Ở doanh trại, Kiều Âu là Phó Đoàn trưởng, có một mình một phòng ký túc,
nhưng mà căn phòng tương đối đơn giản: Một phòng ngủ, một phòng tắm, một ban công. Bố trí như vậy, còn thiếu một phòng khách so với phòng trọ
đơn, nhưng mà so sánh thì ký túc xá tập thể anh ở lại có thêm bình nước
nóng và điều hòa.
Tư Đằng dừng xe dưới ký túc xá của Kiều Âu, Kiều Âu cười xấu xa:
“Tình Tình, đêm nay anh ở lại đơn vị không về, hay là Tình Tình ở lại cùng anh đi?”.
Lam Thiên Tình kì kèo mè nheo ngẩng đầu lên ngó ra từ ghế sau, cắn môi nói:
“Không được, ngày mai anh còn có cuộc thi, cứ để cho anh Tư Đằng đưa em
về nhà đi, hơn nữa, cặp sách của em còn đang ở trường học!”.
Trong lòng cô vẫn luôn nhớ, hôm nay bị chuồn chuồn quấy nhiễu một trận,
làm lỡ một buổi học không nói, bây giờ cặp sách của cô cũng để quên ở
trường học, bài tập hôm nay phải làm sao đây?
“Khụ khụ, mấy ngày hôm nay có Tình Tình ở cùng, buổi tối anh ngủ cũng
rất yên tâm, nếu đêm nay Tình Tình không ở lại, sợ là anh sẽ bị mất ngủ, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến thành tích cuộc thi ngày mai, vậy phải làm sao
đây?”.
Kiều Âu vừa nói, vừa buồn cười liếc trộm cô, thấy cô không có động tĩnh
gì, khóe miệng anh tà ác dương lên, nở một nụ cười đáng đánh đòn:
“Anh định nói, chào hỏi qua trường học của em, giải thích rõ sự việc
ngày hôm nay một chút, xem ra, không có người ở bên nhắc nhở, khiến cho
anh không tốt, quên mất chuyện này!”.
Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn!
Tư Đằng nhịn cười, anh đương nhiên biết phòng của Kiều Âu chỉ có một cái giường lớn, ngay cả sofa gì cũng không có. Nếu như Lam Thiên Tình ngủ
lại, không cần phải nói, nhất định sẽ bị sói xám ăn tươi nuốt sống rồi…
Anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn rối rắm lại đang nghiến răng của Lam Thiên
Tình, trêu tức, thêm dầu vào lửa:
“Kiều thiếu, cậu đừng đùa, đối với Lam tiểu thư mà nói, đến trường là
một việc lớn, Kiều thiếu nhất định phải nhớ giúp Lam tiểu thư, dạo này
để đạt được vài cơ hội phỏng vấn trúng tuyển đại học phải trả bao nhiêu
tâm huyết và nỗ lực!”.
Cái gọi là tâm ý của chủ, là cấp dưới tất nhiên phải hết sức đạt được,
huống hồ Tư Đằng và Kiều Âu không đơn giản là quan hệ chủ tớ.
Lam Thiên Tình vừa thấy như vậy, trong mắt đen lúng liếng chuyển động,
hai nắm tay nhỏ nắm khẩn trương, trên mặt lại bỗng nhiên nở một nụ cười
ngọt ngào động lòng người:
“Anh, buổi tối khi nhắm mắt, chỉ cần anh tưởng tượng Tình Tình đang ở
bên cạnh anh là được rồi, nếu như anh sợ quên đến trường học em chào hỏi thì sau khi về nhà Tình Tình có thể gọi điện thoại nhắc nhở anh, anh
yên tâm mà về ký túc xá đi!”
Ôi ôi ~ đầu óc cô bé chuyển động rất nhanh.
Kiều Âu và Tư Đằng liếc nhìn nhau, đều nhìn ra trong ánh mắt đối phương có sự tán thưởng đối với Lam Thiên Tình.
Chẳng qua, con thỏ nhỏ cơ trí cũng không bằng sói xám lớn giảo hoạt!
“Khụ khụ, Tư Đằng, vừa rồi di động tôi hết pin cậu có mang sạc điện thoại của tôi không?”
Tư Đằng lắc đầu, vẻ vô tội nói:
“Không mang.”
Kiều Âu làm vẻ mặt khó xử, lầm bầm lầu bầu:
“Như vậy, không phải là từ giờ đến kết thúc thi ngày mai, tôi cũng không có di động dùng sao?”
“Đúng vậy, Kiều thiếu, không có di động dùng, sẽ chậm trễ rất nhiều việc.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như, điện thoại Lam tiểu thư gọi cho Kiều thiếu, Kiều thiếu không nghe được, lại ví dụ, Kiều thiếu muốn gọi điện cho trường học của Lam
tiểu thư, cũng không gọi được.”
Đỉnh đầu Lam Thiên Tình nhất thời có một đám quạ đen. Chủ tớ hai người kẻ xướng người họa, thật sự coi như cô đã chết?
“Anh!”
