"Khụ khụ, cái đó, Tình Tình này, có thể bác sĩ tay chân vụng về, xét
nghiệm sai lầm thì sao? Hay là chúng ta đi Bệnh viện Quân khu thử máu
một lần nữa xem.”
Lam Thiên Tình nghe lời của Đoạn Hề Trạch hơi gượng ép, lại thấy mấy người kia né tránh ánh mắt của cô, thì cô đã hiểu.
Mắt cô nháy mấy cái, nhìn Đoạn Hề Trạch cười một tiếng, nói: “Thật ra
thì cũng không sao hết. Nếu cháu không phải là con cháu nhà họ Đoàn, thì cháu vẫn là Lam Thiên Tình nha. Mọi người cũng không cần phải cảm thấy
có lỗi với cháu, thật đấy, Tình Tình cũng cám ơn những ngày qua mọi
người đã quan tâm đến cháu.”
Dưới ánh mặt trời ấm áp, người con gái linh động dí dỏm nhún nhún vai
với bọn họ, bộ dạng không sao cả, phối hợp với khuôn mặt trắng bệch lại
cố tình buông lỏng, rạng rỡ phát sáng, xinh đẹp đến nỗi làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào, khéo léo làm cho người ta phải đau lòng thay
cô.
Thấy Đoạn Hề Trạch không nói lời nào, Lam Thiên Tình xoa xoa hai tay
nhỏ, phủi mông, đem hai tay chấp sau lưng: “Không còn sớm nữa, mau đưa
cháu về đi. Thành tích của cháu đã không được tốt lắm, giờ mà không trở
về, sợ là điểm học phần sau đã thấp còn thấp hơn á, hì hì.”
Ngũ Họa Nhu đứng sau lưng cô nhìn thấy rõ ràng tay cô đang run rẩy. Lòng Ngũ Hoa Nhu nghĩ, nếu lúng túng và mất mác đều trút hết người cô, đoán
chừng cô sẽ khóc đến chết đi.
Nhưng Lam Thiên Tình lại đón lấy ánh mặt trời, mọi chuyện đều hiểu, lòng người khéo léo, nở nụ cười vui vẻ với mọi người, mà đem đôi tay run rẩy kia để sau lưng, một mình chịu đựng.
"Tình Tình ~ đi xét nghiệm lại một lần nữa đi! Biết đâu kết quả sẽ khác thì sao!”
Lập tức, Ngũ Họa Nhu đến gần, trên môi Lam Thiên Tình vẫn còn nở nụ
cười, cho nên, dù vành mắt đã đỏ, cô cũng chỉ có thể cười với cô (Lam
Thiên Tình). Cô rất sợ mình không khống chế được mà khóc lên, thì tôn
nghiêm và sự chống đỡ đau khổ từ nãy giờ của Lam Thiên Tình sẽ sụp đổ,
phá thành từng miếng nhỏ.
Đoạn Hề Trạch hít sâu một hơi, ông không nghĩ đến cô bé này lại nhạy cảm như vậy, lại huệ chất lan tâm nữa. Nhìn khuôn mặt cô giống như hình em
gái ông, ông nghĩ, coi như cô không phải cháu ngoại ruột của ông, nhưng
nếu như đã gặp được cô, thì cũng là duyên phận.
"Tình Tình, cậu sẽ dẫn con đi xét nghiệm lần nữa. Nếu kết quả vẫn như
vậy, thì Tình Tình nè, con làm con gái nuôi của cậu được không?”
Khóe miệng Lam Thiên Tình vẫn mỉm cười như cũ, nhưng lần này thì không nói câu nào.
Cô còn có thể nói gì đây, vốn cho là có thể tìm được người thân, nhưng
rốt cuộc lại nhiều thêm một người cha nuôi. Kiều Nhất Phàm nói cô chính
là do ông nuôi dưỡng, Bùi Đồng Tuyên cũng nói vậy, bây giờ lại thêm một
người Đoạn Hề Trạch.
Lam Thiên Tình cô chỉ là một cô nhi, có tài đức gì mà được nhiều danh
môn muốn nhận cô làm con gái nuôi? Huống hồ, cho dù là con gái nuôi,
cũng vẫn là người được người khác bố thí, không phải ruột thì không phải ruột thịt, đến lúc mấu chốt, cô chính là người đầu tiên bị loại bỏ.
Trong đôi mắt đẹp đầy sương mù, đỉnh đầu quật cường cũng chậm chầm cúi
xuống, hai hàng lông mi thon dài chớp chớp, cượng ép những giọt nước mắt long lanh sắp rơi xuống.
Kiều Nhất Phàm không nhìn nổi rồi. Cả Bùi Đồng Tuyên cũng không nhìn nổi nữa.
Bọn họ không ngờ mình lại có thể thương hại đối với một cô bé như vậy!
Nhìn bộ dáng của cô, rõ ràng rất đau lòng mà lại không dám thể hiện ra,
làm cổ họng của bọn họ như có cái gì chặn lại.
Kiều Nhất Phàm bước tới ôm vai Lam Thiê Tiình, nói: “Đi, ba dẫn con đi
xét nghiệm lần nữa! Nếu vẫn giống như vậy, không sao, cùng lắm thì con
chính là con dâu nhà họ Kiều chúng ta, ba sẽ luôn là người ủng hộ con và Kiều Âu ở một chỗ.”
