Có Một Cánh Bồ Công Anh

Chương 6

Cũng nhờ có chiếc ô đó mà Tiết Cẩn an toàn trở về lớp, đồng phục không bị ướt, chỉ có đôi giày búp bê của nàng ướt nhẹp cả rồi.

Tốn Như lúc nào cũng mang theo bốn đôi giày, thấy Tiết Cẩn mang một đôi giày ướt liền nhíu mày, lấy trong cặp một đôi mới đưa cho nàng: "Tiểu Cẩn cởi giày ướt ra đi, nếu mang giày ướt thì chân sẽ có mùi đấy."

"Cảm ơn cậu, A Như."

Tiết Cẩn nhanh nhẹn cởi giày ra, cho vào một túi vải nhỏ, lau sạch chân rồi mới mang đôi giày Tốn Như đưa cho mình. Cũng may cỡ giày của nàng và Tốn Như không xê xích bao nhiêu, có thể miễn cưỡng mang vừa, chỉ có điều khi đi có hơi không thoải mái một chút.

Tiết sau chính là tiết tin học, các nàng đều phải chuyển sang phòng máy để học. Lúc bước ra khỏi lớp, Tiết Cẩn liếc nhìn chiếc ô trong giỏ, hai chân mày thoáng nhíu lại, không biết chủ nhân của chiếc ô này là ai.

Đang đi đột nhiên đoàn người phía trước dừng lại, Tiết Cẩn dừng lại không kịp đụng vào lưng của Tố Kiều ở phía trước.

Tốn Như thò đầu ra, hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Tố Kiều quay lại, thần bí nói: "Hình như câu lạc bộ tin học đang ở đây."

"Câu lạc bộ tin học?"

Tốn Như suy nghĩ một hồi, đột nhiên hét lên: "Kỷ nữ thần cũng ở câu lạc bộ tin học!"

Tố Kiều gật đầu, kích động nói: "Tiểu Cẩn cậu xem mình có đẹp không? nhìn có dễ thương không?"

Tiết Cẩn không khỏi dở khóc dở cười: "Đẹp, A Kiều của chúng ta lúc nào cũng đẹp."

Tố Kiều đắc ý cười, hôn gió một cái: "Thưởng cho cậu nè~"

Tiết Cẩn nhíu mày hỏi: "Nhưng mà người trong câu lạc bộ tin học lấy phòng máy rồi, chúng ta sẽ học ở đâu?"

Tố Kiều ôm mặt nói: "Cậu lo chuyện đó làm gì chứ, không học được thì thôi, chuyện quan trọng là phải ngắm được nữ thần cơ~"

"..."

Tiết Cẩn liếc nhìn hai đồng học "mê gái" của mình, thở dài một tiếng, bệnh này thật khó trị a~

Vừa vặn lúc đó tin học lão sư đi ra, nói: "Hôm nay học sinh khối 11 trong câu lạc bộ tin học sẽ đến phổ biến chương trình học cũng như ghi danh những em tham gia vào câu lạc bộ, các em phải hết sức hợp tác có biết không?"

"Vâng!"

Tốn Kiều ôm gò má, run rẩy nói: "Không xong rồi, không xong rồi, chỉ nghĩ đến Kỷ nữ thần đến bàn mình phổ biến chương trình học mình đã không kiềm được tin tức tố rồi~"

Tốn Như che mặt lại: "Cậu háo sắc quá đi!!!"

"Ây nha, hảo mong chờ!!!"

Tiết Cẩn liếc nhìn các nàng, haiz, bệnh này không thể chữa nữa rồi~

Theo đoàn người đang kích động tiến vào trong phòng máy, Tiết Cẩn tự bảo vệ mình bằng cách lùi về sau cho bọn họ đi vào trước để không bị chen lấn đến ngộp thở chết.

Vào đến nơi cũng là một quá trình dài đằng đẵng, Tiết Cẩn thở hắt ra một hơi, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.

