Dùng xong bữa trưa với mọi người, Tiết Cẩn lại chui ngay vào phòng, nhắn tin cho Huyễn Diệp Chí.
Điện thoại rất nhanh liền đổ chuông, Tiết Cẩn vội vàng bắt máy.
"Tiền bối, người ta có cảm giác mình là heo!"
[Có chuyện gì sao?]
Tiết Cẩn đem chuyện khi nãy kể cho Huyễn Diệp Chí nghe, trong giọng nói tràn ngập ủy khuất.
"Nếu tiền bối còn mua thức ăn sáng cho em nữa, em nhất định sẽ thành heo mất!"
Kỷ Huyền khẽ cười, nàng đứng dậy rót một cốc nước, nói: [Thành heo thì đã sao? trắng trắng tròn tròn rất đáng yêu.]
"Nga, thành heo rất không đáng yêu!" Tiết Cẩn bất mãn nói: "Bụng sẽ có mỡ!"
[Bụng có mỡ ôm mới không bị xương sườn đâm đau tay.]
"Tiền bối, người ta muốn có thân hình hoàn mỹ a!" Tiết Cẩn bĩu môi: "Ngươi ta không muốn ba vòng đều chỉ có cùng một số đâu."
Kỷ Huyền cũng không có ý kiến gì, khóe môi cong lên, vui vẻ nở một nụ cười.
[Đều khả ái, không cần phải lo.]
"Nga!?" Tiết Cẩn nhảy dựng lên: "Như thế không được, em phải giảm cân!"
[Giảm cân!?]
"Phải, là giảm cân, nếu không ba vòng sẽ thực sự bằng nhau mất!"
[Giảm ở đâu? Giảm để làm gì? khó khăn lắm chị mới khiến em có được tí thịt, lại giảm trở về như bộ xương khô lúc trước sao?]
Trong giọng nói rõ ràng tràn đầy bất mãn.
Tiết Cẩn gãi gãi mũi: "Nhưng mà..."
[Không được giảm!]
"Ách..." Tiết Cẩn rầu rĩ gật đầu: "Ân."
Kỷ Huyền nghe được tiếng bước chân, vừa vặn thấy Trịnh Lạc và Diệp Ân trở về, liền xoay người rời khỏi phòng.
"Thổ đầu, đi đâu thế?"
"Không liên quan đến cậu."
Ra ngoài hành lang đứng, gió thổi mái tóc vàng kim lay động. Ánh nắng phản chiếu những vệt sáng lung tung, làn váy màu lam, áo sơ mi trắng, càng tăng thêm phần tiên khí.
"Tiền bối, hình như em làm phiền chị rồi phải không?"
[Không phiền.]
Tiết Cẩn nằm xuống giường, nói: "Tiền bối, sao chị lại không cho phóng viên chụp hình thế? Em tìm trên mạng không có hình của tiền bối."
[Em muốn thấy hình chị đến vậy sao?]
"Nga!?"
Tiết Cẩn đỏ mặt, vội vàng biện minh: "Không phải, chỉ là tò mò thôi."
[Đang làm gì thế?]
Tiết Cẩn gãi gãi mũi, nói: "Đang ở trên giường."
[Ngủ trưa đi.] Kỷ Huyền dịu dàng nói: [Đi đường xa về chắc mệt rồi, ngủ đi.]
"Vẫn chưa buồn ngủ lắm." Tiết Cẩn đảo mắt qua lại, nhỏ giọng nói: "Hay tiền bối hát cho em ngủ đi."
[Em muốn nghe bài gì?]
"Bài gì cũng được." Tiết Cẩn nhắc nhở lần nữa: "Nhưng tiền bối không được mở nhạc trên mạng đâu đó!"
[Hảo, đợi một chút.]
Tiết Cẩn cũng hạ máy xuống, nàng không nghĩ Huyễn Diệp Chí sẽ thực sự hát theo yêu cầu của nàng. Vừa nghĩ đến chuyện được nghe thần tượng của mình hát, Tiết Cẩn đã vui đến lăn qua lăn lại trên giường, che miệng ngăn tiếng cười khúc khích thoát ra ngoài.
Kỷ Huyền đi vào phòng lấy cây đàn guitar của mình, liếc nhìn thấy Trịnh Lạc đang ở trên máy của nàng nghịch.
"Cậu làm cái gì vậy?"
"Nga, mượn laptop của cậu một chút." Trịnh Lạc nhe răng cười: "Nhưng hình như cậu chưa thoát mạng, nói, Bồ Công Anh là ai?"
Kỷ Huyền không thèm trả lời, một phát đạp Trịnh Lạc văng xuống ghế, thoát mạng, tắt máy.
"Nga, cái đồ thiếu phong độ!"
Không thèm để ý đến Trịnh Lạc, Kỷ Huyền cầm guitar xoay người đi ra ngoài hành lang.
Ngồi xuống ghế đá được đặt sẵn trên hành lang, Kỷ Huyền đặt guitar lên đùi, ngón tay nhẹ lướt qua những sợi dây đàn.
