Cô Nàng Hám Tiền Phiền Phức

Chương 7

Tối họp mặt chúc Tết mùng một đầu năm là việc quan trọng của Trình thị. Vì vẫn còn là kỳ nghỉ xuân, cho nên hàng năm chỉ có nhân viên cao cấp mới có thể tham gia.

Nghe nói hôm nay thay mặt Tổng giám đốc, Trình phu nhân sẽ để giới truyền thông gặp mặt Thiếu Đông mới từ Anh quốc trở về Trình thị, nghe nói Tống giám đốc Trình thị tương lai lần này trở về, chính là muốn kết hôn trước sau đó sẽ tiếp nhận chức vụ chủ tịch Trình thị.

Buổi tối hôm nay càng làm cho người ta mong đợi, vì Trình phu nhân sẽ tuyên bố tin tức đính hôn của con trai.

Mà người may mắn sắp được cùng chồng tiếp quản gia nghiệp Trình thị, chính là thiết kế trưởng của F&R—— Katherine Uông.

Vì vậy trong đại sảnh của khách sạn Grand hôm nay có rất nhiều phóng viên tranh nhau phỏng vấn đại sự thế kỷ của giới kinh doanh.

Đang lúc mọi người ngẩng đầu hy vọng, Trình Văn Lương nhanh chóng đưa Katherine mặc một bộ lễ phục bằng voan màu phấn hồng vào đại sảnh. Hai người nhìn rất xứng đôi khiến đèn flash nhấp nháy liên tục không ngừng.

Người đứng đầu Trình thị - Trình phu nhân mãi gần một tiếng đồng hồ sau mới tới khách sạn, Trình phu nhân bị trễ nét mặt không biến đổi, sau đó gật đầu với hai người, ý bảo Trình Văn Lương cùng Katherine đi cùng bà ta tới góc có cây cọ khuất tầm mắt của mọi người.

Hiện trường mơ hồ toát ra bầu không khí mờ ám, nhân viên Trình thị đã được huấn luyện nghiêm chỉnh về quan hệ xã hội lập tức đi mời tất cả các phóng viên, nhà báo mà không để lại manh mối gì.

"Mẹ, chuyện này là. . . . . ." Trình Văn Lương điềm đạm nhíu mày hỏi.

Mẹ Trình quan sát Uông Mỹ Lệ bằng ánh mắt không hề thiện cảm khiến cô hơi kinh hãi. Xảy ra chuyện gì rồi? Hôm qua còn cùng cô nói cười thảo luận hôm nay phải mặc y phục gì!

"Cô nói đi?" Mẹ Trình không khách khí cật vấn.

"Mẹ!" Trình Văn Lương không vui nói: "Mẹ đã đồng ý để cho con tự mình lựa chọn đối tượng. Con muốn Katherine, không phải là Katherine thì không cưới!" Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì khiến mẹ mình đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng anh còn đang đứng gần cô, tỏ ra quyết tâm ủng hộ cô.

Mẹ Trình hừ lạnh một cái, lạnh lùng hỏi cô: "Cô nói đi chứ? Uông Mỹ Lệ!"

Câu hỏi bất chợt đến khiến uông Mỹ Lệ đầu óc trống rỗng.

Bà ta gọi cô là Uông Mỹ Lệ? Bà ta biết rồi sao! ?

Mẹ Trình khinh bỉ nhìn con trai đang đỡ thân hình bất an của cô, "May nhờ tôi đã đến nhờ văn phòng thám tử điều tra cô, bằng không tất cả chúng ta đã bị cô lừa!"

"Mẹ!" Trình Văn Lương nôn nóng ngăn lại: "Mặc kệ kết quả điều tra của mẹ ra sao, con cũng quyết định cưới Katherine rồi. Cô ấy xinh đẹp và nhiều kinh nghiệm, đối với mẹ lại cung kính dịu ngoan, so với những thiên kim tiểu thư ăn sung mặc sướng mẹ muốn con cưới về kia tốt hơn nhiều! Huống chi cô ấy vừa từ nước Pháp trở về, còn có cái gì mẹ thấy không được hài lòng?"

"Nếu như cô ta thật sự không phải Hoa kiều Pháp thì sao?" Mẹ Trình giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Mẹ đã điều tra rõ ràng, cô ta chỉ ở nước Pháp ba năm, mang thân phận công dân Pháp là đúng, nhưng không phải là Hoa kiều Pháp!"

Mẹ Trình khinh thường ném ra một xấp báo cáo, "Tên thật của cô ta là Uông Mỹ Lệ, cha không có việc làm, cả ngày chỉ biết uống rượu, mẹ cô ta cũng nhờ những công việc vặt để nuôi sống chị em bọn họ, hơn nữa cô ta cũng chỉ đạt điểm cao khi tốt nghiệp !" Mẹ Trình ánh mắt xem thường thẳng tắp rơi vào toàn thân lạnh lẽo trên người cô.

