Hải Thiên nghe cô nói vậy, cười đáp: "Thì anh lại tiếp tục xin lỗi.
Xin lỗi khi nào em tha thứ mới thôi"
Nguyệt Vy lườm anh một cái rất lạnh, không vui nói: "Đây không phải là lần đầu tiên em nói với anh, em không thích quan hệ trước hôn nhân.
Anh cũng đã đồng ý rồi, tại sao hết lần này đến lần khác anh cư! cứ luôn như vậy.
Còn nữa! Em"
Nguyệt Vy nghi hoặc nhìn anh: "Có phải là anh cố tình đưa em về đây để.
.
"Nếu đúng như vậy thì sao?"
Anh cười nham hiểm, dọa dẫm nhìn cô.
Khí thế Nguyệt Vy vừa được bơm căng liền ỉu xìu như quả bóng xì hơi.
Cô căng thẳng túm chặt chăn, lúng túng nói: "Anh đừng đùa kiểu này, em.
.
em không thích đâu"
Cô nhóc này!
Anh cười khẽ, bàn tay vò rối tóc cô.
Nguyệt Vy ngăn cản nhưng không được, cô ấm ức hô lên: "Ai, anh làm cái gì vậy?"
Hải Thiên gõ nhẹ lên trán cô một cái, anh kê sát mặt cô, hai tay chống bên người vây hãm cô trong ngực.
Anh nhìn cô đăm đăm, cứ như muốn cuốn cô vào hố đen trong đôi mắt đó.
Sắc mặt Nguyệt Vy có chút trắng, cô ấm ức nói: "Anh! anh đã hứa phải giữ lời"
Hải Thiên nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cô, đôi mắt long lanh nước khiến người ta muốn khi dễ.
Dục niệm trong mắt vừa mới lắng xuống lại dâng lên nông đậm.
Anh vuốt ve gò má cô, khàn giọng hỏi: "Anh đã hứa gì?"
Nguyệt Vy cả kinh trợn mắt.
Hải Thiên thấy cô giận, anh mỉm cười, dịu giọng nói: "Được rồi, anh chỉ đùa thôi"
Anh tiếp lời, giọng nói trầm ấm nghiêm túc: "Anh yêu em nên anh chấp nhận đợi em, đợi đến khi em cam tâm tình nguyện trao mọi thứ tốt đẹp cho anh.
Nhưng Vy à, anh hi vọng em không vì chuyện này mà giận anh"
Nguyệt Vy mờ mịt nhìn anh, ánh mắt có chút khó hiểu.
"Bởi vì anh yêu em mới có h@m muốn với em.
Anh biết em bài xích chuyện này, nhưng cũng đừng chán ghét anh, đừng sợ anh.
Tối nay, anh thừa nhận là mình không kiểm soát được, lỗ mảng với em nhưng Vy à, em nghĩ lại xem, là ai trêu chọc anh trước"
Nguyệt Vy mím môi, cô đưa mắt nhìn yết hầu lăn lộn trước cổ anh.
Vừa nãy, chính là vì nó sao.
Nguyệt Vy định chạm vào đó một lần nữa, nhưng Hải Thiên nhanh chóng cản lại.
Anh cười khổ: "Anh xin em đừng chơi trò này nữa"
Nguyệt Vy khó hiểu, cô nhíu mày: "Tại sao không được chạm vào?"
Hải Thiên thở dài, anh hôn lên bàn tay cô, nhẹ giọng nói: "Bảo bối, nếu em không muốn anh làm em sợ thêm một lần nữa thì đừng nghịch nữa"
Lần này, Nguyệt Vy cũng đã thông suốt.
Cô không dám chơi dại thêm một lần nữa, yết hầu cũng là nơi gợi lên h@m muốn d*c vọng của đàn ông.
Chẳng trách lúc cô chạm vào, Hải Thiên lại nảy sinh phản ứng.
Vậy là, sau đêm đó trở đi, Nguyệt Vy không còn đám nghịch ngợm lung tung trên người anh nữa.
Cô ở lại ở biệt thự Hải Thiên một đêm, hai người không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi Nguyệt Vy lại phát hiện ra một điều rất kì lạ.
Phòng tắm không hiểu tại sao lại có sữa tắm cô hay sử dụng? Kem đánh răng, bàn chải, thậm chí là khăn tăm đều giống của cô.
Trong tủ quần áo, ngoại trừ quần áo Hải Thiên còn có một loạt đồ nữ, tất cả đều còn nguyên max giá, tem mới, có vài chiếc váy còn y hệt của cô.
Lúc Hải Thiên tắm xong đi ra thấy Nguyệt Vy cứ bần thần nhìn tủ quần áo, anh lại gần, ngồi xuống đối diện cô.
Hải Thiên mặc trên người chiếc áo choàng tắm màu lam nhạt, cơ ngực tráng kiện ẩn hiện sau lớp áo, mái tóc còn vẩn nước vài giọt mon men theo sườn mặt nam tính, lần xuống cổ rồi mất hút sau lớp áo bông dày.
Vài sợi tóc ướt mềm rũ xuống trước trán anh, làm bớt đi sự sắc bén ngày thường.
