Cô Nàng Xui Xẻo

Chương 8

Only You I Want

Địa điểm:

Trang viên Hạnh phúc

Cổng trường British

Hội trường Bristish

Nhân vật:

Thái Linh – học sinh lớp 11 trường Maria

Thượng Hội – học sinh lớp 11 trường Maria

Tôn Ngọc Dĩnh – học sinh lớp 11 trường Maria

Giang Hựu Thần – học sinh lớp 11 trường British

An Vũ Phong – học sinh lớp 11 trường British

Ân Địa Nguyên – học sinh lớp 11 trường British

Nghiêm Ngôn – h ọc sinh lớp 11 trường British

Kì Dực – học sinh lớp 11 trường British

LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ

Nếu như có thể, con nguyện mặc bộ xiêm y màu hồng,

Xoay vòng trên thảm cỏ màu xanh,

nắm tay vị hoàng tử trong mộng,

thổn thức lắng nghe tiếng nhạc từ từ vang lên.

Chúa nói: Ta đã nghe lời nguyện cầu của con…

Thế là, tôi trở thành huấn luyện viên vũ đạo cặp đôi

Lạy chúa, một người ở trên trời, một ở dưới đất…

oOo

- Thái Lăng, sáng mai 10 giờ, đến Trang viên Hạnh phúc nhé! Nhiệm vụ của cậu sẽ bắt đầu từ ngày mai.

Nếu tôi không kịp định thần nhận ra người ở đầu dây bên kia là Ân Địa Nguyên, thì tim tôi đã lủng lẳng sắp rụng ra vì lo là người mặc đồ đen bí ẩn bữa trước theo lệnh chủ nhân gọi điện tra xét kế hoạch tác chiến của tôi đến đâu!

Trang viên Hạnh phúc vào ngày hôm nay không hề náo nhiệt và ồn ã như bữa trước. Ngôi biệt thự đơn lẻ trơ trọi đứng ngay giữa khuôn viên. Thảm cỏ xanh mượt có một con chuồn chuồn và một con bươm bướm đang đùa giỡn, đuổi bắt nhau. Không có bóng dáng của người bí ẩn cùng người đàn ông trung niên kia đâu.

- Làm ơn cho hỏi… có người ở đây không… không… không? – Căn phòng trống hoác, vọng lại tiếng gọi của tôi, không hề có lấy một tiếng trả lời. Lẽ nào lại không có người? Ân Địa Nguyên rõ ràng hẹn tôi mười giờ đến vườn Hạnh phúc kia mà! Cậu ta không phải bày trò lừa gạt tôi chứ…?!

Cộp cộp…cộp cộp…

Có tiếng vọng lại từ trên gác, tôi ngước mắt nhìn lên trần nhà… những bức tranh vẽ trên trần tuyệt đẹp!

Tôi nhẹ nhàng đi theo cầu thang dẫn lên trên lầu, lắng nghe tiếng “cộp cộp” phát ra từ bên trong. Hình như có người đang nhảy múa… Rõ ràng bốn phía không có người mà… Tôi nhè nhẹ đẩy cửa, he hé mắt nhìn vào bên trong từ khe cửa.

Giang Hựu Thần?

Bên trong là một gian phòng tập múa, chùm đèn màu bạc treo trên trần nhà phát ra những ánh sáng bàng bạc như ánh trăng, ba phía tường đều được gắn gương lớn, còn có cả những thanh gióng rất chuyên nghiệp, dưới đất là tấm thảm múa màu đỏ sậm, mềm và đàn hồi.

Căn phòng lớn như thế mà chỉ có một mình Giang Hựu Thần, cậu ấy đang làm gì thế nhỉ? Đứng đối diện với tấm gương, nhìn vào gương chăm chú…

Đột nhiên, Giang Hựu Thần đưa tay phải ra nhún người xuống, hai chân lúng túng làm chậm mất nửa nhịp… Cậu ấy… đang múa ư?

Tiếp theo, Giang Hựu Thần làm lại động tác giống hệt nhưng hướng ngược lại, tôi không nhịn được nữa bèn cười nghiêng ngả.

- Ai đó? – Giang Hựu Thần nghe thấy tiếng động, vội vàng đứng thẳng người lại, quay người nhìn về phía cửa.

- Là mình đây… - Tôi cúi đầu đẩy cửa bước vô trong. – Xin lỗi, mình không cố ý làm phiền…

- Thái Lăng, là cậu à? Mình đang đợi cậu nãy giờ đây! – Giang Hựu Thần nhìn thấy tôi bước vào, nhoẻn miệng cười hồn nhiên. – Nguyên nói, hôm nay cậu sẽ đến đây để cùng múa với mình, có phải không? Mình đã tập trước một lát rồi.

- Cậu… vừa múa ư? – Nhớ lại cảnh tượng ban nãy, tôi lại không nhịn được cười, nhưng cũng “phanh” kịp – Xin lỗi, mình không cố tình trêu chọc cậu…

- Hì hì, không sao đâu. Mình múa trông xấu tệ phải không? – Giang Hựu Thần chớp chớp mắt.

- Thật ra cũng không phải. Chỉ là… rất ngộ nghĩnh… Hưm hặc hặc… - Tôi lại ngượng ngùng lắc lắc đầu, mặt đỏ lên vì nhịn cười.

- Không, bởi vì mình múa rất tệ, nên mới phải mời cậu đến giúp đỡ! – Thái độ của Giang Hựu Thần nghiêm túc đến nỗi làm người đối diện muốn giúp đỡ cậu ấy đạt được tâm nguyện của mình ngay lập tức.

- Được thôi! Không thành vấn đề! – Tôi vỗ vỗ ngực mình nói, bỗng nhìn thấy chân của Giang Hựu Thần giật giật hai cái – Cậu có sao không?

Tôi cúi đầu nhìn xuống chân của Giang Hựu Thần.

- Ha ha ha! – Tôi không thể nhịn được nữa, ôm bụng cúi sát người xuống đất mà cười, cười đến mức nước mắt nước mũi chảy giàn giụa. Đôi chân của Giang Hựu Thần được nhét vào trong một đôi giầy múa ba lê, vì kích cỡ không đúng nên chân của Giang Hựu Thần bị độn thành một cục tròn như cái bánh bao, nhích qua nhích lại. Nhìn qua thôi cũng đủ biết cậu ấy rất không thoải mái với đôi giày của mình.