"Người nổi tiếng F&R còn phải thua kém chuyên mặc hàng hiệu đâu rồi, nhà thiết kế chính mà xuất thân thấp hèn thế này, xem ra thì…! Cô ta lúc đầu được giải thưởng cũng là bán nhan sắc mà có được, đúng là bần cùng sinh đạo tặc!"

Mẹ Trình vươn tay ra kéo Trình Văn Lương đang ngây người như phỗng, "Những lời mẹ nói đều là thật, mẹ vừa mới đến nhà cô ta. Hừ! Nhìn qua cũng biết là xóm nghèo, từ đó xuất thân ra ngoài không phải lưu manh cũng là kỹ nữ. . . . . ." Ánh mắt không có thiện ý của bà ta liếc cô một cái, "Cô ta không phải cũng là một ví dụ sao?"

Bạch mã hoàng tử nhanh chóng biến thành người lùn , giống như đứa trẻ chưa dứt sữa, núp ở sau lưng mẹ không dám hé răng.

Cảnh tượng trước mắt khiến cô cảm thấy buồn cười —— nếu không phải đang trong tình huống lúng túng như vậy, cô sẽ bật cười mất.

Sau cú sốc lớn , Uông Mỹ Lệ không còn thấy lo sợ. Tệ nhất chẳng qua cũng là như vậy, trong lòng cô thậm chí còn vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm.

Cô che miệng cười khẽ, nhã nhặn giống như đang nghe được một chuyện cười.

Trình Văn Lương nhìn sắc mặt tái xanh của mẹ, ngập ngừng nói: "Katherine, cô. . . . . ."

"Gọi tôi là Uông Mỹ Lệ!" Cô không chút khách khí cắt ngang, cũng không thèm kiêng dè, nhìn thẳng vào mẹ Trình nói: “Thật xin lỗi, những đứa trẻ nhà nghèo như chúng tôi không có giáo dục. Hãy xem đi, đến tên cũng tầm thường như vậy."

Lời nói chanh chua của mẹ Trình không hề khoan dung vạch trần thân phận của cô, khiến cô trở lại thành một cô bé lọ lem chỉ có thể ở trong góc tối.

Mà cô còn thảm hại hơn cả cô bé lọ lem —— hoàng tử của cô thấy chết không màng!

Đám cưới hoàn hảo không hoàn thành, nhìn mẹ Trình đang bợ đỡ kẻ hèn yếu Trình Văn Lương, cô cảm thấy thật may mắn.

Dĩ nhiên, kế hoạch chuẩn bị bước vào gia đình danh giá bị phá hỏng, nói không thèm để ý là giả, nhưng mà, thật may là không có tổn thất gì, nhiều nhất, chỉ là mất đi cơ hội đầu tiên gả cho chàng rể rùa vàng. Nếu là chờ đến lúc kết hôn rồi mới bị đuổi ra khỏi nhà. . . . . . Tiền cấp dưỡng nhiều hơn cũng không đủ cho ‘trinh tiết’ của cô!

Cũng có thể, tận trong đáy lòng cô cũng không khát vọng gả cho Trình Văn Lương, vì vậy trừ mất mát không đáng bên ngoài, lại có chút thoải mái.

Mẹ Trình tích cực hít khí, không thể tức giận! Không thể làm mất mặt Trình gia!

Khuôn mặt lạnh lùng cay nghiệt nói: "Quỷ kế cũng đã bị phơi bày, cô còn không chịu đi?" Bà ta hất cằm đầy khinh thường.

Uông Mỹ Lệ bật ra tiếng cười nhẹ nhàng, "Đi? Cầu thần thì dễ tiễn thần thì khó đó!" Nếu cũng lộ mặt rồi, còn cần làm bộ dịu dàng? Hừ!

Thật ra trong suy nghĩ của mẹ Trình, bà ta đã sớm thấy cô không vừa mắt! Lúc trước còn chịu nhẫn nhịn, là vì tính toán đến việc cưới cô về làm dâu, hôm nay không còn kiêng dè việc này nữa, còn phải chịu nhịn để làm cô vừa lòng sao?

Nếu như mẹ Trình vui vẻ nói chuyện, có lẽ Uông Mỹ Lệ còn có thể cảm thấy xấu hổ mà chịu nhận lỗi, nhưng do bà ta vênh váo hả hê nên làm người khác lựa chọn nghênh chiến.

"Cô!" Mẹ Trình thở hổn hển, cắn răng nghiến lợi giống như khủng long bạo chúa, "Tôi đã không bắt cô phải bồi thường tổn thất của Trình gia đã là tốt lắm rồi, cô còn dám khoác lác vô sỉ gây chiến sao? Nói cho cô biết, Trình gia không dễ để cô bắt nạt như vậy, muốn đấu với tôi sao? Coi chừng tôi khiến cô muốn kiếm sống cũng khó! Phi! Đồ đê tiện!"

Uông Mỹ Lệ cũng tức giận không kém, nhìn lại bà ta chằm chằm, " Uông Mỹ Lệ tôi những thứ khác không có, chỉ có một cái mạng này thôi! Bà dám đụng đến tôi, tôi cũng không để bà được yên!"

