Chương 35
Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan
“Vương Trung Minh muốn kiểm soát tôi, tôi đã cố gắng giao tiếp với ông ấy, nhưng ông ấy quá nhạy cảm, bất kể tôi nói gì ông ấy cũng đều xuyên tạc ý của tôi!
Ông ấy cứ liên tục bào mòn tình cảm của tôi, tôi rất muốn thay đổi tình trạng này. Một tuần trước, tôi phát hiện mình có thai, tôi không muốn sinh con sớm như vậy!
Ông ấy kiên quyết bắt tôi sinh ra, chúng tôi đã cãi nhau ầm ĩ vì chuyện này, ông ấy giận dỗi bỏ đi. Gần bảy giờ tôi nhận được tin nhắn ông ấy gửi, bảo tôi đợi ông ấy ở Hải Sản Cảng Phủ. Tôi đợi từ bảy giờ đến bảy rưỡi mà ông ấy không đến, gọi điện cũng không được, sau đó tôi về nhà.”
Mặc Lâm cau mày, theo phân tích hiện trường, để kéo được người nặng 100kg, khả năng hung thủ là nam giới khá cao, trên người nạn nhân không có vết thương chống cự, rất có thể là người quen gây án.
Khoảng từ bảy giờ đến bảy rưỡi, điện thoại của Vương Trung Minh không ai nghe, điều đó cho thấy lúc đó điện thoại của ông ta đã bị hung thủ kiểm soát, tin nhắn Diệp Niệm nhận được có lẽ là do hung thủ gửi.
Hung thủ đã đặt chỗ trước ở Hải Sản Cảng Phủ dưới danh nghĩa của Vương Trung Minh, điều này cũng có thể chứng minh hung thủ và Vương Trung Minh quen biết, nạn nhân rất có thể đã ăn tối cùng hung thủ, sau đó bị chuốc say rồi kéo xuống biển.
Nhưng tại sao hắn lại hẹn Diệp Niệm đến Hải Sản Cảng Phủ?
Chẳng lẽ muốn giết cả cô ấy sao?
“Gần đây cô có tiếp xúc với người đàn ông nào không?”
Diệp Niệm suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc lắc đầu.
“Đứa bé này, cô có định sinh ra không?”
“Tuần trước đi bệnh viện kiểm tra mới được năm tuần, vốn dĩ không muốn nói cho các anh biết, tôi muốn tìm cơ hội lén lút phá bỏ…”
“Người đã chết rồi, cô không định để lại cho anh ta một đứa con sao?”
Diệp Niệm cúi đầu: “Không, đứa trẻ là một rắc rối.”
Lý Mông phát hiện một camera lỗ kim ở cửa nhà Vương Trung Minh, được lắp đặt cực kỳ kín đáo, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể phát hiện ra.
Anh tìm một cái thang, rút chiếc camera lỗ kim ra khỏi khe gạch bị hỏng.
Mở cấu trúc bên trong, bên trong có một thẻ nhớ 256G.
Vì tìm thấy thẻ nhớ này, anh hiểu mình lại bận rộn một hồi, thế là vội vã quay về cục cảnh sát, khi đến cửa cục cảnh sát thì vừa vặn gặp Cố Nguyên tan làm.
Chỉ thấy Cố Nguyên đang lề mề ở cửa lớn, không có ý định về nhà ngay lập tức.
Lý Mông vội vàng chào một tiếng, trong lòng nghĩ phải nhanh chóng tìm một chiếc máy tính để xem video bên trong.
“Khoan đã.” Cố Nguyên gọi anh ta lại.
Lý Mông sững sờ, Cố Nguyên đang chủ động nói chuyện với mình sao?
Anh ngơ ngác nhìn Cố Nguyên, chỉ thấy đối phương từ trong balo lấy ra một cái hộp: “Giúp tôi đưa cái này cho Mặc Lâm… Cảm ơn…”
Phản ứng đầu tiên của Lý Mông là, tại sao không tự mình đưa cho thầy Mặc?
Phản ứng thứ hai là: Cậu ta vừa nói gì vậy? Cảm ơn? Cậu ta còn biết nói hai từ cảm ơn sao?
“Không có gì!” Lý Mông có chút quá khích, anh ta liếc nhìn mấy chữ lớn trên hộp: “Vân Nam Bạch Dược… thầy Mặc bị thương sao?”
“Nói với anh ta, cái này 24 giờ sau mới xịt.”
Cố Nguyên nói xong, tay đút túi đi về phía lề đường, không quay đầu lại.
Lý Mông quay đầu nhìn cậu ta một lúc, gãi gãi đầu, Cố Nguyên vốn lạnh lùng như vậy mà cũng biết quan tâm người khác sao?
Cứ thấy có gì đó là lạ…
Lý Mông trở lại sở cảnh sát, việc đầu tiên là tìm Mặc Lâm báo cáo phát hiện của mình. Anh ta gõ cửa hai cái, thấy bên trong không có động tĩnh, thế là đẩy cửa văn phòng vào, phát hiện Mặc Lâm đang bất động dựa vào ghế da trong văn phòng, nhắm mắt trông như đang ngủ.
“Thầy Mặc?”
Anh ta cẩn thận gọi một tiếng, Mặc Lâm từ từ mở mắt: “Đồ đâu?”
Mặc Lâm hỏi là thẻ nhớ.
Lý Mông từ trong túi lấy ra một chiếc thẻ nhớ đen nhỏ bằng móng tay đưa cho Mặc Lâm: “Thẻ này 256G, dung lượng không nhỏ đâu.”
Mặc Lâm nhận thẻ nhớ, tìm một đầu đọc thẻ c*m v**, mở ra thì thấy toàn bộ thẻ đã đầy, các video bên trong được tự động cắt theo ngày, video mới sẽ ghi đè lên video cũ, nên thẻ này chỉ có video của hai tháng gần đây.
“Đồ không ít, nhưng có thể tua nhanh, chắc không tốn nhiều thời gian đâu.” Mặc Lâm vỗ vai Lý Mông: “Nhiệm vụ khó khăn này giao cho các anh đấy, tôi còn có cuộc họp video phải tham gia!”
Anh đi đến trước ghế sofa, cầm chiếc áo khoác vest vắt trên ghế sofa chuẩn bị về nhà.
“Yên tâm đi, manh mối quan trọng thế này, chúng tôi nhất định sẽ tăng ca để xem hết! À đúng rồi thầy Mặc… Cố Nguyên nhờ tôi đưa cái này cho anh.” Lý Mông chợt nhớ ra mình quên mất một việc chính, thế là thò tay vào túi áo khoác lấy ra một hộp Vân Nam Bạch Dược: “Cậu ấy nói thuốc này 24 giờ sau mới xịt.”
Mặc Lâm sững người một chút, chiếc áo khoác vest đang cầm trong tay lại đặt xuống: “Cậu ấy nhờ anh đưa cho tôi à?”
“Đúng a, nhưng thầy Mặc, rốt cuộc anh bị thương ở đâu vậy?”
“Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi.” Vừa nói, tay anh ta vô thức chạm vào chỗ bị Cố Nguyên đánh.
Phần xương gò má trái có một vết đỏ rất nhỏ, không đặc biệt rõ ràng, trông rất giống một vệt phấn má hồng.
Mặc Lâm nhìn hộp thuốc trong tay rồi ngẩn người, khi ngẩng đầu lên, nụ cười trong mắt không giấu được, ánh mắt dường như phát sáng. Anh đút hộp thuốc vào túi, khẽ ho hai tiếng: “À ừm, tôi về đây. Trong ngăn kéo của tôi có trà, các anh có thể pha uống. Nếu thấy lạnh thì bật điều hòa, nếu không chịu nổi thì vào phòng trong nghỉ ngơi một chút, chăn của tôi vừa giặt xong, cứ đắp thoải mái, ừm… tôi có cần gọi đồ ăn ngoài cho các anh không?”
Lý Mông có chút chưa kịp phản ứng, thầm nghĩ: Thầy Mặc bị sao vậy? Trông vui vẻ thế… trúng số à?
“Không cần đâu, tôi và Vương Nhạc đã hẹn nhau đi ăn mì ở tiệm mì ngoài cửa rồi.”
“Ừm, vậy thì tốt rồi!”
“Thầy Mặc, tanh không cầm áo khoác à?”
Mặc Lâm lúc này mới nhận ra mình chưa lấy áo khoác.
Các video được chia nhỏ cho nhiều người cùng tua nhanh. Lý Mông vừa xem xong video ngày 1 tháng trước, anh ta ngáp một cái, mở video ngày 2, tua nhanh một lúc thì thấy một bóng người lạ lướt qua trước mắt.
Anh ta lập tức tua lại, cuối cùng khóa lại một bóng dáng đàn ông.
Người đàn ông này trông rất cao, tỷ lệ cơ thể cũng rất cân đối, mặc một chiếc quần jean rộng, nửa thân trên là áo phông đen và áo khoác jean cùng kiểu, đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, trông có vẻ cao hơn một mét tám.
Xem nhiều video như vậy, Lý Mông phát hiện cửa nhà Vương Trung Minh cơ bản đều không có người, đôi khi có một hai người giao đồ ăn gõ cửa, nên việc người đàn ông này đến thăm đã gây chú ý cho anh ta.
Video tiếp tục phát, cửa được kéo ra, người đàn ông mở cửa trông rất béo, chính là Vương Trung Minh.
Lý Mông nhìn thời gian ở góc dưới bên phải, hóa ra là 1 giờ sáng.
Muộn thế này, có chuyện gì vậy?
Lúc này, Vương Nhạc đang xem video ngày 3 tháng trước lên tiếng: “Tôi phát hiện Vương Trung Minh và một người đàn ông lén lút, 1 giờ sáng còn đến nhà nói chuyện?”
“Em cũng thấy có gì đó không ổn!” Mộng Lan nói: “1 giờ sáng ngày 4 cũng có một người đàn ông gõ cửa.”
Vì phát hiện ra quy luật này, mấy người trực tiếp tua video sau đến vị trí 1 giờ sáng, phát hiện tình huống này liên tục xuất hiện trong một tuần.
Nhưng người đàn ông này mỗi lần đều đội mũ lưỡi trai, không nhìn rõ mặt.
Mỗi lần mở cửa cho hắn đều là Vương Trung Minh, người đàn ông này ở trong nhà khoảng nửa tiếng thì rời đi, đôi khi lâu hơn một chút, nhưng không quá một tiếng.
“Vương Trung Minh hẹn một người đàn ông vào đêm khuya làm gì?”
Tiêu Trạch: “Hỏi chính đương sự Diệp Niệm chẳng phải biết sao.”
Thế là Diệp Niệm được hỏi,
Khi đề cập đến vị khách gõ cửa nhà vào 1 giờ sáng từ ngày 2 đến ngày 8 tháng trước, cô ấy nói rằng mình hoàn toàn không biết.
“Mỗi tối tôi đều đi ngủ lúc 11 giờ, vì khó ngủ nên trước khi ngủ tôi đều uống thuốc ngủ. Nhà có khách đến, tôi thực sự không biết.”
Diệp Niệm suy nghĩ một chút: “Có thể cho tôi xem người đàn ông trong video trông như thế nào không? Có thể tôi nhận ra!”
Tiêu Trạch đồng ý yêu cầu của cô ấy.
Diệp Niệm nhìn chằm chằm vào máy tính rất lâu, cô ấy dường như đang rất cố gắng để nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, nhưng rất tiếc, cô ấy hoàn toàn không có ấn tượng gì về người đàn ông này.
Tiêu Trạch lập tức liên hệ với ban quản lý khu dân cư, lấy được camera giám sát từ ngày 2 đến ngày 8 tháng trước, hy vọng có thể tìm ra người đàn ông bí ẩn này.
Mộng Lan nhận thấy Diệp Niệm có chút lơ đãng kể từ khi xem video của người đàn ông đó, có hai lần nói chuyện với cô ấy mà cô ấy hoàn toàn không nghe.
Khi điều tra camera giám sát khu dân cư, phạm vi đã được thu hẹp rất nhiều. Camera từ ngày 2 đến ngày 8 rạng sáng nhanh chóng được tìm ra, mặc dù người đàn ông ngụy trang rất tốt, nhưng vẫn bị camera trong thang máy quay được một khuôn mặt chính diện.
Lúc đó, có một người say rượu về muộn trong thang máy, khi đi thang máy vô tình nôn ra, người đàn ông theo bản năng tránh né, cơ thể nghiêng sang một bên, vừa vặn bị quay được một khuôn mặt chính diện.
“Cho Diệp Niệm qua nhận dạng đi.” Tiêu Trạch thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đêm nay cũng có chút thu hoạch.
Diệp Niệm nhìn chằm chằm màn hình máy tính rất lâu, lông mày nhíu chặt. Cô ấy không nói gì, nhưng từ biểu cảm của cô ấy, Tiêu Trạch đã nhận ra điều bất thường.
“Cô nhận ra anh ta.”
“Không, tôi không quen anh ta, nhưng tôi đã gặp anh ta rồi.”
“Ở đâu?”
“Vào ngày xảy ra vụ án, tầng hai của nhà hàng Hải Sản Cảng Phủ.”
“Thời gian?”
“Khoảng gần 7 giờ 30, vì tôi về lúc 7 giờ 30, sau khi gặp anh ta không lâu thì tôi quay về khách sạn.”
“Ừm, tức là, người đàn ông này có thể chính là hung thủ sát hại Vương Trung Minh. Anh ta có điểm gì lạ không?”
“Lúc đó anh ta đi tới ngồi đối diện tôi, tôi ấn tượng rất sâu sắc, vì người anh ta rất bẩn, áo khoác dính đầy cát…”
Diệp Niệm đang đợi người, liếc nhìn đồng hồ, đã 7 giờ 28 phút, cô ấy có chút lo lắng, gọi điện cho Vương Trung Minh, vẫn không có ai nghe máy.
Đột nhiên có một người đàn ông đi tới ngồi đối diện cô ấy, người đàn ông này dính rất nhiều cát trên người, trông không được bình thường cho lắm.
“Xin lỗi, chỗ này có người rồi.”
Biểu cảm của Diệp Niệm không được thân thiện cho lắm, nếu là người biết điều, chắc chắn sẽ lập tức rời đi sau khi nghe câu này.
Không ngờ người đàn ông đối diện lại mỉm cười với cô ấy: “Tôi biết rồi…”
Giọng nói của người đàn ông nghe rất dễ chịu, anh ta tháo chiếc mũ lưỡi trai ra, để lộ toàn bộ khuôn mặt.
Diệp Niệm cau mày: “Vị trí này là chồng tôi đặt, chẳng qua anh ấy không đến được, hay là tôi nhường chỗ này cho anh vậy.”
Diệp Niệm thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã!” Người đàn ông nói.
Diệp Niệm quay người nhìn kỹ người đàn ông trước mặt: “Còn chuyện gì nữa không?”
Đồng thời, cô ấy nhận ra ngũ quan của người đàn ông rất đẹp, trong ánh mắt có một vẻ dịu dàng bất thường.
“Cô gái ra ngoài một mình phải cẩn thận một chút, có cần tôi đưa cô về nhà không?”
Diệp Niệm thầm nghĩ: Tôi thấy anh mới là người nguy hiểm hơn đấy.
Hết chương 35