Có Một Cánh Bồ Công Anh

Chương 39

Cả người đều cảm thấy đau nhức, tay chân vô lực, giống như bị rút hết sức lực mà không thể cử động được nữa. Tiết Cẩn nhìn xung quanh, không có một ai, mệt mỏi gục xuống bên một tảng đá. Nàng bị Nhạc Dĩnh Lệ đẩy xuống, đoán chắc tám phần là do nàng ta không cam tâm chuyện nàng trở thành người yêu của Kỷ Huyền, cho nên mới dùng đến cách này để hủy hoại nàng.

Dùng chút khí lực còn sót lại vịn vào một mỏm đá nhẵn, Tiết Cẩn chống người ngồi dậy, quan sát xung quanh xem nơi này rốt cuộc là đâu. Nhưng trong này tối đến khó hiểu, xung quanh chỉ có những dây leo xanh cùng những tảng đá trơn phủ đầy rêu xanh. Có thể trong lúc nàng từ trên vách núi rơi xuống đã ngã lăn vào trong này, bây giờ ngay cả ngồi cũng chật vật, không chắc có thể rời khỏi nơi này. Muốn hét lên để cho người bên ngoài nghe thấy, nhưng cổ họng lại đắng ngắt, tiếng phát ra chỉ đủ vang vọng trong hang núi nhỏ này, không cách nào có thể khiến người bên ngoài nghe thấy được.

Mệt mỏi gục đầu vào mỏm đá, Tiết Cẩn nặng nề thở ra một hơi, trên tay và chân đều là máu, không cách nào cầm máu lại được. Trên trán có một vết thương đang chảy máu, cổ và lưng cũng có vết thương, bộ quần áo trên người cũng đã nhiễm đầy máu đỏ.

Nàng tin Kỷ Huyền nhất định sẽ cứu nàng, nàng ấy nhất định sẽ đến!

Nhưng Tiết Cẩn chờ đến khi mặt trời lặn xuống cũng không thấy bất kỳ ai, không có tiếng bước chân nào quanh đây, đồng nghĩa là chưa ai tìm đến được chỗ này.

Hy vọng của Tiết Cẩn càng lúc càng tan biến, nước mắt chảy từ hốc mắt xuống, nàng bắt đầu tuyệt vọng rồi. Cảm giác cổ họng đắng ngắt, mà vết thương trên người lại không thể cầm máu lại được, tất cả đều quay cuồng, không nhận rõ được thực hư. Nếu như chết đi như vậy có chút không cam lòng, nàng và Kỷ Huyền chỉ vừa mới ở bên nhau lại phải chia ly, tâm đương nhiên sẽ đau, không cách nào nguyện ý.

Khi ánh mặt trời biến mất ở phía mặt biển xa xa, Tiết Cẩn đã không còn hy vọng gì nữa, mệt mỏi nằm gục trên mỏm đá, từ từ đón chờ cái chết.

Trong lúc Tiết Cẩn tuyệt vọng nhất lại lóe lên một tia sáng, trước mắt nàng xuất hiện một khối lông tròn.

Tiết Cẩn yếu ớt mở mắt ra, đôi môi khô nứt nẻ hơi mấp máy, nhưng lại không thể thoát ra bất kỳ chữ nào.

Con thỏ trắng đưa đôi mắt to tròn của mình nhìn Tiết Cẩn thật lâu, cái mũi nhỏ ươn ướt cọ vào cổ của nàng, giống như nó muốn cùng nàng chơi đùa như khi nãy.

Nhưng một chút sức lực của Tiết Cẩn cũng không còn, nàng mệt mỏi nói: "Tiểu Huyền, cưng lại chạy loạn..."

"Nó chạy loạn mới có thể tìm thấy em."

Tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai, Tiết Cẩn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị ôm lên khỏi mặt đất.

"Kỷ... Kỷ Huyền..."

Kỷ Huyền đau lòng, chỉ vì nàng không chú ý đến Tiết Cẩn cho nên Nhạc Dĩnh Lệ mới có cơ hội làm hại nàng ấy, chung quy cũng đều do nàng mà ra.

