Cô Nàng Hám Tiền Phiền Phức

Chương 5

Nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại thì thật là tốt biết bao?

Anh thậm trí mong muốn hai người cứ ngủ say bên nhau cả trăm năm! Suốt một trăm năm sớm chiều sống chung, cô là của anh, hoàn toàn là của anh.

Cô không biết là, chỉ cần "Hi vọng cô vĩnh viễn vui vẻ" khoẳnh khắc đó, hỉ nộ ái ố của cô chính là hỉ nộ ái ố của anh.

Vì Thiên Sứ này, anh đã nhiều lần tìm đi tìm lại, rốt cuộc tìm được công xưởng cũ làm Thiên Sứ, nghĩ hết biện pháp đi vào bên trong công xưởng bỏ cũ nhiều năm, tìm được linh kiện mô hình, sau đó dựa vào trí nhớ mà tự mình hoàn thành.

Bởi vì không muốn quấy rầy mẹ Uông, cho nên anh len lén ẩn nấp luyện tập, còn vì nấu chảy keo dán làm bỏng mấy lần, dầu shin-na tỷ lệ pha chế rất khó nắm bắt, anh cũng bị mùi dầu shin-na làm sặc mấy lần.

Rốt cụộc, anh cũng có thể tự tay hoàn thành Thiên Sứ gần giống với trong trí nhớ, làm quà tặng sinh nhật hai mươi tuổi của cô.

*****

Ngày chia tay rất nhanh đã đến, nếu Uông Mỹ Lệ để ý sẽ phát hiện mình không muốn anh đi.

Nhìn Uông Mỹ Lệ bình tĩnh giúp anh tìm chỗ ngồi, trái tim Mạnh Dật Phi buồn buồn. Ai bảo anh lại yêu người đối với tình cảm đần độn như vậy?

Vì vậy, anh lẳng lặng đến, cũng lẳng lặng rời đi. Mà vẫn nhớ mãi không quên cô, nhưng cô vẫn chỉ để ý tới mục tiêu như cũ.

Anh cũng không có dũng khí hỏi cô rốt cuộc đang theo đuổi điều gì.

Rất nhiều chuyện, không nói ra, không hiểu.....Có lẽ sẽ tốt hơn! Cho nên Mạnh Dật Phi vẫn duy trì nụ cười trên mặt, "Về đi! Em còn phải bắt xe lúc hai giờ."

Bất giác, Uông Mỹ Lệ cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi buồn chia ly, "Anh phải bảo trọng đó."

Vuốt nhẹ tóc cô, anh nói nhỏ: "Anh sẽ."

"Đừng mơ mộng làm nghệ thuật gia nghèo nữa, làm thiết kế sẽ kiếm được rất nhiều!" Uông Mỹ Lệ không ngại phiền mà dặn đi dặn lại. Mạnh Dật Phi yên lặng gật đầu.

Trước khi vào cửa anh rốt cuộc hỏi: "Bao giờ em về?" Nước Pháp quá xa xôi, anh đến không dễ!

"Sang năm đi! Đi đường mệt nhọc, không muốn anh quay lại. Chờ lúc nào em về em thông báo anh ra sân bay đón em."

Mạnh Dật Phi nhìn trong đám đông xếp hàng từ cửa đi ra liền nhận ra cô.

Quần màu xanh tràn ngập không khí thành phố, áo sơ mi bằng lụa màu trắng mang theo cảm giác phong tình. Hôm nay Uông Mỹ Lệ rực rỡ, hấp dẫn thu hút mọi ánh mắt xung quanh mình.

Mạnh Dật Phi cười nhìn vẻ mặt hồng hào của cô nói: "Có mệt không?"

"Không mệt, em mong muốn sớm được trở về Đài Loan." Đưa túi hành lý trong tay cho anh, tự nhiên chạm vào khuỷu tay của anh.

Trong lúc nhất thời, Mạnh Dật Phi cơ hồ bị thu hút bởi má lúm đồng tiền của cô không thể tự kiềm chế được. Nếu như trước kia cô làm người ta đau lòng, vậy thì bây giờ cô lại xinh đẹp lạnh lùng khiến người khác khiếp sợ.

Ngồi vào trong tắc xi, Uông Mỹ Lệ hướng phía tài xế mỉm cười nói: "Đường Trung Hiếu, cám ơn." Mạnh Dật Phi kinh ngạc nhìn cô, "Em không về nhà trước sao?"

Uông Mỹ Lệ kéo xuống nụ cười, "Hôm nào về sau! Em muốn về công ty thuê phòng trước."

Nhìn mí mắt cô như trăng rằm đang cười, anh không hiểu. Nụ cười của cô vẫn diễm lệ như trước, tại sao anh lại cảm thấy không còn như trước đây?

"Anh cứ nghĩ em sẽ ở nhà." Chờ mong ba năm, mẹ Uông muốn cô sống ở ngoài sao? Uông Mỹ Lệ cười có chút lạnh nhạt, "Em đã dọn ra ngoài mà?" Suốt đoạn đường sau, bọn họ mang trong mình tâm sự nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô biết anh muốn nói gì, nhưng, từ khi hứng khởi dọn ra ngoài, cô không nghĩ tới sẽ trở về. Sáu năm trước đã vậy, sáu năm nay càng kiên định hơn!

Cô rốt cục đã trở lại!

Uông Mỹ Lệ gợi lên bờ môi, từ khi xuống máy bay bây giờ đây là nụ cười chân thành nhất.

Bây giờ cô đã có lương cao, trẻ tuổi, tướng mạo xinh đẹp........Xứng với bất kỳ con cháu nhà giàu dư dả nào. Sau đó.... .......Cô nheo mắt lại, nhất định tích cực tranh thủ cơ hội lộ diện.

Mạnh Dật Phi thở dài, anh sao lại quên mất cô rất cố chấp.

----

Buổi phát biểu cho một nhãn hiệu nổi tiếng, từ trước đến nay tụ tập đông đảo nhân vật nổi tiếng.