Ở bên kia, Tiết Cẩn hồi hộp chờ đợi, tay ôm chặt thú nhồi bông hình mèo vào lòng.
Chuối đã xanh láAnh đào thắm đỏThời gian trong chớp mắt tựa cánh bướm bayNàng đã trôi dạt chốn đảo xaSóng ngầm nổi lênCánh chim nay ly tánCó còn nhớ lời ca thời son trẻ?Say giữa tiếng huyên náoChẳng khóc được đành cười thôiNàng hận ta si mê vốn đâu cần nói raNương theo trắng gió ngoài biên ảiTa vẫn không thể thấu rõMái đầu ta đã bạcCòn người...Già đi ở chốn nao...*Tiếng hát nhẹ nhàng trầm bổng, giống như dòng nước ấm vỗ về thân thể, xoa dịu cảm giác mệt mỏi trên người. Đôi mi dài nhẹ rung rung, ánh mắt dần trở nên mông lung, từ từ chìm vào trong giấc ngủ, nhưng tay vẫn giữ chặt điện thoại.
Thời gian chậm chạp trôi qua, chỉ còn tiếng thở đều đều, nhẹ bẫng.
Hành lang vắng người, chỉ có tiếng gió thổi qua tán lá xanh, cùng với tiếng giấy bút loạt xoạt từ xa truyền lại.
Ngón tay thanh mảnh dừng trên dây đàn, Kỷ Huyền ngẩng đầu lên nhìn mây trắng phiêu bồng, giọng nói nàng nhẹ bẫng tan vào hư không.
"Ngủ nhanh như vậy chắc là mệt mỏi không ít rồi."
Lần đầu tiên Kỷ Huyền lại là người kết thúc cuộc gọi khi nói chuyện cùng Tiết Cẩn. Nàng dựa lưng vào lan can, đặt guitar sang bên cạnh, đôi mắt màu đại dương hướng về một phía mông lung vô định nào đó. Làn váy màu lam hơi lay động, áo sơ mi trên người bỏ đến nút áo thứ hai, lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết, thấp thoáng khỏa tuyết anh trắng mịn xinh đẹp dưới lớp áo mỏng.
Từ xa truyền đến tiếng bước chân cùng mùi nước hoa ngào ngạt, trong không khí thoảng mùi hương ngọt ngào, là tin tức tố của một omega.
Khu này vốn là ký túc xá của alpha, có sự xuất hiện của một omega đúng thật là có chút kỳ quái.
Nhưng Kỷ Huyền vẫn không để ý, tiếp tục nhìn ra bên ngoài, tay vẫn giữ chặt điện thoại.
"Kỷ sư muội."
Người đến không ai khác chính là Yến Tú, hoa khôi khối 12 của trường Hoàng Đức, cũng chỉ có nàng mới đủ quyền tiến vào trong khu ký túc xá alpha.
Yến Tú thấy Kỷ Huyền không để ý đến mình, không khỏi có chút xấu hổ: "Kỷ sư muội, chị có thể ngồi ở bên cạnh không?"
Kỷ Huyền chẳng buồn nâng mắt, nói: "Ghế này cũng không phải tôi bỏ tiền mua, chị xin phép tôi làm gì?"
Như vậy là chấp nhận để nàng ngồi cạnh đi!?
Yến Tú vui đến mức hai vai cũng run lên, mím môi ngăn bản thân kích động hét lên. Từ tốn vén váy ngồi xuống, Yến Tú hơi nhìn qua Kỷ Huyền, dù ở bất kỳ góc độ nào nàng ấy cũng đẹp đến mức khiến người khác khó lòng cưỡng lại. Tuy chỉ lưu cho nàng sườn mặt tinh xảo, cùng đôi mi dài cong vút nhưng vẫn khiến nàng ngây ngẩn ngắm nhìn.
Đôi chân mày thanh tú thình lình chau lại, Kỷ Huyền không thích ai nhìn mình như vậy, liền cầm guitar đứng dậy, muốn đi trở về ký túc xá.
Yến Tú thấy Kỷ Huyền định đi vội vã giữ tay nàng lại: "Kỷ Huyền, đừng đi."
Kỷ Huyền thật sự dừng cước bộ, ánh mắt rơi xuống vị trí tay bị Yến Tú giữ lấy, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Yến Tú cũng vội rút tay lại, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, chị không cố ý, nhưng chị có chuyện muốn nói với em."
"Có gì muốn nói thì nói nhanh đi."
Lời nói này không biết có bao nhiêu lạnh lùng, Kỷ Huyền cũng không có đủ kiên nhẫn ngồi lại lắng nghe.
Yến Tú mím môi dưới, hai mắt phiếm đỏ: "Kỷ Huyền, em không thể dịu dàng hơn một chút sao?"
Tất cả kiên nhẫn của Kỷ Huyền đều không còn nữa, nàng lạnh lùng xoay người bước đi.
Yến Tú vội đứng dậy, ủy khuất nói lớn: "Kỷ Huyền, chị yêu em, em biết rõ điều đó mà đúng không? tại sao lại không chấp nhận chị? chị có điểm nào không tốt chứ?"
