"Ai, lưng thật đau nha!"
Tố Kiều ai oán nhìn trời, từ lúc ngồi trên xe đến lúc xuống xe vẫn rên đau lưng mãi, nghe đến mức Tốn Như cũng cảm thấy chán.
Kỷ Đan kéo vali cho Tố Kiều, nghe nàng than đau lưng liền nói: "Nếu mệt thì hôm sau về cũng được, cứ phải gấp gáp về trong đêm làm gì?"
Tố Kiều trừng mắt nhìn Kỷ Đan: "Chị thì biết cái gì? Tiểu Cẩn đang gặp khó khăn, tôi phải giúp cậu ấy chứ."
Kỷ Đan hừ lạnh: "Em đừng quên mình đang mang thai, đi mấy trăm cây số như vậy không sợ hài tử có chuyện sao?"
"Ai khiến tôi phải mang theo cái của nợ gần một ký này chứ hả?"
Thấy chiến tranh sắp nổ ra, Tốn Như vội ngăn lại: "Thôi, Tố Kiều cậu đừng sinh khí, mai mốt lại sinh ra một đứa nhỏ mặt nhăn mày nhó."
Tố Kiều nhăn mặt, tiếp tục ì ạch bước đi, ai oán nhìn mặt trời đang tỏa ra muôn vạn tia nắng nóng đến chảy mỡ.
Tốn Như đi sau cũng liên tục lau mồ hôi, mùa hè đều nóng đến khiến người ta phát bực.
Trịnh Lạc nghiêng hẳn dù về phía Tốn Như, nói: "Nắng như vậy em lại không chịu nghỉ, cứ đòi đi ngay, không mệt sao?"
"Mệt chứ." Tốn Như thở hắt một hơi, nói: "Nhưng Tiểu Cẩn đang cần em và A Kiều giúp đỡ, bọn em phải về càng nhanh càng tốt."
"Tình cảm giữa các em cũng thật tốt."
Tốn Như mỉm cười: "Đó là đương nhiên, khi bọn em ba, bốn tuổi đã quen biết nhau, chơi với nhau đến tận bây giờ, xem nhau như chị em trong nhà vậy."
Trịnh Lạc nhìn trời, nói: "Omega các em đúng thật rất dễ thân thiết, alpha lại khó có thể thân thiết như vậy."
"Tại sao a?"
"Bởi vì mỗi alpha đều có sự kiêu hãnh của riêng họ." Trịnh Lạc đá văng hòn sỏi trên đường, nói: "Ai cũng đều kiêu hãnh và khó gần gũi, alpha chính là như vậy, cũng vì tính cách này nên phần lớn alpha đều thích cô độc một mình."
"Hể? nhưng không phải alpha các chị thấy omega là sáp lại gần sao?"
Trịnh Lạc dở khóc dở cười: "Alpha và omega chính là một nửa, gặp nửa còn lại của mình thì phải tiến đến, chị đang nói chính là alpha rất khó thân thiết với alpha."
"Chị nói cũng đúng." Tốn Như xoa cằm, giả vờ đăm chiêu suy nghĩ: "Em thấy alpha phần lớn đều độc lập riêng lẻ, thật không có ý vị gì cả."
Trịnh Lạc thản nhiên nói: "Đó là do alpha từ nhỏ luôn được dạy dỗ phải độc lập, phải biết tự lo cho bản thân, nếu không họ không cách nào bảo vệ được gia đình của mình."
Tốn Như nhìn sang Trịnh Lạc, nói: "Nhiều lúc em nghĩ là alpha thật tốt, sẽ không phải lo lắng ngày động tình bất chợt ùa tới, hay có thể chạy nhảy mà không mệt mỏi. Nhưng nghe chị nói như vậy, em cảm thấy vẫn là làm omega tốt hơn nhiều."
Trịnh Lạc cười, lộ ra răng nanh nhỏ trắng sáng: "Cũng may mà em là omega, nếu không cả đời này chị cũng không có được một lão bà."
Tốn Như đỏ mặt, xấu hổ trừng mắt: "Ai nói sẽ gả cho chị đâu mà lão bà hay không lão bà."
"Hể? thật sao?"
"..." Tốn Như xấu hổ quát: "Chị còn nói nữa là em dọn về nhà cô của em đấy!"
"Hảo, hảo, không nói nữa."
Các nàng một đường vừa đi vừa nói chuyện cuối cùng cũng về đến nhà của Tiết Cẩn, Tốn Như chịu trách nhiệm đi bấm chuông. Một lát sau cửa cũng mở ra, là Tiết Dung Nhất.