Bùi Đồng Tuyên ho khan hai tiếng, vì che giấu cảm xúc vừa rồi, mà giọng
nói có chút khàn khàn: “Tình Tình, lần này chúng ta sẽ đem mẫu máu chia
làm bốn phần, đưa đến bốn bệnh viện Quân khu của bốn nhà trong thành phố để xét nghiệm. Con nghĩ lại xem, những bệnh nhân khi được thông báo là
mắc bệnh nan y, họ sẽ đi đến bệnh viện khác để xét nghiệm lại. Huống
chi, chuyện nhận tổ quy tông là chuyện lớn, sao có thể làm qua loa
đượchc ứ? Biết đâu nếu bỏ lỡ cơ hội nhận lại người thân, thì đây sẽ là
tiếc nuối lơn nhất trong đời con và gia đình con đấy?”
Đứng ở một bên, sau khi biết được kết quả AND, ông liền bắt đầu phân
tích, tỉ mỉ nghĩ lại nếu Lam Thiên Tình không phải con gái Đoạn Hề Viên, lại phát hiện, căn bản không có khả năng này.
Mười sáu tuổi, từ nhỏ là cô nhi, lại gống như Đoạn Hề Viên, thêm dị ứng với cây vải.
Nhiều lý do như vậy, mà phần báo cáo AND này do máy móc làm, đừng nói
con người cũng có khi sai lầm, mà cả máy móc cũng có lúc hư hỏng cần sửa chữa. Thực tế đã có nhiều minh chứng như vậy, mà còn không đấu lại một
bản báo cáo chó má này, Bùi Đồng Tuyên không tin!
Trừ phi đến Bệnh viện tốt nhất thành phố xét nghiệm. nếu kết quả vẫn như vậy, ông mới tin!
Lam Thiên Tình đã không ôm hy vọng gì, nhưng khi Đoạn Hề Trạch nghe Bùi
Đồng Tuyên nói xong, tâm vốn buồn chán liền dấy lên một tia hy vong mơ
hồ. Đúng vậy, chuyện nhận tổ quy tâm là chuyện lớn, làm sao chỉ xét
nghiệm một lần? Nếu thật bỏ qua cơ hội này, chính là tiếc nuối cả đời,
sau khi ông chết, sao có thể đi gặp em gái mình chứ?
Mọi người vừa khuyên vừa dỗ, kéo Lam Thiên Tình lên xe.
Ngũ Họa Nhu vẫn ở bên cạnh cô, cầm tay cô thật chặt kéo đi, lại phát
hiện bàn tay cô hoàn toàn lạnh lẽo, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi!
Đây chính là rối rắm vô cùng mới sinh ra phản ứng như thế này nha!
Một đường nhìn nhau, chẳng nói gì mà chạy đến bệnh viện, lấy máu xong,
quân y dựa theo yêu cầu của Kiều Nhất Phàm, đem hai phần mẫu máu chia ra bốn ống nghiệm, dán nhãn lên, rồi lấy ba ống phong kín kỹ để vào ba túi hồ sơ chuẩn bị sẵn.
Kiều Nhất Phàm ra lệnh cho người đưa ba cái túi đến ba Bệnh Viện lớn
khác, bốn phần báo cáo của bốn bệnh viện do bốn nhà mở sẽ đồng thời có
kết quả sau ba ngày.
Làm xong những thứ này, Đoạn Hề Trạch kiên trì đưa Lam Thiên Tình về
biệt viện của nhà họ Đoàn, hơn nữa kiên nhẫnbảo cô ở đây chờ ba ngày rồi nói sau.
Đều nói đau thương đến chết tâm, vết thương khi chia tay với Kiều Âu vẫn chưa khép, Lam Thiên Tình lại bị những chuyện ô long đả kích mạnh mẽ,
mặc cho Ngũ Họa Nhu dốc hết sức khuyên nhủ, cô vẫn yên lặng không nói,
mặt không đổi, không khóc, cũng không nháo, cả người cứ yên lặng nằm
trên giường, mắt nhìn trần nhà đến ngẩn người.
Lúc sắp ăn cơm, thì Ngũ Họa Nhu nhận được điện thoại của Tư Đằng, nói muốn gặp cô, hẹn cô ra ngoài ăn cơm.
Ngũ Họa Nhu nhìn Lam Thiên Tình như cái xác không hồn, đành bất đắc dĩ
thở dài, trả lời: “Thôi đi, Tình Tình như bây giờ, em nhìn đã đau lòng
muốn chết rồi. Em sợ, chân trước vừa đi, chân sau cậu ấy sẽ làm chuyện
gì dại dột thì không tốt đâu”.
Tư Đằng nghe xong lời này, sửng sốt một chút. Ngay sau đó khóe miệng dần dần méo, đây chẳng phải bộ dạng đang thất tình sao? Hiện tại, không
phải Kiều Âu cũng có bộ dạng nửa sống nửa chết sao? Tình huống như vậy,
Kiều Âu vẫn còn có hy vọng đi.
“Vậy thì hai người cùng đến đi, bọn anh không có cách đi vào, nhưng em
và thiếu phu nhân có thể ra ngoài nha. Đến mười giờ thì bọn anh sẽ đưa
hai người về”.
Ngũ Họa Nhu nâng trán, cẩn thận từng ly từng tý nghiêng người nhìn,
xuyên qua cánh cửa, cô thấy Lam Thiên Tình yên ổn nằm trên giường, âm
thanh hạ thấp, nói: “Các anh còn chưa biết sao? Hôm nay đã có kết quả
AND, Tình Tình và nhà họ Đoàn không có quan hệ gì, sau đó, mọi người
khuyên bảo, cậu ấy mới đi xét nghiệm lại một lần nữa, kết quả còn chưa
biết. Hiện giờ, Tình Tình như người không hồn, cả ngày cũng không ăn gì, không nói, không cười, động cũng không động, mí mắt rất lâu mới nháy”.
“Tại sao có chuyện như vậy?”.