Lời nói tàn nhẫn của mẹ Trình khiến Uông Mỹ Lệ không muốn nhớ tới, bởi vì nghèo, nên đê tiện?

Vì dám nói ra những lời đó cô muốn bà ta phải trả giá thật lớn!

Hai người phụ nữ cứ như vậy hung hăng nhìn chằm chằm đối phương, mặc dù ở trong chỗ khuất, nhưng cãi vã lớn tiếng như vậy khiến nhiều người tò mò liếc qua. Đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng như vậy, anh hùng Đồ Long của cô xuất hiện.

"Có chuyện gì sao?" Một đôi bàn tay khoác lên hai vai đang tức giận đến phát run của Uông Mỹ Lệ, nhanh chóng làm tan khí nóng của cô. Cô nhắm mắt lại, dựa vào lồng ngực ấm áp của anh.

Anh đã đến, cô biết. Anh chắc chắn sẽ bảo vệ cô!

Mẹ Trình liếc qua thái độ thân mật của bọn họ, hừ mũi một cái: "Nồi nào đậy vung nấy, người nghèo nên xứng với tên ăn xin!" Nhìn anh mặc trên người áo sơ mi cũ rách cùng quần Jeans bạc thếch, cũng biết là một tên ăn xin nghèo, bà ta khinh miệt phất tay một cái, "Đi đi đi! Đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ!"

Uông Mỹ Lệ lúc này không tức giận, thậm chí không mở mắt ra, những lúc có anh, cô chưa bao giờ phải chịu tổn thương. Cô để mình phóng túng tùy ý vùi trong ngực anh giữa nơi công cộng—— Cô luôn luôn được che chở!

Lần này, cô không thèm để ý đến những ánh mắt khác, không quan tâm ý kiến người khác thế nào, không cần giữ hình tượng đáng chết kia nữa! Chỉ muốn núp trong ngực Mạnh Dật Phi chữa thương.

Mạnh Dật Phi nheo mắt lại, lộ ra hơi thở nguy hiểm. "Thu hồi tất cả lời nói, rửa sạch sẽ cái miệng thúi của bà, nếu không kể cả bà là phụ nữ, tôi cũng muốn bà nếm thử quả đấm của tôi một chút!"

Sống an nhàn sung sướng mẹ con Trình thị chưa từng gặp trận chiến bực mình thế này? Mặc dù trong phòng lớn có rất nhiều người, nhưng mà bọn họ không nghi ngờ chút nào lời nói của người đàn ông hung hãn trước mặt!

Làm sao có thể chọc phải loại đàn ông này? Hai mẹ con bọn họ sợ hãi ở chung một chỗ, Trình Văn Lương không dám nhìn thẳng ánh mắt người gây sự Mạnh Dật Phi, kéo kéo tay áo mẫu thân, muốn bà ta mau nghĩ biện pháp.

Đứa con vô dụng!

Mẹ Trình hắng giọng, không cam tâm tình nguyện nói: "Đúng. . . . . . Tôi sai rồi. Được chưa!"

Cổ họng Mạnh Dật Phi truyền ra tiếng gầm nhẹ, rõ ràng lời xin lỗi nhỏ của bà ta khiến anh không hài lòng.

Mẹ Trình toát mồ hôi lạnh, tính toán xem có nên gọi nhân viên an ninh tới hay không, sau đó hung hăng nghênh mặt!

Cảm thấy lửa giận trong lồng ngực anh đang bắn ra, Uông Mỹ Lệ quay người lại, xoa trước ngực của anh, "Đừng làm lớn chuyện, cầu xin anh."

Trình gia có bẽ mặt hay không cô mặc kệ, nhưng cô đâu nhất thiết phải chịu mất mặt. Ngộ nhỡ sự việc phát sinh quá lớn, cô sau này làm thế nào bước chân vào xã hội thượng lưu?

Tay anh vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của cô, thở dài. Băn khoăn của cô, anh thật hiểu hết!

Bàn tay nhỏ bé thon gọn trượt vào trong tay to, "Đi thôi! Chúng ta về nhà."

Không nói nhiều nữa, hai người thong thả tự nhiên hướng tới cửa ra, để lại một bầu không khí căng thẳng, không biết lúc nào thì bùng nổ.

Mạnh Dật Phi đứng trước sô pha nói với Uông Mỹ Lệ: "Vẫn còn đang giận sao?"

Nhìn gương mặt hiểu chuyện của anh, cô mềm lòng mất! Cô kiêu ngạo mà không cần anh thương hại!

Cô đánh mạnh vào người anh, "Anh biết rõ ràng em là giả! Cho dù em có cố gắng diễn thân phận cao quý Katherine, nhưng trong xương tủy em vẫn là Uông Mỹ Lệ thấp hèn! Em hận mình tại sao lại sinh ra trong một gia đình như vậy, em hận cha em! Em hận mẹ em! Em hận anh!"

