Có Một Thằng Khờ Tên Khai Tâm

Chương 1

Từng có người hỏi Khai Tâm, Khai Tâm à, ngươi vì sao luôn luôn cười?

Khai Tâm cười nói, đó là vì ta tên là Khai Tâm a.

Người đó lại hỏi, Khai Tâm à, vậy vì sao ngươi lại rơi lệ?

Khai Tâm vẫn cười nói, bởi vì quá khai tâm.

Chốc lát, người đó nhìn Khai Tâm trong chốc lát, từ từ lại hỏi, Khai Tâm à, vậy người vì sao mà yêu người đó cố chấp đến vậy?

Khai Tâm vẫn cười, nói một cách tự nhiên, bởi vì, bởi vì người đó vui, ta sẽ vui a!

Câu trả lời như khác với câu hỏi, nhưng lại khiến cho người đưa ra câu hỏi ngẩn ngơ một lúc lâu, rất lâu....

Khai Tâm, Lâm Khai Tâm, giống như tên của hắn, Khai Tâm từ khi lọt lòng mẹ, chưa khóc qua lần nào, đánh nhau với mấy đứa trẻ khác đến gãy tay gãy chân, hắn vẫn vui vẻ cười, nói đây là tình hữu nghị của nam tử hán, thành tích học tập bật đèn đỏ hắn quì trên bàn kéo áo lên cho mẹ đánh, hắn vẫn cười, đây là tình thương của mẹ, ngay cả việc năm đó 14 tuổi gặp phải tên biến thái suýt chút đã bị cưỡng bức, hắn cũng có thể vui vẻ cười, nói đây là do mê lực của mình lớn.

Khai Tâm 21 tuổi, chưa tốt nghiệp đại học đã đi làm, lúc đó ba hắn giận đến nỗi cầm chổi chạy rượt hắn khắp nhà, đánh đến da tróc thịt bong, được mẹ hắn vừa cắn hột dưa vừa kêu xe cứu thương đưa hắn vào bệnh viện Nhân Dân Đệ Nhất, hắn nằm trên giường bệnh, vẫn vui vẻ hé miệng cười, trên gương mặt búp bê vốn không anh tuấn lại đầy vết thương, nhưng ba hắn vẫn hỏi hắn, vì sao bỏ học?

Khi đó, Khai Tâm nằm trên giường bệnh, nhe răng trợn mắt nói mấy chữ: Con khai tâm.

Khi đó ai cũng không nói chuyện, còn ba của Khai Tâm cũng chỉ có thể thở dài đành chịu, nói: Đủ lông đủ cánh rồi, làm chủ một nhà như ta đây cũng không quản được ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm đi.

Chỉ như vậy, Khai Tâm đã thoát khỏi thời đại học sinh đau khổ của hắn, đi đến thời đại đi làm đẹp đẽ.

Nhưng, không có bằng tốt nghiệp đại học Khai Tâm không dễ gì tìm được việc làm, trắc trở tứ xứ nhưng hắn vẫn vui vẻ đi gặp chủ quản của mỗi công ty, thường xuyên nghe lời châm chọc khiêu khích, mà Khai Tâm vẫn cười gọi to với trời, nơi này không giữ gia, tự sẽ có nơi giữ gia.

Có lẽ là ông trời nghe thấy lời của Khai Tâm, có lẽ là do ông trời vị sự khoái lạc của Khai Tâm mà khoái lạc, rất nhanh, Khai Tâm đã tìm được một công việc có thu nhập tốt, nhân viên tiếp thị bảo hiểm.

Giống như tác phong xưa nay của Khai Tâm, mặt cười mãi mãi vui vẻ, mãi mãi không có thái độ tức giận, mãi mãi vui vẻ cười đùa, tuy không thường xuyên ở công ty, nhưng Khai Tâm vẫn có thể hoà nhập cùng những đồng nghiệp khác, ấm áp, rất nhiều người đều nói, Khai Tâm là một viên đạn cười, luôn có thể đem chuyện nghiêm trọng thành chuyện ấm áp, tất cả chỉ vì nụ cười của hắn.

Có lẽ là tình cờ, có lẽ là ông trời an bài, Khai Tâm trong một lần đi tiếp thị khách hàng, đã nhìn thấy người đó: Hoàng Dục Nghiêm.

Hoàng Dục Nghiêm, vừa sinh ra đã là người thừa kế công ty, từ nhỏ thì đã tinh anh kiêu ngạo, tự tin, thậm chí là ngạo mạn. Cũng như cái tên của hắn, từ nhỏ đã được ảnh hưởng giáo dục theo lối Anh Quốc, làm chuyện gì vĩnh viễn cũng phải có lí, đối với bất kì việc gì cũng nghiêm túc khác thường, đặc biệt là đời sống của mình, không cho phép lơ là dù chỉ trong chốc lát, chỉ vì hắn là Hoàng Dục Nghiêm.