Uông Mỹ Lệ mặc một bộ váy của Issey Miyake, trên cổ quàng một chiếc khăn Dior bằng lụa, cả người toát ra vẻ tuổi trẻ, tươi đẹp.

Trong hội trường tràn ngập mùi nước hoa, cô lộ ra vẻ cười yếu ớt, tối nay cô hơi có vẻ "Khuynh thành chi mị" , cô thích cái tên này.

Một nữ thiết kế khác của F&R kéo theo một người con trai tới, "Katherine? Mình không biết cậu cũng tham gia."

Ngữ điệu quá kích động khiến cô hơi nhíu mày. Amy?

Cô cùng cô ta không quen. Nghe nói Amy vẫn có ý định tranh vị trí thiết kế trưởng, hết lần này tới lần khác đưa cho Louis xem thiết kế mang phong cách của cô.

Hai người bọn cô không chỉ không có thân quen, còn là kẻ thù!

Như vậy —— bây giờ không phải là hàn huyên, nên coi như là..... Ra oai.

Uông Mỹ Lệ mỉm cười vươn tay, "Rất hân hạnh được biết anh." Rũ mi mắt xuống phía trước, thấy đúng là........dấu hiệu Versace. Ừ, cá lớn?

Bạn trai Amy hơi sững sờ, vươn tay, "Chào cô, tôi là Ông Văn."

Vốn là bắt tay xã giao lễ phép, Uông Mỹ Lệ lại cố ý lúc thu tay về dùng sức nắm đầu ngón tay anh ta một cái.

Ông Văn ngạc nhiên nhìn cô cười đến vô tội.

Cô........Cố ý sao?

Cảm giác giữa hai người có gì đó khác thường, Amy nắm cánh tay Ông Văn, "Anh ấy là bạn trai mình."

Uông Mỹ Lệ che miệng cười yếu ớt, nhìn cách cô ta chiếm giữ lộ ra cử động lơ đễnh, "Thật khiến cho người ta hâm mộ. . . . . ." Cô chậm rãi nâng mắt lên, nhìn thật sâu vào Ông Văn, "Ông tiên sinh làm việc ở đâu?"

Ông Văn đột nhiên nhớ tới, vội vàng móc danh thiếp ra, "Tôi làm ở đại lý đồng hồ đeo tay."

Uông Mỹ Lệ nhẹ nhàng thoáng nhìn, Nhã Nhã? Đại lý rất nổi tiếng, giám đốc bọn họ họ Ông sao? Nguyên lai là chỉ tiểu bọ rầy.

Cô ưu nhã mở hai tay ra, không dấu vết để cho"Khuynh thành chi mị" nhàn nhạt bay ra." Bộ y phục này không có túi, rất xin lỗi tôi không thể trao đổi danh thiếp với anh.... ...."

Ông Văn si ngốc nhìn đôi môi đỏ của cô đóng mở, không để ý cô nói gì.

Cho đến khi bị Amy không vui kéo kéo anh. Lấy lại tinh thần Ông Văn xin lỗi nhìn nụ cười trên mặt cô.

"Bộ trang phục này của cô rất đẹp." Trong lỗ mũi xông vào một mùi thanh nhã, anh không lưỡng lự hỏi: "Là nước hoa Chanel sao?"

"Đúng vậy." Uông Mỹ Lệ mở to hai mắt, "Anh thật lợi hại, tôi mới dùng có chút xíú thôi!"

Quy tắc hám làm giàu số ba: đàn ông thích ánh mắt sùng bái của bạn. Ở trước mặt bọ rầy, ngàn vạn lần chớ keo kiệt với giả bộ ngu ngốc.

Trong mắt cô sùng bái khiến Ông Văn nhếch miệng lên, anh nghiêng thân thể qua, nhỏ giọng bên tai cô nói: "Cả phòng ‘ độc dược ’ khiến tôi chết sớm!"

Những người có tiền đều nghĩ rằng dùng cả đống nước hoa hàng hiệu là có thể tạo ra thắng lợi bất ngờ, trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Ai ngờ không khí trong phòng ngập tràn mùi các loại nước hoa khiến con muỗi muốn sống cũng khó, huống chi là con người?

Ngược lại hơi thở với hương thơm trang nhã trên người cô lại khiến người khác có ấn tượng sâu sắc.

Hai câu nói của anh làm cô bật cười thanh thúy.

Amy bị sao lãng lần nữa, dậm mạnh chân, muốn đoạt lấy Ông Văn kéo đi.

Uông Mỹ Lệ ưu nhã nói: "Hôm khác tán gẫu tiếp đi! Bạn gái của anh mất hứng rồi!"

"Cô ấy không phải. . . . . ." Ông Văn muốn cãi lại, lại bị Amy thô lỗ lôi đi.

Uông Mỹ Lệ che miệng cười nhẹ, xem ra anh ta sẽ không quên cô.

Cả buổi tối có không ít người đến bắt chuyện, Uông Mỹ Lệ luôn trả lời với nụ cười dịu dàng.

Cuối cùng, Uông Mỹ Lệ đồng ý để cho người con trai mặc âu phục Armani đưa về nhà.

"Cô không muốn mời tôi lên uống ly cà phê sao?"

Uông Mỹ Lệ mỉm cười cự tuyệt, "Mặc dù tôi trở về từ nước Pháp, nhưng mà tư tưởng vẫn còn rất bảo thủ. Với lại, nơi ở của con gái độc thân cũng không tiện để tiếp khách."

Anh chàng lịch sự đồng ý, "Vậy. . . . . . tối mai cùng nhau ăn một bữa cơm?"

"Có gì không thể?"

Lên tới phòng, Uông Mỹ Lệ đá rơi giày cao gót, bỏ đi con người ngụy trang, cả người ngã lên chiếc giường mềm mại.

Thật là một ngày thu hoạch phong phú!

Đây chính là kế hoạch của cô.

Tích cực tham dự hội nghị phát biểu, sau đó tích lũy giao thiệp, tiếp tục tìm ra con bọ rầy quý báu danh giá nhất!