Quả thật Tư Đằng nghe Ngũ Họa Nhu nói xong thì ngây ngẩn cả người. Tối
hôm qua, anh và Kiều Âu ở trong nhà trọ, anh đã chăm sóc Kiều Âu khi cậu ta ói, tắm, rồi thay quần áo, đến trưa thì Kiều Âu mới tỉnh rượu, anh
lại giúp cậu ta mua chút thuốc giải rượu, còn mua chút cháo cho cậu ta.
Vừa xong thì Kiều Âu liền kêu anh liên lạc với Ngũ Họa Nhu, dặn dò phải
nói nhẹ, chăm sóc kỹ cho Lam Thiên Tình, nhưng cũng không quên hỏi chút
tin tức của Lam Thiên Tình. Dĩ nhiên, Tư Đằng rất vui vẻ đi làm, anh đã
nhớ cô muốn phát điên rồi, bởi vậy mới có cuộc gọi như bây giờ.
“Cái đó, trước em khuyên cô ấy nên ăn uống một chút. Đừng lo lắng! Đúng
rồi, phòng của các em có máy tính không? Có thể coi video được không?”.
Ngũ Họa Nhu cẩn thận nhìn Lam Thiên Tình, nhỏ nhẹ nói: “Có có, mấy ngày
qua em dùng để chơi Đấu Địa chủ đó”. (Đấu Địa Chủ: landlords- bài tú lơ
khơ)
Bên kia điện thoại sửng sốt một lát, sau đó truyền đến âm thanh âm trầm: “Anh thấy hai ngày qua em vui đến quên cả trời đất luôn rồi, có máy
tính mà không nói chuyện video với anh? Có phải anh không gọi cho em, em cũng không nhớ, anh gửi tin cho em, em không hồi âm. Rốt cuộc em có nhớ đến anh không hả?”.
“À? Ách, không phải hai ngày nay, em ở cùng với Tình Tình sao?”.
“Em… không có lương tâm mà!”. Tư Đằng chửi nhỏ một câu, ngay sau đó,
thái độ liền mềm nhũn: “Tiểu Nhu~~ Anh rất nhớ em nha. Về sau em nhớ
phải chủ động gửi tin nhắn cho anh, dù anh có bận cỡ nào, cũng sẽ hồi âm cho em”.
Lòng Ngũ Họa Nhu vô cùng ngọt ngào, ngọt ngào nói: “Biết rồi”.
Tư Đằng được voi đòi tiên: “Biết, vậy phải làm thế nào?”.
“Một lát sẽ lên video, có thời gian thì sẽ gửi tin hoặc gọi điện cho
anh, một lúc mọi nơi đều nghĩ đến anh, trừ anh ra, cũng không thân cận
với người đàn ông khác, chỉ tốt với mỗi mình anh”.
Ngũ Họa Nhu dựa vào những câu thường thấy trong tiểu thuyết ngôn tình
trên mạng, hả hê nói một lèo, nghĩ thầm , khẳng định lúc này Tư Đằng rất cảm động và thỏa mãn đi. Ai ngờ, Tư Đằng lại nhảy vọt lên, nói: “Tiểu
Nhu, em hãy mau cho anh biết, anh là bạn trai thứ mấy của em, hử?”.
Ngũ Họa Nhu sững sờ, không hiểu, bởi vì anh là người đầu tiên cô yêu,
cái này cô đã nói qua rồi nha, chẳng lẽ anh quên? Đang định mở miệng, Tư Đằng ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, như vậy đi, một lát nữa chúng ta sẽ
nói chuyện qua video. Anh cúp máy đây.”
Nói xong, liền cúp như vậy.
Ngũ Họa Nhu càng ngày càng khó hiểu, đều nói lòng của con gái như mò kim đáy biển, giờ nhìn thử xem, đầu óc con trai cũng không phải người bình
thường có thể hiểu nha.
Tám giờ tối, quản gia đưa đến hai phần cháo gà xé sợi, còn có vài đĩa
thức ăn nhẹ, Ngũ Họa Nhu khuyên Lam Thiên Tình ngồi dậy ăn, nhưng nói
thế nào, cô cũng nằm yên bất động.
Ngũ Họa Nhu nói, coi như không muốn ăn cơm, thì cũng phải uống một chút
nước, nếu không làm sao chịu được chứ? Còn nói, ba ngày sau cô phải về
bộ đội rồi, thì thân thể phải khỏe mới được. Dù sao lúc không có Đoạn Hề Trạch, mỗi ngày đều trôi qua như vậy, giờ Đoạn Hề Trạch xuất hiện, dù
có hơi thay đổi một chút, nhưng nếu không phải người một nhà, thì cùng
lắm là trở về đoạn thời gian trước thôi, coi như một tuần này cô được
đang nghỉ ở một biệt viện cao sang đi.
Cuối cùng, sau khi Ngũ Họa Nhu nói đến khô cả miệng, Lam Thiên Tình mới
mềm nhũn bò dậy, đưa tay cầm lấy ly nước, Ngũ Họa Nhu làm sao mà bỏ qua
cơ hội được, liền ép cô ăn nửa chén cháo gà xé sợi, rồi nhìn cô cười xấu xa, trong mắt thoáng tia ranh mãnh và thấp thỏm.
Mắt Lam Thiên Tình thấy cô như vậy, lòng cũng ấm áp.
“Tiể Nhu, cậu thật giống thiên sứ. Có cậu ở đây, thật tốt”.
“Hì hì, cậu nói thế làm mình ngượng ngùng nha. Thôi thôi, mau uống nhanh đi”.
Ngũ Họa Nhu cười cười, nhìn Lam Thiên Tình ăn chút cháo, thỉnh thoảng
còn gắp cho cô hai miếng dưa chuột muối, sau khi nhìn Lam Thiên Tình ăn
xong nửa chén cháo, cô mới vui vẻ ăn bữa tiệc Mãn Hán.