- Ha ha ha… Cậu… sao cậu lại mang giày thế kia? Sao lại phải mang giày ba lê?

- Mình… Lần trước nhìn thấy cậu múa ba lê, nghĩ rằng hôm nay cậu dạy mình sẽ… - Giang Hựu Thần đỏ mặt cúi đầu.

- Mau tháo đôi giày này ra đi. Cậu định làm bà chị của lọ lem à! - Tôi kéo Giang Hựu Thần ngồi xuống đất, bảo cậu ấy tháo đôi giày ra.

- Ừ, ừ! Quả thật là rất đau! – Giang Hựu Thần gật đầu như con gà mổ thóc. – Thái Lăng, hôm nay cậu định dạy mình bài gì vậy?

- Giang Hựu Thần, cậu muốn theo con đường chuyên nghiệp hay muốn theo con đường thần tượng nghiệp dư? – Tôi như người sành sỏi trong ngành.

- Thế nào là con đường thần tượng nghiệp dư?

- Giống như Holy vậy. – Tôi vừa nhắc Holy thì nói say sưa như thí sinh đi thi gặp bài văn tủ. – Lúc nào anh ấy cất giọng hát dịu dàng trong ánh đèn mờ ảo…

- Holy… là ai vậy? – Giang Hựu Thần giương to mắt ra nhìn tôi. – Cậu ấy cũng là học sinh trường British à?

- Hả? Đến cả Holy mà cậu cũng không biết sao? – Tôi há hốc miệng, to đến nỗi có thể bỏ bóng đèn tròn vào trong… - Cậu ta là ngôi sao rất nổi tiếng hiện giờ mà. Cậu xem nè, đây là tờ báo “Củ cải” của ngày hôm nay.

Giang Hựu Thần bán tín bán nghi cầm tờ báo từ tay tôi qua xem, xoay trái xoay phải xem tấm poster của Holy, cuối cùng mới phát ra được một từ “Ồ”.

- Holy cũng là học sinh cấp ba đấy! – Tôi tặc tặc lưỡi. – Nhưng mà mình nghĩ danh tiếng của Holy đang có xu thế giảm sút…

- Sao vậy? – Giang Hựu Thần ngước đầu nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy sự thán phục.

- Bởi vì cậu ấy đã có bạn gái!

- Có bạn gái? Điều đó có liên quan gì đến danh tiếng chứ?

- Đương nhiên là có rồi! Là một thần tượng, nếu như cậu có bạn gái, cậu sẽ làm cho rất nhiều các cô gái thích cậu phải tan nát con tim… - Tôi ra vẻ rất xót xa, nuối tiếc, lắc lắc đầu. – Cái cô Linda đấy thật là tốt số, tìm được Holy đẹp trai như thế để làm bạn trai của mình…

- Có được bạn trai đẹp trai xem như là tốt số sao?

- Đương nhiên rồi! Giống như mình vậy… - Tôi đột nhiên nhận ra mình lỡ lời, suýt chút nữa thì để lộ thân phận của mình. – Như mình quen mấy bạn nữ, đều nghĩ thế cả!

Hic… May mà thoát chết trong gang tất! Hic…Nguy hiểm quá!

- E hèm…

- Hai người nói chuyện lâu như thế rồi, bắt đầu tập luyện đi! – Không hiểu từ lúc nào, tam đại tướng quân đã xuất hiện ở cửa phòng tập.

- Ừm, “thanh tra học đường” đến rồi, chúng ta không nên tán chuyện nữa. Mau đi tập thôi. Mình đang đeo trách nhiệm nặng nề trên vai đây! – Tôi nắm tay Giang Hựu Thần, kéo cậu ấy đến trước tấm gương.

- Hôm nay mình sẽ học gì nhỉ? – Giang Hựu Thần đứng trước gương hơi tỏ ra lúng túng, toàn thân không được tự nhiên.

- Cậu thả lỏng người ra. – Tôi vỗ vỗ vào vai Hựu Thần. – Theo mình, thì cậu nên đi theo con đường của Holy, vì thế không múa may gì hết.

- Woa, thế thì tốt quá. Cậu biết đấy mình rất sợ học múa, toàn thân cứ cứng nhắc. – Giang Hựu Thần ngại ngùng lắc lắc đầu.

- Ừ, yên tâm đi. Chúng ta bắt đầu thôi. – Tôi quay người đi về phía góc phòng, bỏ dĩa vào máy CD.

Bùm chát, bùm chát, két!

Cái dĩa quay được hai vòng thì dừng lại, tôi quỳ ở dưới đất, mắt nhìn lên, tay với lấy cái nút Play, nhưng nó chẳng có chút động tĩnh gì. Tôi tức đến nỗi đập bồm bộp cái máy nhưng cũng chẳng ăn thua, nó vẫn trơ ra không nhúc nhích.

- Sao thế? Bị hư rồi à?

Bốp.

Tôi nghe tiếng chân Giang Hựu Thần đi lại gần, định nói là hình như máy đĩa bị hư, mới ngước đầu lên thì đụng một cái bốp trúng đầu cậu ấy!

- Ui da! – Cái đầu của tôi ong lên như thanh sắt bị gõ, sưng vêu như quả nhót…

- Xin lỗi! – Giang Hựu Thần giữ chặt lấy vai tôi, nét tuấn tú của gương mặt Giang Hựu Thần mờ ảo hiện lên trước mắt tôi, thật gần, thật gần…

- Không sao… không sao… - Tôi nhanh chóng dùng tay chống đất ngồi dậy, giữ khoảng cách an toàn với Giang Hựu Thần. Dù vậy tim tôi cũng đang đập loạn xạ.

Chát bùm… chát bùm…

Chiếc máy CD cuối cùng cũng ngoan ngoãn phát ra âm thanh như bình thường.

Tôi không dám nhìn Giang Hựu Thần, cúi gằm mặt xuống, đứng lên:

- Giang Hựu Thần, có âm nhạc rồi, chúng ta bắt đầu thôi.