Vị trí của nàng ngồi có hơi khuất, cho nên không nhìn thấy người của câu lạc bộ tin học, mà nàng cũng chẳng biết họ là ai nên nhìn thấy hay không nhìn thấy cũng không quan trọng. Yên lặng lấy một quyển sổ tay ra, Tiết Cẩn đem những gì đọc được trong sách ghi chú lại, học văn cần nhiều nhất chính là dẫn chứng, lý lẽ có hay đến đâu nếu không có dẫn chứng đều không có tính thuyết phục. Tiết Cẩn tập thói quen viết những câu danh ngôn hay, những dẫn chứng từ lúc học cấp hai, đến bây giờ đã trở thành một thói quen không thể thiếu trong cuộc sống.

Đang tập trung ghi chép, Tiết Cẩn bị tiếng hét của mọi người xung quanh làm cho giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thử rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Nguyên lai là người của câu lạc bộ tin học đang đến ghi danh những người tham gia câu lạc bộ, những omega không biết chút nào về tin học cũng hồ hởi ghi danh, chủ yếu là muốn nhìn thấy nữ thần. Nhưng Tiết Cẩn loáng thoáng nghe thấy Kỷ nữ thần hôm nay không có đến, xem ra Tố Kiều và Tốn Như thất vọng không ít, nhưng bù lại Diệp tài nữ có đến. Diệp tài nữ cũng nổi tiếng không kém Kỷ nữ thần là bao, cái gì cũng giỏi, ngay cả bề ngoài cũng đẹp đến kinh tâm động phách, chỉ là kém một chút xíu cho nên chỉ có thể làm tài nữ.

Tiết Cẩn không biết Diệp tài nữ là ai, và cũng không mấy hứng thú với câu lạc bộ tin học nên vẫn tập trung ghi chép những thứ quan trọng của mình.

Vừa vặn Diệp Ân cũng đang tiến tới dãy bàn của Tiết Cẩn, vừa nhìn đã nhận ra nàng chính là cô gái hôm trước ở thư viện. Đột nhiên trái tim trong ngực đập mạnh một nhịp, phần lớn alpha đều nảy sinh yêu thích theo bản năng, chỉ cần gặp người phù hợp với mình thì cơ thể sẽ tự động phản ứng lại. Diệp Ân ngây người nhìn Tiết Cẩn, hai vai run lên vì kích động, suýt chút đã không khống chế được mà để lộ ra nguồn chiếm hữu tin tức tố.

Đột nhiên cảm thấy tuyến thể có chút kỳ quái, Tiết Cẩn đưa tay chạm vào tuyến thể sau gáy của mình, đưa mắt nhìn quanh, rốt cuộc thứ lạ đó ở đâu ra chứ?

Diệp Ân nhìn thấy phản ứng của Tiết Cẩn càng thêm kích động, mím chặt môi dưới, chậm rãi đi về phía nàng.

Tiết Cẩn nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, là một alpha sao?

Diệp Ân hít một hơi để giữ bình tĩnh, mỉm cười nói: "Tiểu sư muội, hình như em không hứng thú với tin học thì phải?"

Tiết Cẩn hơi cười, lắc đầu: "Một chút."

"Ân, em có muốn tham gia câu lạc bộ không?" Diệp Ân hòa nhã nói: "Nó có thể tăng thêm hứng thú cho em."

Tiết Cẩn vỗ nhẹ vào quyển sổ, nhẹ nhàng nâng khóe môi: "Em chỉ thích văn."

"Em đang trong câu lạc bộ văn học?"

"Ân."

"Vừa hay chị cũng ở trong câu lạc bộ văn học." Diệp Ân chống một tay xuống bàn, đối nàng cười nói: "Có thể biết tên của em được không?"

Tiết Cẩn quan sát thấy mọi người xung quanh đang dùng ánh mắt hiếu kỳ lẫn ghen tỵ nhìn mình, liền cảm thấy có chút bất an, trong lòng nghĩ phải mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện này.

"Tiết Cẩn."

"Tiết Cẩn, tên thật đẹp."

"Cảm ơn."

Tiết Cẩn nhỏ giọng nhắc nhở: "Sư tỷ cũng nên đến các bàn khác đi."

"Ách..."

Diệp Ân liếc nhìn xung quanh, thấy mọi người ai cũng đều đổ dồn ánh mắt về phía nàng, chỉ có thể luyến tiếc tạm biệt Tiết Cẩn.