Nhưng Tiết Cẩn lại không để tâm nhiều đến như vậy, chỉ cần Kỷ Huyền tìm nàng, nàng đã thấy mãn nguyện, thấy hạnh phúc rồi.

"Chị à..."

"Đừng lo, chị ở đây." Kỷ Huyền dịu dàng nói: "Chị đưa em ra ngoài, chịu đựng một chút."

"Vâng..."

Kỷ Huyền hôn lên trán của Tiết Cẩn, rồi xoay người đi ra khỏi hang.

Con thỏ nhỏ cũng nhanh chân đuổi theo Kỷ Huyền, có lẽ nó đã xem hai người là mẹ của nó rồi.

Lúc các nàng rời khỏi hang trời đã sẩm tối, mọi người cũng bắt đầu lấy đèn pin rọi đường đi tìm các nàng.

Khi Kỷ Huyền từ trong một cái hang bước ra, mọi người bên trên liền rọi đèn xuống nhìn thử, nhận ra đúng là nàng liền reo hò vui mừng.

Trưởng đoàn đem dây thang ném xuống, hô to: "Kỷ Huyền, dùng dây thang sẽ nhanh hơn!"

Kỷ Huyền đi đến chỗ dây thang, kéo vài cái đảm bảo nó chắc chắn mới bắt đầu leo lên. Một tay ôm lấy eo của Tiết Cẩn, tay kia nắm lấy dây thừng, tay cũng nổi lên gân xanh nhưng Kỷ Huyền không dám thả lỏng tay, bởi vì bên cạnh nàng còn có Tiết Cẩn.

Trong lúc này Tiết Cẩn lại cảm thấy mình là gánh nặng của Kỷ Huyền, hốc mắt đỏ lên, nói: "Kỷ Huyền chị đi lên trước đi, em sẽ tìm cách lên sau mà."

Kỷ Huyền nhìn qua Tiết Cẩn, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại với nhau: "Em muốn chị bỏ em lại?"

"Em..."

"Xin lỗi, chị không thể."

Kỷ Huyền không nhìn Tiết Cẩn nữa, tiếp tục dùng sức giữ dây thừng mà leo lên.

Mất rất lâu mới leo lên đến nơi, lúc các nàng lên đến Tốn Như liền mang đến hai cái khăn và một hộp cứu thương khẩn cấp.

Kỷ Huyền lấy khăn quấn lên người Tiết Cẩn, để nàng giữ ấm, rồi mới bắt đầu rửa vết thương, cầm máu cho nàng.

Khi thuốc sát trùng vừa chạm vào vết thương Tiết Cẩn liền giật nảy người, vội che miệng lại ngăn mình hét lên. Cảm giác đau rát lan dần khắp cơ thể, mấy lần Tiết Cẩn muốn rút chân lại đều bị Kỷ Huyền giữ chặt hơn, đau đến hoa dung thất sắc.

"Chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ xong."

"Ân..."

Tiết Cẩn cắn môi dưới gồng mình chịu đau, nước mắt vây quanh hốc mắt, chỉ chực chờ đến lúc thích hợp sẽ rơi xuống.

Tiếng nức nở vụn vặt thoát ra ngoài, Tiết Cẩn không chịu được đau đớn đến vậy, thân thể omega vốn mỏng manh, chỉ một chút thương tổn phải mất mấy ngày mới hồi phục, lần này nghiêm trọng như vậy không biết đến khi nào mới khỏi.

Kỷ Huyền nghe được tiếng nức nở của Tiết Cẩn, liền ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gạt đi nước mắt trên gương mặt xinh đẹp đó. Ngón tay nhẹ trượt xuống gò má, lưu lại ở phiến môi anh đào nhỏ, nhẹ nhàng ấn mở miệng nàng ra.

Tiết Cẩn kinh ngạc, tròn mắt nhìn nàng.

Kỷ Huyền ra lệnh: "Ngậm tay chị đi."

"Nhưng..."

"Mau."

Ngậm nhẹ ba ngón tay của Kỷ Huyền, Tiết Cẩn có chút khó hiểu, nàng ấy muốn làm gì a?