Mạnh Dật Phi không hề chống cự, mặc cho cô phát tiết. Mới vừa về tới nhà nghe thấy mẹ Uông nói có một quý phu nhân vừa mới từ nhà rời đi, thái độ kiêu căng thăm dò về chuyện của Uông Mỹ Lệ, anh liền lập tức chạy tới khách sạn, may mà cũng không quá trễ.

Cô níu chặt cổ áo anh, "Chúng ta đều giống nhau, mặc kệ có cố gắng như thế nào cũng đều có thể làm người nghèo mà thôi! Cha em nghèo, em nghèo, sau đó đến đời con cháu cũng đều sẽ nghèo hết! Muốn được thành danh sao (thăng tiến)? Muốn gia tài Bạc Vạn sao? Những người xuất thân như chúng ta thì trừ làm kỹ nữ, làm lưu manh, còn có thể có cách nào khác để vớt được nhiều tiền không? Anh hãy nghĩ xem! Khắp trong ngõ ngoài thôn có thấy ai không chê cười những người hạ lưu không?"

Mạnh Dật Phi đau lòng ôm lấy cô, "Không phải như thế, Lệ lệ, tuyệt đối không phải như vậy!" Anh nâng khuôn mặt tràn đầy nước mắt nên nói, "Cho dù không gả cho Trình Văn Lương, em vẫn là nhà thiết kế chính của F&R , bản thân em thành tựu đã đủ thăng chức rất nhanh rồi, không cần gả vào gia đình Hào Môn để thể hiện nữa.

Lệ lệ, hãy suy nghĩ rộng rãi ra, trừ tiền bạc, còn có rất nhiều thứ đáng giá khác để theo đuổi. Em biết không? Ba mẹ em bây giờ đã rất ít cãi nhau, bọn họ hằng ngày đều đợi em trở về nhà. Hãy mở mắt ra! Em sẽ phát hiện, trừ tiền, còn có cái khác đáng giá quý trọng hơn."

Uông Mỹ Lệ không hiểu, bởi vì nước mắt chính là sương mù ___tầm mắt cũng bị giới hạn.

"Trên thế giới?" Ký ức hình ảnh hai vợ chồng lúc nghèo khổ ùa về, cô lắc đầu lẩm bẩm nói, "Ba mẹ em có lẽ sẽ đau lòng vì em gạt bọn họ kết hôn. Nhưng, khi em mang về một khoản tiền lớn trong tương lai, bọn họ cũng sẽ tha thứ thôi. Mất đi một đứa con gái , đổi lấy nửa đời sau áo cơm không ngại, đáng giá, không phải sao?"

"Em đã có ý định không muốn liên lạc với nhà em nữa sao?" Dật Phi không tin nhìn chằm chằm cô, "Em trăm phương ngàn kế là muốn làm phu nhân Trình gia sao? Thậm chí không tiếc dứt thân tình!?"

Giọng điệu của anh khiến cô đau nhói, Uông Mỹ Lệ lớn tiếng hét: "Nếu không em còn có thể làm gì? Nói em thật ra không phải Hoa kiều Pháp sao? Nói rằng thật ra thì cha mẹ em không phải đã chết, mà cha em là một thợ hồ, còn mẹ là bà chủ nhà suốt ngày chỉ biết than phiền không có tiền xài sao? Để cho bọn họ biết em thích với cao? Em cùng Trình Văn Lương không môn đăng hộ đối sao? Sau đó cúi người nhạo báng sao? Không! Như vậy so với bảo em đi chết còn khó chịu hơn nhiều!"

"Cho nên em mới tình nguyện đưa ra từng lời nói dối, lo lắng không biết lúc nào sẽ bị phơi bày à?" Mạnh Dật Phi lắc đầu, "Em khờ quá!"

Đối với hành động ngu xuẩn của cô mà không tức giận là nói dối, nhưng mà, đối với một người sợ nghèo, anh sao có thể nhẫn tâm trách móc nặng nề khi cô hám tiền?

"Anh thì biết cái gì!" Uông Mỹ Lệ hất tay anh ra, "Vì gả cho Trình Văn Lương, em đã chuẩn bị bao lâu anh biết không? Mà hôm nay anh vừa xuất hiện, đã khiến cho tất cả cố gắng của em từ trước đến giờ đều uổng phí hết rồi!"

Thẹn quá hóa giận đã khiến cô không suy nghĩ mà chỉ trích anh nặng nề. Mặc dù đây không phải là lỗi của anh, cô lại để cho anh nhìn thấy mình lúng túng trong tình cảnh tức giận không dứt. Quả bóng bị xì hơi đã không còn gì để mất, cô không cần bất cứ ai tới chia sẻ nỗi đau này, cho dù người đó có là anh!

Hám tiền, là sai lầm sao?

Tại sao không để cho cô truy tìm hạnh phúc, được hưởng cuộc sống vô lo!

Cô cũng không muốn hưởng giàu sang một mình! Cô sẽ âm thầm gởi tiền về nhà, chỉ là không bao giờ gặp mặt ba mẹ nữa mà thôi.