Bỗng nhiên cô gào to một câu, sao đó nở nụ cười cực kỳ dịu dàng:
“Anh, chúng ta lên đi!”
Nói xong, cô vẫn giữ nụ cười nho nhã lễ độ như trước, nhanh chóng mở cửa xe trốn ra ngoài, ngoan ngoãn chờ đợi.
Ánh nắng chiếu ấm áp hắt lên thân hình nhỏ nhắn mềm mại Lam Thiên Tình,
giống như một bức tranh màu nước linh động, một cảm giác ấm áp của mùa
xuân, mê người của mùa thu, đẹp đến nỗi Kiều Âu nhìn muốn lóa mắt.
“Kiều thiếu, chú ý nước miếng.”
Tư Đằng tốt bụng nhắc nhở, lại nhận được ánh mắt lạnh của Kiều Âu:
“Tới địa ngục đi! Tiểu tử nhà cậu ngứa da phải không?”
“Khụ khụ, Kiều thiếu, buổi tối cần chú ý một chút, tiết chế một chút, sáng mai và chiều mai đều có cuộc thi đấy!”
Kiều Âu liếc mắt nhìn Tư Đằng một cái, lười phản ứng lại, mở cửa xe chạy nhanh về phía con thỏ nhỏ.
Phòng của Kiều Âu ở lầu hai, là gian phòng ở trong cùng. Vào lúc này,
toàn quân khu đang trong huấn luyện hoặc đi học, căn bản là không có
người đi lại, cho nên Kiều Âu kéo Lam Thiên Tình đi vào khu nhà toàn đàn ông, cũng không có ai nhìn thấy.
Lúc anh mở cửa phòng cho Lam Thiên Tình vào nhà, Lam Thiên Tình hoàn toàn trợn mắt.
Bởi vì là mô hình ngôi nhà quá mức đơn giản, cho nên vừa nhìn là hiểu ngay.
“Anh, chỗ này, chỉ có một cái giường hả?”
Kiều Âu cũng không trả lời cô, trước tiên lách người kéo cô vào phòng,
sau đó trở tay khóa cửa lại, nhấc cả người cô bế quẳng lên giường lớn,
tất cả động tác đều nhanh chóng giống như anh đã từng diễn luyện qua vô
số lần trong đầu, thành thạo như vậy, lưu loát như vậy.
Không đợi Lam Thiên Tình kịp phản ứng, anh nặng nề mà đè ép lên, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của cô lên hôn nồng nhiệt.
Nói thật, Kiều Âu không định như vậy, anh một lần nữa tự nói với bản thân phải kiềm chế, nhưng mà anh không nhịn được.
Anh tự nhận mình không phải là người trọng ham muốn tình dục, trước khi
biết Lam Thiên Tình, anh vẫn luôn có cuộc sống thanh tâm quả dục. Anh đã từng buồn bực, từng rối rắm, nhưng sau khi gặp được người con gái mà
mình muốn quý trọng nhất thì mọi việc lại thành thế này nhỉ?
Lam Thiên Tình vĩnh viễn sẽ không biết, mỗi lần cô tới gần Kiều Âu,
hương thơm vị táo tươi mát đều dễ dàng gợi lên dục vọng của anh, nếu như có sự tiếp xúc tứ chi, dục vọng này sẽ biến thành cỏ dại lan tràn.
“Ưm ~ Anh!”
Cả người Lam Thiên Tình đều run run lên, bởi vì Kiều Âu điên cuồng hôn
môi dã chiến đấu tới chiến trường là cổ của cô, ngay cả bàn tay to của
anh cũng bắt đầu quá đáng, tùy ý trêu chọc trên cơ thể cô.
“Anh!”
Kiều Âu như là điên rồi, mắt điếc tai ngơ với tiếng gọi của cô, hơn nữa hai, ba lần lột sạch đồ trên người cô.
Thân mình non nớt, chưa từng có cảm giác như vậy, như có một luồng điện
chạy trong máu, lan tràn vào mỗi dây thần kinh trên người, mẫm cảm mà
nóng bỏng.
Trong nháy mắt đó, cô choáng váng, cô thậm chí còn suy nghĩ, trước kia
cha nuôi chuốc cô say, đưa đến trên giường người khác, ngay cả đối
phương là ai cô cũng không biết, mà hiện tại, Kiều Âu đối với bản thân
rất tốt, nếu Kiều Âu thật sự muốn cô, vì sao cô không thể dành cho Kiều
Âu?
Có lẽ giờ phút này Lam Thiên Tình còn chưa nhận thấy được, trong tiềm
thức của cô, không còn bài xích việc thân thiết với Kiều Âu, điều này có nghĩa là, trong lòng cô, khả năng đã có người đàn ông này.
Sau đó, lúc cô bỏ không giãy dụa nữa, nhắm hai mắt lại hạ quyết tâm, trong đầu bỗng hiện ra quảng cáo dán trong cái ngõ nhỏ:
Chữa trị màng trinh.
Trời ơi! Suýt chút nữa quên mất vụ này!