Nhưng hành động tiếp theo của Kỷ Huyền khiến nàng sợ hãi, nàng ấy muốn bẻ lại khớp chân bị trật của nàng.

Cảm giác đau đớn lan ra khắp toàn thân, Tiết Cẩn cắn mạnh vào tay của Kỷ Huyền, hai vai run lên vì đau. Trong khoan miệng rất nhanh xộc lên mùi máu tanh nồng, Tiết Cẩn sợ hãi, như thế lại lại "hạ răng" mạnh đến như vậy a?

Vội vàng nhả ba ngón tay của Kỷ Huyền ra, Tiết Cẩn cuống quít nói: "Kỷ Huyền em không cố ý, em..."

Bước băng bó cuối cùng cũng hoàn tất, Kỷ Huyền xoa đầu của Tiết Cẩn, dịu dàng nói: "Không sao rồi, đừng lo, bị em cắn một cái cũng giống như mèo cào thôi."

Mèo cào!?

Trên đời nào có con mèo cào đến chảy máu thê thảm như vậy không!?

Tiết Cẩn vội nâng tay của Kỷ Huyền lên, đau lòng nói: "Vết thương nhất định nghiêm trọng, có thể nhiễm trùng hay không a?"

"Không sao đâu."

Kỷ Huyền cúi xuống ôm Tiết Cẩn, chậm rãi bế nàng về phía lều, nói: "Hôm nay chúng ta nghỉ chân ở đây, chờ sáng mai sẽ lại xuống núi."

"Vâng."

Vì mọi người không định nghỉ chân trên núi nên không mang theo nhiều lều, vì vậy chỉ có thể để nhiều người ngủ chung một chỗ.

Kỷ Huyền lấy lý do chăm sóc cho Tiết Cẩn nên chung một lều với nhau, Tốn Như và Tố Kiều cũng vì lo cho bạn thân nhất của mình cho nên cũng xung phong chăm sóc cho nàng. Mà Tốn Như đi đâu thì Trịnh Lạc đi theo đó, thấy Tốn Như đi liền đi theo đến cùng, ngay cả Diệp Ân cũng lo cho Tiết Cẩn nên cùng vào chung một lều, cũng may lều tương đối lớn đủ sức chứa đến mười người nên không có vấn đề gì.

Tiết Cẩn nhìn thấy nhiều người vì lo cho mình mà chấp nhận ngủ chung một lều không khỏi xấu hổ, nói: "Mình làm cho các cậu lo lắng rồi."

"Tiểu Cẩn cậu không cần nói như vậy." Tốn Như nói: "Cậu mau chóng khỏe lại là được rồi."

"Tất cả cũng đều do cái Nhạc Dĩnh Lệ đó!" Tố Kiều bất mãn nói: "Cô ta đúng là quá đáng, thích ghen tỵ đã đành còn là hại Tiểu Cẩn nữa, cũng may là Tiểu Cẩn không sao, nếu không mình nhất định tìm chị ta tính sổ!"

"A Kiều, được rồi."

Tiết Cẩn sợ nhắc đến chuyện này khiến Kỷ Huyền khó xử, dù gì cũng là vì Nhạc Dĩnh Lệ quá yêu nàng ấy mà ra.

"Nếu như vậy thì phải nói lỗi này là ở Kỷ Huyền mới đúng." Diệp Ân không nhanh không chậm nói: "Cái Nhạc Dĩnh Lệ đó chẳng phải vì cậu nên mới khiến Tiểu Cẩn bị thương sao?"

Kỷ Huyền không trả lời, chỉ chăm chú nhìn Tiết Cẩn trong lòng mình, cũng có khi những lời vừa rồi Diệp Ân nói nàng cũng không nghe thấy.

Tiết Cẩn nhìn thử sắc mặt của Kỷ Huyền, thấy nàng không có sinh khí mới yên tâm thở hắt ra một hơi.

"Công ty của Nhạc tổng là công ty con của mẹ chị, chị vừa rồi đã gọi cho nàng bảo nàng đuổi hắn đi."