Tốn Như lễ phép cúi đầu: "Đại di hảo."
"A Như hảo." Tiết Dung Nhất mỉm cười, nói: "Về chơi sao? Tiểu Cẩn còn đang ngủ ở trong phòng."
"Vâng."
Tiết Dung Nhất mở lớn cửa cho các nàng bước vào, nói: "Vào ngồi đi."
Lúc đi vào, Kỷ Đan phát hiện bục cửa có hơi cao một chút, liền cẩn thận dìu Tố Kiều đi vào: "Cẩn thận một chút, coi chừng ngã."
"Không có sao đâu."
"Em đang mang thai, cẩn thận chút đi."
Hai người vừa đi vừa nói lại không phát hiện Tiết Dung Nhất sắc mặt đã trở nên trắng bệt, hai mắt mở to trừng trừng nhìn Kỷ Đan.
Kỷ Đan dìu Tố Kiều ngồi xuống ghế, đặt lên gò má hơi đỏ vì nóng của nàng một nụ hôn, hỏi: "Mệt không? có muốn uống gì hay không?"
Tố Kiều lắc đầu, mệt đến không thở ra hơi, nhưng vẫn không nói ra nửa lời.
Tiết Dung Nhất nhịn không được nói: "Tôi lúc đầu còn nghĩ cô thật lòng với Tiểu Cẩn, thì ra bộ mặt thật của cô chính là như vậy sao?"
Kỷ Đan mù mịt nhìn Tiết Dung Nhất: "Ngài nói như vậy là ý gì?"
Tiết Dung Nhất mỉa mai cười: "Hôm qua còn cùng Tiểu Cẩn tình cảm sâu nặng, hôm nay lại cùng A Kiều mày đưa mắt lại, nguyên lai siêu S alpha nào cũng như vậy, không chịu nỗi tịch mịch."
"Ách..."
Kỷ Đan cuối cùng cũng biết Tiết Dung Nhất hiểu lầm mình là Kỷ Huyền, vội mở miệng giải thích: "Không như ngài nghĩ đâu, ta không phải Kỷ Huyền, ta là..."
"Không phải Kỷ Huyền?" Tiết Dung Nhất lãnh tiếu: "Nói cũng không ngượng, có cần Tiểu Cẩn ra đối chất không?"
"Ách..."
Tiết Dung Nhất lạnh lùng nói: "Không cưới gả gì hết, Tiết Dung Nhất này không gả Tiểu Cẩn cho Kỷ gia!"
Trên trán Kỷ Đan chảy xuống một giọt mồ hôi, chuyện này mà đến tai Kỷ Huyền có khi các nàng từ chị em lại trở mặt thành thù?!
Vừa vặn Mã Vân Nhu cũng từ trong phòng đi ra, thấy Kỷ Đan đang ôm ấp Tố Kiều liền tái mặt: "Kỷ Huyền cô sao lại..."
Tiết Dung Nhất nhìn sang Mã Vân Nhu, cao giọng: "Chị đã nói mà em không tin, siêu S alpha không thể tin tưởng được!"
Mã Vân Nhu trong mắt tràn ngập thất vọng, lắc lắc đầu, thở dài nói: "Vẫn là không thể để Tiểu Cẩn gả đi, con bé sẽ chịu ủy khuất."
Tố Kiều chảy mồ hôi ướt cả lưng áo, cuống quít giải thích: "Không như đại di và tiểu di nghĩ đâu, nàng là..."
Ngay lúc đó, cửa phòng Tiết Cẩn cũng mở ra, Tiết Cẩn chậm rãi lê dép bông ra ngoài, vừa thấy Tố Như và Tố Kiều liền vui vẻ gọi một tiếng.
Mã Vân Nhu đột ngột kéo Tiết Cẩn lại, nói: "Tiểu Cẩn con lạc thai đi."
"Hả?"
Mã Vân Nhu không vui nói: "Kỷ Huyền đó không đáng để nương tựa cả đời đâu, con xem, quen với con lại còn quen với A Kiều, ngay cả A Kiều cũng có thai rồi."
"Hả!?"
Tiết Cẩn mù mịt, chuyện gì đang xảy ra vậy!?
Vừa vặn Kỷ Huyền cũng từ trong phòng bước ra, nói: "Tiểu Cẩn chị đã dặn em đi từ từ ra thôi, cứ suốt ngày chạy nhảy không sợ động thai sao?"