- Ừ…

- Hôm nay mình sẽ dạy cậu nhảy valse… Điệu valse là điệu nhảy đôi,…

- Thái Lăng, cậu làm sao thế?

- Hả? Không… không sao. – Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, dù sao Hựu Thần cũng không biết tôi là con gái, tôi có gì đáng để lo lắng đâu.

- Thái Lăng, cho mình hỏi mắt mình nên nhìn đâu mới đúng? – Khi tôi đang làm động tác mẫu, Giang Hựu Thần đột nhiên giống như một bé trai mẫu giáo khờ khạo hỏi.

- À… cái này… cái này… Ừ, là thế này, cậu nên tưởng tượng xung quanh cậu đang là đại dương rộng lớn, cậu dõi mắt ra xa. Đôi mắt cậu phải tập trung vào điểm đằng xa kia… - Tôi thao thao bất tuyệt.

- À… tự nhìn ra phía đằng xa… - Giang Hựu Thần suy ngẫm trầm tư, rồi gật đầu, mỉm cười với tôi.

Đột nhiên, tôi cảm thấy khuôn mặt mình nóng như lửa đốt, hình như có ai đó đang đứng quan sát tôi.

Không phải chứ… không phải lão thần xui đang lén lút nhìn tôi chứ?

Không… trong lòng tôi hơi xốn xang! Tự nhiên thấy mình như êm đềm trôi đi trong giây phút thăng hoa hạnh phúc. Chúa ơi, xin đừng để giây phút này qua nhanh!

Tôi run rẩy quay người lại nhìn, đụng phải ánh mắt vô cùng hiền hòa của ai đó!

Bùm chéo! Lạy chúa!

Giang Hựu Thần… Giang Hựu Thần… bạn ấy đang nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt ẩn chứa một điều gì đó, thật khát khao… thật ngọt ngào… thật hạnh phúc!

- Cậu… - Tim tôi đập loạn nhịp, cứ như bên trong dòng máu dung nham đang sôi lên. Tôi ngẩn ngơ nhìn đôi mắt của Giang Hựu Thần, chân bị đóng đinh xuống đất, cánh tay ban nãy vừa giơ lên ngang vai cũng buông thõng xuống lúc nào không biết.

- Hựu! Cậu đang nhìn gì thế? – Hình như Kì Dực đã phát hiện ra tôi và Hựu Thần có điều gì đó bất thường, thắc mắc hỏi.

- À… - Giang Hựu Thần nở một nụ cười sáng lạn với tôi, để lộ hàm răng trắng bóng. – Thái Lăng nói trong lúc nhảy thì phải nhìn vào nơi mình khao khát muốn nhìn. Mình nghĩ tới nghĩ lui thấy ở đây chỉ có mỗi Thái Lăng làm mình muốn nhìn nhất, vì thế mới nhìn cậu ấy!

Rầm!

Tam đại tướng quân nghe xong thì đồng loạt té ầm xuống đất. Kì Dực cố gắng lồm cồm bò dậy, chằm chặp nhìn tôi:

- Các cậu… làm cái trò gì vậy? Chỉ động tác là đủ rồi, không cần phải giao lưu ánh mắt gì hết!

- Mình… mình biết rồi… - Tôi sợ sệt gật đầu liên hồi, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn Giang Hựu Thần thêm nữa. Nhưng mà, tôi… tôi lại cảm nhận được một vị ngọt ở đầu lưỡi, ngọt đến tận tâm gan.

Cứ như là vừa ăn được kẹo mật ong…

Giang Hựu Thần xê dịch đôi bàn chân của mình theo khẩu hiệu và bước đi của tôi. Tuy rằng động tác vẫn còn cứng nhắc, nhưng không bước sai nhịp. Tập luyện được vài lần, Giang Hựu Thần đã tỏ ra thuần thục, bước nhảy nhẹ nhàng hơn, chúng tôi phối hợp ăn ý, nhịp nhàng.

- Động tác cuối cùng là mình xoay vòng, sau đó… - Tôi xoay vòng xích gần lại Giang Hựu Thần, nụ cười ấm áp như gió xuân thổi khe khẽ bên tai…

Thịch… thịch… thịch…

Tôi nghe thấy được tiếng tim mình đập rộn rã. Ôi trời ơi, đứng gần Giang Hựu Thần thế này, không biết cậu ta có nghe thấy không nhỉ? Tôi vội vàng xoay ngược lại để lùi ra xa, khuôn mặt cậu ấy xa dần, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ đẹp của vị thiên sứ giáng trần…

- A!

Khi tôi xoay đến vòng cuối cùng, đưa tay để nắm lấy tay của Giang Hựu Thần, khi huơ lên chỉ thấy toàn không khí… Lực li tâm của những vòng xoay khiến tôi tiếp tục quay như con quay siêu tốc về phía sau…

Ầm!

Ôi cái mông của tôi! Đau quá! Hựu Thần, cậu định cho mình té chết đấy à?

***

Ánh dương chiều chiếu bóng đổ dài xuống mặt đất, tôi xiêu xiêu vẹo vẹo bước ra khỏi khu vườn Hạnh phúc… Ôi chao, thì ra Giang Hựu Thần ở ngoài đời cũng hơi bất bình thường. Anh chàng hoàng tử thần bí mà mọi người ngưỡng vọng này, tại sao lúc nào cũng như một con búp bê gỗ vậy nhỉ? Ở cạnh tôi, anh chàng này ánh mắt lúc nào cũng hiền hòa, còn tay chân lúc nào cũng luống cuống không thể điều khiển được…

Tôi ngước đầu nhìn vầng dương đỏ rực. Hoàng tử, cậu thật may mắn, xung quanh cậu luôn có cả đống người chăm sóc chu đáo, cậu đâu cần lo lắng gì nữa? Nhưng mà cái bệnh sợ con gái của cậu ta, tôi chẳng thấy có một chút dấu hiệu nào cả. Ở gần tôi mà câu ta vẫn thoải mái tự nhiên như không, lẽ nào người ta đồn đại sai? Hoặc là…

- Thái Linh!