Kỷ Huyền dừng cước bộ, quay lại nhìn Yến Tú, nói: "Tại sao tôi phải chấp nhận chị?"
Yến Tú lảo đảo lùi về sau, hai mắt mở to, không ngờ Kỷ Huyền lại vô tình đến như vậy.
"Kỷ Huyền, chị xin em..." Yến Tú vội chạy đến nắm lấy bàn tay của Kỷ Huyền, hốc mắt đỏ bừng, cố nặn ra được hai giọt nước mắt: "Năm sau chị phải ra trường rồi, chị không thể nhìn thấy em nữa, Kỷ Huyền, em đừng vô tình như vậy, chị xin em."
"Chị xin tôi điều gì?" Kỷ Huyền lạnh lùng rút tay lại: "Nếu muốn nhìn thấy tôi cũng không khó, cứ ở lại trường một năm nữa là được rồi. Còn nếu chị cầu xin tôi chấp nhận chị, xin lỗi tôi không làm được."
"Tại sao chứ? chị có chỗ nào không tốt sao?"
Kỷ Huyền bắt đầu không vui: "Chị biết gì về văn học?"
"A!?" Yến Tú biết Kỷ Huyền chính là Huyễn Diệp Chí, nghĩ rằng nàng ấy đang dùng văn học để thử thách mình, liền đáp: "Văn học là khoản chị giỏi nhất."
"Quyển 3 trang số 16 của Thiên Điệp Chi Mộng nói đến chuyện gì?"
"Ách..."
Yến Tú sưu tầm rất nhiều sách của Kỷ Huyền, nhưng đối với văn học một chút hứng thú cũng không có, xem vài trang liền buồn ngủ, làm sao biết được quyển 3 trang số 16 viết về cái gì!
Kỷ Huyền thấy Yến Tú không trả lời được cũng không nói gì nữa, xoay người bước vào trong phòng, mạnh tay đóng cửa lại.
Yến Tú giật mình, gõ cửa cỡ nào Kỷ Huyền cũng không ra mở, phải đến khi quản lý ký túc xá đến mời nàng rời khỏi thì mới yên ổn được.
Lúc này Kỷ Huyền đang viết tiếp chương mới, ngón tay thon dài tinh xảo như nhảy múa trên bàn phím. Trong phòng cũng chỉ còn tiếng gõ bàn phím lạch cạch, và tiếng gầm gừ nho nhỏ của Tiểu Hắc Cầu.
Trịnh Lạc buông điện thoại xuống, nói: "Kỷ nữ thần a, cậu như vậy cũng thật tàn nhẫn đi, người ta dù gì cũng là hoa khôi của khối 12 a."
Kỷ Huyền không cho ý kiến, tiếp tục đánh máy.
Trịnh Lạc thật sự muốn lấy đồ đập vào cái đầu của Kỷ Huyền, muốn biết rốt cuộc nàng ta đầu gỗ hay là vô cảm a!?
Diệp Ân đi lướt qua Kỷ Huyền, lấy quyển sách trên kệ, rồi lại trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục đọc sách.
Trịnh Lạc cảm thấy bầu không khí hôm nay có chút nặng nề, phát hiện Diệp Ân cũng ít nói hơn thường ngày, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
"Thiết đầu, có muốn thi bắn cung không?"
Diệp Ân ngồi trên giường, điềm tĩnh nói: "Không, cậu lúc nào cũng thua, chơi với cậu không vui chút nào."
"A!? Cậu như thế nào lại xấu tính như thổ đầu rồi!?"
Kỷ Huyền nghe Trịnh Lạc nói vậy cũng không có ý kiến gì, xoay người đi lấy nước uống.
Vừa vặn lúc đó điện thoại trên bàn reo lên, Kỷ Huyền vội đặt cốc nước lên bàn, ba bước biến hai chạy đến lấy điện thoại.
Trịnh Lạc lần đầu thấy Kỷ Huyền vội vã như vậy, không khỏi thắc mắc: "Ai gọi đến thế?"
Kỷ Huyền không trả lời, nhìn vào màn hình, có chút thất vọng.
"Alo."
[Huyễn Diệp Chí, cuối cùng cô cũng chịu tiếp điện thoại rồi.]
Kỷ Huyền ngồi xuống bàn, tùy tiện đáp: "Ân."
"Chắc cô cũng biết tôi gọi cô để làm gì đúng không? công ty JC của chúng tôi muốn mua lại bản quyền của Thiên Điệp Chi Mộng để chuyển thể thành phim, mặc dù chúng tôi biết cô không có ý định muốn chuyển Thiên Điệp Chi Mộng thành phim, nhưng chúng tôi vẫn muốn..."
Chán nghe người ở bên kia lải nhải, Kỷ Huyền trực tiếp tắt máy, ném điện thoại lên trên bàn.
Ở công ty JC, giám đốc nhìn màn hình báo cuộc gọi kết thúc không khỏi bất mãn, trên đời cũng có người kiêu ngạo như vậy sao!?