Cô mới hai mươi mốt tuổi, có vốn liếng tuổi trẻ. Uông Mỹ Lệ quyết định cho mình thời gian mấy năm, từ từ tìm ra thí sinh làm chồng ưu tú nhất, sau đó đem mình gả đi một cách xứng đáng!

Uông Mỹ Lệ nằm trên gối cười duyên. Nếu như ánh mắt có thể hóa thành lưỡi dao sắc bén, tối nay không biết cô đã chết đi mấy lần.

Không có biện pháp! Chàng trai ưu tú bình thường sẽ không độc thân tham dự hội họp, cho nên cô đã hứng chịu rất nhiều ánh mắt cảnh cáo đến từ những bọ rầy bên cạnh bạn gái. Aiz!

Mấy người đó chẳng lẽ không biết phải trái hay sao? Huống chi, trai chưa cưới gái chưa gả, ai thành ai bại còn chưa biết!

Uông Mỹ Lệ vặn ngón tay —— La Uy chỉ là quản lý của công ty ngoại thương, còn DKNY thì đã kết hôn. . . . . . Cô không muốn quen với người đã có gia đình! Không phải vì đạo đức, mà là sợ sẽ mất nhiều hơn được.

Vậy thì —— chỉ còn lại anh chàng mặc đồ Versace với Ông Văn mặc âu phục Armani thôi.

Mặc dù Ông Văn chăm sóc rất nhiệt tình, nhưng cô vẫn cảm thấy nhàm chán, không giống người cá tính như Dật Phi; anh chàng họ Ông lại quá phong lưu, nhìn sơ qua cũng biết là người sẽ khiến cho phụ nữ đau lòng . . . . . Ngược lại, người lạnh lùng như Dật Phi lại đối xử với cô hết sức dịu dàng, yêu thương.

Uông Mỹ Lệ nhăn mũi. Cô cũng thường lấy Dật Phi làm tiêu chuẩn so sánh—— hừ! Bọn họ cũng chỉ may mắn, sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng nếu không có gia đình làm chỗ dựa. . . . . . Thì có ai anh tuấn, tự tin được như Dật Phi chứ?

Sau khi cất danh thiếp, cô dần chìm vào mộng đẹp. Trong mơ, cô thấy Dật Phi là một người giàu có. . . . . Uông Mỹ Lệ mỉm cười thỏa mãn.

Sau giấc ngủ ngon, Uông Mỹ Lệ đến công ty với tinh thần sảng khoái.

Vừa vào tới phòng làm việc, cô đã thấy Amy đợi mình bên trong.

Trên bàn còn có một bó hoa, cô cầm danh thiếp lên xem, là Ông Văn tặng sao?

Cô nhướng mày, thái độ lạnh nhạt cởi áo khoác ra treo lên sau cửa, ung dung ngồi xuống chờ cô ta chất vấn .

"Ông Văn là bạn trai của tôi."

Cô không dài dòng liền nói "Vậy thì cô nên cột anh ta lại."

Amy tức giận phát run, "Cô không biết cái gì là xấu hổ sao? Anh ấy là của tôi!"

Uông Mỹ Lệ cũng không tỏ vẻ khó chịu, "Cô không thấy mình đã trút giận sai người rồi sao?" Cô chỉ chỉ bó hoa, "Thứ này cũng không phải tôi cầu xin anh ta mua cho." Vấn đề này Ông Văn cũng thật là nhanh nhẹn!

Sắc mặt Amy xanh mét, "Cô làm như vậy là chiếm đoạt!"

Uông Mỹ Lệ nghiêng người về phía trước, đưa ngón tay qua lại trước mặt cô ta, "Tôi không nghĩ là mình chiếm đoạt. Trên thực tế, việc này cũng giống như việc phụ nữ mua sắm quần áo, nếu không vừa, hoặc không thích, có thể đổi lại trước khi thanh toán." Cô thoải mái dựa người vào ghế, "Tôi nghĩ, anh ta đã đổi ý rồi."

Quy tắc hám làm giàu thứ bốn: Cây ngay không sợ chết đứng!

Amy bị luận điệu như đúng mà sai của cô làm cho bất ngờ, tạm thời không biết phải phản ứng ra sao. Uông Mỹ Lệ mỉm cười đứng dậy, cầm bó hoa hồng đặt vào tay Amy, đẩy cô ta ra cửa.

"Cô không cần lo lắng vội, tôi còn chưa quyết định phải lựa chọn ai cả!" Cô nói nhỏ: "Anh chàng quản lý kia cũng coi như là người giàu có! Nhưng vẫn chưa phải là người tốt nhất." Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngăn cách người phụ nữ chanh chua chửi đổng.

Trong nhà hàng Pháp cao cấp——

Chàng trai dịu dàng nhìn Uông Mỹ Lệ, "Katherine, cô đã ở Pháp bao nhiêu năm rồi?"

Cô nhấp chút rượu vang giấu đi sự chột dạ của mình. Sau đó trả lời một cách thản nhiên: "Hầu như cả đời tôi là lớn lên ở đây."

Kể từ giây phút bắt đầu chính thức trở thành công dân nước Pháp, Uông Mỹ Lệ liền tự nói với mình: cô là Katherine, mãi mãi là người Pháp,

Để thành công lấy được người chồng giàu có, cô cần một thân phận hoàn mỹ. Mà thân phận tốt nhất chính là Hoa kiều Pháp!

"Vậy mà cô nói tiếng mẹ đẻ tốt thật." Anh thật lòng nể phục cô.

"Tôi thích văn hóa Trung Quốc." Uông Mỹ Lệ giơ ly rượu lên, "Chúc mừng chàng trai tài hoa."

Anh chàng Phí cảm thấy vui mừng, Mỹ Lệ vừa là cô gái trưởng thành xinh đẹp , lại là người có nội tâm kín đáo.

Anh xúc động nắm lấy tay cô, “ Có bằng lòng gả cho anh không?"