Như vậy, không phải là có hiếu sao?

Không tiền về ở lì trong nhà, hết ăn lại nằm, cả ngày đưa tay xin tiền giống đứa con trai bảo bối, làm người tương đối bất hiếu sao?

Ít nhất trong lòng cô còn có cha mẹ!

Đồng tình trong mắt anh không an ủi được sự tuyệt vọng, ngược lại càng khiến cho đau đớn tự ái hơn. Uông Mỹ Lệ không cho là mình là sai. Đàn ông khát vọng quyền lực, phụ nữ theo đuổi tiền bạc. Như vậy thì có lỗi gì?

Cô không ăn trộm, không tranh giành, nên không cần sợ, chỉ có một việc, cô không dám thừa nhận tình cảm của mình!

Uông Mỹ Lệ mở cửa, "Anh đi đi! Em muốn suy nghĩ kỹ một chút."

Mạnh Dật Phi đi tới bên cạnh cô, "Tại sao lại đau lòng như vậy? Thật ra em không yêu Trình Văn Lương. Bị mẹ hắn phát hiện cũng tốt, khỏi phải tiếp tục ngụy trang."

Cô quay lại, không muốn nhìn anh. Anh luôn là người hiểu rõ cô, trước mặt anh, cô cảm thấy mình trở nên trong suốt!

Mạnh Dật Phi thở dài, "Lệ lệ, gả cho anh đi! Chúng ta cùng nhau đến nước Pháp, không phải là em rất thích thành phố Nice sao? Chúng ta sẽ định cư ở đó, sẽ không ai biết xuất thân của chúng ta, sẽ không có ai xem thường chúng ta nữa."

Lời của anh giống như một luồng điện đánh thẳng vào trong lòng. Gả cho anh ư? Lời đề nghị thật tuyệt!

Nếu như hai mươi năm tới lệ thuộc chính là yêu, vậy cô chắc rằng sẽ thương anh rất lâu. Cho nên chuyện hôn lễ bị hủy, tiếc nuối ngắn ngủi rất nhanh được thay thế bằng sự thoải mái nhẹ nhàng.

Giấc mơ cũng như truyện cổ tích của thành phố Nice, từ đó hoàng tử cùng công chúa trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn . . . . . .

Bọn họ sẽ có con, anh tuấn như anh, xinh đẹp như cô, sẽ là bảo bối của họ.

Mạnh Dật Phi mừng rỡ nhìn thấy cô xiêu lòng, anh liền nói: "Có lẽ lúc bắt đầu sẽ có khó khăn, nhưng không sao, anh sẽ cố gắng làm việc nhiều hơn. . . . . ."

Giấc mộng ngọt ngào bỗng chốc tan biến!

Uông Mỹ Lệ mở to hai mắt, không thể tin được mình lại hồ đồ muốn gả cho anh, sau đó khiến tuổi thơ không chịu nổi lần nữa tái hiện!

Cô khẳng định là mình thương anh , nhưng tình yêu hư ảo có thể làm được gì?

Nếu như cứ để tình cảm chiếm lĩnh, rất có thể , bọn họ sẽ lâm vào tình cảnh cãi vã ồn ào khiến tình cảm buồn bã giống như cha mẹ, rồi sau đó, mặc cho tình cảm có kiên trinh thế nào, đều bị ăn mòn bởi áp lực của cuộc sống khốn quẫn.

Cô không muốn vậy !

Từ lúc cô bắt đầu rời khỏi thôn, cô đã tự nói với mình: tuyệt đối sẽ không trở lại cái xóm nghèo tan hoang đó!

Nếu như cô không để ý đến việc lấy chồng giàu sang nữa, vậy cũng không cần dùng tiền lương để mua sắm quần áo đắt tiền nữa, vì ít nhất cũng phải nuôi sống mình, thậm chí còn có thể hưởng thụ. Bởi nếu đến lúc đã trở thành Mạnh phu nhân, thì tiền lương ít ỏi của cả hai phải làm sao để có thể chống đỡ ba nhà —— nhà cô, nhà anh cùng với nhà của bọn họ.

Cô thương anh, không cần nghi ngờ gì nữa, nhưng đáng tiếc là, phần yêu này không khắc sâu đủ để cho cô bất chấp tất cả lần nữa làm người nghèo khó!

Bỏ qua anh rồi, có lẽ đời này sẽ không bao giờ yêu người khác nữa, như vậy thì sao? Cô chỉ muốn buông xuôi, với tâm hồn trống rỗng thì ở đâu cũng còn có ý nghĩa sao?

Dứt bỏ tình yêu của anh, chắc chắn sẽ là hy sinh lớn nhất của cô, nhưng không thể gả, không phải gả cho anh!

"Không! Em không thể gả cho anh!"

"Không thể?" Thấy được sự kiên quyết của cô, Mạnh Dật Phi không kiên nhẫn vò tóc. "Em không muốn gả cho anh? Sau khi xác định vẫn còn yêu nhau sao?"