Tôi đang chìm đắm trong những suy nghĩ của mình thì bị một tiếng gọi lớn cắt ngang. Tôi giật mình sợ hãi, bởi vì tiếng gọi này là của…

- Thái Linh, bà lẩn như trạch nhưng thoát không nổi đâu! – Thượng Hội đang khoanh tay trước ngực bước chậm rãi về phía tôi. – Uổng công bọn này ngày đêm nhớ mong mòn mỏi bà. Bà thì tốt quá rồi, trốn đi biệt tăm biệt tích, bà định cho bọn này leo cây hử?

- Nhưng mà… tôi đã cố gắng hết sức rồi! – Tôi nhíu mày tỏ vẻ khổ sở, sợ bọn Thượng Hội sẽ sử dụng những độc chiêu rợn tóc gáy.

- Bà đang tìm cách đối phó với tụi này phải không? – Ngọc Dĩnh đang đứng một bên cũng không chịu nổi nữa phải xen vào.

- Thái Linh, thật sự tụi tôi không muốn nói bí mật của bà ra đâu! Cũng không muốn trù ẻo bà kiếp sau tiếp tục làm Miss xui xẻo! – Thượng Hội quả nhiên lại giở chiêu này ra, tôi chỉ mới nghe đến hai từ “xui xẻo” thì đã run bật lên rồi.

- Các bà muốn tôi làm gì?

- Thái Linh… - Thượng Hội đặt tay lên đôi vai của tôi, kề sát đầu vào tai tôi. – Tụi này vẫn là bạn chí cốt của bà mà, sẽ không tệ như thế đâu!

Nghe thấy điệu cười như ma làm của Thượng Hội thì tôi đã biết còn những chuyện tệ hơn đang chờ đợi mình…

- Thái Linh, tụi tui biết sắp đến ngày bỏ phiếu danh sách những chàng trai nổi tiếng nhất British rồi. – Ngọc Dĩnh nở một nụ cười tươi như hoa, lao về phía tôi như thú vồ mồi.

- Ưm, các bà định làm gì? – Tôi run rẩy nhìn Thượng Hội với Ngọc Dĩnh, cứ như nhìn hai con quỷ sa tăng vậy.

- Chỉ cần bà dắt tụi này vào được bên trong, chuyện tấm hình coi như cho qua! – Thượng Hội nheo nheo mắt cười với tôi.

- Nhưng mà, vé vào dự buổi bỏ phiếu khó lấy được lắm…

- Vì thế nên mới đi tìm bà chứ! Bà hiện giờ là người của British, hơn nữa còn là người mới được vào trong bảng xếp hạng đó. Bà không biết đâu, bây giờ ở trường bọn mình không ít các cô nàng thích cái kiểu khờ khạo của bà lắm đấy. Vì thế, có chút xíu chuyện thế này thì đâu có thành vấn đề gì đâu, phải không? – Ngọc Dĩnh vỗ vỗ vai tôi, như đang đảm bảo với tôi điều gì đó.

- Nhưng mà… vé tham dự lễ bỏ phiếu danh sách những anh chàng nổi tiếng nhất British đã bị học sinh giành giựt nhau hết từ cả một tháng trước đây rồi. Bây giờ nửa vé cũng khó lòng có được!

- Thái Linh, tui đang cho bà cơ hội để bù đắp lại lỗi lầm của mình đấy! – Thượng Hội lại vỗ thật mạnh lên vai tôi, nháy mắt cùng Ngọc Dĩnh rồi cả hai cùng biến mất trong màn đêm mờ nhạt.

Vù vù vù…

Một cơn gió lạnh thổi qua, chỉ có mỗi cái bóng của tôi ẩn hiện dưới ánh trăng cô lạnh.

- Tại sao? – Tôi dõi theo hai cái bóng vừa đi khỏi được một lúc, rồi bỗng dưng hét lớn lên. – Chúa ơi, khi nào ngài mới chịu thức dậy đây?

- Ánh sáng của Chúa sẽ chiếu rọi đến từng góc ngách của thế gian này… - Một giọng nói đanh lạnh của một người đàn ông cất lên.

- Ai? Là ai đó? – Tôi vội vàng xoay quanh để tìm. Bầu không khí im ắng khiến tôi có chút cảm giác sởn lạnh sống lưng.

Cộp cộp cộp…, tiếng bước chân mỗi lúc một xa dần, ánh đèn đường lờ mờ chỉ chiếu được cái bóng của ông ta. Tôi cố gắng căng tròn mắt để nhìn cho rõ nhưng cũng không thể thấy được hình dạng thật của ông ta.

- British, đó là nơi để con tìm được hạnh phúc.

Cái bóng di chuyển đến góc đường, chỉ còn giọng nói vang vọng lại…

- Thật vậy sao?

Con đường vắng vẻ đến mức như chưa từng xuất hiện loài người, chỉ có mỗi ánh trăng chiếu rọi xuống tôi.

***

Thời gian cứ như vị quán quân môn chạy đường trường không biết mệt mỏi, chớp mắt cái tờ lịch đã được giở đến trang có ngày của buổi lễ bỏ phiếu danh sách những người nổi tiếng British.

Theo thường lệ, sự kiện bỏ phiếu sẽ được diễn ra trong ba ngày. Trong ba ngày này, tất cả các anh chàng đều phải cố gắng hết sức mình để thuyết phục mọi người bỏ phiếu cho mình. Danh sách số phiếu sẽ được công bố vào ngày cuối cùng!

Cả ngôi trường British ngay từ thời khắc đầu tiên của sự kiện bỏ phiếu đã giống như một trận chiến ác liệt, bầu không khí trở nên vô cùng điên loạn.

- Cho tôi!

- Là của tôi!

- Tôi! Cho tôi đi!

Sáng sớm hôm đó, tôi mới vừa đặt chân đến trường thì đã thấy phía trước cổng được vây chật kín lũ hám giai đẹp. Bọn họ trông giống như đám kiến chen chúc, la hét như đang tranh giành một món đồ gì đó.

Tôi buông ra một tiếng thở dài, đang định rời khỏi thì bên cạnh mình đột nhiên xuất hiện một anh chàng cao lớn.