Uông Mỹ Lệ mỉm cười, "Gả?" Như vầy không phải là cầu hôn.

"Đúng vậy. Anh không biết nói những lời lãng mạn, đã khiến em cảm thấy không vui."

Uông Mỹ Lệ nhướng mày. Những lời anh nói cũng không khiến cô cảm thấy bị xúc phạm, anh đưa ra ý kiến, còn cô nói ra nhận xét, giống như đang bàn luận với nhau một vụ mua bán không quan trọng.

"Anh có biết tôi vẫn còn là thiếu nữ không?" Cô nói vào vấn đề chính.

Anh chàng mừng rỡ, "Ý cô là muốn tăng giá? Cũng được, mỗi tháng một trăm ngàn tệ được không?" Như vậy là tốt nhất rồi!

"Tôi không làm người tình, vì như vậy sẽ rất thiệt thòi. "Cô lắc đầu ngăn anh tiếp tục tăng giá, "Trên thực tế coi như là anh cầu hôn, tôi cũng sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy. Anh cũng biết, tôi vẫn còn nhiều lựa chọn tốt hơn."

"Ý của cô là. . . . . ." Anh bị cô làm cho bối rối.

Cô nói lời xin lỗi: "Giữ gìn tấm thân thiếu nữ là để lấy chồng giàu có.". "Mà anh thì chưa có đủ tiền, tôi chỉ chọn thứ tốt nhất." Sau khi kinh ngạc anh ta chợt cảm thấy buồn cười.

Tuy rằng chuyện mua bán không thành công như mong đợi, anh cũng chỉ cảm thấy tiếc nuối chứ không hề tức giận.

“Cô có chắc chắn mình sẽ gả được vào gia đình giàu có không ?"

Uông Mỹ Lệ ưỡn ngực, "Đó là mong muốn duy nhất của tôi."

Anh ta cảm thấy rất ngạc nhiên, "Sau đó thì sao? Cô đã dự định lấy gì để đổi lại số tài sản sẽ có chưa?" Quyết tâm của cô thật đáng khâm phục!

"Tôi là người trẻ trung xinh đẹp. Tiền có thể mua được tất cả, kể cả người vợ hoàn hảo."

Anh ta lắc đầu , "Vậy còn tình cảm, sao cô có thể khiến cho anh ta yêu mình ? Trong khi anh ta là người rất giàu có "

Uông Mỹ Lệ liếc xéo hắn, "Yêu? Anh hai —— anh thật sự nghĩ rằng tất cả mọi cặp vợ chồng đều đến với nhau vì tình yêu sao?"

Anh cười ha ha. Cô gái này, thật là thú vị mà!

Vì nói về phương diện tình yêu, cho nên sau đó cả hai cũng nói chuyện thân thiết hơn.

Ăn tối xong, lúc Uông Mỹ Lệ ngồi trong xe của anh ta, thì bỗng thấy một bóng người quen thuộc lướt qua.

Là Mạnh Dật Phi!

Anh sao lại đến đây? Người đi bên cạnh là ai? Nhiều câu hỏi liên tiếp ập tới khiến cho Uông Mỹ Lệ mải nhìn theo bóng họ không chớp mắt.

"Cô có quen Tổng giám đốc Từ và Mạnh Dật Phi à?"

Chớp đôi mi thanh tú Uông Mỹ Lệ hỏi: "Anh cũng biết anh ta sao?" Thật là trùng hợp!

"Đúng vậy!" Anh ta cũng nhìn theo bóng hai người bên ngoài, "Anh chàng họ Mạnh đó là kỹ sư thiết kế lập trình bậc thầy của tập đoàn Khoa học kỹ thuật nổi tiếng, mà Tổng giám đốc Từ làm chủ."

Cô từng nghe nói công ty điện tử Tân Quý đã phát triển thành tập đoàn, nhưng cô lại không nghĩ anh ta đánh giá Dật Phi cao như vậy. Thật khó thấy anh chàng họ Phí kiêu ngạo này khen ngợi ai như thế.

"Bậc thầy thiết kế lập trình?" Cô giả vờ hỏi bâng quơ.

"Đúng vậy. Đài Loan mặc dù được mệnh danh là quốc gia máy vi tính, nhưng đa số các chuyên viên lập trình chỉ có thể thiết kế được những chương trình nhỏ, đơn giản. Nếu muốn thật sự kiếm được tiền từ việc lập trình, phải nhờ vào việc chỉnh sửa hợp lí của bậc thầy thiết kế, những nhân tài như vậy gần như là tập trung ở một chỗ. Nhưng. . . . . ." Anh chỉ Mạnh Dật Phi đang bước vào quán cà phê bên kia đường, "Anh ta là người đứng đầu ở Đài Loan!"

Uông Mỹ Lệ lưu luyến nhìn Mạnh Dật Phi tràn đầy tự tin. Cô tin vào năng lực của Dật Phi, nhưng lại không nghĩ anh lợi hại như vậy. Anh khiến cô cảm thấy thật xa lạ.

Cô phỏng đoán: "Vậy. . . . . . Anh nghĩ họ đang bàn chuyện hợp tác sao?" Cô mãn nguyện khi thấy Dật Phi thành công tạo dựng sự nghiệp trong nước, nhưng Uông Mỹ Lệ không hiểu tại sao mình lại không muốn rời xa anh?.

Anh nhún vai: "Cũng không biết. Nếu như Từ Tổng có thể thuyết phục được anh ta, thì họ sẽ giống như hổ mọc thêm cánh." Anh dừng xe lại, "Chỉ sợ rằng rất khó, bởi vì nghe nói Mạnh Dật Phi đã nhiều lần từ chối cơ hội gia nhập tập đoàn. Thật ngu ngốc! Làm nhân viên của tập đoàn giá trị sẽ cao hơn ở Đài Loan gấp mấy lần, thật không hiểu cuối cùng họ Mạnh đang suy nghĩ điều gì?"