"Hả!?" Tiết Cẩn trợn mắt nhìn Kỷ Huyền: "Chị vừa nói cái gì?"

Kỷ Huyền thản nhiên nói: "Mẹ chị không muốn con dâu của mình bị người khác ức hϊếp nên đã đuổi cha của Nhạc Dĩnh Lệ ra khỏi công ty rồi."

Tốn Như và Tố Kiều đồng thanh: "Kỷ sư tỷ chị xử lý chuyện thật nhanh gọn~"

Tiết Cẩn trừng mắt nhìn các nàng, đã không ngăn cản còn cổ vũ, Tốn Như và Tố Kiều cũng thật quá khác người rồi!

Trịnh Lạc bắt chéo chân, nói: "Kỷ Huyền cậu báo với mẹ cậu là nàng sắp có con dâu rồi sao?"

"Phải." Kỷ Huyền nói tiếp: "Nàng nói vài tháng nữa nếu sắp xếp được thời gian sẽ đến đây."

Tiết Cẩn vội hét lên: "Kỷ Huyền sao chị không nói chuyện này với em?"

"Chẳng phải chị vừa nói với em rồi sao?"

"Nhưng mà..."

"Đừng lo, mẹ của chị không nói tiếng Anh đâu."

"..."

"Chỉ có điều mẹ chị không biết nói tiếng Trung."

"==|||"

Tốn Như hỏi: "Vậy mẹ chị gặp Tiểu Cẩn sẽ nói bằng tiếng gì?"

Kỷ Huyền: "Có thể sẽ dùng ngôn ngữ cơ thể."

Tiết Cẩn: "..."

Lẽ nào sau này mỗi lần gặp mẹ chồng để phải hươ tay múa chân như vượn a!?

...

Bởi vì chuyện của Tiết Cẩn cho nên không khí có chút căng thẳng, nhưng mọi người vẫn vui đùa thoả thích rồi mới lên xe trở về nhà.

Sau khi đi du lịch xong thì còn một tuần nữa là nhập học, Tiết Cẩn cũng phải thu dọn trở về ký túc xá nhưng Kỷ Huyền không cho phép, bắt nàng phải ở nhà nàng ấy đến khi nào nhập học mới được chuyển đi.

Với yêu cầu bá đạo của Kỷ Huyền, Tiết Cẩn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp hành, ở lại đến khi nhập học mới chuyển đi.

Nhưng nhập học rồi lại phải đóng học phí, đóng tiền phòng, tiền điện nước, rất nhiều thứ phải chi trả. Cả mùa hè này Tiết Cẩn đều làm thêm ở nhà của Kỷ Huyền, nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được lương, có thể nói có người muốn nàng làm không công.

Trong lúc ăn sáng, Tiết Cẩn liền tranh thủ cơ hội này nói: "Kỷ Huyền, em làm ở nhà chị cũng gần ba tháng rồi, nhưng chị vẫn chưa trả lương cho em, đừng nói chị tính tiền lương vào tiền ăn uống hàng ngày của em rồi nha."

Kỷ Huyền buông đũa xuống, chống cằm, nghiêng đầu nhìn nàng: "Phu nhân nói xem em muốn trả bao nhiêu tiền lương? Mẹ chị làm phu nhân công tước mỗi ngày đều được công tước đại nhân của nàng cho tiền mua sắm và dưỡng nhan, mỗi tháng trong thẻ có sáu đến bảy số không, vậy phu nhân muốn thêm mấy số không đây?"

Khóe môi Tiết Cẩn rút trừu, trừng mắt: "Em khi nào là phu nhân của chị? em chỉ muốn nhận lương để đóng tiền học thôi."

"Chị giúp em thanh toán rồi."

"Hả?"

Tiết Cẩn tròn mắt nhìn nàng, vội vàng nói: "Chị giúp em thanh toán khi nào? tại sao chị lại không nói với em?"

"Hai ngày trước, chẳng phải bây giờ đã nói rồi sao?"

Kỷ Huyền đã dùng xong bữa sáng của mình, đứng dậy đi đến bàn làm việc của mình.