Cô rõ ràng mới vừa reo hò thương anh, cũng trong tích tắc đôi mắt sáng nói cho anh biết, cô sẽ không gả cho anh?

Anh không hiểu cô, thật sự không hiểu!

Ánh mắt anh hiện lên sự tố cáo khiến Uông Mỹ Lệ tự ti mặc cảm. Không nên như vậy, cùng nhau đi tới, anh vẫn là người hiểu cô nhất, anh nên sáng tỏ con đường tâm nguyện của cô, người khác có thể chỉ trích cô, phỉ nhổ cô thực tế và hám tiền, nhưng anh không thể!

Anh không nên hy vọng có thể thay đổi cô, khoảng cách giữa hai người rất rộng —— không thể thổ lộ tình cảm chân thành.

Uông Mỹ Lệ ôm lấy mình thật chặt, hít thở khó khăn, cố gắng đè xuống tâm tình kích động.

Nhắm mắt lại, lúc mở ra cô đã có thể điềm nhiên nhìn vào mắt Mạnh Dật Phi, "Đi thôi! Nếu như anh không nhắc đến chuyện kết hôn nữa, chúng ta vẫn có thể làm bạn, nếu như cố gắng ép buộc. . . . . . Chỉ sợ không thể làm bạn được nữa. Nói thật, chúng ta mỗi lần gặp mặt đều cãi vã, quan hệ như vậy em thật sự cảm thấy mệt mỏi."

Lời của cô cũng chính là quyết định của cô. Quyết định này rất đau đớn —— người bị thương chính là anh, mà cũng là cô.

Mạnh Dật Phi nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng khó đoán của cô. Trong tim dâng trào một nỗi khổ sở đến tận trên cổ họng, anh cảm thấy rất thất vọng về cô.

Nếu như cô nói rằng "Hãy để em suy nghĩ thêm một chút", như vậy mặc dù đáp án cuối cùng vẫn là phủ định, cũng không thể gây thương tổn. Ít nhất anh cũng biết mình vẫn còn một chút giá trị trong lòng cô, mặc dù tình yêu nhỏ bé không thể chống lại tiền bạc. Nhưng anh cũng sẽ vui vẻ chấp nhận, là thật! Chỉ cần cô từng có chút do dự.

Anh luôn cho rằng, tình yêu cùng bánh bao, cô sẽ chọn bánh bao, chỉ là không ngờ lại có thể biết kết quả nhanh chóng đến nỗi không hề có sự phản kháng nào.

Thì ra là, cuối cùng cũng vẫn chỉ có anh tự mình đa tình. Trong lòng cô, trừ tiền bạc, nhỏ mọn, cũng không có chỗ cho tình yêu.

Anh có thể hiểu, chỉ là rất khó tiếp nhận.

Nên buông tay, nếu không sẽ càng thêm rắc rối, coi như cô chưa từng nói, mình cũng cảm thấy không thể cùng nhau làm bạn bè. . . . . . Là bạn bè thì có thể không trách móc không hối hận đợi chờ sau lưng cô hai mươi năm sao? Mà anh còn có thể phóng khoáng tuổi trẻ bao lâu nữa?

Cái anh muốn, cũng chỉ là một tấm chân tình, nhưng cô lại vô tâm. Đối với người vô tâm mà mong có sự thật lòng sao? Thật là vô vọng mà!

Mạnh Dật Phi chậm rãi mở miệng trước khi bước ra cửa, giọng nói có phần thâm trầm mệt mỏi ——

"Lúc nãy, anh đã quyết định ích kỷ một lần, hoàn thành giấc mơ tâm nguyện nhiều năm qua của anh. Sáu giờ tối mai anh sẽ bay sang Pháp. Có lẽ. . . . . . sẽ không trở về nữa."

Tâm tư đã thương tổn nhiều rồi nên không chịu nổi đả kích lần nữa, anh chỉ có thể xa chạy cao bay, một mình gặm nhấm nỗi đau, lắng đọng trong lòng phần tình cảm sâu đậm này.

Uông Mỹ Lệ ngạc nhiên nhìn vào bóng lưng chán chường với đôi tay bỏ trong túi, âm thầm rơi lệ, bức tường thành nội tâm yếu ớt liền bị sụp đổ.

Anh muốn đi sao?

Cô vẫn cho là, anh sẽ vĩnh viễn đứng ở sau lưng mình, chỉ cần quay đầu lại là có thể tựa vào khuôn ngực với vòng tay ấm áp . . .

. . .