Tiết học tin học cũng nhanh chóng kết thúc, đợi lão sư rời đi rồi Tiết Cẩn mới xách balo lên vai, rời khỏi chỗ ngồi đến chỗ của Tốn Như và Tố Kiều.

Tố Kiều và Tốn Như dùng tốc độ ánh sáng kéo Tiết Cẩn chạy ra khỏi lớp, lôi nàng đến một góc gặng hỏi: "Tiểu Cẩn, cậu cùng Diệp tài nữ quen nhau sao?"

"Diệp tài nữ?"

Tố Kiều suýt chút hét lên, cố giữ bình tĩnh nói: "Là sư tỷ cùng cậu nói chuyện đó."

"Là Diệp tài nữ à?"

"Nghe cậu nói như vậy thì mình cũng đoán được hai người không có quen biết rồi." Tốn Như sờ sờ cằm: "Thế tại sao Diệp tài nữ lại quan tâm đến cậu như vậy nhỉ?"

"Quan tâm?" Tiết Cẩn suýt chút đã cười ra tiếng: "Cậu nói sai rồi, là "nhiệt tình mời gọi tham gia câu lạc bộ"."

"Nhưng tại sao Diệp tài nữ lại chỉ nhiệt tình với cậu?" Tố Kiều nghi hoặc nói: "Còn hỏi cả tên nữa chứ."

"Làm sao mình biết được chứ." Tiết Cẩn nhìn quanh, nói: "Nhưng mà các cậu định ngồi ở đây đến bao giờ? Không định về ký túc xá nghỉ ngơi sao?"

"Nhưng mà mình vẫn không hiểu tại sao lại..."

"Hiểu làm gì, để chiêu dụ người tham gia câu lạc bộ ai lại chẳng như vậy chứ?" Tiết Cẩn nói tiếp: "Chẳng phải lúc tuyển sinh nhiều trường còn sẵn sàng dùng omega dụ dỗ alpha hay sao? tất cả đều vì mục đích có nhiều người tham gia, tăng thêm doanh thu hoặc phát triển câu lạc bộ thôi, có gì lạ đâu."

"Cậu nói cũng đúng."

Tốn Như đứng dậy, phủi mông nói: "Về thôi, mình đói rồi."

"Hảo."

Ba người liền đem chuyện vừa rồi ném ra sau đầu, cùng nắm tay nhau đi dùng bữa.

Đi được nửa đường, Tố Kiều đột nhiên dừng lại, đăm chiêu suy nghĩ gì đó.

Tiết Cẩn và Tốn Như cũng dừng lại, đồng thanh hỏi: "Lại có chuyện gì nữa à?"

Tố Kiều đứng nửa ngày cũng nhớ ra, vội vàng nói: "Đúng rồi, chiều nay lớp chúng ta đấu bóng rổ với lớp 10A đấy."

"Thì sao?"

Tố Kiều ngoắc tay, ý bảo các nàng đến gần, các nàng liền chụm đầu lại nghe xem nàng ấy muốn nói cái gì.

"Lớp 10A là lớp của Thiên Hương đấy, nghe nói Thiên Hương cũng tham gia."

Tiết Cẩn vẫn không hiểu: "Thiên Hương tham gia thì đã sao?"

"Cậu thật là, nếu Thiên Hương tham gia thì Chung Y Y cũng sẽ đến xem, lúc đó Tiểu Cẩn cậu xuất hiện cướp hết hào quang của cô ta đi!"

"Hả?"

Tiết Cẩn dở khóc dở cười: "Đừng đùa."

"Mình không có đùa." Tố Kiều nghiêm mặt nói: "Cô ta lần trước dám nói xấu cậu, lần này cậu phải đoạt đi hết hào quang của cô ta, cho cô ta tay trắng xấu hổ trở về."

"Ách..."

"Mình thấy A Kiều nói đúng đấy." Tốn Như gật gù tán thành: "Tiểu Cẩn cậu nên đến xem đi, lấy danh nghĩa là cổ vũ lớp mình cũng được."

"Nhưng mà như vậy có chút quá đáng đi." Tiết Cẩn có chút không vui nói: "Dù gì chúng ta cũng biết Chung Y Y có tình cảm với Thiên Hương, mình đi như vậy sẽ khiến chuyện rất tồi tệ."

