Những ngày sau đó, ta như thường lệ chăm sóc cho chàng.
Chàng vẫn duy trì mặt lạnh với ta, thường xuyên cự tuyệt ta giúp đỡ. Nhưng ta lại cảm thấy rất hạnh phúc, ít ra, chàng đối với ta còn có tức giận chứ không phải thờ ơ lạnh nhạt.
Cho dù chán ghét, chàng cũng không thể bỏ mặc ta, chàng chỉ có thể để ta bên cạnh, giày vò từng chút cho hả dạ. Bởi nếu để ta đi, thật quá lời cho ta rồi.
Nhưng thật ra, điều ta sợ nhất, chính là rời xa chàng.
Ta chỉ nguyện làm một bông hoa trên giày gấm, cho dù không nổi bật, lại sẽ chẳng bao giờ rời gót chân chàng.
Ở Thính Vũ Hiên, chàng đang luyện võ.
Mất đi thị giác, những giác quan khác của chàng trở nên mẫn cảm lạ thường. Có lẽ đó chính là sự cân bằng mà ông trời muốn trả cho chàng.
Vì vậy, ta chỉ dám đứng xa xa ngoài cửa hiên. Ta không muốn bị chàng chán ghét.
Mùa đông ở Phong Đằng thực lạnh, chàng lại ăn mặc phong phanh như vậy, bị cảm thì làm sao bây giờ.
Ta khẽ cau mày, bỗng nhớ ra nên may áo mới cho chàng. Tiện thể xem như quà sanh thần.
Nghĩ vậy, ta xoay người đi tìm quản gia đòi kim chỉ, trong phòng ta còn một tấc vải gấm Tử La.
Tử La gấm là cống phẩm Nam Cương, mỗi năm chỉ có mười tấc, năm tấc dâng lên Thái hậu, ba tấc làm hoàng bào, hai tấc còn lại hoàng hậu và Thái phi mỗi người một tấc.
Mà năm tấc kia của Thái hậu đều làm hồi môn cho nàng, đủ thấy bà yêu thương đứa cháu gái như ta thế nào.
Thế nhưng ta lại không tròn đạo hiếu với bà, không nghe lời răn dạy, bướng bỉnh muốn những thứ xa vời.
Ta đây tự làm tự chịu, còn oán trách ai?
Tối đến, sau khi hầu hạ chàng đi ngủ, ta liền về phòng đốt đèn làm việc.
Ta lười như vậy, cuối cùng cũng biết chút cầm kì thi họa rồi. Bao nhiêu năm nay, áo quần của chàng đều là ta tự tay thêu thùa.
Một chút hạnh phúc nho nhỏ dâng lên trong lòng ta.
Lúc mới học, tay ta đều đầy vết kim đâm, phải bôi Kim Sang Dược mấy ngày mới khỏi.
Bây giờ đã thành thục, tốc độ cũng nhanh hơn, chỉ trong ba đêm ta đã may xong cho chàng hai kiện áo và một đôi hài.
Ta còn len lén thêu tên của ta giấu trong áo chàng, vì vậy mà vui vẻ một hồi lâu, mệt mỏi cũng tan đi không vết.
Ta rất muốn khoe với chàng, ta đã vì chàng mà làm nhiều thứ như vậy.
Ta rất muốn hỏi chàng, liệu có thể bớt chán ghét ta một chút hay không?
Ta còn rất muốn nói với chàng, trên đời này chỉ có ta yêu chàng đến thế.
Ta tham lam như vậy, nhưng chuyện gì cũng chẳng thể làm.
Gõ gõ vào đầu mình, ta tự chấn chỉnh lại tinh thần, không để bản thân sa sút, vui vẻ giương khóe môi đi tìm chàng.
Ta nhìn bóng lưng thẳng đứng, vững vàng của chàng ngồi họa, có chút thất thần.
Chàng vẽ theo cảm tính, không nhìn tranh, vẫn giương tay di bút, chốc chốc lại đăm chiêu như suy nghĩ điều gì.
Ta cười cười, nhẹ bước đến sau lưng chàng, đang định hù dọa chàng một chút, lại bị thứ chàng đang vẽ hù dọa.
Trên mặt giấy là dung nhan yêu kiều của nữ tử đứng cạnh mái đình nhỏ, dáng nàng nghiêng nghiêng yểu điệu, mi mắt cong cong, mày lá liễu, khóe môi mang ý cười rạng rỡ, tựa như đóa hải đường xinh đẹp.
Ta ngây người, nhìn đến xuất thần. Đau lòng!
Chàng biết ta đã đến, ngừng bút một lúc, lại tiếp tục họa.
Có lẽ chàng muốn hỏi ta ở đây làm gì, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, nên chẳng buồn hỏi nữa.
Thật ra ta cần gì phải chạy đi tìm chàng, đưa cho Lâm Trạch là được, hại mình buồn bực suốt đêm.