Cô Nàng Mắt Xanh Ngọc

Chương 47

Lau dọn, dọn đẹp, quét nhà, rửa chén, nấu ăn, hàng loạt những việc nữ công gia chánh, những việc mà một người phụ nữ phải làm cho gia đình, nó bây giờ đang đi lau nhà, lau hết cái nhà thì cũng tới trưa chiều, nó lên dọn dẹp phòng của nó vs hắn, nó đi tới kệ sách lau dọn thì nhìn thấy một tấm ảnh của một cô gái, cô gái có mái tóc màu hạt dẻ nhẹ nhàng nhưng đầy cuốn hút, dôi mắt trong vắt nhưng ẩn nổi buồn, đây là hình của ai mà hắn lại để vào cuốn sách này chứ? Nó đặt lại chỗ cũ và tiếp tục lau dọn nhưng đầu óc trên mây.

Ánh nắng dần buông xuống, mọi thứ dần chìm vào màn đêm, nó vẫn nghĩ đến bức ảnh đó, lòng nó thấy bức rức khó tả, bực mình sao sao ấy? Mà nó bực gì nó cũng cả hiểu rõ. Không lẽ nó ghen? Nó vừa nghĩ tới đó thì lắc đầu liên tục, nó không có ghen mà ghen thì ghen vs ai, không lẽ vs bức ảnh? Nó cố gạt phăng ý nghĩ khỏi đầu rồi bắt đầu vào nấu ăn, một lúc lâu sau, nó dọn một bàn ăn lên bàn, ngồi đợi hắn về ăn, nó càng ngày càng giống vợ hiền rồi.

6h........7h.......8h........hắn chưa về, cơm canh nguội lạnh, nó lấy máy gọi điện cho hắn, đổ chuông khoảng vài giây thì hắn bắt máy, giọng nói đầy men rượu, hắn nói:

- Ai đó? - nó im lặng, nó định trả lời thì một giọng nói vang khác vang lên:

- Anh.....vô đây nè.....Chưa hết mà! - nó cúp máy, nó nghĩ chắc hắn làm ăn vs người ta nên không làm phiền dù trong lòng đang rất bực mình.

9h.....................10h................11h.................11h30'.......và......12h. Hắn không về, đã nửa đêm nhưng không có ai về, nó vẫn ngồi trên bàn ăn đợi hắn về, nó không đợi hắn về để chất vấn, nó chỉ muốn hắn bình an vô sự và rồi 12h15', hắn đã về, những bước chân siêu vẹo, mùi rượu biua nồng nặc, nó đỡ hắn dìu vào sofa, hắn nằm xuống rồi nhựa nhựa nói gì đó nó nghe không rõ, hôm ấy hắn ngủ ngoài phòng.

Sáng, nó tỉnh dậy nhưng trong lòng không mấy hứng khởi, không thấy thoài mái chào mừng ngày mới, mệt mõi rã rời đi vào WC, nó bước từng bước xuống nhà, hôm nay nó cảm thấy mệt nên không muốn nấu ăn, định một lát nó sẽ mua thức ăn bên ngoài, hôm nay trời nắng gắt, gắt tới mức khiến người khác chỉ cần ra đường là đổ đầy mồ hôi.

Nó vừa đi xuống đã thấy hắn ngồi vào bàn ăn, hắn ăn hết phần của mình, nấu cho nó một phần để đối diện, thấy nó xuống hắn cười cười gãi đầu nói:

- Hôm qua anh sỉn quá nên.............................

Nó cười không nói rồi ngồi xuống bàn ăn, có lẽ nó không nên nhớ tới việc tấm ảnh là vừa, dù sao hắn bây giờ cũng yêu thương nó mà. Ăn xong hắn đi làm. Nó lại phải ngồi trong nhà chờ đợi, cho đến khi:

" Đinh Đoang Đinh Đoang"

Một anh chàng cao to đẹp trai, cực kỳ đẹp, đứng trước nhà bấm chuông, nó đi xuống nhìn thấy anh chàng thì ngạc nhiên tròn xoe mắt nói lấp bắp:

- Là................

Anh chàng cười cười, nói:

- Minh Đăng nè!

À! Nó biết rồi, thì ra là bạn học thời cấp hai của nó, mà thời cấp hai nó quậy lắm cơ và người cùng bày mưu tính kế quậy người trong đó có anh chàng này, nó mở cửa mời Đăng vào, Minh Đăng cười rồi đi vào nhà, nó cũng không có gì ngạc nhiên lắm khi anh ta tới đây, chắc đến xem xét nhà chứ gì? Đừng lo anh chàng này thích nó, vì anh chàng này thích................

- Mời ngồi!

Nó đưa tay mời Đăng ngồi, vừa ngồi xuống Đăng đã hỏi nó:

- Dạo này như thế nào rồi?

Nó cười, nó nói:

- Bình thường!

Thằng bạn đập nó một phát, đó đó lộ rồi, con trai ai đánh con gái chỉ có con gái mối thế thôi, vậy là hiểu giới tính của Đăng rồi nha. Nó chọc Đăng:

- Lo cho trai đi, lo cho tao làm gi?

- Trai cần gì lo, nó lo cho tao thì có.

Hai đứa cười rần rồi nói chuyện vs nhau, lúc tiển về, Đăng còn ôm nó môt cái để chào tạm biệt.

Đăng vừa đi không bao lâu thì hắn về, hắn về sớm thế? Nó cười nói:

- Anh! Hôm nay làm việc thế nào?

Tự nhiên mặc hắn tối sầm, hay là công ty có chuyện? Nó lo lắng nhìn hắn rồi hỏi trong khi rót cho hắn ly nước:

- Công ty có chuyện à?

Hắn không trả lời, đưa tay nới lỏng cà vạt, nó nắm lấy tay hắn thì hắn liền hỏi:

- Ai vừa mới đi ra?

- Hả?

- Anh hỏi em ai vừa mới đi ra?

- Gì?

- Anh hỏi em tên đó là ai mà lại ôm em?

- Sao?

Hai người nói qua nói lại mà chỉ có câu nghi vấn không hề có câu trả lời, nó tự nhiên cười một cái nói:

- À! Thằng bạn em ý mà! Anh đừng nghĩ bậy bạ, nó là gay nên nó chắc chắn không thích em đâu!

Hắn cũng cười, rồi nó nói:

- Anh ghen hả?

- Ừ! Vợ anh, anh có quyền ghen, không cho à?

Nó phì cười, rồi tự nhiên không cười nữa, nó hỏi:

- Anh! Em hỏi này nghe!

- Ừ! Nói đi!

Nó hít một hơi nói:

- Tấm ảnh này là ai?

- Là...................là.....................là.................

Thấy hắn ấm úp, nó bực mình vụt tấm ảnh nói:

- Không nói hả? Anh không coi em là gì của anh à?

Hắn liền phân bua, rồi kéo nó ngồi xuống, hắn lấy hết can đảm nói nho nhỏ đủ nó nghe, nghe xong nó cười kinh dị, đấm tay xuống sofa, cười ơm bụng luôn, chảy cả nước mắt, hắn nói:

- Nè! Anh giận đó?

Nó không cười nữa, im bật nhưng môi run run vì nhịn cười, đúng là chịu không nổi.

T/g bật mí câu nói của anh Thiên: " Tấm hình đó....................đó là của anh khi còn nhỏ bị mẹ ép mặc vậy đó"

Toàn Văn Hoàn
Bình Luận (0)
Comment