"Không sao đâu, cậu đừng lo lắng." Tốn Như vỗ vai an ủi nàng: "Cứ coi như đi ủng hộ lớp là được rồi, xem Thiên Hương và Chung Y Y là không khí đi."

"..." Tiết Cẩn thở dài một hơi: "Ân."

...

Trận đấu bóng rổ bắt đầu vào buổi trưa, đây là trận đấu giao hữu giữa các lớp, nhằm gắn chặt tình hữu nghị giữa mọi người lại với nhau. Hôm nay lớp 10S sẽ đấu với lớp 10A, khối 10 đều là học sinh mới cho nên ai cũng rất mong chờ tiết mục đầu tiên trong trận bán kết của khối 10, xem thử trong hai lớp 10S và 10A, lớp nào sẽ thắng.

Alpha đàn anh đàn chị cũng có mặt, họ đến đây chính là để xem thử alpha đàn em sẽ làm ăn ra sao, có làm mất mặt bọn họ hay không.

Lúc Tiết Cẩn, Tố Kiều và Tốn Như đến thì chỉ còn lại ba chỗ ngồi, các nàng nhanh chóng chạy đến, an toàn chiếm được chỗ ngồi. Vài người đến trễ chỉ có thể đứng xem, omega khối 10 đều bàn luận về Alpha Thiên Hương của lớp 10A, xem ra nàng ấy cũng rất nổi tiếng.

Không ngoài dự đoán của Tố Kiều, hôm nay Chung Y Y cũng đến, không chỉ có nàng ta mà còn có cả tam đại hoa khôi của trường. Không khí trong khán đài cũng vì vậy mà trở nên náo nhiệt hơn, vài người còn sẵn lòng nhường chỗ cho các nàng.

Mặc dù đã cố giả làm không khí nhưng Tiết Cẩn vẫn bị Chung Y Y nhìn thấy, lập tức nàng nghe được tiếng hừ lạnh của nàng ta.

Tốn Như cho bỏng ngô vào miệng, thấp giọng nói bên tai nàng: "Tiểu Cẩn đừng sợ, bọn mình bảo vệ cậu."

Tiết Cẩn dở khóc dở cười, có các cậu bảo vệ mới đáng sợ a!!!

Lớp 10S rất nhanh đã tập trung đầy đủ ở khán đài cổ vũ cho đội trưởng đội 10S chính là Alpha nữ tính Mạch Dật Luân, đã có bạn gái là nữ omega của lớp 11A, Thượng Hoan. Có thể nói số alpha yêu thích omega lớn tuổi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vì vậy Mạch Dật Luân cũng nổi tiếng không kém, nhưng bởi vì là hoa đã có chủ nên ít người bàn luận đến.

Ngày hôm nay Thượng Hoan cũng có mặt, nàng vì kẹt giờ học nên đến hơi muộn, loay hoay mãi vẫn không tìm được chỗ ngồi.

Tiết Cẩn sớm muốn rời khỏi chỗ này nên đã lách người tiến đến chỗ Thượng Hoan, nói khẽ: "Thượng sư tỷ."

Thượng Hoan giật mình quay lại, đôi mắt hạnh to tròn lóe lên tia sợ sệt.

"Đừng sợ, em là bạn cùng lớp với Dật Luân."

"A, là bạn của Dật Luân." Thượng Hoan nhỏ giọng hỏi: "Dật Luân đâu rồi?"

"Hình như cậu ấy đi thay đồ rồi."

Tiết Cẩn mỉm cười nói: "Thượng sư tỷ ở kia có chỗ trống, chị đến ngồi đi."

"Nhưng chỗ đó không phải chỗ ngồi của em sao?" Thượng Hoan xua tay nói: "Chị đứng một chút thôi sẽ đi ngay, em không cần phải nhường chỗ đâu."

"Không sao, em cũng không thích bóng rổ cho lắm, sư tỷ cứ đến đó ngồi đi."

"Nhưng mà..."

Các nàng vẫn chưa giải quyết được vấn đề thì đột nhiên Tố Kiều hét lên: "Ở đây còn có một chỗ trống nữa nè!"

Các nàng đều quay lại nhìn, không biết từ khi nào xuất hiện hai cái ghế trống, hình như có một người đã rời khỏi chỗ đó rồi.

