Bạch phu nhân tính tình nổi tiếng hung dữ, nói trắng thì có chút tàn bạo.
Sở dĩ năm xưa bà mang Sở Hòa về là vì nuôi cậu làm trong nhà sẽ không tốn cơm, thức ăn Sở Hòa nấu cũng rất ngon. Năm xưa thấy con trai mình là Bạch Dương Vĩ nói muốn có người làm riêng đi theo bên cạnh mình, bà thấy Sở Hòa ngoại trừ bị câm sẽ kín miệng ra thì tất nhiên sẽ để cậu bên cạnh hắn.
Vốn dĩ căn nhà chính kia vẫn không có ai yêu thích hay đối xử cậu tử tế. Bạch phu nhân khi xưa mỗi lần tức giận sẽ mang cậu ra đánh, Bạch lão gia cũng không màng đến thời tiết dù có lạnh hay không. Chỉ cần ông ấy muốn ăn món gì đó ở trong bếp không có, thân hình gầy gò của Sở Hòa cũng phải chạy trong tuyết để mua cho ông.
Đó là lí do tại sao Sở Hòa thà sống chết ở lại đây hơn là về nhà chính. Bởi vì Bạch Nhân cùng vợ mình là Thái Vân Tuế sẽ không bao giờ đối xử với cậu như một con gái.
Chát! Chát.
Lại thêm hai cái đánh nữa vang lên, Sở Hòa chỉ biết gào khóc thảm thương xin tha, hai cánh tay gầy yếu cố gắng nắm lấy bàn tay của Thái Tuế Vân đang kéo tóc mình chật vật xin tha.
"A...a...a!"
"Tại sao lại nói dối? Chẳng phải là đã khiến Bạch Dương Vĩ chán ghét mình còn chưa đủ sao? Tại sao lại đến cả ông bà chủ cũng lừa bọn họ. Tiểu Ái Nhi vì sao lại làm đến bước này cơ chứ?"
Sở Hòa nội tâm đau đớn mang theo sự uất ức đặt ra câu hỏi. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt để bị đánh đến đau kia.
"Thằng súc sinh này quả là không biết trời cao đất dày. Có phải Bạch Dương Vĩ coi trọng mày đến mức mày không xem ai ra gì rồi không? Dám làm con bé bị thương ra nông nổi này!"
"A...a....a....a"
Sở Hòa không thể nói được, chỉ có thể ú ớ phát ra âm cổ đầy thê thảm. Người làm đứng một bên chỉ biết cúi đầu im lặng.
Thái Tuế Vân trên tay hai ba chiếc nhẫn có đánh kim cương, những cú đánh của bà nhờ có lực va chạm của nhẫn mà trở nên tàn ác hơn bao giờ hết. Nó không làm rách mặt của Sở Hòa cũng là khiến những vết bầm chồng lên chi chít nhau.
Sở Hòa nhịn không được, dùng một chút sức đẩy Bạch phu nhân ra.
Cậu ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt nhỏ bé đó không còn chỗ nào lành lặn. Con mắt trái bị đánh đến độ vừa bầm tím vừa sưng đến không thể mở ra được, máu từ hai cánh mũi chảy ra liên tục. Trên mặt có nhiều vết xước đang rỉ máu do chính chiếc nhẫn cao quý trên tay Bạch phu nhân gây ra.
Sở Hòa khổ sức rơi lệ, cơ mặt vừa đau nhức vừa bị nước mắt rơi xuống chạm vào vết thương ngoài da khiến nó thật rát. Sở Hòa chỉ có thể dùng âm cổ khóc thút thít.
"Ức...hu"
Đến cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng, bởi lẽ cậu sợ nếu khóc to thì Bạch phu nhân sẽ lại nổi giận đánh cậu thêm trận nữa.
Sở Hòa dùng tay sờ nhẹ lên da đầu bị nắm đau của mình, khổ sở nhìn mọi người xung quanh.
Không một ai giúp cậu, cũng không một ai tin cậu cả.
Ánh mắt Tiểu Ái Nhi nhìn cậu thật đắc ý, khóe miệng cô còn lén lút nhếch lên một nụ cười khiêu khích.
"Sở Hòa, cậu xem cậu có thể thắng tôi không ?"
Giây phút ấy Sở Hòa nhận ra, nếu là kẻ tận cùng của xã hội. Đến một tiếng khóc của bản thân cũng sẽ không khiến một ai thương cảm cho cậu.
Hai ngày nay, Sở Hòa chịu một cú sốc tâm lí đến sững sờ. Tiếng khóc thút vang lên trong căn biệt thự. Thái Tuế Vân chỉ là ngoài sân vườn nói.
"Cậu đi ra ngoài đó đứng cho tôi, tự mình phơi nắng thức tỉnh ý thức của mình đi!"
Bây giờ là mười giờ trưa, tiết trời hôm nay rất nóng. Ánh nắng gay gắt hừng hực như muốn biến cái sân vườn thành lò hỏa thiêu. Đến cả người làm vườn vào những lúc thời tiết nóng thể này làm việc chưa đến một tiếng cũng đã chịu không nổi huống hồ với bản tính của Bạch phu nhân đây, chỉ sợ sau khi ăn xong bữa tiệc mới cho Sở Hòa vào.
Quản gia Tuấn muốn chạy đến khuyên ngăn, nhưng vừa thấy ánh mắt Tiểu Ái Nhi trừng mình rồi lại thôi.
Sở Hòa cúi gầm mặt nước mắt liên tục rơi, sự đau thương của cậu không một ai có thể hiểu.
Bạch phu nhân nhìn Sở Hòa cứng đầu chưa chịu đi. Bắt đầu hung dữ muốn đánh cậu.
Nhưng mà Bạch Nhân đã ngăn vợ mình lại, đối với người đàn ông mưu mô xảo quyệt này ông không cần động tay chân. Chỉ cần một lời nói có thể khiến Sở Hòa tự động rời đi.
"Hiện tại cậu muốn ra ngoài nắng chịu phạt, hay là muốn đám người làm này cũng vì cậu mà chịu phạt?"
Sở Hòa tính tình nhân hậu, cậu không muốn vì mình mà người khác chịu khổ. Đành cúi gằm mặt chuẩn bị xoay bước đi, nhưng trong lòng lại không can tâm.
Bạch Nhân lại nói tiếp.
"Sở Hòa! Nếu không có chúng tôi mang cậu về thì đến cái mạng nhỏ của cậu năm đó chắc gì đã giữ được? Không phải cậu đã từng hứa sẽ là người trung thành với Bạch gia chúng tôi nhất sao?"
Sở Hòa vì một câu nói này mà thức tỉnh, hóa ra bọn họ chưa từng xem cậu là một con người. Bọn họ xem cậu chỉ như một con chó nhỏ.
Con chó nhỏ đó sẽ vì cái ân tình của bọn họ mà luôn trung thành.
Sở Hòa hóa ra chỉ đáng được đối xử như vậy. Ông bà chủ tàn nhẫn với cậu quá...