Cậu ta mới cao làm sao! Tôi đứng chỉ mới đến ngực cậu ta. Ngước mắt nhìn phải tốn thêm ít sức nữa mới nhìn thấy được cằm cậu ta.

- Chào cậu! – Chàng thanh niên cúi mặt nở một nụ cười rạng rỡ với tôi.

- Chào… chào… cậu! – Tôi bị sự thân thiện của cậu ta làm cho ngớ ngẩn. Thái Linh tôi từ nhỏ đến lớn đều là chúa xui xẻo, trước giờ chưa bao giờ được ai niềm nở chủ động chào hỏi.

- Ở bên đó hình như đang rất náo nhiệt, cậu có thể giúp mình đi xem thử có chuyện gì đang xảy ra bên đó không? – Nụ cười của chàng thanh niên thật là ấm áp, tay anh ta chỉ về chỗ có đám con gái đang đứng, giọng nói rất hiền hậu.

- À, ừ… được… được… - Tôi hoàn toàn bị khuất phục bởi sự xuất hiện đột ngột của chàng thanh niên đầy thiện cảm này, không kịp nghĩ gì tôi đã gật đầu đồng ý, rồi cứ nhắm mắt nhắm mũi xông vào đám con gái phía trước.

- Ôi, các chàng đẹp trai British!

- Của tôi!

- Ha ha ha! Chàng đẹp trai cuối cùng cũng tự đến nộp mình rồi! Tiểu Vân, cậu thật là thông minh!

- Ha ha ha! Chiêu này gọi là thả con thuồng luồng, bắt con săn sắt! Ha ha!

Tôi nhắm mắt nhắm mũi xông vào đám nữ sinh, đến nơi mới nhận ra mình đã phạm phải lỗi lầm lớn nhất trong cuộc đời: Đám con gái này giả bộ như đang tranh giành nhau một vật gì đó, ý đồ để lôi cuốn sự tò mò của các chàng trai British đến xem. Rõ ràng bọn họ đang cố tìm ra cơ hội để được tiếp xúc với các chàng trai British!

Vô số các bàn tay của con gái sờ vào tóc tôi, áo tôi, thậm chí là quần tôi! Tôi cảm giác mình giống như một con côn trùng bị trúng kế của đại tướng quân đội kiến, quằn quại cố tìm đường sống cho mình!

- Thả tôi ra… thả tôi ra… thả tôi… ra!

Sân trường British rộng lớn vang vọng tiếng thét kêu cứu thảm thiết của tôi…

Mười phút sau đó…

Tôi như tên lính bại trận, thân xác tơi bời xông ra từ đám con gái hám giai đẹp mất lí trí đó.

Quay đầu nhìn lại, lũ vịt giời vẫn còn đang la hét giần nhau tơi tả hoa lá… Chẹp chẹp… Hú hồn! Sao con gái lại si tình đến thế nhỉ?

Úi mèng ơi! Tôi vô tình chạm tay lên cổ, trên đó trống trơn không có gì. May quá! Tôi sực nhớ hôm qua lúc đi tắm tôi đã tháo cái dây chuyền mặt pha lê ra cất rồi, nếu không hôm nay tôi sẽ phải hối hận cả đời…

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lòng vẫn chưa hết sợ về sự việc vừa xảy ra. Tôi ngước đầu nhìn, định rằng sẽ kể lại trận phá vòng vây, thoát hiểm vừa trải qua, bỗng phát hiện chàng trai đó đã chạy đứt dép từ lúc nào!

Ủa? Cậu ta chạy đâu rồi? Rõ ràng ban nãy vẫn còn đứng ở đây kia mà? Kì quặc thật! Kệ, cứ đi tìm bọn Giang Hựu Thần trước đã.

- Giang Hựu Thần? Giang Hựu Thần… - Bao nhiêu phòng hóa trang như vậy, biết tìm bọn họ ở đâu đây? Thật là, chẳng nói cho người ta cụ thể!

- Giang…! – Tôi thuận tay đẩy cánh cửa ra, mới nói được có một chữ miệng tôi đã cứng đơ không nói được nữa. Bởi vì, tôi nhìn thấy…

- A…! – Trong phòng đột nhiên dội ra một tiếng kêu thất thanh, một nam sinh nhanh chóng quay người vào, lưng đối lại với tôi! Tôi cũng lập tức dùng tay che mắt mình lại, rồi từ từ hé mắt nhìn qua những khe ngón tay…

Sao lại đúng lúc thế nhỉ? Tôi làm sao mà chọn ngay lúc người ta thay đồ để đẩy cửa vào thế không biết?

- Tôi… - Tôi thật ra cũng không ngờ gặp phải hoàn cảnh như thế, tôi vô tình lờ mờ nhìn thấy bộ lưng săn chắc của cậu ta. Tôi thấy toàn thân mình run rẩy, suýt chút nữa thì té lăn xuống đất giựt giựt.

- Biến ngay! – Chàng thanh niên cất giọng đầy phẫn nộ.

Hu hu hu… Người ta đâu phải cố tình muốn xem đâu! Hơn nữa dù sao tôi cũng là một tên con trai kia mà! Đâu có tính là nhìn lén được!

Nhưng mà cái giọng nói này? Sao mà nghe quen quen?

- Tôi… tôi đi ngay đây! – Tôi một tay vẫn che chặt mắt mình, một tay đẩy cửa bước ra!

Tôi dập mạnh cửa lại, hì hà hì hộc thở. Cả thân người vẫn đang cúi khom lưng lại tỏ vẻ vâng lời.

- Thái Lăng, cậu đứng trước cửa phòng thay đồ của An Vũ Phong làm gì vậy?

Tôi quay đầu lại nhìn, thì ra là Kì Dực!

- Tôi…

Đợi đã… cậu ta ban nãy vừa nói phòng này là phòng thay đồ của…

An Vũ Phong?!

Nói thế có nghĩa… tên con trai trần trụi ban nãy chính là… An Vũ Phong?

Ôi trời đất ơi! Thật là khủng khiếp! Không hiểu An Vũ Phong có kịp nhận ra tôi không?

- Cậu còn đứng như trời trồng ở đó làm gì? Mau tới giúp đỡ đi!

- À, à! Ừ!