Vừa tính đi lấy khăn giấy, thì di động run lên, là tin nhắn của Tư Đằng, chỉ có một dòng chữ: “Nhìn ra cửa sổ!”
Ngũ Họa Nhu cau mày, người nhảy lên, bước nhanh đến cửa sổ, nhìn xuống, không nhìn còn tốt, vừa nhìn đã giật nảy mình.
“A! Quỷ!”
Sắc mặt tái nhợt, nhảy lên giường, bò vào ổ chăn của Lam Thiên Tình, cả người run rẩy, làm cho cô không giải thích được.
Lam Thiên Tình khẽ xoay đầu, nhìn cửa sổ, không thấy gì, vì vậy vỗ nhẹ
lưng Ngũ Họa Nhu, trấn an: “Đừng sợ, để mình đi xem một chút.”
Mang vào dép lê nhỏ dưới giường, Lam Thiên Tình đi đến cửa sổ, Ngũ Họa
Nhu nằm trên giường, khóe môi cong lên, đầy vẻ cơ trí nhưng rất đáng
yêu.
Thời gian giống như là bị ma phép làm cho dừng lại, bên ngoài cửa sổ,
trời đầy ánh sao, vô số đom đóm bay như ảo mộng. Lam Thiên Tình bị khung cảnh trước mắt mà nói không ra lời, cô không tự chủ được mở cửa sổ, thì có hai con đom đóm bay đến, xuyên qua thủy tinh trong suốt, bay vào
trong phòng.
Đã gần tới tháng mười, mà ban đêm có thể thấy nhiều đom đóm như vậy, thật sự rất không dễ dàng nha.
Khóe miệng dần dần cong lên, giờ phút này, bao nhiêu phiền não cũng dần
biến mất, hầu như không còn, mà sâu trong linh hồn cô giống như bị cái
gì đó nắm chặt dẫn dắt đi, từ từ thay đổi.
Chỉ một lát sau, một chiếc đèn Khổng Minh từ phía Tây viện nhẹ nhàng bay lên, Lam Thiên Tình giật mình, vì trên đèn Khổng Minh viết mộ bài từ:
“Tiêm vân khéo lấy, Phi Tinh truyền hận, ngân hà xa xôi ám độ.
Một gặp lại, liền thắng lại nhân gian vô số.
Nhu tình tựa thủy, ngày cưới Như Mộng, nhịn chú ý thước kiều đường về.
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại sớm sớm chiều chiều.”
Từng chữ, từng chữ chạm sâu vào tim, khóe mắt Lam Thiên Tình chảy ra những giọt nước mắt trong suốt.
Không cần suy nghĩ, người đó chính là Kiều Âu.
Anh đem những ánh sáng quyền lợi như là đom đóm, so sánh những ngăn cách của bọn họ như là Ngân hà. Còn nhớ rõ, lúc làm bài tập ở nhà năm mười
một, Kiều Âu đều phụng bồi bên cạnh cô. Cô ngồi trên bàn học, còn anh
thì ngủ trên giường lớn. Anh nói, bàn học quá lớn, mang vào phòng cô
không được, bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là anh chỉ muốn nhìn cô luôn ở
trước mắt anh, một chút cũng không muốn tách ra.
Nói cho cũng, có thể đánh động nhân tâm, là do những chữ này.
Nhìn đom đóm múa ra Ngân Hà, vui vẻ bay lượn trên trời, cứ như vậy mang
hồn Lam Thiên Tình theo, ngay cả Ngũ Họa Nhu cũng nhìn không nhát mắt,
vẻ mặt mê mẩn.
Một lúc sau, đèn Khổng Minh bay đến. Đèn là dựa theo hướng gió thổi lên, nên có mấy phần không sai biệt thổi đến bên này, lại có mấy cái bay
đến.
Ngọn lửa ấm áp, cháy rực như nhảy múa, phía trên không có những câu
thiên cổ xuất sắc, mà là một câu nói đơn giản, nhưng được viết rất bắt
mắt: “Cố gắng lên, Lam Thiên Tình!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ như cỏ dại lan tràn, Lam Thiên Tình một tay
che miệng, một tay gắt gao nắm chặt khung cửa sổ, chống đỡ để cho thân
mình nhỏ nhỏ không nhếch nhác ngã xuống.
Cô biết, nhất định là Kiều Âu đã biết kết quả AND.
Cô thật hận!
Ở đáy lòng của cô, khát vọng người thân là một chuyện, nhưng khát vọng
về Kiều Âu lại là chuyện khác. Cho đến nay, anh vẫn đều yêu thương cô,
phóng túng cô, tuy vậy những lúc đùa giỡn anh, cô đều nhìn sắc mặt anh
mà nói chuyện, mọi việc rất cẩn thận, nếu mặt anh giống như ở trong bộ
đội, thì cô liền có chừng có mực không dám giả bộ.
Như vậy, tâm tình hèn mọn, giống như câu nói của Trương Ái Linh: Thích một người, sẽ hèn mọn vào trong bụi bặm lái Hoa Lai.
Mỗi lần nghe Kiều Âu nói gì, ở trước mặt anh, vĩnh viễn không cần cẩn
thận, cô cảm động, không chút nào không dám buông lỏng. Bởi vì thế giới
này quá mức thực tế, mà điều kiện Kiều Âu quá tốt. Cư an còn tư nguy,
huông chi là một người hèn mọn như cô?
Khi Đoạn Hề Trạch lấy danh nghĩa người thân xuất hiện, Lam Thiên Tình đã rất vui vì biết được người thân của mình như thế nào, đồng thời, còn có Kiều Âu. Cuối cùng, cô cũng đã có thể có lập trường ngang với anh rồi.