Uông Mỹ Lệ không cãi lại. Cô biết Dật Phi kiên trì ở lại Đài Loan, cũng vì chăm sóc gia đình hai người bọn họ!

Cô đã nhờ Dật Phi giúp đỡ những năm mình không ở Đài Loan. Em trai cô lại được cưng chiều quá mức, đã không làm được việc gì ra hồn, suốt ngày chỉ biết xòe tay xin tiền mẹ Uông —— hai cha con đều là đồ phá của như nhau.

Cũng nhờ Mạnh Dật Phi để ý, em trai cô mới không dám kiêu ngạo. Nghe nói có lần nó muốn quậy phá vì không lấy được tiền, Dật Phi đã phải lôi ra ngoài giáo huấn cho một trận.

Cô thầm nghĩ, Dật Phi cũng vì vậy mà không bỏ đi được!

Uông Mỹ Lệ tâm trạng bối rối ngồi trong xe. Cô chưa bao giờ thấy Dật Phi chịu bộc lộ năng lực cao như vậy, nếu đã như thế. . . . . . Có nên khuyên anh ra nước ngoài không?

Cô than nhẹ, đem tất cả những gì vừa thấy bỏ lại ... phía sau, quyết định thuận theo tự nhiên.

Uông Mỹ Lệ nhếch miệng lên, mỉm cười thoải mái. Bản thân Dật Phi cũng chưa chắc muốn ra nước ngoài! Cô cần gì phải lo sợ không đâu?

Về đến cửa, Uông Mỹ Lệ nghịch ngợm cúi chào anh chàng họ Phí thật thấp, "Cám ơn anh đã để mắt đến tôi." Anh ta cười đưa tay ra, "Tôi cũng muốn cám ơn cô đã “ xem thường” tôi." Hai người nhìn nhau cười lớn.

Cũng vì mẹ cô liên tục thúc giục, Uông Mỹ Lệ không thể làm gì khác hơn là ghé về thăm nhà.

Cha cô vẫn ở trước miếu thổ địa cùng người ta vung quyền uống rượu. Cô chỉ khẽ chào lúc đi ngang qua, sau đó liền đi thẳng về nhà.

Cô biết ông ta sẽ không vui, nhưng cô không còn quan tâm nữa.

Năm đó lúc cô mới thi đạt kết quả cao, cha cô say rượu về nhà, bắt đầu ném đồ đạc như mọi khi, rồi lớn tiếng chửi bới mẹ. Tiếp theo, cô đứng chắn trước mặt mẹ, hung hăng nhìn chằm chằm cha mình giơ tay, không chút do dự thưởng cho cô một cái tát.

Đây chính là nguyên nhân khiến Uông Mỹ Lệ kiên trì muốn dọn ra ngoài.

Chuyện này ngoài những người trong nhà, chỉ có Mạnh Dật Phi biết, vì lúc nhìn bàn tay đánh xuống thì mắt cô hoàn toàn mờ mịt, chỉ còn thấy gương mặt đau lòng của Mạnh Dật Phi. Sau đó khi cha cô tiếp tục đánh thì Mạnh Dật Phi không chút do dự xông tới giữ được tay ông ta.

Aiz! Chắc chắn không khí ở đây rất ô nhiễm, nên mới làm cô vừa về đã cảm thấy tim nặng trĩu như vậy, thật sự cảm thấy khó thở.

Mẹ đang đứng chờ trước cửa vừa nhìn thấy cô, liền vui mừng ra đón, "Lệ Lệ, cuối cùng con cũng về rồi!"

Uông Mỹ Lệ vỗ nhẹ vai mẹ mình. Cô biết điều gì đã đè nén mình khi mới bước vào thôn rồi.

Ở chỗ này, Uông Mỹ Lệ vĩnh viễn chỉ là cô gái sống trong khu ổ chuột nghèo khó!

Cô lắc đầu thật mạnh, dường như muốn bỏ lại toàn bộ tuổi thơ khổ cực.

Mẹ Uông lo lắng nhìn hành động kỳ quái của cô, "Lệ Lệ? Con thấy không khỏe sao?"

Uông Mỹ Lệ lắc đầu, "Không có việc gì, có lẽ là suy nghĩ quá nhiều, nên thấy hơi đau đầu."

"Vậy, để mẹ cạo gió cho con được không?"

Uông Mỹ Lệ liền từ chối "Không cần.", "Con nghỉ ngơi một chút là được."

Mùi thức ăn thơm lừng, cô nhìn thấy trên bàn có gà ngũ vị, bún xào, phật nhảy tường[1]. . . . . . Đều là những món ăn cô thích!

Mẹ Uông cười nhìn cô dùng tay nhón thức ăn, "Đừng nóng vội, mang chén tới mà ăn."

Cô theo thói quen hỏi: "Con được ăn mấy chén?"

Vì hoàn cảnh nhà họ Uông rất khó khăn, nên từ trước đến giờ mỗi khi ăn uống cái gì đều phải phân chia rõ ràng, nếu không người sau sẽ không có gì ăn.

Lời vừa ra khỏi miệng, Uông Mỹ Lệ lập tức bị chính mình hù dọa. Sao tự nhiên lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ tận trong thâm tâm cô mãi vẫn là một Uông Mỹ Lệ nghèo khổ sao?

Không! Cô sẽ không bao giờ giống cha già vô dụng ở miếu thổ địa! Lại càng không thể giống người đàn bà bỉ ổi ngu ngốc, suốt ngày mắng người ở cửa hàng tạp hóa!

Cô là Katherine, người sáng tạo phong cách thời trang Katherine, nhất định sẽ là thiếu phu nhân tương lai Katherine!

Cô đã vất vả để thoát ra, thì sẽ không bao giờ có ngày quay lại!

Sắc mặt mẹ Uông lo lắng, "Làm sao rồi? Lại không thoải mái sao?"

"Không có việc gì." Uông Mỹ Lệ nhìn mẹ, "Đột nhiên con nhớ ra phải giao gấp cho ông chủ một vật."

