Lỗ tai Kiều Nhất Phàm cũng sắp bị đứa con trai không có tiền đồ này rống hỏng, ông bất đắc dĩ, Lam Thiên Tình kiên quyết yêu cầu ông, muốn rời
khỏi Kiều Âu. Nguyên bản là lỗi của ông, là ông làm Lam Thiên Tình bài
xích muốn rời khỏi Kiều Âu. Nhưng mà ông cũng không có biện pháp, khuyên cũng đã khuyên, giữ cũng đã giữ, hay con bé tính khí bướng bỉnh, nói gì cũng không chịu nghe lời, ông còn có thể làm sao? Chỉ có thể đặt oan ức này dưới lưng!
“Đúng là ba đổi binh chủng cho Tình Tình! Chủ nhà của nhà họ Kiều, không có chút tài năng sao có thể đảm nhiệm? Ban đầu không phải con cũng bị
mẹ nuông chiều giống như bảo bối, vừa vào bộ đội đặc chủng, lúc ra không phải là phó đoàn trưởng sao?”
Kiều Âu tức giận, bên người còn vang lên tiếng đóng cửa xe:
“Làm sao có thể giống nhau được? Con là đàn ông. Tình Tình còn là một cô bé vị thành niên!”
“Biết con bé là vị thành niên, vậy thì con cứ an phận thủ thường đợi con bé lớn lên không được à?”
“Có phải ba cố ý không? Ba không muốn con cưới cô ấy!”
“Con!”
Nhìn đi, nắng hè chói chang, không chỉ có nhiệt độ tăng lên mà ngay cả
lửa giận cũng tăng nhanh, hai người cứ cha một câu con một câu, một
tiếng lại cao hơn một tiếng, cuối cùng Kiều Âu mềm nhũn người, bất đắc
dĩ nói một câu:
“Tình Tình ở liên đội nào? Chính trị viên và đội trưởng là ai?”
Kiều Nhất Phàm cảm nhận được sự thất vọng của Kiều Âu, trong lòng biết
là con trai đang đau lòng cho Lam Thiên Tình, nhưng bộ đội đặc chủng có
kỷ luật của bộ đội đặc chủng, hiện tại tâm trạng Lam Thiên Tình vẫn
trong thời kỳ xúc động, không thích hợp gặp mặt Kiều Âu. Còn có, chuyện
tình 16 năm trước, Kiều Nhất Phàm còn chưa giải thích rõ với Kiều Âu.
“Con nghĩ cũng đừng nghĩ! Có chuyện gì đợi Tình Tình kết thúc đợt quân huấn cho học sinh mới rồi nói!”
Nói xong, Kiều Nhất Phàm quả quyết cúp điện thoại.
Thở dài một tiếng, trong lòng ông khổ không ít hơn hai đứa bé, đau lòng
và chua xót nhiều năm qua, cộng thêm việc thiệt thòi của hai đứa nhỏ hôm nay, từng chút một đều xé lòng Kiều Nhất Phàm. Rốt cuộc ông cầm điện
thoại lên, gọi sang liên đội của Lam Thiên Tình.
Chỉ trong chốc lát, thư ký gửi cho ông một bản fax, đây là bảng giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi huấn luyện trong ba tháng của Lam Thiên Tình.
Kiều Nhất Phàm nhìn kỹ cường độ huấn luyện phía trên, hai hàng lông mày
càng nhíu chặt.
“Súng xạ kích, chạy nhanh một đoạn dài, bơi qua chướng ngại trên nước, chạy việt dã qua chướng ngại…”
Sợ là những thứ này đều là những thuật ngữ chuyên nghiệp mà Lam Thiên
Tình chưa từng thấy qua, từng chữ một chói mắt trên giấy, đang khiếu
chiến trước thân thể cực hạn của Lam Thiên Tình, cũng đã khiêu chiến
nghiêm trọng sự nhẫn nại của Kiều Nhất Phàm.
Bất kể là nói gì, nhìn Lam Thiên Tình chịu khổ, ông không chịu được.
Vốn định đưa một bản qua cho Kiều Âu, bây giờ nhìn lại, thôi đi, nếu
không thì không biết Kiều Âu sẽ làm chuyện kinh thế hãi tục tới đâu!
----------
Lại nói, dọc theo đường đi tới trường quân đội núi Thúy Bình, Lam Thiên
Tình gần như khóc hết nước mắt, tài xế cũng không dám lắm mồm, chỉ có
thể trơ mắt nhìn cô dùng hết hộp giấy trên xe.
Tuy nói là trong nội thành nắng hè chói chang, khô nóng khó chịu, nhưng
đây là ngoại ô, lại ở trên núi, cỏ cây tươi tốt, không khí mát mẻ, sau
khi xuống xe, gió nhẹ lướt qua gò má, từng đợt mát mẻ, tối đa cũng chỉ
hai lăm hai sáu độ, rất thích hợp nghỉ hè.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô đã đi đến trước sĩ quan ở cửa của
doanh trại. Anh ta nhận ra được tài xế riêng của Kiều Nhất Phàm, cung
kính làm quân lễ, sau đó hoàn thành giao tiếp nghi thức, đưa Lam Thiên
Tình đi.
Trong nháy mắt chân nhỏ vượt qua cửa sắt lớn dày đặc, trong lòng Lam
Thiên Tình kêu lộp bộp, tiến lên hai bước, sau lưng, hai lính trinh sát
một trái một phải nặng nề đóng cửa sắt lại, từ đó cô sống trong kiếp
quân lữ, trong cửa ngoài cửa là hai bầu trời!