Cô không sợ uất ức cầu toàn, không sợ cẩn thận, nhưng là ai có thể bảo
đảm cả đời Kiều Âu sẽ đối tốt với cô? Chỉ xuất hiên một Kiều Lộ thôi,
giá trị của cô trong lòng Kiều Âu lập tức bị kéo xuống!
Lam Thiên Tình biết Kiều Âu thật tâm yêu thích cô, nhưng mà tình yêu đã
mất ổn định rồi. Cô rất ghét thái độ nam tôn nữ ti phong kiến, cô chỉ hy vọng Kiều Âu có thể hiểu, chỉ có thể đem địa vị hai người đặt ngang
hàng mới có thể yêu nhau, ở chung với nhau. Nhưng mà, người luôn tự cho
là đúng như anh, có thể hiểu sao?
Khi báo cáo DNA xảy ra vấn đề, chuyện Lam Thiên Tình muốn ngồi ngang
hàng với anh đã bị vỡ nát thành từng mảnh nhỏ. Đúng vậy, chính là cô
ngốc, cô ngây dại.
Lại nhìn một màn như mộng như ảo, rất là lãng mạn, rất là cảm động.
Thế nhưng vừa cảm động, vừa nhớ tới lúc đầu, khi cô bị khi nhục, Kiều Âu đến như một Đấng cứu thế. Lúc này, không có thân phận con cháu nhà họ
Đoàn , trừ Kiều Âu có thể nhận cô, thì còn có ai?
Ngũ Họa Nhu nhìn bộ dạng khóc không ra tiếng của Lam Thiên Tình, thì
biết là cô đang cảm động, bị Kiều Âu làm cho cảm động, lại không biết
nội tâm của cô (Ngũ Họa Nhu) cũng đầy bất đắc dĩ và chua sót.
Những thứ ý tưởng trần truồng này lại có thể bị một cô gái mười sáu tuổi phân tích cặn kẽ như vậy, đây không phải là do cô đủ thông minh, mà là
do tâm cảnh của cô đã sớm bị việc đời tang thương mà rèn luyện lên, cô
không còn là cô gái mười sáu tuổi.
Ba ngày sau.
Sáng sớm, Đoạn Hề Trạch đã đừng xe trước cửa biệt viện, lúc Lam Thiên
Tình và Ngũ Họa Nhu lên xe, cũng thuận tiện mang đồ cũng mình theo.
Trong những ngày qua, Đoạn Hề Trạch có mua quần áo mới cho ô, nhưng cô
cũng không có mặc, toàn bộ đều cất cẩn thận trong tủ, nếu đã mặc qua,
thì cũng giặt sạch rồi xếp lại, đặt trong ngăn kéo.
Một thân váy trắng như sen trắng, vẫn giống như lần đầu ông thấy cô. Cổ
họng có chút cứng, Đoạn Hề Trạch không nói gì, lúc này giống như mành
chỉ treo chuông, im lặng là vàng.
Chân trước vừa tới bệnh viện, bọn họ liền thấy Kiều Nhất Phàm và Bùi
Đồng Tuyên đều đã ở đó. Bóng dáng mảnh khảnh của Lam Thiên Tình theo sau họ, chợt có một bóng nguời cắt ngang. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, là
anh, Kiều u, vẫn là ánh mắt ân cần khi anh nhìn cô.
Nhìn ra được, những ngày này, hai người bọn họ cũng gầy không ít. Lam
Thiên Tình chỉ nhìn anh, không nói gì, Kiều Âu đành phải chủ động cầm
chặt tay cô, nói: “Vợ yêu! Đừng sợ, anh vẫn ở đây!”
Tự nhiên là Lam Thiên Tình biết mục đích Kiều Âu đến, cũng vì muốn tiếp
cô. Anh yêu cô, rất thích rất thích, cô đều biết. Nhưng đối mặt với tình yêu không ổn định này, sợ người cuối cùng bị thương chính là cô.
Lam Thiên Tình không hề nói gì, nhưng trong lòng cái gì đều hiểu.
Cô mặc kệ bàn tay Kiều Âu đang nắm lấy đôi tay nhỏ của cô, từng bước đi về phía trước.
Trong phòng làm việc của Viện trưởng, trên bàn đã để sẵn bốn túi hồ sơ
được để theo thứ tự của bệnh viện bốn nhà, đó chính là bốn nản báo cáo
xét nghiệm AND của Tình Tình.
Giờ khắc này, không khí có chút nặng nề. Ai cũng không muốn là người đầu tiên xem kết quả. Một lúc lâu sau, Bùi Đồng Tuyên tiến lên một bước,
nghiêm nghị nói: “Khụ khụ, tôi tới coi.”
“Đừng!”
Đột nhiên Lam Thiên Tình la lên, mọi người đều ngạc nhiên nhìn ông, rồi
nhìn cô. Chỉ thấy nét mặt cười như hoa của Lam Thiên Tình, tao nhã lễ
phép bước lên, lấy túi hồ sơ trong tay Bùi Đồng Tuyên, sau đó ngọt ngào
nói: “Chuyện này liên quan đến cháu, xin hãy để cho cháu xem trước ạ.”
Bọn họ đều không rõ nhìn cô bé này nhỏ người mà lại chứa lực lượng và
dũng khí lớnn hưv ậy, lúc mọiguoười đang tán thưởng, thương yêu cô, thì
cô đã đem phần báo cáo trong tập hồ sơ rút ra.
Lần này, cô cũng không có ngây ngốc xem không hiểu thuật ngữ chuyên nghiệp, ánh mắt trực tiếp nhìn xuống kết quả cuối cùng!
"Độ tương đối DNA là 97,1%: trực hệ, hoặc quan hệ đời thứ hai trong vòng thân cận.”
Lam Thiên Tình kinh sợ!
Cô không thể tin được, cho là cô hoa mắt, trên đường đến đậy, cô đều đã
chuẩn bị tốt mấy câu an ủi mọi người rồi! Bộ dạng như gặp quỷ, cô bị dọa trực tiếp quăng bảng báo cáo xuống, như sói xong lên, đem ba túi hồ sơ
xem hết một loạt, kết quả vẫn là một, tất cả đều giống nhau!
Đoạn Hề Trạch thấy Lam Thiên Tình chạy đến bàn, thì khom lưng xuống nhặt báo cáo lên, vừa liếc mắt,cả người đều ngây dại. Kiều Nhất Phàm và Bùi
Đồng Tuyên cũng xông đến, Kiều Nhất Phàm thì đến bên cạnh Lam Thiên Tình xem, mấy người họ vừa thấy kết quả báo cáo, so sánh thì đều giống nhau.
Đoạn Hề Trạch si ngốc một lúc thì bắt đầu cười ngây ngô, mặc dù kết quả
này vẫn nằm trong dự liệu của Bùi Đồng Tuyên, nhưng ông cũng phải thở
dài một cái, còn Kiều Nhất Phàm vừa mừng vừa sợ, kích động, một câu cũng nói không lên lời.
Thân hình cao lớn xủa Đoạn hề Trạch xẹt qua mọi người, trực tiếp ôm Lam
Thiên Tình vào người, giống như bảo vệ trân bảo quý nhất thế giới.
"Đứa bé, đứa bé của ta, mấy ngày nay để cho con chịu uất ức! Đứa bé ngoan! Đều đi qua rồi, tất cả đều đã qua!"
Đoạn Hề Trạch cảm thấy toàn thân cô đều run rẩy, thì an ủi, vỗ nhẹ lưng
cô, không gian yên lặng lại truyền đến một câu hoảng sợ của cô: “Có
muốn, có muốn xét nghiệm lại một lần nauwx không? Con..con sợ!”
Nghe câu nói của cô xong, lòng mọi người đều nhói lên!
“Không cần! Kết quả báo cáo của bốn bệnh viện đều giống nhau, cả con số
lẽ cũng giống nhua, cũng đã nói rõ rồi!” Bùi Đồng Tuyên nói một câu đầy
khí phách, giống như phán xét sau cùng của Tòa án nhân dân tối cao, vang lên to rõ và triệt để trong phòng làm việc.
Mọi người đều chúc mừng lẫn nhau, nhưng mắt Kiều Âu vẫn trợn tròn, nói chính xác hơn, anh đang luống cuống.
Lúc Đoạn Hề Trạch muốn dẫn Lam Thiên Tình đi ra phòng làm việc, thì Kiều Âu đuổi theo, kéo tay Lam Thiên Tình, mặt khẩn trương nhìn cô, sau đó
nhìn về phía Đoạn Hề Trạch: “Chú Đoàn ,cháu muốn cầu hôn Tìhn Tình, cháu muốn cưới em ấy!”
Đoạn Hề Trạch thâm ý nhìn Kiều Âu nắm tay Lam Thiên Tình, bàn tay ông
đưa ra đánh mạnh một phát, sau đó thâm tình hờ hững nói: “Kiều thiếu nói đùa, Tình Tình nhà ta còn nhỏ lắm, huống chi Tình Tình mới vừa trở về,
còn có rất nhiều chuyệ cần làm, con gái mà, nên học thêm một chút bản
lĩnh trên người. nên ăn, nên chơi mới đúng, thấy nhiều điều, có thể cho
chính mình thêm nhiều lựa chọn, đến khi hai mươi năm, hai mươi sáu cưới
hỏi cũng không bị thua thiệt nha.”
Ngày mai là sinh nhật Lam Thiên Tình được mười bảy tuổi, nếu theo lời
nói của Đoạn Hề Trạch, đợi đến hai mươi năm, hai mươi sau, không sai
biệt lắm chính là tám, chín năm đi.
Kiều Âu muốn điên rồi, căn bản anh không chờ được! Mắt ba bab nhìn Lam Thiên Tình: “Tình Tình~~Tình Tình!”
Thật ra thì, Lam Thiên Tình thấy Kiều Âu như vậy, trong long cũng đau,
chỉ là cô biết rõ tính của anh, nếu lần này không cho anh bài học nhớ
đời, thì sợ là về sau sẽ còn tiếp diễn. Cô không muốn phần tình yêu này
không ổn định, cô chỉ muốn một lần như thế để trong thế giới tình yêu
của Kiều Âu chỉ có mỗi mình cô.
Nói cô tham cũng được, lòng dạ độc ác cũng tốt, đáy lòng Lam Thiên Tình
tự nhủ, nếu Kiều Âu vẫn tiếp tục kiên trì, như vậy mới có thể nói là
ngang hàng, mới là yêu thật lòng, vậy thì có trận đấu này cũng đáng.
Nhưng nếu Kiều Âu không như mong muốn của cô, thì thời gian sau này của
bọn họ cũng còn dài, tình yêu không bền bỉ, không có cũng được!
Lam Thiên Tình chớp chớp mắt, thâm tình nhìn Kiều Âu, lời nói ra khỏi
miệng cũng là lời nói trúng sự thật: “Kiều Âu, trong thế giới tình yêu
chưa từng có tôn ti, cũng không có Đấng cứu thế! Nếu như anh không học
được yêu một người như thế nào, thì em cũng có thể nói xin lỗi với anh,
anh cũng đừng mơ làm Đấng cứu thế của em. Em, Lam Thiên Tình, tuyệt đối
sẽ không cho anh cơ hội như vậy!”
Cao ngạo như thiên nga trắng, Lam Thiên Tình nói xong cũng không nhìn
Kiều Âu, mà Đoạn Hề Trạch lại rất hài lòng với cô cháu ngoại này!
Nhìn bóng dáng của Lam Thiên Tình và Đoạn Hề Trạch ngày càng xa, Kiều Âu gấp gáp đến độ muốn đuổi theo, thì bị Kiều Nhất Phàm bắt tay lại.
“Cha! Sao cha không giúp con nói chuyện?!”
Kiều Nhất Phàm sờ sờ mũi, sao ôn không biết dụng ý của Đoạn Hề Trạch
chứ? Sợ là những chuyện lúc trước của Lam Thiên Tình, Đoạn Hề Trạch đều
biết rõ, kể cả chuyện Lam Thiên Tình sớm đãlà người của Kiều Âu, ông ta
cũng đã biết luôn đi.
Hiện tại, nếu nhà họ Kiều thông báo Lam Thiên Tình chính là thiếu phu
nhân tương lai của nhà họ Kiều ra ben ngoài, sợ là cả nước cũng không có ai dám đến cửa cầu hôn Tình Tình đi. Sớm muộn gì Tình Tình cũng là của
Kiều Âu, nhưng Đoạn Hề Trạch lại luôn che chở cho cô, trên mặt vẫn là cự tuyệt Kiều Âu, chắc chắn lão hồ ly này đã sớm có chủ ý làm khó Kiều Âu
một phen rồi.
Cũng đúng, người ta vất vả mới tìm được bảo bối trân châu về, vì cô suy
tính chu toàn một chút, bảo hộ, yêu thương hết mực cũng là đương nhiên.
“Con nha, cứ chịu đựng từ từ đi!”
Nói một câu thâm ý xong, Kiều Nhất Phàm và Bùi Đồng Tuyên liếc mắt ngầm hiểu, sau đó ưu nhã đi xa.
Đèn kéo quân
Lam Thiên Tình lấy được kết quả, lần này trực tiếp ngồi bên tay trái Đoạn Hề Trạch , mà Ngũ Họa Nhu thì tay bên tay lái phụ.
Trong lòng cô cũn vui vẻ thay Lam Thiên Tình, cầm điện thoại nói chuyện
phiếm với Tư Đằng, kể hết toàn bộ cho anh ấy nghe. Mà lúc này, ở trong
nhà trọ, Tư Đằng đang làm theo phân công của Kiều Âu, chuẩn bị một tiệc
dưới nến cho hai người. Nhưng khi nhận được tin nhắn của Ngũ Họa Nhu, Tư Đằng liền cười khổ, sợ là tiệc dưới nến này, người ăn cùng với cậu ta
chính là anh đi.
Đưa điện thoại di động để lại vào túi, Ngũ Họa Nhu quay đầu qua, nhìn
Lam Thiên Tình: “Tình Tình, cậu không về trường quân đội sao, Tư Đằng có nói, buổi tối sẽ đến đón mình về. Mình cũng cần phải trở về.”
Mắt Lam Thiên Tình nháy mấy cái, trong lòng rối rắm.
Ban đầu đến quân hiệu có thể nói là có chút quan hệ với Kiều Âu, nhưng hôm nay…
Đoạn Hề Trạch nhìn cô một cái, cười nhạt nói: “Còn hai tháng nữa mới tới thời gian Quân huấn ba tháng một lần, vừa vặn con mới về nhà, còn có
nhiều việc cần làm. Bên ông ngoại con mới là vấn đề lớn đó. Khi ứng phó
được với ông ngoại con, thì cậu sẽ làm cho con một buổi tiệc sinh nhật
thật lớn, đây là tiệc sinh nhật lần thứ 17 của con, cũng là tiệc sinh
nhật lần thứ nhất khi con về nhà, và đây chính là lần đầu tiên chúng ta
công khai thân phận của con với bên ngoài, không thể lo là được. Đợi sau khi chấm dứt huấn luyện quân sự, thì con hãy suy nghĩ đến có muốn trở
về bộ đội hay không?”
Lam Thiên Tình suy nghĩ một chút, Đoạn Hề Trạch nói không sai, vì vậy liền gật đầu.
Đoạn Hề Trạch cười: “Tình Tình, một chút nữa cậu sẽ phân phó một số quản gia cận thân cho con, con chọn một người con thích, sau này sẽ ở cạnh
con. Có quản gia thân cận, mỗi ngày sẽ giúp con sắp xếp lịch trình, chăm sóc ăn uống thường ngày cho con, bảo vệ an toàn của con, như vậy cậu
mới có thể yên tâm một chút.”
Đột nhiên, Lam Thiên Tình nhớ tới Tư Đằng bên cạnh Kiều Âu, Yoyo bên
cạnh Bùi Thanh Đình, mắt như lưu ly, nháy nháy: “Cậu, con không thích có người lạ bên mình, con có thể tự mình chọn quản gia thân không?”
“Con chọn?”
Đoạn Hề Trạch buồn cười nhìn đứa bé này, mới vừa trở về, lại muốn yêu
cầu đặc quyền, ha ha. Ông cưng chiều nhìn cô, coi như cô muốn trăng trên trời, ông cũng muốn hái xuống cho cô, huông chi là một quản gia nho
nhỏ?
Nhìn vẻ mặt cơ trí và mong đợi của cô, Đoạn Hề Trạch liền muốn trêu chọc cô một chút: “Nhưng mà, quản gia thân cận đều phải từ trường ra, có thể đi vào nhà họ Đoàn của chúng ta không có dễ dàng gì đâu.”
Lam Thiên Tình thầm liếc Ngũ Họa Nhu, cẩn thận duỗi ngón tay ra, nghẹo
đầu, giương mắt nìn Đoạn Hề Trạch , hỏi: “Cậu, vậy Tiểu Nhu có được
không?”