Tôi bị Kì Dực lôi đến một phòng thay đồ khác, mới nhìn đã thấy ngay Giang Hựu Thần đang ngồi trên chiếc ghế lưng cao của Ý.

Hôm nay trông cậu ấy thật khác quá, khuôn mặt rạng rỡ, mái tóc thả tự nhiên. Cậu ta ngồi trên chiếc ghế sang trọng đó, trông như vị tướng trẻ đầy khí phách! Ngay cả tôi cũng thấy mình lịm đi trước khí phách của vị hổ tướng!

- Hựu, cậu mặc thử bộ đồ này xem! – Kì Dực đứng trước mắc quần áo, lựa tới lựa lui, rồi ôm ra một mớ đồ. Mới nhìn đã biết toàn những bộ quần áo đắt tiền.

Phòng thay đồ riêng của Giang Hựu Thần, bốn phía đều được dán những lớp giấy dán tường vàng óng. Bàn hóa trang, cây treo đồ, bệ rửa tay, tất cả mọi thứ đều đầy đủ…

Giang Hựu Thần mặc quần áo của Kì Dực đưa cho, đứng trước gương ngắm nghía. Toàn thân cậu ấy toát lên một khí chất thần bí của chàng hoàng tử, hoàn mỹ đến không thể chê vào đâu được. Nhưng, ánh mắt có chút mâu thuẫn khó hiểu…

Vù… một cơn gió lạnh thổi qua, Nghiêm Ngôn đẩy cửa bước vào.

- Hựu, xong chưa vậy?

Hu hu hu… lần nào cũng vậy, chỉ cần Nghiêm Ngôn xuất hiện, tôi cho dù có mặc nhiều quần áo đến đâu cũng tưởng mình bị quăng đến bắc cực, cả người lạnh run lên bần bật.

- Ừ! Mình đã nhớ hết rồi. Yên tâm đi Ngôn. – Giang Hựu Thần lưng quay về gương, đối diện với Nghiêm Ngôn gật đầu. – Sao không thấy Nguyên đâu vậy?

- Nguyên hôm nay làm MC mà, vì thế sẽ không đến được đây đâu. Buổi lễ bỏ phiếu sắp bắt đầu rồi. – Nghiêm Ngôn nói xong thì quay người nhìn tôi, đôi mắt lạnh như băng hướng thẳng vào tôi, cứ như đang cảnh báo tôi không được gây ra bất kì tai họa nào.

- Ngôn… giờ này năm ngoái, Phong cũng vẫn còn đi cùng với chúng ta có phải không… - Giang Hựu Thần bỗng nhè nhẹ xoa xoa mặt gương trước mặt, lưỡng lự hỏi…

Căn phòng thay đồ vốn dĩ đang rất căng thẳng, bỗng nhiên như cô đặc lại, nặng nề khiến người ta có cảm giác khó thở.

Phong…

Lẽ nào người mà Giang Hựu Thần nói đến chính là An Vũ Phong?! Bọn họ không phải là kỳ phùng địch thủ của nhau sao? Nhưng lần trước Giang Hựu Thần bị thương, An Vũ Phong sao lại lo lắng đến vậy? Tôi hoài nghi nhìn mấy người bọn họ như đã bị điểm huyệt đứng yên, thắc mắc trong lòng như bọt xà phòng, hết cái này đến cái khác tiếp nhau nổi lên trên.

- Thái Lăng, hôm nay không có chuyện gì đâu, cậu cứ tự đi chuẩn bị đi, cố lên nhé! – Kì Dực nhìn tôi cười khì khì, vỗ vỗ vai tôi, phá đi bầu không khí nặng nề trong phòng.

- Ừ! – Tôi lo lắng quay đầu nhìn Giang Hựu Thần, đúng lúc cậu ta cũng đang nhìn tôi. Có thể nhờ mấy hôm làm việc cùng nhau, mọi người có vẻ cũng thân thiết hơn. Tôi đưa tay làm dấu “cố lên”. Giang Hựu Thần nhìn tôi, đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.

- Chuyện đã qua rồi! – Nghiêm Ngôn lạnh lùng nói. – Chúng ta đi thôi.

- Đợi đã! – Đột nhiên, Kì Dực lao đến ngồi xuống cạnh Giang Hựu Thần như tên bắn, nhẹ nhàng xắn ống quần của cậu ấy lên. Vừa xắn vừa thì thầm. – Đây là hàng đặt riêng của LV, mình biết cậu mặc qua rồi sẽ không mặc lại lần thứ hai. Cậu cẩn thận một chút, đừng để nó bị dơ. Để mai này mình còn đem nó lên mạng bán đấu giá!

Ôi trời! Mọi người đồng loạt căng tròn mắt… Thằng cha này, thật là vua kiết xu tái thế, cứ mở mồm là nhắc tới tiền!

***Trên đường từ phía hậu đài đi đến hội trường lớn, tiếng nói chuyện ồn ào càng lúc càng rõ. Tuy nhiên rằng đây không phải lần đầu sống trong không khí náo nhiệt, nhưng tôi vẫn bị cảnh người đông như trẩy hội làm cho choáng ngợp!

A!

Ôi!

Ai cha!

Mới vừa đến cửa hội trường, tôi đã bị chôn chân xuống đất… Hội trường đông nghịt người. Trên không chi chít các bảng băng rôn ghi rõ “Giang Hựu Thần, mình yêu cậu!” hay “An Vũ Phong là duy nhất!”

Đây, đây chính là “Lễ bỏ phiếu bình chọn chàng trai nổi tiếng nhất British” ư? Đến cả bầu cử tổng thống cũng chưa chắc được như thế này nữa…

- Thái Linh, Thái Linh! – Tôi đang ngơ ngẩn giữa biển người thì đột nhiên có người gọi tên tôi. Tôi quay đầu thì nhìn thấy Thượng Hội và Ngọc Dĩnh đang cố lao mình chạy từ đám người về phía tôi.

- Thái Linh, bà đúng là tài giỏi, bà giúp tụi mình vào bên trong rồi! – Thượng Hội trán nhễ nhại mồ hôi vỗ vỗ vai tôi.

- Trùi ui! Nếu như bỏ lỡ ngày hôm nay thì tôi có chết cũng không nhắm được mắt mất. – Ngọc Dĩnh nhìn theo các chàng trai British trên sân khấu tỏ ý thèm thuồng.

Tôi lắc lắc đầu tỏ ý miễn cưỡng, cố gắng giữ khoảng cách với hai nhỏ. Cần nhớ rằng, tôi hiện giờ đang là con trai, nếu lỡ để bọn bạn học trường Maria nhận ra thì xem như công sức tôi bỏ ra bấy lâu đều xuống sông xuống biển hết.

Ngay lúc tôi đang cố gắng để bảo vệ thân phận của mình, cái loa phóng thanh bỗng phát ra tiếng, toàn hội trường bỗng náo động lên, Thượng Hội và Ngọc Dĩnh cũng lao lên về phía sân khấu.

Hừm! Hai bà bạn “trọng nam sắc, khinh bạn hiền”…

- Ôi! Đẹp quá!

- Ôi! Nguyên kìa! Đúng là cậu ta rồi!

Mọi người trong hội trường bỗng hét lên, tôi tò mò nhìn về phía sân khấu. Quả nhiên là Ân Địa Nguyên, một trong sáu đại tướng. Cậu ta cầm micro bước ra sân khấu. Không ngờ Ân Địa Nguyên không những là một cao thủ dàn xếp mọi chuyện mà còn là một thần đồng về dẫn chương trình. Một nhân tài toàn diện!

- Toàn thể các bạn trường British thân mến, các bạn gái đáng yêu của chúng tôi, xin chào tất cả mọi người!

- A! – Mọi người ở dưới sân khấu đồng loạt đáp trả.

Tôi bỗng phát hiện, để một người đẹp trai ngời ngời như thế này làm MC quả là một sai lầm to lớn! Bởi vì cậu ta chỉ có thể làm cả hội trường càng náo loạn, chứ không thể “giữ gìn trật tự trị an”!

- Đã đến lễ bầu chọn cho danh sách những người nổi tiếng nhất British mỗi năm một lần, mọi người sắp được gặp các chàng hoàng tử British của mình trên sân khấu – Ân Địa Nguyên chưa kịp dứt lời, cả hội trường đã ào ào như sóng thần…

- Được… ! Hay quá… !

- Nguyên, I love you… Em nhất định sẽ bỏ phiếu cho anh!

Lũ vịt cạp cạp ở dưới sân khấu mê mẩn bởi vẻ đẹp, cùng cách ăn nói có duyên và hài hước của MC. Nếu bây giờ có xảy ra động đất cũng khó có thể lay họ tỉnh dậy!

- Vâng, buổi lễ tuyên truyền bầu cử xin chính thức bắt đầu! – Ân Địa Nguyên nói vào trong micro. – Theo thứ tự của bảng xếp hạng tháng trước, đầu tiên mời các bạn mới được vào bảng xếp hạng!

Mới được vào bảng xếp hạng? Nói như thế có nghĩa là sắp đến phiên tôi bước lên sân khấu rồi? Tôi đột nhiên cảm thấy chân mình lạnh cóng, hai đầu gối đánh vào nhau cồm cộp.



- Cám ơn bài nói chuyện của Trịnh Tuấn. Tiếp theo xin mời bạn Thái Lăng với biệt danh Vua đầu bếp!

Là tôi! Tôi vẫn còn chưa kịp thở thì đã bị Kì Dực không biết xuất hiện sau lưng từ lúc nào, đẩy tôi bổ nhào lên sân khấu. Đứng trên sân khấu, tôi thấy đầu mình rỗng tuếch, cả người mình như đang trong trạng thái chân không, kể cả hệ hô hấp cũng hoạt động một cách khó nhọc.

- Thái Lăng, có lẽ do lần đầu vào được bảng xếp hạng nên có chút mất bình tĩnh. Nhưng mà, mọi người có thích Thái Lăng như thế này không?

- Thích lắm! Pretty boy!

Dưới sân khấu mọi người hô lớn. Tôi thậm chí còn nhìn thấy cả hình của mình được dán trên những tờ poster quảng cáo, một đám con gái đang la hét cổ vũ cho tôi. Nhưng tại sao tôi không thốt lên được lời nào cả vậy? Tôi chỉ còn biết cách nhìn Nguyên cầu cứu, hi vọng cậu ấy có thể cứu được tôi ra khỏi cơn nước lửa này.

- Theo nguồn tin đặc biệt thì Thái Lăng kể cả nói chuyện với con gái mặt cũng đỏ ửng, xem ra các “điệp viên nữ” của chúng ta rất thạo tin. Vì tất cả những ai ủng hộ, có lẽ Thái Lăng muốn nói câu “cảm ơn” – Ân Địa Nguyên đứng trên sân khấu, không còn thờ ơ trước khó khăn của tôi, hơn nữa còn nháy mắt động viên tôi, đưa micro vào sát bên miệng.

- Nói cám ơn đi! – Cậu ta thì thầm vào tai tôi.

- C…á…m ơ…n!

- Thái Lăng, bọn mình sẽ ủng hộ cho cậu!

Sự kích động của đám khán giả ở phía dưới khiến tôi lúng túng tay chân, chỉ biết liên tục cúi đầu chào, miệng nói “cám ơn”.

- Thật là dễ thương quá! Đến cả tôi cũng bắt đầu thích Thái Lăng rồi! Nào, người tiếp theo, chúng ta xin mời bạn…

Ở dưới khán giả lại nhộn nhạo lên bởi lời của Ân Địa Nguyên, tôi vội vàng đi vào bên trong sân khấu. Tâm trạng vẫn chưa thể ổn định lại được. Ân Địa Nguyên ban nãy tốt với tôi như thế… tôi…

Ứng cử viên từng người từng người một lên sân khấu chào mọi người. Tôi không còn tâm trí để nhìn những chàng thanh niên tự xưng mình là siêu sao này nữa, mà bắt đầu lo lắng cho Giang Hựu Thần. Nếu như cậu ấy quả thật mang bệnh sợ con gái, ở dưới kia biết bao nhiêu người như thế, cậu ta sẽ như thế nào đây?

- Người tiếp theo lên sân khấu gặp gỡ mọi người sẽ là người đứng hạng hai – An Vũ Phong…

An Vũ Phong? Không ngờ Ân Địa Nguyên đã đọc đến tên của An Vũ Phong rồi!

- Hi, every body! – Chỉ mới nghe thấy một giọng nói lao vút trong hội trường ra. Sau đó một chàng thanh niên mặc quần áo trắng như con bạch mã kiện tráng, nhảy lên sân khấu. Trong thoáng chốc, cả hội trường như bị chập điện, lóe sáng!

Tôi bỗng nhiên nhớ lại bộ lưng trần ban nãy… gương mặt liền đỏ ửng lên…

- Ngọn gió kim cương! Ngọn gió kim cương!

- Ôi, Vũ Phong! Vũ Phong number one!

Ở dưới sân khấu bỗng nhộn nhạo lên các tiếng la hét. Các nữ sinh đều bị mê mẩn bởi nụ cười huyền thoại thánh thiện của An Vũ Phong. Mọi người đều há hốc miệng, đôi mắt dán chặt lên sân khấu, cứ như cả trời đất này chỉ còn lại mỗi mình An Vũ Phong… Hừm, các bà bạn vịt bầu của tui sao mà dễ mất lí trí thế!

- Mình là… An Vũ Phong! – An Vũ Phong đứng hiên ngang giữa sân khấu, rồi đột nhiên hất mái tóc ra sau đầy phong cách!

- Á! – Lại một trận la hét nổi lên…

Hành động này của An Vũ Phong cũng quả thực rất đẹp! Tay áo phấp phới, mái tóc bay bay, đôi bông tai kim cương phát lên những ánh sáng lấp lánh trên mái tóc!

Tôi cũng bị làm ngẩn ngơ! Quả nhiên là tuyệt đẹp!

- An Vũ Phong! Ôi! An Vũ Phong! – Các nữ sinh thi nhau hét lớn đến mức sắp xuyên thủng mái trần hội trường.

Tôi ngơ ngác đứng ở một bên… Trong lòng cũng không thể kìm nén nổi sự thán phục: Cậu ta đẹp thật!

… Nụ cười thiên thần, pha chút ngang ngạnh đáng yêu…

An Vũ Phong cứ như sinh ra đã thuộc về sân khấu này, thuộc về thế giới đầy ánh sáng!

- Hôm nay, tôi muốn gửi đến các bạn một bài hát thật đặc biệt, dành tặng người đặc biệt…

Lời của An Vũ Phong vẫn chưa dứt, lại một trận la hét nổi lên. Đúng lúc này, tiếng đàn piano nhẹ nhàng du dương cất lên bay bổng khắp hội trường British.

…Anh vốn muốn nhẹ nhàng thả hồn như làn gió thoảng

Nhưng anh không thể buộc lòng mình thôi vương vấn bên em

Tình yêu hóa ra cũng nặng đầy nhung nhớ theo năm tháng…

Giọng hát ngọt ngào của An Vũ Phong vang vọng trên sân khấu, lập tức khiến đám ong vò vẽ ở dưới phải im bặt chăm chú lắng nghe. Trăm ngàn quả tim đang treo lơ lửng theo tiếng nhạc trong hội trường…

Nụ cười ngọt ngào của em đánh thức chuông điện thoại lòng anh

Tình yêu hóa ra đến đột ngột như trận mưa đầu hạ…

Tít tít tít…

Lúc này mà còn có ai gửi tin nhắn cho tôi nhỉ? Tôi mở điện thoại ra nhìn. Đúng là có tin nhắn gửi đến cho tôi thật.

Bạn của bạn gửi đến cho bạn một tin nhắn: Gửi tặng một người đặc biệt…

Lẽ nào là cậu ta? Tôi vội nhìn An Vũ Phong đang trên sân khấu. Cậu ta đang cầm máy điện thoại múa theo tiếng nhạc. Không lẽ nào lại là cậu ta? Ngay trong thời điểm đó, An Vũ Phong chớp chớp mắt, nháy nháy về phía tôi!

Màn hình ấm áp khi có hình dáng thân thuộc của em

Duyên phận chúng ta, hãy để anh viết tiếp dòng còn dang dở…

Thịch… thịch… thịch!

Tiếng kêu gào của đám nữ tặc bên tai tôi mỗi lúc một nhỏ lại, tôi chỉ còn nghe tiếng tim mình loạn nhịp… An Vũ Phong, ánh mắt cậu ấy không giống như bình thường, ngọt ngào… nghịch ngợm… hay là…

Thì ra tim tôi đập mỗi lúc một nhanh hơn, không khí ở chung quanh cũng càng lúc càng loãng ra. Tim tôi cũng nhẹ bẫng theo tiếng nhạc… lơ lửng trên không, cảm thấy mình có chút lênh đênh, như lá thuyền tre không bến đậu…

Tiếng nhạc vừa dứt, An Vũ Phong đi đến mép sân khấu, ánh mắt vẫn nhìn về phía tôi. Cậu ấy thở một hơi sâu, đưa mirco lên miệng, cả đám người ở phía dưới nín thở chờ đợi…

- Bài hát này là để tặng cho một người đặc biệt…

Thịch… thịch… thịch!

Tim tôi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đập như trống trận. Ánh mắt của An Vũ Phong cùng cái tin nhắn lúc nãy… Nhưng mà tôi đang là con trai kia mà… lẽ nào cậu ta phát hiện ra rồi? Lẽ nào cậu ta muốn nói với tôi?

- Tặng cho tất cả các bạn nữ đặc biệt hôm nay! Tôi yêu các bạn!

- A! A! An Vũ Phong nói yêu mình kìa!

- Phong, mình cũng yêu cậu!

Tiếng hét của đội quân vịt bầu làm trấn an trái tim tôi lại! Tôi có phải nên đi cám ơn bọn họ không?

Tôi ngước đầu nhìn An Vũ Phong trên sân khấu. Cậu ta đang gửi đến các cô gái của mình những cái hôn gió…



Có thể tất cả những gì ban nãy chỉ là ảo giác. Phải rồi, nhất định là ảo giác!
Bình Luận (0)
Comment