Mẹ Uông nhìn cô vội vàng dọn đồ, "Không thể đợi cơm nước xong mới đi sao? Ghế ngồi cũng chưa kịp nóng nữa. . . . . ."

[1] Phật Nhảy Qua Tường là một loại súp vây cá mập trong món ăn Quảng Đông và Phúc Kiến.

Uông Mỹ Lệ tránh ánh mắt của mẹ, "Nếu không có mặt sẽ bị trừ rất nhiều tiền lương."

Mẹ Uông đành chấp nhận. Mặc dù không đành lòng, nhưng bà biết con gái phải hoàn thành công việc, không được chậm trễ.

Uông Mỹ Lệ tránh ánh mắt Mạnh Dật Phi, đã đứng sững ngoài cửa từ bao giờ, cũng không muốn nhìn về hướng mẹ mình mà lưu luyến. Cô không muốn nán lại nơi này thêm nữa. Nên tuyệt đối không thể để tình thân ràng buộc mình.

"Mẹ vào nhà đi! Con sẽ gửi tiền về." Tiền là thứ mẹ cô cần mà cô cũng muốn cho mẹ . Thậm chí, chỉ cần kết hôn, cô sẽ giúp mẹ không cần phải lo lắng không có tiền xài nữa.

Mai mốt gặp lại, Uông Mỹ Lệ bổ sung: "Công việc của con rất bận, có thể không thể thường xuyên về nhà thăm mẹ."

Nơi này. . . . . . Cô sẽ không quay về nữa.

Mạnh Dật Phi lặng lẽ theo cô ra khỏi thôn cũ.

Ra khỏi thôn, Mạnh Dật Phi đanh giọng nói: "Em không thấy làm như vậy là quá đáng sao?" Anh đứng ngoài cửa nhà cô đã nhìn thấy mọi việc, anh biết cô muốn rũ bỏ hành động lưu luyến không rời của mẹ Uông.

"Anh thì biết cái gì?" Uông Mỹ Lệ không muốn bị anh chất vấn, "Anh không hiểu, lại càng không hiểu cảm giác của em!"

Mạnh Dật Phi bóp chặt vai của cô, vây cô ở giữa anh và vách tường."Anh không hiểu? Không phải chỉ có một mình em lớn lên ở trong thôn. Anh cũng vậy! Anh biết em rất sợ cuộc sống nghèo khổ, nhưng chẳng lẽ ngay cả một chút thời gian em cũng không dành cho gia đình được sao? Em thật nhẫn tâm như vậy à?"

"Em nhẫn tâm ?" Uông Mỹ Lệ khó tin nhìn anh, "Anh lại còn nói em nhẫn tâm? Thấy em đang trên đường thành công, anh vẫn có thể nói em nhẫn tâm?"

Mạnh Dật Phi ôm con người đang tỏ ra kiên cường của cô vào lòng, "Đừng như vậy! Uất ức của em anh đều hiểu. Chẳng qua là cảm thấy em không cần hy sinh nhiều như vậy. Đạt tới đỉnh cao là có thể đạt được hạnh phúc sao?"

Uông Mỹ Lệ đẩy anh ra, "Hạnh phúc của em chỉ có một kiểu, chính là có tiền, thật nhiều tiền! Anh không phải là em, cũng đừng hy vọng có thể thay đổi được em.”

Mạnh Dật Phi giữ chặt tay trong túi, trong lòng cảm thấy rất khổ sở. Cuối cùng. . . . . . cô không còn muốn anh bảo vệ nữa.

Việc đến nước này, là tại anh sai, hay là cô?

"Lệ Lệ. . . . . ."

Uông Mỹ Lệ không khách khí ngắt lời anh, "Bây giờ em tên là Katherine, gọi em Katherine!"

Đối diện với con người đầy gai góc của cô, anh cũng không nhịn được lại tiếp tục nâng cao giọng, "Em có chắc đổi tên sẽ làm thay đổi xuất thân của mình? Em lại có thể tầm thường tới như vậy!"

"Tầm thường ?" Uông Mỹ Lệ không ngại cười to, "Nếu như nói em tầm thường có thể làm cho em thoát khỏi nghèo khó, vậy tầm thường thì sao chứ? Nói cho anh biết, em chính là người tầm thường đấy. Hãy chờ xem ! Em nhất định sẽ là người duy nhất trong thôn lấy được người chồng có gia thế giàu có!" Cô ngẩng cao cằm nói.

Mạnh Dật Phi liên tiếp lắc đầu, "Để lấy được người chồng có tiền, em thậm chí bằng lòng ở lại căn nhà thuê trống trải, không quan tâm tới cha mẹ thương chớ em tha thiết sao! ?" Thì ra mục đích của cô không chỉ là kiếm thật nhiều tiền, mà là muốn câu rể rùa vàng!

Anh nghĩ chỉ cần mình kiếm đủ tiền, là có thể cầu hôn cô, anh còn nghĩ à! Anh chỉ trích làm cô tức giận, "Anh thì biết cái gì? Hy vọng duy nhất của em là lấy được người chồng có xuất thân nhà quyền thế giàu sang, muốn thành công thì phải trả giá một chút."

Thì ra mục đích của cô vẫn chỉ có một —— Lấy chồng giàu có.

Giàu có? Trong lòng Mạnh Dật Phi cảm thấy lạnh lẽo, nếu như cô kiên quyết không phải sang giàu thì không lấy. . . . . .

Làm sao còn cơ hội đây?

"Lệ Lệ, sao phải tự làm khổ mình như vậy? Hôn nhân không có tình cảm làm sao có thể sống với nhau lâu bền được? Em chắc mình muốn sống theo lối sống vật chất sao?"

Uông Mỹ Lệ hét lên: "Không có tình cảm thì sao? Năm đó ba mẹ em cũng không phải là tự do yêu mà kết hôn. Nhưng anh thấy họ có tôn trọng nhau không? Chính khách khao khát quyền lực, em khao khát sự giàu có, có gì không đúng? Em không quan tâm mọi người phê phán đạo đức của em ra sao, hãy tỉnh lại đi! Em muốn có gia tài vô tận, người ta muốn có cái đẹp, bọn em hợp tác với nhau có gì là không được!"

