Ngay trong đêm tối, nó sắp sửa quần áo, sách vở và các đồ dùng cần thiết khác chuẩn bị
chuyển tới nhà hắn ở. Loanh quanh một lúc nó mới sực nhớ ra Mic nhỏ còn
chưa thấy bóng dáng đâu cả, vừa nãy nó nghe thấy cậu nhóc kêu lên một
tiếng rồi im bặt, liệu cậu nhóc có bị gì không? Tên xã hội đen đó không
làm gì cậu nhóc chứ? Nó khẩn trương đi tìm khắp nhà nhưng không thấy Mic nhỏ đâu.
-
Cô tìm gì vậy? – Duy Phong xem xét lại toàn bộ căn nhà của nó, sau khi
xác thực không có thứ gì bât lợi mới an tâm quay lại xem nó chuẩn bị đồ
đạc xong chưa.
- Mic, Tôi không tìm thấy nó. – Nó nhăn mày lo lắng cho cậu nhóc, một bên trả lời câu hỏi của Duy Phong.
-
Yên tâm đi, tôi đã cho người đưa nó tới bệnh viện thú y. – Anh điềm tĩnh trả lời. Vừa nãy anh đã thấy tên xã hội đen ném Mic ra ngoài cửa sổ,
cậu nhóc vì quá đau nên chỉ kêu vài tiếng rồi im bặt. Khi nãy anh gọi
người tới đem tên xã hội đen kia đi cũng không quên sai người mang Mic
nhỏ tới bệnh viện.
-
Thực cảm ơn anh. – Mỹ Duyên thở hắt ra. Mic nhỏ đã an toàn rồi, giờ nó
mới an tâm được một chút. Nghĩ lại, nó không biết tại sao lại dính dáng
tới xã hội đen, ba nó cũng rất trong sạch trên thương trường, ông sẽ
không bao giờ quan hệ với bọn đó, vậy rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra?
Sau khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, nó đành phải ngậm ngùi chia tay với căn
nhà đã gắn bó với nó gần 3 tháng. Ngay trong đêm tối, một chiếc siêu xe
mang ai đó rời xa thế giới bình yên, bắt đầu chờ đón những cơn giông tố
sắp ập đến.
-
Woa... đẹp thiệt nha. – Trông căn nhà giống như một phủ đệ vậy, thực sự
là quá tuyệt. Mặc dù nó cũng là tiểu thư con nhà danh giá, được sống
trong nhung lụa nhưng ngôi nhà mà nó ở cũng chưa đủ độ sa hoa như căn
biệt thự này. Đâu chỉ có kiến trúc của căn nhà, ngay cả thiết kế khuân
viên cũng thực hoàn mỹ. Nhưng như vậy cũng thực tốn kém quá đi, xây một
căn nhà vài chục tỉ thật là lãng phí, nếu như tiết kiệm chi phí của căn
nhà này đi có phải là cả một vùng được cứu trợ không? Nói thế thôi chứ
cái xã hội hiện nay phải như vậy, người nào giàu thì thật giàu, người
nào nghèo thì lại càng nghèo hơn. Nó là đang bất bình thay cho người
nghèo sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những người giàu có kia đâu
phải ngồi dưng mà tiền tự chảy vào túi, họ cũng phải nỗ lực đó chứ, chỉ
là theo cách tiêu cực hay tích cực mà thôi. Còn những người nghèo kia,
nếu họ thực sự cố gắng đừng ỷ lại vào xã hội thì họ cũng sẽ trở thành
một trong những thành viên của xã hội thượng lưu. Có vẻ như nó đang bay
cao, bay xa quá nhỉ, mấy thứ này đâu cần nó phải nhảy vô bình luận a,
chỉ là thấy một căn nhà quá tuyệt vời thôi mà sao nó lạ dây cà ra dây
muống rồi thế này.
-
Mau đi vào. - Duy Phong bước về phía trước được vài bước, quay lại vẫn
thấy nó đứng chết chân trước cổng, mất kiên nhẫn, anh quay lại lôi nó đi vào.
Bước qua cánh cổng lớn, một thế giới còn tinh mỹ hơn cả phủ vua chúa đập vào mắt nó, không biết nên dùng từ ngữ nào để miêu tả căn biệt thự này đây. Danh tiếng dòng họ Thôi thực rất nổi tiếng nhưng nó đâu ngờ cơ ngơi của gia tộc này lại hoành tráng đến vậy.
- Ai ya...
Mỹ Duyên cháu dâu a, mau lại đây với bà nào, bà nghe nói cháu sẽ đến đây ở nên thức đợi cháu a, à chắc cháu cũng mệt rồi nhỉ, mau mau theo bà
lên phòng nào. – Vừa mới bước vào nó đã bị bà nội hắn quấn lấy, lôi kéo
một hồi, bà thực là quá trẻ so với độ tuổi ngoài 60 này. Không kịp thốt
lên một lời nào, nó đã bị bà kéo lên lầu 2, đi vào một căn phòng.
- Này này, cháu mau xem
a, căn phòng này là bà chuẩn bị cho cháu từ 5 năm trước rồi đấy, bà cứ
tưởng nó sẽ bị để mốc, nhưng giờ nó đã tìm được cô chủ rồi. Cháu thích
không? Nếu thấy khó chịu cái gì, nói với bà, bà sẽ thay cháu làm chủ
toàn bộ.
- Không bà ơi, căn phòng này còn đẹp hơn phòng cháu trước đây gấp tỉ lần luôn đó bà. Cháu rất
thích. – Nếu ai đó còn muốn nói không thích căn phòng này chắc người đó
bị bệnh về mắt thẩm mỹ quá.
Bà rất tâm lý, sau khi
dẫn nó lên phòng liền để nó một mình không tiếp tục quấn lấy nó nữa. Nó
đặt vali ở góc phòng, đi tới chiếc giường nằm xuống, rất nhanh chóng nó
đã tiến vào mộng đẹp.
- Mỹ Duyên... Mau rời
giường nào. – Có tiếng người văng vẳng bên tai. Giọng nói đôn hậu này
chắc chắn là bà nội rồi. Mặc dù vẫn còn luyến tiếc ấm áp của chiếc
giường nhưng cũng nên dậy thôi. Nó uể oải ngồi dậy, vươn vai, lắc đầu,
gục xuống, ngẩng lên.
- Bà nội, buổi sáng tốt
lành ạ - Nó hướng bà nội nở nụ cười. 15 năm sống mà không có tình cảm
của mẹ, không có quân tâm của ông bà, ngoài yêu thương của ba ra, nó
không có gì cả. Suốt những năm tháng đi học, nhìn bạn bè có ba mẹ đưa
đón, nó chỉ lẳng lặng nhìn rồi mơ mộng, nó ước ao một ngày nào đó nó
cũng sẽ được như những đứa trẻ kia, chính vì vậy nó rất hay đọc truyện
cổ tích, nó tin vào cổ tích, nó tin vào ôn bụt bà tiên, nó tin rằng ông
bụt sẽ đem mẹ quay lại với nó. Nhưng dần dần khi lớn lên, nó đã biết suy nghĩ hơn, mẹ đã mất rồi, nó buồn thật nhưng cũng phải mạnh mẽ lên, nó
tự thôi miên mình rằng nó có tình cảm của ba là quá đủ rồi, ba là tất cả của nó. Nhưng dù có làm vậy nó cũng không thể phủ nhận đi rằng nó ao
ước có tình cảm của mẹ của ông bà nhiều lắm. Giờ ước mơ của nó đã thành
hiện thực rồi,nó đã có bà yêu thương.Cảm nhận được thứ tình cảm trân quý đó giờ nó chỉ muốn ôm lấy bà mà thôi.
- Mỹ Duyên, cháu sao vậy? – Đột nhiên bị nó ôm chầm lấy, bà càm nhận được sự biến hóa trong tâm nó.
- Bà... cháu rất hạnh
phúc. – Nó ôm ghì lấy bà, ngửi mùi hương thơm nhè nhẹ trên tóc bà. Hạnh
phúc không kìm được nước mắt, nó lại khóc rồi. Khóc trong sung sướng,
chỉ là hạnh phúc này sẽ được bao lâu, nó sợ một ngày nào đó nó sẽ phải
rời xa thứ tình cảm này. Nhưng thôi hãy cứ để nó chìm đắm trong hạnh
phúc nhỏ nhoi này đã, rồi sau đó tình cảm yêu thương này có bị ai đó
cướp đi nó cũng sẽ không nuối tiếc.
- Mỹ Duyên... haz....-
Bà muốn nói gì đó nhưng thôi, đưa bàn tay vuốt mái tóc của nó, bà muốn
an ủi nó nhưng bà biết bây giờ hãy cứ để nó khóc, khóc một trận rồi sẽ
hết thôi.
Một trận nước mắt dâng
trào qua khóe mắt đã làm đôi mắt nó sưng húp lên, nó phải chườm đá rất
lâu mới giảm độ sưng phù được một chút. Sau khi ăn sáng cùng bà xong, nó chuẩn bị đến trường. Nó định chạy ra bến xe bus nhưng bà bảo đã chuẩn
bị xe đưa nó đi học. Không phụ tấm lòng của bà, nó gật đầu đồng ý, với
lại nó cũng chán ngấy cái cảnh chen chúc trên xe bus lắm rồi.
- Mỹ Duyên, tiểu thiên
thần của lòng tớ ơi, nhớ cậu quá đi mất thôi, cậu đi đâu mà mấy hôm liền không đến trường vậy hả? – Vừa vào đến cổng trường nó đã bị Ánh Linh
tóm lấy kéo qua ghế đá ngồi tâm sự. Nhưng cái gì mà tiểu thiên thần, ôi
ớn chết nó rồi.
- Èo, ghê quá đi... tớ
đi học lại được 2 hôm rồi đó bà trẻ. Nó biểu hiện cảm xúc muốn tránh xa
những lời nói sến xúa của Ánh Linh, có mấy hôm không gặp thôi mà sao
giọng điệu của Ánh Linh đã thay đổi một cách chóng mặt đến vậy, Chắc là
bị cô dạy văn nào đó đầu độc rồi, đúng là dân chuyên văn có khác.
- Vậy sao tớ không thấy cậu?
- Thôi đi cô nương, mau vào lớp học, cậu suốt ngày đi soi trai đẹp làm gì có thời gian quan tâm đến con bạn này.
- Làm gì có.
Không để cho Ánh Linh
phản bác lời nó, nó một đường đi về lớp học. Hôm nay có bài kiểm tra lý, nó phải đến lớp thật nhanh để hỏi mấy đứa bạn một số vẫn đề. Trống vào
lớp vang lên, thầy giáo dạy lý hiên ngang bước vào, sau cái thủ tục đầu
giờ, thầy giáo phát đề kiểm tra. Nó lướt một lượt, trong đầu nó chỉ có
một từ “ chuối“. Nhưng cũng mãy nó vẫn làm được trên 70%, này cũng coi
như là kha khá.
Ra chơi tiết 2 nó lên lớp Ánh Linh kéo cô bạn ra buôn chuyện, lâu không được gặp nhau nên chuyện trò không hết.
- Mỹ Duyên. – Giọng nói phát ra từ phía sau, là Chung Hiền.
- Anh Chung Hiền, lâu quá không gặp anh nha.
- Ừ, mà mấy hôm nay em đi đâu thế? – Chung Hiền hỏi nó, vẻ mặt anh hiện rõ một chút lo lắng.
- À, em có chút việc bận ý mà, nhưng không có gì quan trọng lắm đâu ạ.
- Vậy là được rồi, à sắp tới là 20-11, lớp em đã chuẩn bị tiết mục văn nghệ nào chưa?
- Cái này em cũng không biết – Nó nghỉ mấy hôm nên không rõ nhưng vấn đề này.
- Ừm, anh có chút chuyện nên đi trước đi, chào. – Chung Hiền quay người
rời đi, một khắc nào nó trong mắt anh chợt hiện lên một nỗi buồn không
tên. Nhưng nó không hề nhận ra ánh mắt khác thường của anh đang hướng về nó.
Tiếng trống hết buổi học vang lên, các lớp reo hò, ùa ra như ong vỡ tổ. Nó thản nhiên không vội
vàng cất sách vở vào cặp, đợi cho lớp đi hết rồi mới ra. Đi được vài
bước nó liền cảm giác có ai đó đang theo dõi nhưng quay lại phía sau
liền không thấy ai, cảm giác này không phải chỉ hôm nay mới có mà đã
nhiều ngày nay rồi. Không phải lại là mấy tên xã hội đen đó nữa chứ?
Chúng thực sự theo nó tới trường ư? Nhưng cũng có thể không phải bọn
chúng, nếu muốn ra tay hẳn là chúng đã làm rồi, vậy rốt cuộc là ai đang
theo dõi nó?