Tiết Cẩn chán nản quay về chỗ ngồi của mình, muốn trốn đi lại bị Tố Kiều phát hiện, không thể nào xui xẻo hơn nữa rồi.

Thượng Hoan cũng đến chỗ trống ngồi xuống, nhẹ vén mép váy trắng, đặt túi xách đồng màu trắng lên đùi. Dưới ánh nắng, Thượng Hoan như một thiên sứ, gương mặt trắng nõn không tỳ vết, là vẻ đẹp không người phàm nào có thể sánh được, khó trách Mạch Dật Luân vừa thấy nàng đã yêu.

Rất nhanh hai đội cũng ra sân, Mạch Dật Luân lúc đi ra có liếc nhìn lên khán đài, thấy Thượng Hoan liền mỉm cười một cái.

Thượng Hoan xấu hổ cúi đầu, rồi lại lén lút nhìn lên.

Bên lớp 10A cũng tiến ra sân, Thiên Hương nhìn khắp khán đài, vừa vặn thấy Tiết Cẩn, liền vẫy tay với nàng.

Tiết Cẩn liền lấy tóc che mặt lại, nàng không có thấy gì hết á~

Nhưng hành động này vẫn lọt vào mắt Chung Y Y, nàng ta giận đến nghiến răng, thiếu điều muốn nhào đến bóp chết Tiết Cẩn.

Tố Kiều còn ngại thiên hạ chưa đủ loạn, đứng dậy hét toáng lên: "Thiên Hương, Tiểu Cẩn ở đây!"

Tiết Cẩn đem Tố Kiều kéo xuống, nghiến răng nói: "Cậu đừng quên cậu đang ở lớp 10S đấy!"

Tốn Như đang ăn bỏng ngô liền khanh khách cười: "A Kiều cậu phản lớp!"

Tố Kiều phát hiện tất cả học sinh của lớp 10S đều đổ dồn ánh nhìn về phía mình, liền cười gượng một tiếng: "Đùa thôi... đùa thôi..."

Mạch Dật Luân ngẩng đầu nhìn kẻ "phản lớp", hừ lạnh một tiếng!

Tố Kiều khóc không ra nước mắt, nàng chỉ "đùa" thôi mà~

Thi đấu cũng nhanh chóng bắt đầu, Mạch Dật Luân dựa vào chiều cao đáng kinh ngạc của mình chiếm được bóng trước, rồi nhanh chóng chuyền cho đồng đội. Bên lớp 10A của Thiên Hương cũng không kém cạnh, cố sức đuổi theo, từ trên tay một thành viên của 10S đoạt lại bóng, sau đó chuyền cho Thiên Hương.

Có được bóng, Thiên Hương liền ghi được điểm đầu tiên, mái tóc dài bết dính vào gương mặt ướt đẫm mồ hôi.

Mạch Dật Luân nhíu mày, vội họp đội lại, chỉnh sửa đội hình một chút, sau đó mới bắt đầu tiến vào sân thi đấu hiệp hai.

Lần này Thiên Hương đoạt được bóng trước, chuyền cho người khác thì bị Mạch Dật Luân đoạt được bóng.

Khán đài liền vỡ òa, điên cuồng gào thét, lớp 10S không ngừng hò reo tên của Mạch Dật Luân.

Chiếm được bóng, Mạch Dật Luân ghi điểm, nhanh đến không ai kịp nhìn thấy.

Thượng Hoan đặt tay lên ngực, thở hắt ra, thật là may.

Mạch Dật Luân vén lọn tóc dài ra sau, liếc nhìn Thiên Hương, cười khinh một cái.

Thiên Hương siết tay thành đấm, kích động muốn gϊếŧ người.

Bên lớp 10A quyết định chỉnh lại đội hình lần nữa, lớp 10S cũng rơi vào căng thẳng, nếu thắng trận này thì lớp 10S toàn thắng, còn thua thì lớp 10A trở thành người thắng cuộc.

Thượng Hoan có chút bất an, nàng vội rời khỏi chỗ ngồi, chạy vào trong phòng chờ.

