, bản thân đã xuyên qua. Thế là cong cong đầu, ngượng ngùng nói: “Nga, ta. . . . . . Ta hơi quá mức kích động, cho rằng. . . . . . Tưởng đang tiến hành truyền hình trực tiếp chứ.”

Hắn lại thở dài, thầm nghĩ tiếc nuối a tiếc nuối, xác chết được bảo tồn hoàn hảo như thế cũng không thể đem triển lãm trước mặt mọi người, để cho các chuyên gia thưởng thức trí tuệ bao la như biển của cổ nhân.

“Các ngươi. . . . . . Thật sự muốn mang ta ra ngoài sao?” Hồng y nam quỷ tựa hồ có chút do dự: “Ta nói trước cho các ngươi, mang theo ta, các ngươi sẽ gặp phải rất nhiều chuyện nguy hiểm cùng phiền phức, tuy rằng ta rất muốn đi ra ngoài, bất quá ta cũng phải báo trước, báo cho các ngươi về hậu quả của việc mang ta ra ngoài, như vậy các ngươi còn quyết định dẫn ta ra ngoài không? Nếu các ngươi không mang theo ta ra ngoài như đã nói, hãy đem hai tờ giấy niêm phong trên quan tài kia dán lại, liền có thể ly khai.”

Viên Dã cúi đầu, ở trong lòng nhanh chóng xoay chuyển qua mấy ý niệm, rồi mới ngẩng đầu lên,

Lớn tiếng nói:”Đại trượng phu một lời nói giá nghìn vàng, ngươi yên tâm, chúng ta nói mang ngươi ra ngoài liền mang ngươi ra ngoài, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.” Hắn nói xong, nam quỷ kia tựa hồ sửng sốt một chút,

Sau đó hắn mỉm cười gật gật đầu: “Một khi đã như vậy, liền làm phiền hai vị tiểu huynh đệ”. Vừa dứt lời, thân hình hắn đã biến mất trong mộ thất.

*Xác ướp- 木乃伊 : hay còn gọi là mộc nãi y, thế nên khi nghe Bách Lý Giang nói xác ướp, do hắn nói rời rạc nên Viên Dã mới hỏi thành : “Cái gì mộc? Cái gì mà nãi nãi di di (bà, dì)?”
Bình Luận (0)
Comment