Hôm đó thời tiết rất tốt, Khai Tâm vẫn như thường ngày, bận rộn ở khu nhà trọ tới lui phỏng vấn, vì là ngày nghỉ, cho nên trên cơ bản mỗi nhà mỗi hộ đều có người ở nhà, mà nụ cười của Khai Tâm cũng khiến cho rất nhiều người mua bảo hiểm.

Lần đó mở cửa, ô, không, theo cách nói của Khai Tâm thì đó là ông trời an bài, an bài giây phút cánh cửa của khu nhà xa hoa đó mở ra, Khai Tâm bắt đầu mối tình đầu tiên.

Có người từng hiếu kì hỏi: Khai Tâm à, ngươi trời sinh là đồng tính luyến ái phải không?

Khi đó Khai Tâm cười khanh khách, nói: Có nhà khoa học từng nói, đồng tính là trời sinh, có lẽ ta chính là trời sinh đó, nhưng, nếu như đời này người yêu của ta không phải là anh ấy, ta sẽ không yêu người đó, vậy thì ở đâu ra là đồng tính chứ?

Phải ha, Khai Tâm trước giờ chưa từng yêu bất kì người nào, cho dù là đàn ông, hay là phụ nữ, nhưng, cái người mà hắn yêu tên là Hoàng Dục Nghiêm đó, cả đời này cõ lẽ cũng không yêu hắn.

Ngày đó, vì công ty của Khai Tâm đưa ra điều kiện bảo hiểm tương đối hậu đãi, cho nên trong lúc Hoàng Dục Nghiêm quan sát tỉ mỉ, ngay lúc đọc và kí bản hợp đồng đó, mà Khai Tâm cũng đang trong lúc nhìn trộm, đã trở thành người quản lí bảo hiểm của người đàn ông này.

Hôm đó Khai Tâm rất vui, vì hắn biết mình đã yêu rồi, yêu khách hàng của hắn, lúc đó Khai Tâm không chú ý đến giới tính người mình yêu, địa vị của người đó, còn có thái độ của người đó.

Tìm được tình yêu nụ cười trên mặt Khai Tâm càng rạng rỡ hơn, dường như chỉ cần hắn đi qua chỗ nào thì đều cảm thấy được ánh mặt trời, mọi người đều thích Khai Tâm, mọi người đều hi vọng Khai Tâm có thể ở lại bên cạnh mình, làm mặt trời nho nhỏ cho mình, nhưng, Khai Tâm lại bắt đầu bận rộn lên, không phải là vì công việc, mà vì Hoàng Dục Nghiêm.

Lần gặp thứ hai, vẫn là ngày nghỉ, Khai Tâm lại một lần bước vào khu nhà của người đó, Khai Tâm như đã trải qua một đêm đấu tranh tư tưởng, mở miệng nói với nam nhân đó: Tôi thích anh, tôi muốn qua lại với anh!

Đương nhiên, Khai tâm cũng có được sự đáp trả, một nắm đấm rất mạnh, còn có cơn thịnh nộ quát tháo nhưng không mất đi phong độ, cuối cùng, là những mảnh nhỏ của hợp đồng bảo hiểm được tung lên đầy trời, còn có tiếng đóng cửa kinh thiên động địa.

Khi đó, Khai Tâm ngơ ngác đứng trước cánh cửa xếp, trên mặt vẫn là nụ cười, còn có vết ứ bầm tím, cơn đau như bị nụ cười ngăn cách, Khai Tâm dường như không cảm thấy đau.

Có lẽ là vì anh ấy không hiểu ta, cho nên anh ấy từ chối!

Đây là kết luận sau khi Khai Tâm đứng ngơ ngác trước cửa nhà Hoàng Dục Nghiêm cả nửa tiếng, cho nên, buổi tối hôm đó, Khai Tâm vẫn như cũ vui vẻ về nhà, vẫn vui vẻ lên giường, vẫn vui vẻ mà ngủ, vì hắn vẫn cho rằng, Hoàng Dục Nghiêm là vì không hiểu mình nên không nhận lời, hơn nữa, có một câu nói rất hay: Kẻ có chí sẽ đạt thành, không phải sao?

Cứ như vậy, Khai Tâm mãi mãi khoái lạc không ngừng xuất hiện trước mặt Hoàng Dục Nghiêm, mãi mãi là cười, nụ cười của Khai Tâm cũng giống như một ngày nắng ấm.

Nhưng, cái mà Hoàng Dục Nghiêm thấy ở người này căn bản chính là biến thái, bệnh tâm thần, một người vĩnh viễn cứng nhắc như hắn tuyệt đối không chấp nhận được có một người đàn ông yêu mình, thậm chí rất khó tưởng tượng chuyện mình cũng trở thành người đồng tính, cho nên hôm đó hắn đã đánh Khai Tâm, hơn nữa đã xé bỏ bản hợp đồng.

Ngươi còn như vậy nữa ta sẽ báo cảnh sát đó!
Bình Luận (0)
Comment