Tiết Cẩn nhìn theo sau, cũng không nói gì, đem túi xách của mình đặt sang ghế bên cạnh để giữ chỗ cho Thượng Hoan.

Lúc tiến vào phòng, đội của Mạch Dật Luân cũng đã thống nhất xong đội hình, chờ đến giờ ra thi đấu.

Thoáng thấy bóng của Thượng Hoan, thành viên trong đội hiểu ý tản ra, để không gian riêng cho các nàng.

Thượng Hoan lấy khăn tay trong túi xách ra, tiến đến lau mồ hôi cho Mạch Dật Luân, nhỏ giọng nói: "Trận này không thắng sẽ không thể vào chung kết đâu."

"Ân."

"Vẫn để đội hình cũ sao?"

"Như cũ." Mạch Dật Luân bình tĩnh nói: "Nhất định sẽ thắng."

Thượng Hoan thu tay lại, cũng không biết nói gì hơn: "Cố lên."

"Hảo."

Mạch Dật Luân cúi xuống, thấp giọng bên tai Thượng Hoan nói: "Thật muốn ôm chị, nhưng cả người em đều là mồ hôi, không ôm được."

Gương mặt Thượng Hoan đỏ lên, hai vai có chút run rẩy, tin tức tố thơm ngọt cứ thế chầm chậm lan ra.

Mạch Dật Luân vừa cảm nhận được tin tức tố của Thượng Hoan liền kích động run lên, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, hai tay siết lại vang lên tiếng khanh khách.

Thượng Hoan biết mình có chút kích động, vội đưa tay che tuyến thể ở sau gáy, xoay người chạy vội ra ngoài.

Trong không khí vẫn còn lưu lại hương thơm tin tức tố ngọt ngào đó, Mạch Dật Luân siết tay thành đấm, cao giọng nói: "Nhất định phải thắng!"

"Hảo!"

Tiếng còi của trọng tài vang lên, hai đội liền ra sân. Vừa mới ra sân, bên 10S đã áp đảo 10A, tốc độ di chuyển cực nhanh của Mạch Dật Luân khiến mọi người trên khán đài trầm trồ khen ngợi. Chỉ trong mười phút, đội 10S đã thắng áp đảo 10A với tỷ số 2:1, chính thức đi vào vòng chung kết.

Thiên Hương chống hai tay lên gối, hào hển thở, thua như thế này thật sự rất mất mặt a!

Lớp 10A phẫn nộ la hét, còn lớp 10S lại điên cuồng tung hô, khiến khán đài như nổ tung.

Lúc này Tiết Cẩn mới thấy Thượng Hoan tiến vào, gương mặt nàng ửng đỏ, tay chà sát tuyến thể sau gáy, vừa nhìn đã biết xảy ra chuyện gì rồi.

"Thượng sư tỷ."

Thượng Hoan xấu hổ nói: "Xin lỗi, nhưng chị rửa mãi vẫn không hết."

"Thứ này không thể rửa đi đâu." Tiết Cẩn lấy trong túi xách một vỉ thuốc đưa cho Thượng Hoan: "Uống vào đi, sẽ đỡ hơn."

Vì để tránh nhiễm phải những thứ đó mà trở nên không kiềm chế được, Tiết Cẩn luôn mang theo thuốc, thứ này có thể khống chế lượng tin tức tố tràn ra, cũng ngăn tin tức tố của alpha tiếp cận.

Thượng Hoan tiếp lấy vỉ thuốc, uống một viên, cảm thấy cũng khỏe hơn nhiều, tuyến thể ở sau gáy cũng đã yên tĩnh lại như trước.

"Cảm ơn em."

"Không cần cảm ơn."

Tiết Cẩn hơi cười, nói: "Đều là omega, giúp nhau là chuyện thường thôi."

Thượng Hoan xấu hổ nói: "Hôm nay đi vội cho nên chị không mang theo, để nhiễm phải như vậy thật sự là xấu hổ."

"Không sao đâu, ai cũng sẽ có lần gặp phải trường hợp này mà, lần sau cẩn thận hơn một chút."

"Ân."

Các nàng vừa nói vừa cười vui vẻ thì đột nhiên bên dưới trọng tài cao giọng nói: "Đội 11S và 11A tiến vào sân!!!"
Bình Luận (0)
Comment