Mạnh Dật Phi bị lời nói của cô làm cho sợ hãi không thể phản bác được gì.

Coi như hám làm giàu cũng không sao cả, nhưng chẳng lẽ. . . . . . Ngoại trừ việc tiêu tiền thoải mái ra, cô không hề muốn có một chút thật lòng sao?

"Trong mắt em cũng chỉ tồn tại tiền bạc thôi sao?"

Uông Mỹ Lệ không chút do dự gật đầu, "Tiền bạc đại biểu tất cả, quần áo đẹp, thức ăn ngon, không lo cuộc sống thiếu thốn. . . . . . Trừ tiền bạc ra, em không cần những thứ khác."

"Còn chân tình của anh?" Mạnh Dật Phi buột miệng hỏi : "Những năm gần đây trong lòng em không hề có sự tồn tại của anh?" Hắn biết nếu không nói, cũng không có cơ hội nói.

"Anh. . . . . . Em vẫn nghĩ chúng ta chỉ là anh em thôi. . . . . ." Sự thật là vậy phải không? Trong lòng Uông Mỹ Lệ nổi lên một câu chất vấn.

"Anh em sao. . . . . ." Mạnh Dật Phi ngửa mặt lên trời cười to, "Ha ha ha —— chỉ trách anh chưa từng xem em là em gái!" Bỏ ra gần hai mươi năm . . . . . . Lại bị cô dùng tình anh em để giải thích!?

Cô vội vàng lôi kéo anh, "Đừng như vậy! Chúng ta vẫn có thể như trước kia. . . . . . Chỉ cần anh chịu, chúng ta sẽ mãi là anh em tốt của nhau!" Anh tuyệt vọng làm cô thấy sợ hãi.

Những chuyện khác thì không nghĩ tới, nhưng sự chăm sóc dịu dàng của Mạnh Dật Phi đã khắc sâu trong cô. Nhớ lại những chuyện lúc trước, anh chỉ luôn xuất hiện vào lúc cô cần nhất. Sao lại ép cô chọn? Tại sao không thể mãi mãi như bây giờ?

Cô lại làm anh tổn thương!

Tay Mạnh Dật Phi nắm lấy vai cô, muốn cô nhìn vào nỗi khổ không hề giấu diếm trong mắt mình.

"Anh em tốt sao? Có anh em nào lại hôn nhau say đắm không? Có người anh nào lại sảng khoái đặt em gái mình trong tim suốt hai mươi năm sao?" Anh nắm tay cô đặt lên nơi tim mình, "Em mãi ở đây, từ khi bắt gặp cái nhìn đầu tiên của em lúc bảy tuổi. Nói cho anh biết, anh phải làm thế nào em mới chịu chấp nhận?"

Anh ôm thật chặt cô vào lòng, dịu dàng chậm rãi vuốt ve mái tóc dài của cô.

"Em đã rất quan tâm lời anh nói, nếu không đã không giữ nguyên mái tóc dài này. Hãy nói không phải anh hoàn toàn không có hi vọng gì. Anh biết em không muốn trải qua cuộc sống khổ cực, nên anh vẫn luôn nỗ lực làm việc kiếm tiền; sáng tác nghệ thuật là đam mê của anh, tuy anh biết nó không kiếm được nhiều tiền, cho nên chỉ xem đó là một sở thích thôi; anh đã được công nhận là nhà thiết kế lập trình tài giỏi. . . . . . Anh vẫn luôn cố gắng, cố gắng để em không phải trải qua cuộc sống khó khăn. Hãy ủng hộ anh, giúp anh có thể kiên trì. . . . . ."

Mạnh Dật Phi dốc hết tình cảm, khiến cho Uông Mỹ Lệ không thể tiếp tục lẩn tránh tình cảm ám muội của hai người.

Anh tuấn tú đa tình. . . . . . Là người chồng lý tưởng mà cô gái nào cũng mơ ước.

Nhưng ——không phải là cô!

Ôm anh thật chặt, Uông Mỹ Lệ biết, đã đến lúc nên đưa ra sự chọn lựa . Từ từ lui ra, Uông Mỹ Lệ kinh ngạc nhìn thẳng vào Mạnh Dật Phi.

"Em rất xin lỗi. . . . . . Giữa tình yêu và bánh bao em chỉ chọn bánh bao." Cô xoay người, giọng nói nhẹ bẫng: "Em chính là người hám làm giàu, anh không cần lãng phí thời gian với em."

Đôi mắt đen của Mạnh Dật Phi ngập tràn tổn thương, "Em chắc rằng theo anh sẽ không có bánh bao sao? Anh sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền, sẽ dùng tận lực sáng tác , chỉ cần cho anh một chút thời gian, chắc chắn em sẽ thấy anh thành công! Hay là . . . . ." Anh như có được một tia hy vọng vội la lên: "Anh sẽ ra nước ngoài! Mấy năm nay luôn có người thảo luận với anh, chẳng qua là anh không muốn đi. . . . . . Nếu như em muốn anh đi, anh sẽ đi ngay!"

"Anh nói lời thật lòng—— anh thật muốn đến Mĩ phát triển sao?" Uông Mỹ Lệ nhìn thẳng vào mắt anh.

Mạnh Dật Phi thành thật lắc đầu, "Không! Nếu anh muốn ra nước ngoài thì đã đi từ sớm rồi."

Anh không muốn hai người phải xa xôi cách trở nữa, ngày dài tháng rộng, anh sợ cô bất ngờ lập gia đình —— mà anh muốn ngăn cũng không kịp!

Nhưng nếu cô đồng ý chịu cam kết, thì anh có thể an tâm mà đi.