"Chị phải giải thích cho xong rồi mới đi chứ!" Tiết Cẩn buông đũa xuống, đi đến bàn làm việc của Kỷ Huyền, không vui nói: "Em muốn tự mình chi trả tất cả khoản tiền, chị giúp em như vậy người khác sẽ nghĩ em lợi dụng chị đấy!"

"Em nghĩ nhiều như vậy sao?" Kỷ Huyền xoay ghế lại, ngẩng đầu lên, nói: "Bổn phận của lão công là phải lo cho lão bà, điều này ai cũng biết, em lo nghĩ nhiều như vậy làm gì?"

"Chị..." Tiết Cẩn đỏ mặt, nói: "Nhưng chúng ta vẫn chưa kết hôn mà!"

"Nếu được thì tháng sau đính hôn đi." Kỷ Huyền đối với chuyện chung thân đại sự của mình cũng vô cùng dứt khoát: "Vài tháng nữa mẹ chị đến đây, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn đến chuyện kết hôn."

"Như thế nào lại gấp như vậy?"

"Không gấp đâu."

Kỷ Huyền vươn tay ra kéo Tiết Cẩn ngồi vào lòng mình, ôm siết lấy vòng eo mảnh mai của nàng, sủng nịch nói: "Chúng ta kết hôn xong liền chuyển đến Anh sống, chị còn có nhiệm vụ phải làm nữa."

"Chuyển đến Anh?"

Tiết Cẩn cảm thấy hụt hẫng, đã biết gả cho Kỷ Huyền sẽ phải đến Anh cùng nàng ấy, nhưng dù gì nơi này cũng là nơi nàng được sinh ra và lớn lên, nàng làm sao có thể bỏ lại đại di và tiểu di để mà đi?

Kỷ Huyền nhìn thấu tâm tư của Tiết Cẩn, dịu dàng nói: "Nếu em không thích thì chúng ta sẽ ở lại đây."

"Nhưng còn chị?"

"Chị còn đại tỷ nữa." Kỷ Huyền tựa cằm vào đỉnh đầu Tiết Cẩn, nói: "Nàng sẽ thay mẹ chị."

"Mẹ chị có trách em cướp chị đi hay không?"

"Sẽ không."

"Tại sao?"

Kỷ Huyền nhẹ nâng cằm Tiết Cẩn lên, đặt lên trán của nàng một nụ hôn: "Vì mẹ chị không nỡ trách một cô con dâu đáng yêu như em đâu."

Tiết Cẩn "xích" một tiếng bật cười, đánh vào vai Kỷ Huyền một cái: "Chị chỉ giỏi trêu em!"

Kỷ Huyền chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, để Tiết Cẩn dựa vào vai mình, an ổn hưởng thụ khoảng không gian hạnh phúc của hai người.

Ngoài sân hồng phong đã bay rợp trời, thu về có những cơn mưa thu lất phất bay, gió se lạnh tràn vào trong căn phòng. Nhưng lại chẳng ai cảm thấy lạnh, vì chỉ cần đối phương ở bên cạnh đã thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng ấm áp.

"Kỷ Huyền."

"Sao?"

Tiết Cẩn ngẩng đầu lên, trong mắt lộ rõ tia hoang mang: "Hình như em đã bỏ quên truyện của mình ba tháng rồi."

Kỷ Huyền nghiêng đầu, mỉm cười nói: "Làm sao giờ? Chị cũng quên rồi."

Tiết Cẩn bật cười, tiếp tục dựa vào vai của Kỷ Huyền, nói: "Là do chị."

"Ân, do chị."

"Sau này không được rủ em đi chơi nữa."

"Ân."

"Không được dẫn em đi ăn nữa."

"Ân."

"Cũng không được dẫn em đi mua sắm nữa."

"Ân."

Tiết Cẩn ngẩng đầu lên, nhăn mặt: "Chị thật sự bỏ mặt em sao?"

Kỷ Huyền bật cười, đem Tiết Cẩn ấn vào lòng mình, nói: "Ngốc hài tử, em vẫn chưa trưởng thành chút nào."

Tiết Cẩn phồng má, đúng là đáng ghét mà!!!
Bình Luận (0)
Comment