Cả phòng đột ngột chìm vào yên lặng, ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Tiết Dung Nhất lặng người, nhìn Kỷ Huyền, rồi nhìn sang Kỷ Đan, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi.
Mã Vân Nhu nhìn qua nhìn lại giữa Kỷ Huyền và Kỷ Đan, thầm cảm khái, giống nhau như hai giọt nước vậy!!!
Kỷ Đan thầm nghĩ lúc này mình nên giải thích, đứng dậy nói: "Ta là Kỷ Đan, chị gái của Kỷ Huyền, làm hai tiền bối hiểu lầm, thành thật xin lỗi."
Tiết Dung Nhất hít một ngụm lãnh khí, thẳng thắng nói: "Vậy thì không nên gả nữa, hai người giống nhau như vậy, còn không sợ có ngày nhận nhầm sao?"
Tố Kiều và Tiết Cẩn đồng thanh lên tiếng: "Không nhầm được đâu!"
Mã Vân Nhu im lặng một lúc cuối cùng cũng lên tiếng: "Kỷ Đan con thật cao nha, con làm cách nào mà cao được như vậy thế?"
Kỷ Đan: "..."
Chợt, Tiết Dung Nhất phát hiện một chuyện rất khó hiểu, nàng nhìn sang Tiết Cẩn, rồi nhìn xuống bụng nàng, nghi hoặc lộ rõ trong mắt.
Tiết Cẩn vội vàng chạy ra sau lưng Kỷ Huyền.
Tiết Dung Nhất liễm mắt: "Tiểu Cẩn!"
Tiết Cẩn run lẩy bẩy, thò đầu ra: "Đại di..."
"Con nói có phải con đã mang thai rồi không?"
Tiết Cẩn trốn hẳn sau lưng Kỷ Huyền, không dám đưa đầu ra nữa.
Kỷ Huyền cũng đem Tiết Cẩn bảo hộ cẩn thận, lưu loát nói: "Phải, em ấy cũng mang thai hơn một tháng rồi."
Tiết Dung Nhất chịu hết đả kích này đến đả kích khác, nhịn không được bạo phát rống lên: "Tiểu Cẩn!!!!"
Tiết Cẩn sợ đến mức suýt chút đã ngã ngồi xuống đất, ủy ủy khuất khuất nhìn nàng: "Đại di..."
Lúc Tiết Dung Nhất không kiềm được giận dữ sắp nổi bão thì cửa đột nhiên bị ai dùng sức gõ thùm thụp, hai chân mày của nàng liền chau lại.
Mã Vân Nhu vội chấn tỉnh lại, chạy ra mở cửa.
Khi thấy người ngoài cửa, gương mặt Tiết Dung Nhất nhanh chóng tối xầm, sắc mặt của Tiết Cẩn cũng không tốt lên được chút nào.
Tiết lão gia thấy bầu không khí có chút không ổn, cười gượng, tiến vào: "Dung Nhất, Tiểu Cẩn, hai người không vui sao?"
Tiết Dung Nhất lạnh lùng nói: "Xin lỗi."
Nói đoạn, liền tiến đến dứt khoát đóng cửa lại.
Tiết lão gia vội chen thân thể mập mạp của mình vào cửa, bị ép đến mỡ trên người gần như dồn hết lên cổ: "Dung Nhất nghe ta nói cái đã!"
Mã Vân Nhu phát hiện hàng xóm ở xung quanh nghe động đã chạy đến vây xem, vội vàng khuyên nhủ Tiết Dung Nhất: "Lão công, chuyện gì từ từ nói, đừng để kinh động đến xung quanh."
Tiết Dung Nhất nhăn mặt, thiếu điều chưa nâng chân đạp văng Tiết lão gia ra ngoài, đành phải nhẫn cơn tức mà mở cửa cho hắn đi vào.
Tiết lão gia lau mồ hôi đọng trên trán, tiêu sái đi vào, thấy trong nhà có rất nhiều người liền kinh ngạc nói: "Thật đông đủ, mọi người đều có mặt vì chuyện hôn lễ của Tiểu Cẩn sao?"
Tiết Cẩn không vui lên tiếng: "Ông đến đây làm gì?"
Tiết lão gia cười gượng: "Tiểu Cẩn con nói cái gì thế? Cha đương nhiên đến đây vì chuyện hôn sự của con rồi."
Tiết Cẩn càng nhíu chặt đôi chân mày hơn, tâm trạng cũng tuột dốc không phanh lại kịp.
Phát hiện sắc mặt Tiết Cẩn có chút khó coi, Tiết lão gia vẫn phớt lờ xem như không có chuyện gì, tiếp tục đi vào, xoay người ngồi xuống ghế.
Ngay cả Liễu thị và Tiết Hân cũng có mặt, mà Tiết Hân là bị ép buộc phải đi cùng, mấy lần giãy dụa đòi về cũng không thành công. Lúc đi vào lại thấy Trịnh Lạc, trong mắt Tiết Hân lóe lên tia kinh kỷ, sau đó lại chuyển biến thành ảm đạm khi thấy Trịnh Lạc đang ôm Tốn Như.
Tiết Dung Nhất không nhanh không chậm nói: "Một nhà đông đủ kéo đến, xem nơi này là cái chợ sao?"
Tiết lão gia cười cười: "Dung Nhất em nói cái gì thế? Ta là đại ca của em a, đến thăm em cũng là chuyện thường thôi."
Tiết Dung Nhất mỉa mai cười, cũng không nói gì, xoay người trở về phòng của mình.
Mã Vân Nhu vội vàng hô: "Lão công chị chờ em với."
Thấy Tiết Dung Nhất cứ như vậy bỏ đi, Tiết lão gia có chút xấu hổ, nhìn qua Tiết Cẩn, giả bộ ân cần: "Tiểu Cẩn ta nghe nói con đang mang thai, nên mới mua một vài thứ bổ cho con, nhớ ăn nhiều vào nhé."
"Không cần đâu." Tiết Cẩn không vui nói: "Tôi tự có thể lo cho mình, các người về đi."
Thấy hai vai Tiết Cẩn run lên, Tốn Như vội đi đến sau lưng nàng, nói khẽ: "Đừng kích động, cậu đang mang thai đó."
Tiết Cẩn gật gật đầu, nhưng trong mắt không giấu nổi tia giận dữ cùng bi thống.
Phát hiện ánh mắt tang thương của Tiết Cẩn, hai chân mày Kỷ Huyền liền nhíu chặt lại, càng cố gắng đem Tiết Cẩn ra sau lưng bảo hộ, tránh cho nàng nhìn thấy Tiết lão gia.
Ngay cả Tiết lão gia cũng nhìn thấy ánh mắt bất hảo của Kỷ Huyền, thầm than không ổn, gượng gạo cười: "Con rể... ách... không phải, con dâu, ách... con về nhà lần này đã bàn xong hôn sự hay chưa?"
Kỷ Huyền liễm đôi mắt phượng xinh đẹp của mình, không trả lời.
Tiết lão gia có chút xấu hổ, vội uống một chén trà, không ngừng nghĩ cách làm hòa với Tiết Cẩn.
Liễu thị ở bên cạnh cũng sốt ruột không kém, vội vàng giả vờ làm một người mẹ tốt, ôn nhu mở miệng: "Tiểu Cẩn con đang mang thai nên về nhà để ta chăm sóc cho con, con xem Mã Vân Nhu chưa từng mang thai, làm sao biết cách chăm sóc thai phụ đây?"
Tiết lão gia nương theo cái thang Liễu thị đặt ra mà lên tiếng: "Phải a, phải a, di nương của con đã từng mang thai, sẽ có thể chăm sóc cho con được."
"Hể? hai người càng lúc càng quá đáng rồi đó."
Mã Vân Nhu từ trong phòng bước ra, không vui nói: "Tôi mới đi một chút đã nói xấu tôi rồi, hai người thật sự tà tâm chưa chết mà."
Gương mặt Tiết lão gia nhanh chóng trắng bệt, vội vàng nói: "Em dâu hiểu lầm rồi, chuyện là..."
Mã Vân Nhu điềm tĩnh ngồi xuống, nói: "Dung Nhất có chút mệt, nên chuyện này tôi sẽ thay chị ấy giải quyết, có gì muốn nói thì nói đi."
Liễu Lan vội chộp lấy cơ hội mà lên tiếng: "Em dâu, em cũng biết chúng ta đều là người một nhà mà, hà cớ gì lại làm khó dễ nhau, đúng không?"
"Hửm? người một nhà? Tôi hôm nay mới biết đấy."
Mã Vân Nhu buông tách trà xuống, cười mỉa: "Trước đây ai đã đuổi Dung Nhất ra khỏi Tiết gia? Ai đã bỏ mặc Tiểu Cẩn? vậy mà là người một nhà sao?"
Liễu thị xấu hổ cúi đầu, liếc mắt nhìn Tiết lão gia, nhờ hắn giúp ả.
Tiết lão gia trợn to mắt, cũng không biết phải nói thế nào, tay chân cũng luống cuống.
Người ngoài cuộc như Kỷ Đan cũng cảm thấy chuyện này thật phức tạp, nàng ngã người ra sau dựa vào lưng ghế, thoáng nhìn qua Tố Kiều, thấy hai chân mày thanh tú đó đã chau lại đến mức muốn dính cả vào nhau.
Tố Kiều còn đang suy nghĩ cách để đuổi Tiết lão gia và Liễu thị đi thì phát hiện có ánh mắt đang dõi theo mình, liền xoay lại nhìn, nhận ra là Kỷ Đan. Trong mắt Kỷ Đan có ba phần ôn nhu, bảy phần còn lại chính là nghi hoặc cùng thăm dò, nhưng Tố Kiều một điểm cũng không đoán được ý tứ trong ánh mắt đó là gì.
Kỷ Đan bắt chéo chân, tư thế vô cùng đẹp mắt, đôi mắt lam trong suốt chăm chú nhìn Tố Kiều.
Tố Kiều căng thẳng, mở miệng: "Chuyện gì? nhìn như vậy là ý gì đây?"
"Chị phát hiện một điều."
"Sao?"
"Em quan tâm Tiết Cẩn còn hơn quan tâm chị."
Nghe Kỷ Đan nói xong, Tố Kiều phốc một tiếng bật cười, ngay cả nước bọt cũng văng ra ngoài.
Kỷ Đan chau mày: "Em cười cái gì?"
"Chị thật sự không biết gì sao?" Tố Kiều thản nhiên nói: "Tôi với Tiểu Cẩn quen nhau mười mấy năm hơn, còn chúng ta gặp nhau chưa đến nửa năm, tình cảm tôi dành cho Tiểu Cẩn đương nhiên nhiều hơn dành cho chị rồi."
Nghe được câu trả lời này, hai chân mày của Kỷ Đan lại tức nhíu lại muốn dính cả vào nhau, tay siết lại thành đấm vang lên tiếng răng rắc. Một luồng chiến đấu tin tức tố nồng đậm được phóng xuất, tuy không phải siêu S nhưng Kỷ Đan chính là alpha cấp S, chiến đấu tin tức tố của nàng vừa mạnh mẽ vừa đầy bá khí, thật sự đủ khiến alpha cấp dưới sợ hãi.
Đương nhiên alpha cấp B như Tiết lão gia có thể cảm nhận được, hắn trợn mắt há mồm nhìn Kỷ Đan, kiềm không được lạnh lẽo trong lòng.
Mà trong khách phòng có rất nhiều omega, Kỷ Đan bất chợt phóng xuất chiến đấu tin tức tố khiến nhiều omega khϊếp sợ, thân thể run lên lảo đảo lùi về sau, cách xa phạm vi nguy hiểm.
Tố Kiều vội che tuyến thể đang rục rịch của mình lại, nhỏ giọng nói: "Chị bạo phát cái gì chứ? mau thu lại đi."
Thản nhiên phóng xuất tin tức tố như vậy, không xấu hổ sao?
Kỷ Đan liễm mắt nhìn Tố Kiều, không hề có ý thoái nhượng, đôi môi mỏng mấp máy: "Kéo họ ra ngoài đi."
Không biết từ đâu xuất hiện hai ba người mặc vest đen tiến vào, đem Tiết lão gia và Liễu thị kéo ra ngoài.
Mọi người: "..."
Tố Kiều cuối cùng cũng biết Kỷ Đan vì cái gì mà không vui, liền nhỏ giọng nói: "Được rồi, được rồi, chị là quan trọng nhất, được chưa?"
Lúc này Kỷ Đan mới thu hồi tin tức tố của mình, ung dung ôm lấy Tố Kiều, rất hưởng thụ câu nói vừa rồi của nàng ấy.
Mã Vân Nhu nhìn Kỷ Đan một lúc, nói: "Con rất có tương lai làm lão đại hắc bang."
Kỷ Đan mặt không đỏ tim không đập đáp: "Cảm ơn."
Mọi người: "..."
Tiết Hân yên lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng: "Làm phiền rồi, xin lỗi."
Nói xong Tiết Hân liền xoay người đi, khóe mắt quét qua Trịnh Lạc, sóng mũi cay xè, nghẹn ngào rời đi.
Nhưng Tốn Như đã nhạy cảm nhìn ra, nàng nhìn Trịnh Lạc, phát hiện nàng ấy không nhận ra ánh mắt thâm tình của Tiết Hân, liền thở hắt ra một hơi.
Mã Vân Nhu thấy chuyện đã giải quyết xong liền đứng lên, nói: "Hôm nay mệt rồi, mấy đứa về phòng nghỉ ngơi đi."
Các nàng cũng không ai có ý kiến gì, nhanh chóng xoay người trở về phòng nghỉ ngơi.
...
"Ha...ân... không chịu được... từ bỏ... em từ bỏ..."
Tuyến thể sau gáy đỏ bừng, không ngừng tiếp nạp chiếm hữu tin tức tố cường đại, cả người bất giác run rẩy, tiếng rêи ɾỉ không kiềm nén được vang khắp phòng. Theo bản năng đưa tay ôm lấy bụng của mình, Tiết Cẩn khép tay bấu chặt vào vai của Kỷ Huyền, kᏂoáı ảʍ dục tiên dục tử khiến nàng mấy lần đánh mất ý thức, nhưng không quên bảo hộ đứa nhỏ trong bụng.
Nồng đượm tin tức tố hơi thở tràn ngập khắp phòng, người bên trên rít một tiếng trong kẽ răng, đem tất cả phóng xuất vào thân thể nàng.
Tiết Cẩn run lên khe khẽ, kịch liệt thở dốc, tìиᏂ ɖu͙ thật khiến con người ta mệt mỏi.
Kỷ Huyền đem Tiết Cẩn ôm lên, xoa bầu mắt muốn híp lại của nàng: "Đừng ngủ, đi tắm."
Tiết Cẩn để Kỷ Huyền tùy ý bài bố, mệt mỏi ngủ thϊếp đi.
Chẳng biết qua bao lâu, đến khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường, đang gối đầu lên tay Kỷ Huyền mà ngủ, cơ thể cũng không còn cảm giác dinh dính khó chịu nữa.
Tiết Cẩn chầm chậm vươn tay xoa mi tâm của Kỷ Huyền, nhớ đến chuyện sáng nay, âm thầm thở dài một tiếng. Nàng dạo này sắp phiền chết rồi, chuyện của đại di chưa xong lại còn gặp chuyện của Tiết Chính và Liễu Lan, không sớm thì muộn nàng cũng phát điên lên. Kiềm không được buông ra một tiếng thở dài, Tiết Cẩn dùng mũi cọ vào cổ của Kỷ Huyền, nàng lúc này rất cần được an ủi.
Kỷ Huyền đương nhiên cảm nhận được Tiết Cẩn trong lòng mình đang bất an thế nào, chầm chậm mở mắt, đem nàng phủng vào lòng, giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc: "Đừng lo, chị nghĩ không lâu nữa mọi chuyện sẽ được thu xếp ổn thỏa mà."
"Em rất lo, Kỷ Huyền..."
Kỷ Huyền dùng mũi cọ lên trán Tiết Cẩn, ôn giọng: "Nếu gả cho chị khiến em lo lắng như vậy, chị cũng không đành lòng."
Tiết Cẩn khẽ chớp mắt, thật muốn đem nữ nhân ôn nhu này tiến lãm vào lòng, vĩnh viễn ở cùng một chỗ, không bao giờ rời xa.
Kỷ Huyền thấy Tiết Cẩn yên lặng không nói gì liền hỏi: "Sao thế? Con làm em khó chịu?"
"Không phải, em chỉ đang nghĩ..." Tiết Cẩn nhỏ giọng nói: "Nếu đại di không đồng ý, có khi nào em sẽ phải mang cái bụng to mặc áo cưới hay không?"
Kỷ Huyền rơi vào trầm mặc, mất rất lâu mới mở miệng: "Hay là ngày mai chúng ta kết hôn đi."
Tiết Cẩn: "..."
...
Trời chưa sáng, lại nghe bên ngoài có tiếng người nói chuyện, mọi người đều bị đánh thức, chậm chạp đi ra ngoài xem thử.
Vừa thấy Tiết Chính cùng Liễu Lan, ai cũng hít phải một ngụm lãnh khí, hai người này đúng là kiên trì mà!!!
Vài lần như vậy, Tiết Dung Nhất cũng mất hết kiên nhẫn, một phát đạp phu thê Tiết Chính ra ngoài, khóa cửa không tiếp khách.