Uông Mỹ Lệ chậm rãi nói ra lời tàn nhẫn khiến người khác tổn thương : "Không có ích lợi gì. Em đang gặp gỡ với một người ở đó, chính là ông chủ công ty Khoa Học Kỹ Thuật nổi tiếng, trong mắt em anh ta còn chưa được coi là có tiền. Về phần sáng tác? Dật Phi, trước tiên anh cứ ở lại Đài Loan đã, vì anh mới chỉ bắt đầu thích nghệ thuật, anh muốn tìm cách để kiếm được nhiều tiền sao? Từ bỏ đi! Em đã nói trước với anh đó là con đường cùng.”

Mạnh Dật Phi lảo đảo lui về phía sau. Lời của cô trực tiếp mà sắc bén!

Nếu như ngay cả ông chủ Công ty khoa học kỹ thuật trong mắt cô cũng không tính là có tiền, nếu vậy bậc thầy thiết kế lập trình như anh phải làm sao mới có thể cạnh tranh đây? Mặc dù là người lập trình, nhưng sáng tác mới là đam mê của anh, vì không có tương lai nên anh chỉ có thể làm khi rảnh rỗi. Nhưng cô tại sao có thể cứ như vậy coi thường sự thật lòng của anh—— ngay vào lúc anh có can đảm thổ lộ lòng mình?

Mạnh Dật Phi chần chừ mở miệng: "Gia đình bình thường, được chồng yêu thương còn không đủ sao?"

Cô trầm mặc.

"Em không để cho anh một chút hi vọng sao?" Cõi lòng tan nát khiến con ngươi đen không còn tia sáng.

"Em không muốn lừa anh." Cô nhẫn tâm không để ý lời tố cáo của anh.

Mạnh Dật Phi điên cuồng cười to.

Anh tin sức mạnh tình yêu sẽ chiến thắng tất cả, chỉ cần có tình yêu, cơm rau dưa đều là thức ăn ngon. Cô lại cho rằng không có tiền thì không thể sống qua ngày. . . . . .

Anh tại sao lại yêu cô gái này như vậy?

Mạnh Dật Phi thẫn thờ nhìn Uông Mỹ Lệ dứt khoát xoay người bỏ đi.

Cô đã xác định rõ lập trường rồi, vậy anh chọn gì đây? Về đến nhà, Uông Mỹ Lệ thất thần ngồi trên ghế sa lon. Người đàn ông này. . . . . .

Bất chấp tất cả cứ như vậy thổ lộ, mặc kệ cô có chấp nhận hay không, cũng không nghĩ tới cô có thể tiếp nhận không! Để một nam nhân tốt khăng khăng một mực yêu mình hai mươi năm. . . . . . Bình thường các cô gái cầu còn không được! Đáng tiếc, cô không phải những cô gái bình thường.

Chậm rãi hồi tưởng lại những chuyện trong ký ức, hết thảy đều là hình ảnh của Mạnh Dật Phi.

Dật Phi nồng nàn sâu đậm, Dật Phi anh tuấn, Dật Phi hai ba lần đánh đuổi người xấu. . . . . . Vì đã thấm nhuần anh trong tận đáy lòng, cho nên cô mới luôn không tự chủ so sánh Dật Phi cùng những người khác sao?

Cô không thường nhớ lại, đặc biệt là về thôn cũ, nhưng Dật Phi là thiên sứ duy nhất trong giai đoạn cuộc sống khó khăn, nghèo khổ đó.

Bước vào căn phòng u ám của mình, Uông Mỹ Lệ nhìn thiên sứ trên tủ đầu giường.

Thiên sứ trên người nháy đèn mặc dù yếu ớt, lại tràn đầy hi vọng. Đây là quà sinh nhật mà Dật Phi đã vượt ngàn dặm xa xôi đưa đến nước Pháp . . . . . .

Hơn 20 tuổi cô đã không còn tin vào lời ước nguyện với thiên sứ nữa, nhưng cái này lại không giống vậy, nó tượng trưng cho tấm lòng của Dật Phi, nó chu toàn cho tuổi thơ tiếc nuối.

Tâm ý. . . . . . Uông Mỹ Lệ buồn bã cười một tiếng.

Ý nguyện của anh là cô!

Tại sao muốn nói ra? Tại sao không để là nguyện vọng trong đáy lòng?

Trời ạ! Uông Mỹ Lệ che miệng lại, cô không thể tin mình lại ích kỷ như vậy!

Dật Phi yên lặng bỏ ra hai mươi năm, cô làm sao có thể để anh luôn đặt tình cảm vào mình như thế? Tại sao có thể! ? Sẽ có những cô gái tốt hơn quý trọng Dật Phi, cô nên buông tay để anh được tự do. Như vậy mới hợp lẽ. Nhưng. . . . . . Tại sao vừa nghĩ tới hình ảnh người con gái khác ở trong ngực Dật Phi, cô lại thấy mình ghen tuông mà không thể nói ra. . . . . .

Ghen, sao có thể vậy được? Cô không thể để cho áp lực nặng nề của cuộc sống ăn mòn tình cảm giữa bọn họ, cô không dám nghĩ tới, một ngày kia Dật Phi cũng đối xử với cô tệ hại như cha đối với mẹ vậy—— có lẽ chỉ vì mấy ngàn đồng lệ phí đăng ký!

Đúng rồi! Còn con cái nữa! Cho dù có là kết tinh của tình yêu! Nhưng không có đủ tiền thì sao có thể nuôi dưỡng đứa bé?

Nếu như có con, cô sẽ rất thương yêu nó, thương con, cung cấp tất cả những điều con cần, không để cho con của mình lớn lên dưới áp lực tàn nhẫn của kinh tế. Có thể, cô với cha đứa nhỏ không có tình cảm, nhưng như thế thì sao? Cô sẽ là mẹ hiền, là người vợ tốt!

Ném người lên chiếc giường mềm nhũn, Uông Mỹ Lệ càng quyết tâm gả vào nhà giàu có hơn. Cô rút hết phíc điện ra khỏi thiên sứ, xung quanh đột nhiên trở nên cô quạnh. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment