Có Một Ma Quân Rất Cưng Chiều Ta

Chương 43


Nhất thời Phượng lão gia cứng họng.

"Phụ thân đừng quên năm đó mẫu thân chết ở trước mặt người như thế nào.

"Nàng nói từng chữ từng câu khí phách.

Bóng hình Phượng lão gia hơi lắc lư, ngay sau đó xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau.

"Con từng cho là phụ thân khác những người kia, bây giờ xem ra là con sai rồi, nếu Hoàng Thượng đã thu lại ý chỉ, kính xin phụ thân làm theo mới phải.

"Phượng Phủ đã không giống Phượng Phủ năm đó, có lẽ ngay từ giây phút sau khi mẫu thân mất, Liễu di nương vào cửa thì đã thay đổi.

"Sư phụ, chúng ta đi thôi.

""Được.

"Giây phút Phượng Tê Ngô xoay người, Phượng lão gia vươn tay ra nhưng nghĩ lại buông xuống.

Ông không phải là người bám víu quyền như lời nữ nhi, không phải tất cả những gì ông làm lúc này đều vì muốn nữ nhi có thể có chỗ dựa sau khi ông mất sao, người ông hiểu tận gốc rễ trong nhóm quan gia chỉ có Mộ Dung Phủ, Duệ Vương là người ông nhìn lớn lên, là một người đáng để gửi gắm cả đời.

Lúc trước hắn cũng chính miệng hứa với ông sau khi lấy Tê Nhi sẽ tuyệt đối không nạp thiếp, sẽ thương yêu nàng cả đời.


Một lúc lâu, Phượng lão gia thở dài, nữ nhi trưởng thành đã có suy nghĩ của mình, con đường sau này nên để cho chính nàng tự đi vậy.

Giây phút Phượng Tê Ngô bước ra Phượng Phủ, Phượng lão gia ngã xuống.

Phượng Hàn Cốc lại có thêm vài loại hoa cỏ không biết tên, vô cùng bụ bẫm và đáng yêu.

Phượng Tê Ngô tìm tảng đá hứng ánh tịch dương ngồi xuống.

"Tê Nhi.

" Tô Thanh Hàn thử gọi một tiếng.

Phượng Tê Ngô biết hắn đang nghĩ gì nên cong môi, một lúc lâu mới cười ra tiếng.

"Không muốn cười thì đừng cười, khó coi chết đi được.

" Tô Thanh Hàn gãi nhẹ chóp mũi thiếu nữ.

"Bây giờ sư phụ đã bắt đầu chê con rồi sao?""Làm gì có.

""Vậy sư phụ sẽ luôn ở bên cạnh con chứ?""Sẽ.

""Bất kể xảy ra chuyện gì, sư phụ cũng sẽ không rời xa con sao?""Sẽ không.

""Nhưng…" Phượng Tê Ngô cúi đầu nhìn tay mình, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

Đó là mơ sao? Vì sao cảm thấy chân thực như vậy.

Đó là một vùng hư không, trừ đêm tối thì cái gì cũng không có.

Chợt ánh mặt trời đâm tới, quanh mình như có thứ gì đó đang từ từ thức tỉnh.

"Giết nàng ta.

""Giết nàng ta.

""Nàng ta là ma.

""Nàng ta có lực lượng đáng sợ.

""…"Một đám người vây quanh nàng kêu gào, từ từ đến gần, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, thiếu nữ sợ hãi lui về phía sau, phía sau đã không còn đường lui nữa.


"Các người là ai?"Những người đó không trả lời nàng.

Dường như lực lượng nào đó trong cơ thể đang sai khiến mình.

Nàng vận khí, bàn tay xuất hiện một thanh kiếm, .

comAnieNg, những người đó vẫn ở chỗ cũ không ngừng nói chuyện.

Thiếu nữ dùng hết sức vung kiếm lên, tiếng nói im bặt, những người đó hoàn toàn biến mất.

Trong không gian rộng lớn chỉ còn lại một mình nàng.

Nàng cúi đầu nhìn thấy trên tay toàn là máu"Nhưng cái gì?"Tô Thanh Hàn quay đầu nhìn thấy trong mắt thiếu nữ tràn đầy giết chóc, đột nhiên trong lòng cảm thấy lo lắng: "Tê Nhi, nàng làm sao vậy?"Phượng Tê Ngô nắm chặt tay, dùng sức quá mức đến nỗi khớp xương trắng bệch, con ngươi từ từ biến thành màu đỏ khát máu.

Tô Thanh Hàn hoảng hốt, tay vận khí từ từ đưa vào trong cơ thể Phượng Tê Ngô.

"Tê Nhi, đừng nghĩ gì cả.

” Ngay sau đó hắn xoay thiếu nữ lại đối diện với mình: "Tê Nhi, nàng nhìn ta đi, đừng nghĩ gì cả.

"Giọng nói lạnh lùng vang lên, con ngươi Phượng Tê Ngô dần dần trở về màu đen, ý thức cũng dần dần trở lại.

Tô Thanh Hàn kéo thiếu nữ vào lòng mình: “Tê Nhi, có ta ở đây.

""Sư phụ.

""Tê Nhi ngoan, ta ở đây.


""Sư phụ, vừa rồi con sao vậy? Con cảm thấy mình biến thành một người khác.

"Rõ ràng vừa rồi trong đầu có ý thức của một người khác, nàng muốn chạm vào nhưng làm thế nào cũng không chạm được.

Còn có người mặc áo bào trắng cực kỳ giống sư phụ.

Mình đã quen biết sư phụ từ rất lâu trước kia sao? Tại sao cái gì cũng không nhớ nổi.

"Có lẽ Tê Nhi quá mệt mỏi, vừa rồi lại bị phụ thân nàng đánh cho nên mới như thế.

"Phượng Tê Ngô vừa nghe nhắc đến lại uất ức khóc lên.

Phụ thân thương yêu mình, một câu nói nặng cũng không nỡ nói, hôm nay vì cái gọi là tiền đồ mà không tiếc hy sinh hạnh phúc của mình, là thay đổi từ lúc nào?Lúc mẫu thân mất không phải là nàng chưa từng hận phụ thân, chẳng qua là mỗi khi nửa đêm tỉnh lại thấy trong thư phòng vẫn còn sáng đèn, thấy phụ thân mọc thêm rất nhiều tóc trắng chỉ trong một đêm thì lại không hận nổi.

Vì mẫu thân, phụ thân cũng từng từ bỏ việc làm quan trong triều mà đi làm đại phu trị bệnh cứu người, trải qua ngày tháng bình thường với mẫu thân.

"Sư phụ, chúng ta đi lưu lạc giang hồ có được không, nơi không có danh lợi, con có thể tự do tự tại "Trên mặt thiếu nữ lại khôi phục nụ cười trước đây, nàng tựa lên vai Tô Thanh Hàn, chậm rãi nói.

"Được, Tê Nhi đi đâu vi sư sẽ đi đó.

".

Bình Luận (0)
Comment