Cả người phảng phất mùi sữa tắm bạc hà, khoan khoái lan tràn trong khoang mũi.
Hải Thiên nhìn thấy vẻ mặt ngây ngẩn của cô, cười hỏi: "Em muốn nói cái gì?"
Anh mở lời, cô cũng không kìm nén mà nữa mà hỏi: "Thiên, tại sao trong phòng anh lại có nhiều quần áo phụ nữ như vậy, trong phòng tắm còn có nhiều vật dụng?"
Cô sẽ không nghĩ rằng anh nuôi tình nhân ở đây, bởi lẽ nếu có anh đã không phô bày lộ liễu trước mặt cô, cũng không đưa cô về đây làm gì? Dường như dự đoán được câu hỏi của cô, anh mỉm cười, ôn hòa nhìn cô: "Anh nghĩ em đoán được mà?"
Anh nhìn cô nghiền ngẫm: "Những vật dụng này em không cảm thấy rất quen thuộc sao, anh đã đích thân chuẩn bị, sau này chúng ta kết hôn, sẽ sống ở đây"
Nguyệt Vy còn tưởng mình nghe nhầm.
Đáp án nảy năm ngoài dự liệu của cô.
Anh đã tính đến chuyện kết hôn luôn rồi sao.
Còn chuẩn bị chu toàn như thế này? Làm một người vốn rất bình tĩnh như cô cũng không kìm được mà hết sức ngạc nhiên.
Thấy độ mắt tròn xoe vì ngạc nhiên của cô, anh cưng chiều xoa xoa đầu: "Bảo bối, anh biết em bất ngờ.
Nhưng mà, Vy à, nếu có thể anh hi vọng em chuyển đến sống chung với anh.
Căn hộ ở chỗ em, mỗi lần mưa lớn đều mất điện, em ở một mình ở chỗ đó anh không yên tâm chút nào.
Đó là lí do mà anh đưa em đến đây"
Thì ra là vậy, cô còn tưởng anh đưa cô về đây là!
Nghĩ đến đây, Nguyệt Vy có chút cảm thấy tự trách mình, là lỗi tại cô hết, chỉ biết nghĩ xấu cho anh thôi.
Giọng nói của Hải Thiên vang lên kéo lại thần trí của Nguyệt Vy: "Vy à, anh sẽ thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, kể cả chuyện với Mỹ Nhi!
cho nên em đừng bận tâm điều gì cả.
Cứ việc yêu anh là đủ rồi"
Anh thở dài, xoa xoa má cô, âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng: "Sau chuyện lần này, anh càng ngày càng sợ mất em.
Vậy nên, Vy à, anh muốn chúng ta mãi mãi ở bên cạnh nhau.
Chúng ta kết hôn nhanh một chút có được không?"
Từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch.
Trong không gian tĩnh mịch, dưới ánh đèn nhu hòa ấm áp, anh ngồi đối diện cô, bàn tay vuốt vuốt mái tóc cô đầy dịu dàng, đến cả ánh mắt cũng dạt dào ôn nhu.
Hai người nhìn nhau, một người chân thành ấm áp, một người ngây ngẩn mông lung.
Cái này! là anh đang cầu hôn sao? Chẳng giống chút nào? Không phải "chúng ta kết hôn em nhé?"mà là "chúng ta kết hôn nhanh một chút, có được không?".
Nguyệt Vy cảm thấy chuyện này quá đột ngột.
Cô nhìn anh, biểu tình có chút rối rắm, hồi lâu mới đáp lại anh một câu: "Thiên! chuyện này! em cảm thấy có chút vội vàng.
Em! "
"Anh thấy không vội.
"
Hải Thiên phủ định.
Nguyệt Vy cảm thấy Hải Thiên cứ như đang thúc ép cô vậy.
"Anh đang cầu hôn hay là đang ép em.
Em có quyền nói không hoặc có.
Đó là quyên của em cơ mà.
Hơn nữa, bây giờ chúng ta vẫn còn trẻ, anh thậm chí còn chưa ra mắt gia đình anh, chuyện Mỹ Nhi còn chưa xong.
Em nghĩ, chuyện kết hôn vần để sau"
Hải Thiên nghe xong câu trả lời của cô, sắc mặt hơi trầm xuống.
Không biết anh đang suy nghĩ cái gì, nhưng ánh mắt không giấu được sự bất mãn.
Hồi lâu anh mới lên tiếng: "Anh sẽ sớm giải quyết mọi chuyện.
Đến lúc đó, anh hi vọng, câu trả lời của em sẽ khác"
Nguyệt Vy thấy anh cố chấp như vậy, không kìm được mà nói: "Anh gấp như vậy làm gì? Kết hôn là chuyện một đời, không nên quá vội vàng.
"
Hải Thiên trâm mặt, anh nắm chặt tay cô, thốt ra một câu: "Anh sợ mất em"
Nguyệt Vy bật cười, nghiêng đầu nhìn anh: "Em cũng không chạy đi đâu.
Chẳng phải vẫn đang ở trước mặt anh sao?".