Sau này, anh sẽ không còn bảo vệ cô sao? Sau này, anh có còn vì mình mà sắp đặt sẵn mọi thứ không? Sau này, anh cũng không còn muốn trách móc gì nữa? Cô cắn chặt môi dưới, không để tâm máu đã chảy. . . . . . Từ trước tới giờ anh luôn là người để tâm! Nắm lấy tay cầm thật chặt đến mức gãy cả móng tay, rất đau, nhưng cố gắng chịu đựng trong lòng. Hãy đi thật xa đi! Một ngày nào đó, anh sẽ biết cô đã đúng, nghèo khó sẽ làm tình yêu phai màu, cô tình nguyện để anh hận mình, cũng không bằng lòng miễn cưỡng kết hợp, sau đó để mặc cho áp lực kinh tế từ từ đục khoét thâm tình trong anh —— cũng như ba mẹ, vì tiền mà tổn thương lẫn nhau.

Đóng cửa lại, cũng là đóng lại bóng dáng ảm đạm bên ngoài, cũng đóng luôn ánh sáng hy vọng trong lòng.

Cô lại lựa chọn lần nữa, mà anh vẫn không cách nào tránh khỏi bị bác bỏ.

Dựa vào cửa, Uông Mỹ Lệ ngã xuống đất, cắn nắm đấm, không để cho tiếng khóc phát ra . Để cho anh ra đi mà không vương vấn gì, cũng là món quà cuối cùng cô tặng anh—— coi như là báo đáp lại tấm chân tình của anh, cũng coi như trả cho sự hy sinh của anh.

Trừ những thứ này, cô không thể làm được gì khác.

Cô vẫn biết. Nếu như đã bị tổn thương, thì sẽ rất khó đền bù. . . . . .

Trải qua một đêm ngây ngô dại dột, cũng chỉ là thân thể mệt mỏi, còn suy nghĩ của cô vẫn sáng suốt.

Sẽ không hối hận, không được hối hận!

Cho dù có anh bên cạnh. Cô cũng sẽ không để cho bất kì kẻ nào có cơ hội kéo mình trở về chịu đựng cuộc sống nghèo khó.

Tiếng chuông cửa vang lên đinh tai nhức óc, Uông Mỹ Lệ nhìn chằm chằm vào cửa. Mặc kệ là ai tới, người đó tốt nhất là chịu được sự tức giận của cô.

Thô lỗ kéo cửa ra, mẹ Trình khinh thường nhìn thấy cô uể oải, "Thế nào? Không muốn mời ta vào sao?"

Uông Mỹ Lệ kích động nói: "Xin thứ lỗi cho tôi không ngờ người có địa vị cao như bà lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp mà ghé đến chỗ thô thiển này, nên không kịp trải thảm đỏ. "Nói xong lập tức xoay người vùi sâu vào ghế sa lon, còn cố ý bắt chéo hai chân, liếc xéo mẹ Trình. Nếu như bà ta muốn tìm phiền toái, dược thôi, cô cũng đang có một bụng tức không có nơi phát!

Mẹ Trình tự nhủ trong lòng phải nhẫn nại, đừng tức giận! Đừng tức giận! Phải nhanh chóng giải quyết xong chuyện quan trọng trước mắt. Bà ta ngồi đối diện với Uông Mỹ Lệ, cau mày không thèm để ý đến cô.

" Hôm nay tôi tới là để giải quyết chuyện của con tôi và cô."

Uông Mỹ Lệ nhíu mày, "anh ta và tôi còn có chuyện gì? Hôn lễ đã kết thúc, không phải sao?" Sau chuyện tối qua, cô không nghĩ mình cùng Trình Văn Lương còn có thể tiếp tục.

"Nếu như bà nghĩ muốn tôi bồi thường tổn thất, thật xin lỗi, tôi tin sau khi điều tra tôi, biết tôi không có khả năng đó. Được rồi, nói đi! Trừ những thứ này còn có chuyện gì?" Đầu đau như búa bổ cô liền trực tiếp làm rõ, không có hứng thú tiếp chuyện không đâu với mẹ Trình.

Thở dài một cái, mẹ Trình không để ý tới việc cô không vui, "Trình gia là gia đình có tiếng tăm, sau sự việc tối qua, các hãng truyền thông đều đang chăm chú quan sát sự phát triển của vụ việc. Tôi tới đây, là muốn thỏa thuận với cô. Tôi muốn quyết định nói ra thông tin, bởi vì cô là con người lẳng lơ, nên Trình gia mới không thể không quyết định từ hôn."

Đây là phương pháp mà bà đã suy nghĩ cả một đêm. Làm như vậy, mặt mũi Trình gia vẫn còn. Nhưng trước hết phải che miệng của cô, Trình gia không muốn cả hai bên đều tổn hại.

Uông Mỹ Lệ cười lạnh chế nhạo nói: "Trình gia đã không cần liêm sỉ nữa, cho nên mới không tiếc lời bịa đặt cho tôi những thứ như vậy. Vậy còn tôi? Sau này vẫn còn có thể làm người à!"

Bản chất lăng nhăng? Chuyện như vậy mà Trình gia cũng nghĩ ra được. Cô tính tình lẳng lơ khi nào? Danh tiếng bị vùi dập một cách ác ý, sau này cô làm sao có thể có chỗ đứng trong công việc nữa đây?