Đoạn Hề Trạch nhìn Ngũ Họa Nhu, trong lòng biết rõ cô là bạn tốt của
Tình Tình, cũng hiêu Tình Tình mới vừa trở về, đối với mọi việc đều sẽ
cảm thấy xa lạ, nếu như có một người bạn thân cũng là chuyện tốt. Nhưng
vấn đề an toàn của Đại tiểu thư nhà họ Đoàn cũng không phải chuyện đùa.
“Nha đầu này có công phu sao?”
“Có!”
Lập tức hai mắt Lam Thiên Tình tỏa sáng: “Cậu ấy rất lợi hại nha, Tiểu Nhu đã từng đem Tư Đằng đánh gục xuống á!”
Đoạn Hề Trạch nghe vậy, ánh mắt thoáng kinh ngạc, nhìn Lam Thiên Tình không giống nói dối, liền lựa chọn dung túng: “Tốt.”
Lam Thiên Tình vui vẻ huơ tay múa chân, đè ngã Ngũ Họa Nhu trên ghế, cười nói: “Tiêu Nhu, về sau cậu ở bên cạnh tớ được không?”
Ngũ Họa Nhu có chút không dám tin tưởng biến hóa đột ngột này, nội tâm
vô cùng kích động, vậy là về sau, Lam Thiên Tình chính là Đại tiểu thư
cành vàng là ngọc, như vậy cô có thể nhờ đó mà diễu võ dương oai á…nghĩ
tới diễn xuất Kiều Lộ như người trên cao, cho đến bây giờ cô vẫn còn uất ức đây.
Nói như vậy, dù không phải người của một trong Bốn Đại gia tộc, nhưng về sau cô lại có Lam Thiên Tình là chỗ dựa, thì còn sợ Kiều Lộ sao?
Hơn nữa, những trang phục hoa mỹ kia, thức ăn ngon, còn có thể cùng bạn tốt ở chung một chỗ, thật tốt nha!
“Tốt tốt! Đương nhiên là không thành vấn để rồi! Tình Tình, tớ chỉ sợ
mình không làm được thôi, nhưng mà, nhất định tớ sẽ cố gắng để có tư
cách làm một quản gia tốt!”
Chiếc xe này chính là xe riêng của Đoạn Hề Trạch, trừ tài xế thì chưa có ai ngồi lên, bình thường để duy trì trầm mặc, nhưng hôm nay lại có
tiếng hoan hô vui vẻ của hai cô gái, giống như bóng tối bị áp bởi ánh
sáng, một sinh mạng mới bắt đầu sinh sôi.
Đoạn Hề Trạch nhìn dáng vẻ và mị lực của Lam Thiên Tình, không hỏi thở
dài, nói: “Tình Tình, con có thể về nhà rồi, cái gì cũng sẽ nghe theo
con. Là mẹ con trên đời linh thiêng, mới có thể vào ngày giỗ đó, mà đem
con về bên cạnh cậu.”
Ngày giỗ? Đầu nhỏ của Lam Thiên Tình liền nhớ tới một tuần trước, Kiều
Nhất Phàm và Bùi Đồng Tuyên mang theo cô và Kiều Âu đang hẹn hò đi bái
tế một người chiến hữu qua đời đã lâu, lúc đó cô đã cảm thấy kì quái, đi viếng mộ mà dẫn cô đi theo làm gì?
Liên hệ tất cả, cô liền hiểu toàn bộ!
Chẳng lẽ nói, người kia là mẹ của cô?
Đúng vậy! Lúc ấy, trên mộ bia có khắc “Đoạn Hề Viên” đấy!
Đối mặt hậu tri hậu giác của mình, trong lòng Lam Thiên Tình có một chút kích động nho nhỏ, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng!
Nheo mắt không nói, cô tỉ mỉ gom lại tất cả đầu mối, rốt cuộc không đúng chỗ nào đây?
Đến khi xe dừng lại ở bãi xe ngầm của tập đoàn Đoàn thị, Lam Thiên Tình đã biết không đúng chỗ nào rồi!
Cô nuốt một ngụm nước bọt, nghiêm trang nhìn Đoạn Hề Trạch, như muốn
nhìn xuyên qua ông, sau đó, dùng vẻ mặt vô tội thuần khiết nhất, gằn
từng chữ một: “Nhưng mà cậu, không phải các người nói mẹ con do sinh con khó mà chết sao? Như vậy thì sinh nhật của con phải trùng với ngày giỗ
của mẹ mới đúng nha, vậy làm sao lại cách nhau mười ngày?”
Ngày đó, khi ở trong khách sạn, bọn họ đã nói với cô như vậy nha. Rốt
cuộc là ngày giỗ có vấn đề, hay là sinh nhật cô có vấn đề? Hoặc là, nói
rõ hơn, đây là bí mật không thể cho ai biết?
Đoạn Hề Trạch thấy Lam Thiên Tình nghiêm túc hỏi mình, ông khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Không ngờ ông một thời thông minh, trải qua nhiều năm trong giới thượng
lưu, mà con bà nó, trong lúc kích động nhất thời lỡ miệng nói!
Lam Thiên Tình như có như không cảnh cáo ông không được nói dối, chuyện
này liên quan đến mẹ ruột của cô, làm sao có thể phớt lờ chứ?
Vậy mà khi nhìn ánh mắt của Đoạn Hề Trạch, bộ dạng không muốn nói, sắc
mặt cô nặng nề, trầm xuống, Lam Thiên Tình bước lên, nghiêm túc một cách khác thường nhìn ông, vô tình tạo áp lực lên Đoạn Hề Trạch.