Có Một Người Tôi Yêu

Chương 3

_ Alô Ngân hả - tôi bắt máy

_ Mày đang ở đâu đấy 

_ Tao đang ở nhà nè, mày rảnh không qua đây với tao 

_ Ừm, đợi chút tao qua liền 

Tôi cúp máy, vứt điện thoại lên gối. 10p sau Ngân đến 

_ Mấy hôm nay mày sao vậy - Ngân nói

_ Tao có sao đâu - tôi đáp

_ Đừng nghĩ tao không biết gì, tao biết mày rõ mà, mày đang buồn chuyện gì hả?

_ Không biết nữa,tao cũng không hiểu cảm xúc của tao bây giờ

_ Mày đang thích ai hả? 

_ HẢ? sao mày nói vậy - tôi ngạc nhiên đáp

_ Nhưng tao nói đúng đúng ko?

_ Thì ra đây là cảm giác thích một người sao? - tôi nghĩ

_ Người đấy là ai? - Ngân hỏi

_ Nếu tao nói ra thì mày có thấy ghê tởm tao ko?- tôi ái ngại

_ Điên, mày là bạn thân của tao, dù mày có như thế nào tao cũng không quan tâm - Ngân vỗ mặt tôi nói

_ Cảm ơn mày - tôi thấy an tâm hơn

_ Người tao thích..... là..... chị Thiên Du đó - tôi ấp úng

_ Là chị đó hả - mặt Ngân hiện rõ sự bất ngờ nhưng rồi cười nhẹ

_ Mày thấy sao? - tôi hỏi

_ Không sao cả, tao cũng gặp chị ấy vài lần, tao thấy chị Du là người tốt, chị ấy rất quan tâm mày....bla...bla..... - Ngân kể 

_ Nhưng ý tao là việc tao thích con gái - tôi ngắt lời 

_ Mày không phải lo ngại việc mày thích con gái, con người có quyền được yêu, chẳng có gì là sai khi mày thích người nào đó, cho dù người đó là ai, ra sao. - Ngân nói

_ Tao không hề biết mình đã thích chị cho đến khi hai người không gặp nhau dù chỉ vài ngày - tôi dưng dưng nước mắt 

_ Mày nên nói ra cho chị Du biết mày đã thích chị ấy rồi, nói ra hết tâm tư của mày - Ngân đưa tay lên lau nước mắt cho tôi

_ Nhưng đó là chuyện ngày mai, còn bây giờ đã muộn rồi mày đi nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc để ngày mai thấy thoải mái hơn - Ngân cười nói

Sau khi Ngân ra về, tôi ra khóa cửa rồi đi tắm. Xong đi ngủ để ngày mai đi làm sớm, mong là mai chị sẽ đến công ty.

Sáng hôm sau, tôi đến công ty mong là sẽ gặp được chị nhưng không, hôm nay chị cũng không đến công ty. Dạo này thời gian ở công ty khiến tôi cảm thấy thật buồn chán, hôm nay cũng tan làm sớm, tôi nghĩ bây giờ về nhà cũng không làm gì nên tôi đi dạo quanh vỉa hè ở gần nhà. Cảm giác thật lạnh lẽo, chị đang ở đâu? tại sao chị lại không đến công ty? chị không muốn gặp em nữa sao? trong đầu tôi bây giờ đang là một loạt những câu hỏi và hình bóng của chị. Em muốn gặp chị, rất muốn gặp chị ngay bây giờ. 

_ A - chẳng biết có phải do tôi vừa đi vừa cúi hay không mà chẳng may va phải người khác

_ Cho tôi xin lỗi ạ - tôi vừa nói vừa cúi người xin lỗi ríu rít

_ Không sao đâu - người kia lên tiếng 

Tôi nhận ra, giọng nói này nghe quen lắm, giọng nói mà tôi thường nghe, giọng nói mà tôi mong đợi được nghe trong vài ngày gần đây. Tôi ngước mắt lên, là chị, đúng là chị. Tôi và chị nhìn nhau trong sự ngạc nhiên, ban đầu chị nhìn tôi chằm chằm sau đó quay mặt rời đi.

_ Chị Du - tôi gọi 

Chị vẫn cố đi thật nhanh mà không đoái hoài ngoảnh mặt lại 

_ Từ từ,đợi em với - tôi đi thật nhanh kéo tay chị lại

Kéo tay chị thật mạnh, nhưng cho dù có quay mặt lại thì chị vẫn né tránh tôi. 

_ Dạo này chị đi đâu vậy? sao chị không đến công ty? chị làm gì ở đây?......- tôi đặt hàng ngàn  câu hỏi 

_ Này, trả lời em, sao chị không nói gì, sao chị lại né tránh em - tôi vừa nói vừa khóc

_ Chị không thể, chị không thể gặp em nữa, chị sợ em sẽ ghét chị- chị bất ngờ lên tiếng

_ Không, em sẽ không bao giờ ghét bỏ chị - tôi khóc

_ Có đấy, sau khi chị nói ra câu đó và sau khi em né tránh chị ở công ty, chị nhận ra lẽ ra chị không nên nói - chị nói

_ Làm sao được cơ chứ, làm sao em có thể ghét chị trong khi em đã thích chị mất rồi - tôi vòng tay ôm lấy chị 

_ Cái gì, em nói sao cơ, em cũng thích chị - chị ngạc nhiên nhìn tôi

_ Vâng, em cũng nhận ra mình đã thích chị, nhưng em không thể liên lạc với chị để nói ra suy nghĩ của mình - tôi ôm chị chặt hơn

_ Chị xin lỗi vì đã bỏ đi mà không nói gì với em, xin lỗi em rất nhiều.Bây giờ,chị sẽ nói lại lần nữa: Em làm bạn gái chị nhé? - Chị đưa tay lau nước mắt cho tôi với vẻ mặt hứng khởi

_ Vâng - tôi cười

Chị ôm tôi thật chặt, tôi ôm chị với một sự hạnh phúc trào dâng trong lòng. Hôm sau, chị đã đi làm trở lại.
Bình Luận (0)
Comment