Cô tỏ vẻ thản nhiên, khiến mẹ Trình nóng người. Con nhóc đáng ghét này! Thôi, cương đối cương sẽ chỉ làm tình hình hỏng bét thôi. Phải bình tĩnh!

Mẹ Trình hóa đá tại chỗ lấy một tờ chi phiếu trong bóp da ra, đặt lên bàn đẩy tới trước mặt cô.

Uông Mỹ Lệ liếc qua con số trên tấm chi phiếu, mười triệu tệ! ? Cái giá Trình gia đưa ra rất lớn!

"Số tiền này để mua sự im lặng của cô, đủ chứ!" Mẹ Trình bĩu môi khinh miệt, rốt cuộc cũng là đứa con gái hám tiền, dùng tiền giải quyết đúng là nhanh nhẹn.

Uông Mỹ Lệ trầm tư.

Khi cô thấy mẹ Trình rõ ràng khi dễ đến nỗi thiếu điều muốn đem chi phiếu ném vào mặt mình, thì thẳng thắn dứt khoát nói với bà ta: cô không muốn số tiền dơ bẩn đó! Sau đó thưởng thức bà ta ngạc nhiên luống cuống.

Nhưng, khi tỉnh táo suy nghĩ lại kỹ một chút, cô thật sự muốn có số tiền ấy .

Thôn cũ rồi cũng sẽ bị phá đi, năm triệu tệ mới có thể đủ mua một gian phòng thật tốt để ba mẹ sống yên phận, số còn dư cũng đủ giúp Mạnh Dật Phi không lo thiếu thốn khi tạo nghiệp ở Pháp. Mười triệu tệ. . . . . . Mất đi cơ hội lần này, thì lúc nào cô mới kiếm được một số tiền lớn như vậy?

Cố gắng giữ bình tĩnh, cô một lần nữa hy sinh tôn nghiêm.

Uông Mỹ Lệ dùng ngón tay trỏ cùng ngón giữa gắp lên chi phiếu, "Tôi không ngại bà dùng phương pháp quỷ quyệt gì để đem tất cả lỗi đẩy qua cho tôi, nhưng mà nếu bà quá khoa trương, thì tôi cũng không chắc sẽ không phản ứng." Cô nghiêng người qua, "Muốn cắt đứt tất cả các đường của tôi, coi chừng ép chó cắn bừa."

Cô cảnh cáo nhẹ nhàng khiến mẹ Trình ngầm sợ hãi. Không ngờ Uông Mỹ Lệ thật sự là người lợi hại như vậy, thật khó đoán, đến mặt mũi của mình cũng không coi ra gì. May mà còn chưa kịp cho cô vào cửa, nếu không con trai của mình sớm muộn cũng sẽ bị cô nắm trong lòng bàn tay.

Hừ lạnh một tiếng, đối với hành vi bá đạo của Uông Mỹ Lệ mặc dù không hài lòng nhưng cũng đành miễn cưỡng chấp nhận.

Giao dịch thành công, mẹ Trình tao nhã đứng dậy, "Hãy nhớ, từ nay về sau, Trình gia chúng ta cùng cô không còn quan hệ."

Bởi vì xuất thân khác nhau, nên cũng không cần chấp nhặt với dân bần cùng làm gì.

Uông Mỹ Lệ giơ chi phiếu trong tay ra hiệu mình đã hiểu, mắt cũng không buồn nhìn. Nếu đã nói hết mọi chuyện, còn phải giả bộ dịu dàng ý tứ cho ai nhìn nữa?

Uông Mỹ Lệ cẩn thận đem chi phiếu cất đi.

Chỉ cần có tiền, cô cũng không quan tâm người của toàn thế giới phỉ nhổ cô tham lam, cô luôn luôn biết rõ mục tiêu mình theo đuổi.

Có lẽ. . . . . . Nên quay lại con đường chính rồi.

Cô vốn hi vọng gả vào nhà giàu có, nhưng nếu đã có mười triệu tệ trước mắt, vậy hãy bỏ qua chuyện rùa vàng thôi! Ba mẹ có chỗ ở và sống yên ổn, tương lai cô có thể không còn lo lắng thăng tiến thật nhanh nữa. Còn có thể dùng tiền mình thật sự kiếm được, mặc dù cuộc sống không phải tốt nhất, cũng không phải là quá kém.

Về phần hôn nhân. . . . . . Cô chỉ yêu tiền, mà người cô yêu lại không có tiền, cho nên anh cũng không nói đến kết hôn nữa.

Huống chi, nhớ thương duy nhất trong lòng đã phải ra đi. . . . . .

Cô biết chỉ cần cô đồng ý, là có thể giữ anh lại. Nhưng mà, được đến Pháp vẫn luôn là mơ ước của anh, cô tại sao có thể ích kỷ ngăn cản? Uông Mỹ Lệ cười khổ.

Giữa bọn họ dù sao cũng phải có người có thể đạt được mơ ước chứ!

Mà cô sẽ ở lại, thay anh chăm sóc cha mẹ anh —— giống như anh thường làm.
Bình Luận (0)
Comment